Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng

Chương 22: Như là sự dịu dàng của cô.

Chương 22. Như là sự dịu dàng của cô.

Trải qua một đêm lăn lộn khó ngủ, thể xác lẫn tinh thần của Chu Đình Vũ đều mệt mỏi mà quay lại ngôi nhà thuê chung với Hàn Linh Hi, đoán chừng sớm thế này cô gái kia chắc là chưa rời giường, nên mua chút đồ ăn sáng mang lên lầu.

Chìa khóa còn đang xoay chuyển trong mắt khóa, cửa đã bị mở ra, mở cửa lại không phải là Hàn Linh Hi.

"Xin chào, tìm Linh Hi sao?"

Lôi Dương nhìn thấy là Chu Đình Vũ nên dừng lại: "Ồ, cô Chu?"

"Là anh?"

Chu Đình Vũ có hơi bất ngờ, "Tại sao anh lại ở đây?"

"Lôi Dương, ai tới vậy?" 

Hàn Linh Hi ngồi trêи ghế sô pha nghe thấy đối thoại nhô đầu ra, cô bồn chồn hỏi: "Ơ... hai người quen nhau à?"

Ba người nhìn lẫn nhau, vẫn là Chu Đình Vũ mở miệng trước, "Lúc trước mình chạy bộ buổi sáng có gặp qua anh Lôi vài lần, biết anh ấy cũng ở chung khu với chúng ta, không nghĩ tới là cậu cũng quen biết."

Chu Đình Vũ đi vào phòng để đồ ăn sáng lên bàn cơm, lúc tầm mắt thay đổi, cô liếc nhìn một vật thể sưng đỏ vô cùng trêи góc sô pha, vật thể sưng như bánh bao kia là... chân... của Hàn Linh Hi?

"Linh Hi, chân cậu làm sao vậy, sao lại sưng to thế này?"

Chu Đình Vũ cực kỳ kinh ngạc, không phải hôm qua vẫn tốt sao, vừa mới đi một đêm, làm sao Hàn Linh Hi lại hành hạ bản thân thành què rồi, chẳng lẽ là di chứng nhảy lầu? Hay là ngủ không yên nên lăn từ giường xuống? Nhưng nhìn áo thể thao và quần short trêи người cô, ai lại ngủ ngủ rồi dậy thay quần áo khác lại ngủ tiếp.

"À, lúc sáng sớm ở công viên, Linh Hi bị ngã." Vẻ mặt Lôi Dương mang theo áy náy, "Cũng trách tôi không chú ý, không chăm sóc tốt cho cô ấy."

"Không sao, mắt cá chân bị trẹo thôi không sao cả."

Hàn Linh Hi sờ sờ cái cổ che giấu, làm sao cô có thể nói cho Chu Đình Vũ biết mình rảnh rỗi ngứa ngáy tay chân, đột nhiên có linh cảm đi đến công viên tạo gặp gỡ ngẫu nhiên với "anh chồng lý tưởng", mới làm cho chân bị thương.

Thật vất vả mới dậy sớm, thay đổi quần áo giản dị đến công viên kiểm tra địa hình, vốn chỉ ôm tâm trạng thử thời vận, không ngờ thật sự thấy được thân ảnh của Lôi Dương trong đám người chạy bộ buổi sáng ở đây. Đợi đối phương chạy tới, Hàn Linh Hi lập tức chạy chậm đến trà trộn vào trong đó, quả nhiên, Lôi Dương nhận ra cô rất nhanh.

Hai người chạy bộ cười cười nói nói, Hàn Linh Hi tự hỏi làm thế nào mới có thể có thêm cơ hội tiến thêm bước nữa, nghĩ đến có nên giả vờ ngã để Lôi Dương có cơ hội che chở, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội này đến nhà anh ta khám phá đôi chút, nhìn thử xem rốt cuộc có hơi thở cuộc sống của người khác hay không.

