Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng

Chương 54: Không phải người như thế.

Chương 54. Không phải người như thế.

"Tiếu tổng, anh sao vậy, khó chịu à."

Vừa kết thúc cuộc họp buổi sáng, tất cả mọi người đã tản đi, chỉ còn Tiếu Mặc còn ngồi tại chỗ, anh ta cúi đầu xoa trán, thoạt nhìn có hơi uể oải.

"Không sao, đêm qua không ngủ được, hôm nay bị thiếu tinh thần, tiểu Hàn, em có thể giúp anh pha ly cà phê nâng cao tinh thần không?"

"Hay là uống trà đi, nhẹ nhàng chút, mấy hôm nay anh bận rộn rồi, chắc là cơm cũng không ăn được."

Tiếu Mặc suy nghĩ một lúc thấy không sai, liền cười nói lời cảm ơn với Hàn Linh Hi: "Vậy làm phiền em, trợ lý mới ngày mai sẽ đến công ty báo cáo, hôm nay vất vả cho em thêm một ngày đêm."

"Anh nói gì vậy, đây vốn là trách nhiệm công việc của em mà. Vậy anh nghỉ ngơi một chút đi, em đi châm trà."

Hàn Linh Hi đứng dậy rời khỏi phòng họp, âm thầm cảm thấy kỳ lạ, không biết có phải mình cả nghĩ quá rồi không, thái độ của Tiếu Mặc mấy ngày gần đây có hơi lạ thường, không phải là tính tình không tốt hay là tự dưng khi không lạnh nhạt với mình, mà là trở nên rất khách sáo, hoặc có lẽ là có khoảng cách, ngay cả số lần tiếp xúc ánh mắt với mình cũng trở nên ít đi.

Trước đây khi bận rộn, cô sẽ cùng Tiếu Mặc tăng ca thật khuya, bây giờ Tiếu Mặc chỉ cho Hàn Linh Hi đợi đến tám giờ, vừa đúng giờ là tiễn người, tình nguyện để lại một đống công việc với anh đến rạng sáng.

Chẳng lẽ sếp lớn đến thời kỳ trầm cảm khó chịu, so với hai người kề vai chiến đấu, anh càng thích đơn độc ở lại hơn, lúc Hứa Hân còn làm việc, không phải Hàn Linh Hi chưa từng thấy Tiếu Mặc có tình trạng như vậy, lần này lại càng kỳ lạ hơn, nhưng cũng không nghĩ sâu vào.

Bưng ly trà đến phòng trà, Hàn Linh Hi vừa lấy trà trong hộc tủ ra, bên cạnh có một người dựa sát tới, cười toe toét nói: "Tiểu Hàn, pha trà cho Tiếu tổng à?"

Nghe giọng thôi cũng biết là Ô Tử Ba, tên đàn ông này, mấy hôm trước vợ mới đến quậy phá, giờ lại dám không kiêng nể gì đến sát mình, nên nói là trong lòng hắn ta có năng lực chịu đựng tốt, hay là thật sự không có mặt mũi đây?

Hàn Linh Hi không thèm để ý tới, rót nước để trêи đến đun sôi, ôm khuỷu tay đứng.

"Hôm đó vợ anh đến công ty gây sự, chịu thiệt cho em rồi." Ô Tử Ba lộ ra vẻ mặt thương tiếc gấp bội, anh ta không ngại thái độ lạnh lùng của đối phương, đứng sau lưng Hàn Linh Hi, "Em không biết lúc cô ta chửi em anh đau lòng bao nhiêu đâu, chỉ là lúc đó có nhiều người ở đó quá, nếu anh quá bảo vệ em, người khác sẽ tưởng rằng anh thật sự có gì đó với em."

Nước đun sôi khi nhiệt độ tăng lên, dần dần phát ra tiếng, Hàn Linh Hi nhìn chằm chằm vào nó không quay đầu lại, chỉ là trong lòng phát ra tiếng cười gằn.

Tên này, bằng mặt không bằng lòng đầy dối trá, rõ ràng là hèn nhát sợ sệt lại kém cỏi không thay đổi, mà cứ tô điểm cho mình là suy nghĩ thấu đáo. Nếu như hắn ta có thể đứng ra nói vài lời công bằng khi bà Ô nhục mạ mình, có lẽ nhanh chóng lôi thẳng bà vợ đang nổi khùng của hắn ta đi rồi, sự việc sẽ không trở nên khó xử đến vậy.