Ông trời dường như đã bị cảm hóa, thật đúng lúc giúp Hàn Linh Hi, trong đầu vừa hiện lên ý nghĩ này, dưới chân bỗng nhảy ra một con chó, Hàn Linh Hi hoảng sợ bước một bước giẫm vào gốc cây bên đường, mắt cá chân hung hăng trẹo một tiếng răng rắc.

Nào ngờ được làm giả thành thật, ngay sau đó Hàn Linh Hi đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, cứ thế khi Lôi Dương bế ngang cô lên, cô vốn chẳng có tâm tư cảm kϊƈɦ sự săn sóc của người đàn ông kia.

Chỉ vì muốn quen thân nhanh chóng, đánh đổi trả giá lớn đến mức vậy sao?

Lúc này, Hàn Linh Hi cúi đầu nhìn chằm chằm cái chân bánh bao của mình, ngoại trừ đau nhức thì không có cảm giác gì khác, sớm biết sẽ chịu xui xẻo hai ngày liên tiếp, cô sẽ kiên quyết không đi ra ngoài!

Tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng?

Chu Đình Vũ cảm thấy nghi ngờ, cho đến bây giờ cô gái này toàn thức dậy trễ, đến cuối tuần càng khó rời giường hơn, sao đột nhiên tâm huyết dâng trào đi tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng.

Cô đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, cẩn thận sờ sờ mắt cá chân của Hàn Linh Hi, Hàn Linh Hi lập tức rút chân về, bộ dáng cực kỳ đáng thương, "Đau".

"Đã gặp bác sĩ chưa?"

"Ừm, đến điểm dịch vụ công cộng ở lân cận rồi." Lôi Dương tiếp lời, "May là chỉ trật khớp bình thường, bác sĩ bảo về nhà chườm lạnh, lại lấy thuốc mỡ bôi ngoài da."

Anh ta đưa thuốc mỡ cho Chu Đình Vũ, "Nếu các cô ở chung, tôi yên tâm rồi, làm phiền cô Chu thoa thuốc giúp cô ấy."

"Anh Lôi khách sáo rồi, chuyện của Linh Hi là chuyện của tôi, không có gì phiền hay không phiền cả."

Chu Đình Vũ bắt đầu hạ lệnh tiễn khách: "Nếu anh có việc, có thể đi trước."

Lôi Dương gật đầu, "Lát nữa tôi thật sự có một cuộc họp quan trọng, vậy tôi đi trước, Linh Hi, lúc rảnh rỗi tôi sẽ lại đến thăm cô."

Hàn Linh Hi đi đứng bất tiện, không có cách nào tiễn khách, đành ngồi trêи ghế sô pha vẫy tay với anh ta.

Chờ tiễn Lôi Dương đi rồi, Chu Đình Vũ vào phòng vệ sinh làm ướt khăn lông, lại lấy túi chườm đá đi ra, gói kỹ thoa lên chân Hàn Linh Hi.

"Nhớ kỹ nửa giờ đắp một chút, như vậy sẽ tan vết sưng nhanh hơn, ít nhất hai mươi tư tiếng sau mới được chườm nóng, sau đó dùng thuốc."

"Ha ha, phiền phức vậy à?"

"Thấy phiền phức, thì lúc đó nên cẩn thận một chút."

Chu Đình Vũ cau mày, "Sưng thành như vậy, tuần này tốt nhất là cậu ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương cho lành, thật sự có tình huống phải ra ngoài, thì không được mang giày cao gót. Ừm, có muốn mình xin nghỉ với Tiếu Tổng giúp cậu không?"

"Không cần, tôi tự làm được rồi."

Còn tưởng rằng sẽ bị dạy dỗ, dù sao cái này cũng là sở trường từ nhỏ của Chu Đình Vũ, kết quả Chu Đình Vũ không nói đến một chữ, Hàn Linh Hi yên tâm liếc trộm Chu Đình Vũ vài lần, thấy trong tròng mắt của cô đầy mệt mỏi lạ lùng, không phải về nhà sao, làm sao bộ dáng như là không nghỉ ngơi tốt vậy?

Nhận thấy tầm mắt của Hàn Linh Hi, Chu Đình Vũ ngẩng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không, không có gì." Hàn Linh Hi dời tầm mắt, "Nói chứ, sao cô biết Lôi Dương mà không nói cho tôi biết?"

Nếu không phải hôm nay hai người chạm mặt, sợ rằng mình hoàn toàn không hay biết gì cả, đúng rồi, Chu Đình Vũ có thói quen tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng, Lôi Dương cũng có thói quen tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng, rất có thể hai người còn quen thuộc trước mình nữa, chẳng lẽ cô...

"Hai người quen lắm sao?" Giọng nói của Chu Đình Vũ rất bình tĩnh, "Chỉ là hàng xóm ngẫu nhiên gặp phải, mình cảm thấy không có gì quan trọng, nên không nói với cậu."

"Ồ..." Ngoài miệng Hàn Linh Hi trả lời hờ hững, thấy khát nước, trở mình muốn với tới cái ly trêи bàn, nhất thời quên mất chân không thể di chuyển, mắt cá chân chuyển động lập tức kéo đau đớn tới, đau đến nỗi cô khẽ rêи nhẹ một tiếng lại ngồi xuống, chết tiệt!

Một bàn tay đã cầm ly nước đến trước mặt cô, đôi mắt thâm thúy của Chu Đình Vũ tràn ra dịu dàng nhàn nhạt, "Chân đau thì đừng lộn xộn nữa, cậu muốn gì mình lấy giúp cậu."

Có thứ gì đó xì xì xào xào, như con kiến bò ra từ ngực, cào ngứa làn da Hàn Linh Hi. Cô không nói được loại cảm giác "lạ lùng" này rốt cuộc là cảm giác lạ lùng gì, chính là ánh mắt lạ lùng của Chu Đình Vũ, vậy mà Hàn Linh Hi lại sinh ra loại cảm xúc xấu hổ nho nhỏ, vì bị đối phương ngắm nhìn chăm chú như thế.

Đúng là thấy quỷ mà, cô mặt dày mày dạn sống hai mươi bảy năm, lại bị một cô gái nhìn đến xấu hổ. Hàn Linh Hi mất tự nhiên né tránh ánh mắt của Chu Đình Vũ, "Tôi biết rồi... cảm ơn."

------------------------------------------

"Này, nghe nói chưa, trợ lý Hàn xin nghỉ bệnh."

"Biết biết, hai ngày không đến làm, hừm hừm, đây vừa hợp với Lý Lâm ồn ào muốn nhảy lầu đã xin nghỉ, đang giả vờ yếu thế được đồng tình à? Giả vờ gì mà giả vờ... bộ dáng cô ta đâu giống người yếu ớt?"

"Tôi chỉ thấy kỳ lạ, tuy rằng ngày thường các cô ấy có mâu thuẫn, nhưng cũng không cãi nhau đến nỗi muốn nhảy lầu chứ..."

"Bình thường lời nói và hành động của trợ lý Hàn ở công ty cũng không phải cô không biết, luôn luôn làm theo ý mình, nhất định là nói lời ác độc, chửi đến nỗi Lý Lâm chịu không nổi mới coi thường mạng sống bản thân."

"Nói bậy, tôi thấy trợ lý Hàn không phải loại người như vậy, mọi người đều là đồng nghiệp, cần gì đến vậy? Các người không biết thì đừng nói lung tung."

"Sao không phải, cô biết tại sao cô ta chảnh như vậy không, ở công ty có chỗ dựa là Tiếu Tổng, bên ngoài có người chống lưng, nhìn những bộ quần áo của cô ta đi, không hơn mười ngàn thì cũng là mấy ngàn, ai trong chúng ta sẵn sàng mua hàng tháng chứ, nhất định là người khác tặng, nói không chừng, là được ai đó bao từ lâu, nếu không công ty chúng ta nhiều nữ như vậy tại sao chỉ có cô ta nhận được hoa? Này, các người nhìn ra chưa, Ô tổng của chúng ta..."