Ngoại trừ khúm núm sợ sệt mắc kẹt ở giữa không thể giải thích rõ, lúc bà Ô giơ tay lên hắn ta đang làm gì? Từ từ lui ra ngoài trong đám người, tầm mắt nhìn quanh bốn phía, nếu không phải Tiếu Mặc chạy tới, sợ là nhân cơ hội đó bôi dầu dưới chân chạy mất rồi.

"Ô tổng, toàn bộ công ty từ trêи xuống dưới nhiều ánh mắt như vậy, tốt nhất là anh vẫn nên duy trì khoảng cách với tôi đi, miễn cho người khác hiểu lầm, nói không chừng, bây giờ còn có ánh mắt của vợ anh đang nhìn chằm chằm vào tôi đấy."

Ô Tử Ba lắc đầu, ưỡn ngực, "Anh đã nghiêm túc dạy dỗ cô ta rồi, nếu như cô ta lại vô lý với anh, anh liền ly hôn với cô ta ngay!"

Anh ta tựa bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm quan sát Hàn Linh Hi với ý tứ sâu xa, cuối cùng không nhịn được giơ tay ra.

"Tiểu Hàn, em yên tâm, bây giờ chỉ có hai người chúng ta thôi, thoải mái đi. Chỉ là, dáng vẻ em tức giận anh cũng rất thích."

Hàn Linh Hi sửng sốt, cô không nghĩ tới tên đàn ông này đột nhiên nói sỗ sàng như vậy, đúng là đánh giá thấp trình độ vô sỉ của hắn ta mà. Đàn ông như vậy vốn không xứng làm cha.

"Ô tổng." Hàn Linh Hi né tránh tay hắn ta, ánh mắt sắc bén, "Anh đã là người có gia đình, xin tự trọng."

"Còn đang giận anh à? Cái bà đó anh đã hết thích cô ta từ lâu rồi, tiểu Hàn, nhiều năm như vậy, tấm lòng của anh chắc chắn em hiểu rõ." Ô Tử Ba vẫn đưa mắt ra hiệu nói: "Đừng lạnh lùng với anh như thế, anh sẽ đau lòng đó, đêm đó... em cũng đâu phải bộ dạng này, không phải chúng ta uống rượu trò chuyện với nhau rất vui vẻ sao?"

Chu Đình Vũ đã giải thích qua những việc xảy ra từ đầu đến cuối đêm hôm đó với cô, Hàn Linh Hi như được uống thuốc an thần, cũng không sợ Ô Tử Ba lại nói bậy ở đây. Cô bỏ trà vào ly, từ từ đổ nước sôi vào, nhìn những lá trà sấy khô từ từ dãn ra trong nước nóng.

"Ô tổng, tôi kính anh là cấp trêи của tôi, khách sáo với anh, xin anh cũng đừng mượn chức vị mà làm những chuyện khiến người khác hiểu lầm, lời Tiếu tổng nói hôm đó chắc anh nghe được, tôi là người làm việc dưới trướng anh ấy, phẩm chất của tôi ra sao, Tiếu tổng rất rõ ràng, nếu Ô tổng còn làm những chuyện không có chừng mực, tôi chỉ có thể, nói hết những chuyện này cho Tiếu tổng. Bị vợ anh gây sự như thế ở công ty, anh nghĩ Tiếu tổng tin tưởng anh hay là tin tưởng tôi hơn?"

Ô Tử Ba dần dần ý thức được thái độ nghiêm túc của Hàn Linh Hi không phải đùa giỡn với mình, anh ta thu lại hai tay bắt chéo ra sau lưng cười phá lên, "Đừng, em đừng giỡn chơi, tích cực như thế là gì? Bình thường công việc khô khan, anh cũng chỉ muốn giúp em giải sầu thôi, ha ha ha..."

Hàn Linh Hi bưng ly trà lên, nhìn anh ta một cái, mặt không chút cảm xúc nói ra từng chữ: "Tôi không cảm thấy buồn cười."

Thà đắc tội quân tử còn hơn đắc tội tiểu nhân, nếu không phải mình còn muốn làm việc ở Kỳ Tư, hành động bây giờ của cô phải là tặng cho tên đàn ông này hai cái bạt tai thật mạnh mà không phải là cảnh cáo đơn giản. Hắn ta tưởng hắn ta là cái thá gì, nếu như không phải để ý mặt mũi của bà Tiếu, sao Tiếu Mặc có thể cho hắn ta làm trong công ty được. Sức chịu đựng của con người là có hạn, Tiếu Mặc không dễ tha cho hắn ta làm bậy như thế, chỉ là vì thiếu một lý do hợp lý mà thôi.