Chu Đình Vũ đi ra từ phòng họp ngang qua hành lang công cộng, xa xa đã nghe thấy mấy đồng nghiệp thảo luận bên cửa sổ sát đất, trong lời nói không tránh được mang theo khinh miệt và châm biếm.

Bước chân dưới chân cô hơi dừng lại, lại tiếp tục đi về phía trước, khóe miệng không tự chủ được kéo căng ra.

Lệ Lệ đi theo sau lưng ôm văn kiện vừa đi vừa nói thầm: "Bây giờ tất cả mọi người đang thảo luận về chuyện trợ lý Hàn và tiểu Lý nhảy lầu, có vài đồng nghiệp nữ trong công ty, đi khắp nơi nói với mọi người là trợ lý Hàn công kϊƈɦ cá nhân làm cho Lý Lâm nhảy lầu, còn có người nói là vì giành bạn trai..."

"Hàn Linh Hi không biết làm loại chuyện đó." Chu Đình Vũ nhẹ giọng trả lời, một người có thể đẩy bản thân vào nguy hiểm không để ý mà giúp người khác, làm sao lại cố ý đi chửi bới ai, tuy rằng Hàn Linh Hi cũng không có giải thích với mình rốt cuộc tại sao Lý Lâm lại muốn nhảy lầu, nhưng mà cô cảm thấy Hàn Linh Hi không có liên quan gì với "nguyên nhân" này.

"Giám đốc tới công ty trễ, không biết chuyện trong công ty bọn em, chứ có vài người biết người biết mặt nhưng không biết lòng, chị xem như..."

"Lần trước chị bảo em viết phần báo cáo kia đâu?"

Vào phòng làm việc, Chu Đình Vũ ngồi xuống ghế dựa, cắt ngang lời lải nhải của Lệ Lệ, bình tĩnh hòa nhã hỏi: "Sửa xong chưa?"

Lệ Lệ vỗ đầu một cái, "Ôi, bận rộn quên mất, em xin lỗi xin lỗi!"

"Em đi sửa lại báo cáo, buổi chiều giao cho chị." Chu Đình Vũ không nhìn cô, cúi đầu lật tài liệu, "Bận rộn nói chuyện phiếm nghe qua liền thôi, đừng ảnh hưởng công việc bình thường."

Nói như thế nào thì cô cũng ở trong công ty đã vài ngày, tất nhiên Lệ Lệ nghe hiểu ý ở ngoài lời này, ý là chỉ trích mình không làm việc đàng hoàng tham gia trò vui vớ vẩn, Chu Đình Vũ nói khá súc tích.

Lệ Lệ đỏ mặt tới mang tai gật đầu, "Vậy em đi làm việc ngay."

"Ừm."

Đợi Lệ Lệ đi ra ngoài đóng cửa lại, Chu Đình Vũ lại lật vài trang giấy rồi ngừng lại.

Quả nhiên phụ nữ đều ghen tị, loại người có tính cách ba phần ngạo kiều lại khoác thêm gương mặt đẹp như Hàn Linh Hi, khó tránh khỏi gây thù hằn ở công ty, nhưng mà đố kỵ thì đố kỵ, lời nói của họ quá khó nghe, khiến người ta khó chịu.

Đóng bút máy, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết bên ngoài cũng không tệ lắm. Đảo mắt sẽ vào mùa hè, đã quên mất bao lâu rồi chưa trải nghiệm nhiệt huyết của quê hương, không biết còn có thể quen thuộc không?

Người kia làm bị thương chân ở nhà một mình, không biết có thể chăm sóc tốt cho chính mình không.

"Giám đốc."

Chu Đình Vũ đang muốn gọi điện thoại cho Hàn Linh Hi, nhưng Lệ Lệ vừa rời đi lại quay lại, cô đẩy nhẹ ra một khe cửa cẩn thận nói: "Giám đốc, Tiếu Tổng gọi chị qua đó, anh ấy có chuyện tìm chị, có liên quan đến việc quảng cáo đồ trang sức Alice."

Tay phải Chu Đình Vũ đang cầm điện thoại lại buông xuống.

"Chị biết rồi."

***