Cố gắng hòa hoãn quan hệ vài lần liên tục đều thất bại, đối phương vẫn lạnh lùng, nụ cười của Ô Tử Ba trở nên rất xấu hổ, anh ta cười gượng hai tiếng, mượn cớ còn có công việc phải làm, liền hậm hực bước chân ra khỏi phòng trà.

Hàn Linh Hi khẽ xì mộ tiếng, bưng ly trà đến phòng làm việc của Tiếu Mặc, Tiếu Mặc nhận ly trà, lại đưa một tài liệu đã ký xong nhờ cô cầm đến cho phòng tài vụ.

Lúc đi đến thang máy bên kia, Hàn Linh Hi thấy được Chu Đình Vũ. Cô gái ấy đứng bên cửa sổ nói chuyện với một người đồng nghiệp, trêи mặt mang nét cười không màng danh lợi.

Bên ngoài có ánh nắng chiếu vào, khảm lên đường viền trêи người Chu Đình Vũ một lớp viền màu vàng. Ý cười nơi khóe miệng của cô càng lộ vẻ ấm áp, như là hòa tan vào ánh mặt trời.

Hàn Linh Hi dừng bước đứng xa xa ngắm nhìn cô, mặc dù nụ cười này ấm áp nhưng lại không phải cười với mình. Mọi người trong công ty đều cảm thấy Chu Đình Vũ là một cấp trêи rất dễ chung đụng, nói cách khác, sẽ không có ai từ chối thân thiết với Chu Đình Vũ, hoặc có lẽ là càng vui vẻ đến gần Chu Đình Vũ hơn, sau đó cô sẽ như thánh mẫu bày ra nụ cười hòa bình với những người tìm kiếm sự che chở dưới cánh chim của cô.

Lúc mình đang chiến đấu với quấy rối, người này lại trò chuyện vui vẻ với người khác.

Nếu như thái độ của cô với mọi người đều giống nhau, vậy thì so với bản thân mà nói cũng không có gì đặc biệt. Điều này khiến Hàn Linh Hi cảm thấy như bị chia sẻ thứ vốn thuộc về mình, sau đó bỗng dưng sinh ra rất nhiều khó chịu.

Chu Đình Vũ kết thúc cuộc nói chuyện, chào hỏi với vị đồng nghiệp kia đi đến thang máy bên cạnh, có một đồng nghiệp đi qua bên người, ôm một hộp bản vẽ tài liệu lớn dường như rất vất vả, đi đến cửa thang máy vô tình ngã xuống.

"Không sao chứ?"

"Không, không sao, cảm ơn giám đốc Chu..."

Chu Đình Vũ đỡ cô gái kia dậy lên tiếng hỏi thăm, lại giúp cô nhặt các bản vẽ sắp rơi bỏ vào hộp, cũng thân thiết hỏi có nặng không có cầm được không có cần giúp một tay không. Từng cảnh tượng ấy rơi vào trong mắt Hàn Linh Hi, khiến cô cảm thấy ánh mặt trời ngày hôm nay đặc biệt chói mắt.

"Không cần không cần, rất cảm ơn cô giám đốc Chu, tôi đi trước đây."

"Ừm."

Cửa thang máy mở ra, Chu Đình Vũ bước vào, đang định ấn nút đóng cửa, ngẩng đầu lên thấy Hàn Linh Hi đang đi về phía mình, liền nhấn nút giữ cửa đợi cô.

"Chào buổi sáng, giám đốc Chu."

Lấy thái độ lịch sự khách sáo chào hỏi với Chu Đình Vũ, Hàn Linh Hi đứng bên cạnh cô.

"Chào buổi sáng."

Cửa thang máy đóng lại, con số màu đỏ không ngừng nhảy xuống. Hàn Linh Hi ôm tài liệu, thản nhiên nói: "Giám đốc Chu đúng là cấp trêи lấy giúp người làm niềm vui nhỉ, con gái mà, thể lực yếu lắm, giám đốc buông tư thái giúp đối phương cầm cũng lẽ phải nhỉ."

Chu Đình Vũ không phản ứng kịp, cô quay sang nhìn Hàn Linh Hi, hiểu ra là cô chỉ việc vừa rồi, giải thích rõ: "Rất nhiều đồ, cô ấy lỡ rơi trêи đất lại không rảnh tay, mình giúp cô ấy nhặt lên thôi, chỉ là tiện tay thôi mà."

"Đúng là làm khó giám đốc Chu rồi, mỗi ngày tiện tay nhiều như vậy, chẳng phải là bận đến mức giám đốc không có thời gian cho riêng mình à."

Làm gì mà cô gái này lại dùng thái độ này nói chuyện với mình vậy, Chu Đình Vũ không hiểu ra sao quan sát trêи người Hàn Linh Hi, "Cậu làm sao vậy?"

Hàn Linh Hi bĩu môi, ngoảnh mặt đi, "Không sao cả."

"Cậu không vui?"

"Không có không vui."

Viết cả lên mặt rồi còn nói không có.

Chu Đình Vũ suy đoán, "Có phải quan hệ của cậu với đồng nghiệp kia không tốt không, mình giúp cô ấy cậu không vui."

"Đúng là tôi có quan hệ không tốt với vài đồng nghiệp thật, đâu được như giám đốc Chu, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, với ai cũng tốt như vậy. Cũng phải, giám đốc đối tốt với ai đó là chuyện của cô, sao tôi quản được, cũng như cô thích chậu hoa, đồ vật đó là của cô, phát tất cả cho mỗi một người tôi cũng đâu quản được."

Rốt cuộc giới hạn chung đụng giữa người với người của cô gái này là ở đâu vậy, không có lấy một khoảng cách phân biệt người thân à, Hàn Linh Hi không khỏi tức giận, không đúng, vốn chính là cậu ta không có suy nghĩ muốn "phân biệt" đi, trong mắt cậu ta mỗi người đều giống nhau, cho dù là Hàn Linh Hi cô, hay là Khương Tử Doanh, hoặc là những đồng nghiệp đó, cậu ta đều dùng thái độ khiêm tốn mà đối đãi, tưởng là biển lớn trăm sông có dung tích lớn à?

"Mình có thể... hiểu là cậu đang ghen không?"

Nếu như mấy lời nhận xét vu vơ vừa rồi Chu Đình Vũ vẫn không thể hiểu rõ, vậy thì cô cố gắng nhắc tới việc tặng chậu hoa đã nói rõ lên ý của cô, Chu Đình Vũ thích chậu hoa, sưu tập rất nhiều chậu hoa, chỉ có một lần tặng lại quà đáp lễ cho đối phương để cảm ơn Khương Tử Doanh, Hàn Linh Hi để ý không phải chỉ đơn giản là chậu hoa bị lấy đi kia, mà là để ý chuyện xảy ra ở phòng làm việc của cô ngày hôm đó đi.

"Nực cười, tôi là người như thế à?"

"Mặc dù chậu hoa của mình rất nhiều, nhưng mình chỉ coi chúng nó là hàng mỹ nghệ để thưởng thức." Chu Đình Vũ thấp giọng nói: "Mình chỉ biết tặng hoa cho mình cậu, người này cũng không tính là đặc biệt ư?"

Lúc nghe được câu này, Hàn Linh Hi có cảm giác xúc động nho nhỏ, cậu ta muốn mình là phần "đặc biệt" ở đây, đủ để phân biệt mình với người khác, nhưng nếu như Chu Đình Vũ cho rằng mình là cô gái dùng hai câu tùy tiện là có thể dỗ được thì cậu ta sai lầm rồi.

"Đầy trêи đường ra đấy, có gì mà đặc biệt? Tôi chẳng thấy khác nhau chỗ nào."

Thang máy đến tầng trệt mình phải đi, Hàn Linh Hi nói ra miệng câu trái lương tâm ấy, kiêu căng vứt cho Chu Đình Vũ cái liếc mắt, hất đầu rời khỏi.

Chu Đình Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng yêu kiều thướt tha của cô đi thật xa, cúi đầu cười khẽ một tiếng.

Đợi làm xong việc quay lại bàn làm việc, Hàn Linh Hi chú ý thấy trêи bàn có thêm một vật, nó được đặt sát bên chậu hoa nhiều cây kia, dùng giấy hồng nhạt bọc một vòng.

Đi đến tháo chỉ xuống, là một chậu cây khổng tước, rõ ràng lúc đi không có, ai để ở đây vậy?

Nhìn xung quanh xem không có ai, Hàn Linh Hi cầm lên, phát hiện dưới chậu hoa đè một tờ giấy:

Mua hoa không đặc biệt, mình tự tay trồng hoa vậy có tính là đặc biệt không? Hy vọng cậu thích. (^__^)

Chữ viết quen thuộc, không đoán cũng biết được là ai.

Hoa này... là tự cậu ấy trồng? Hàn Linh Hi thật bất ngờ, đầu ngón tay sờ sờ lên cánh hoa non mềm, bên trêи còn dính giọt sương. Cô ngồi xuống ghế tựa, lấy tay nâng cằm nhìn chằm chằm đóa hoa, khóe môi không tự chủ được lan ra ý cười.

Cái tên đáng ghét này.

***