Họa Phố

Quyển 1 - Chương 3: Bạch sự (3) Lão già

Kha Tầm nghĩ, trong tình huống mà trước mắt bản thân hoàn toàn chẳng biết gì, biện pháp duy nhất chính là bám dính không tha đi theo một người trong đám đông, sau đó tùy theo hoàn cảnh mà hành động.

Mà thông qua việc quan sát nãy giờ đối với đám người kia, Kha Tầm cảm giác được nam nhân đẹp trai lãnh đạm này có vẻ như đáng tin cậy hơn so với những người khác, cho nên, liền chọn hắn.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, ba người đến sau cũng chọn đi theo mọi người, bọn họ vẻ mặt sợ hãi lại liên thanh mắng chửi. Thực ra thì bọn họ cũng còn lựa chọn nào khác đâu, trước mặt ngoại trừ thôn trang nhỏ này, bốn bề đều là đất hoang, bọn họ không theo mọi người vào thôn thì đi đâu bây giờ?

Huống hồ gì nhân loại đa phần đều có tâm lý bầy đàn, đối với tình trạng quỷ dị lại khó lý giải này, hầu hết đều sẽ lựa chọn đoàn kết để tăng thêm can đảm.

Một đám mười ba người, mỗi người một tâm tư cùng nhau bước vào thôn trang nhỏ quỷ dị.

Kha Tầm cũng không thể xác định được hiện tại trong “tranh” đang là thời gian nào, ngoài thế giới thực lúc nãy vẫn còn đang là buổi sáng, nhưng hiện tại nơi này sắc trời âm u lại tăm tối, cả tòa thôn trang bao phủ một màu tối đen, toàn bộ cửa sổ của các nhà trong thôn đều làm bằng gỗ, có cái được dán giấy song cũ nát, có cái lại bị ván gỗ đóng đinh bịt kín.

Hơn nữa, bất kể là từ các cửa sổ được mở ra hay thông qua khe cửa đóng kín nhìn vào, trong mắt nhìn đến ngoại trừ tối đen ra không còn gì khác.

Cũng không rõ có phải là ảo giác hay không, Kha Tầm cứ có cảm giác sau khe cửa tăm tối âm u kia, giống như có thứ gì đó đang dõi mắt nhìn ra bên ngoài.

Đi theo đám người ở trong thôn trang rẽ trái quẹo phải mấy lần, phía trước đột nhiên xuất hiện quầng sáng mờ nhạt, nhìn lại quả nhiên là có một gian nhà đang sáng đèn.

“Là chỗ đó.” Trong đội ngũ có người lên tiếng.

“Đi vào thôi.” Lại một người khác thở dài.

Đám người đi qua, ông chú trung niên dẫn đầu đám người đưa tay gõ cửa.

Cánh cửa gỗ đóng chặt từ bên trong chầm chậm mở ra, lộ ra gương mặt xơ xác xám trắng của một ông lão.

“Mọi người đến rồi à? Vào đi.” Lão già nói xong liền rời khỏi cửa.

Đám người nối đuôi vào nhà, ngó mắt nhìn quanh bốn phía, cả vách tường cùng sàn nhà đều là bùn cỏ hỗn hợp xây nên, trong phòng chỉ có một cái bàn hết sức tàn tạ cùng mấy chiếc ghế dài, trên bàn có một ngọn đèn đang cháy sáng.

Nhà như vậy, quả thực chỉ có thể dùng nghèo rớt mồng tơi, nghèo xơ nghèo xác để hình dung là thích hợp nhất.

Lão già đứng ở giữa nhà, ánh mắt vẩn đục chầm chậm nhìn lướt qua đám người bọn họ, lúc Vệ Đông đụng phải tầm mắt của lão, cả người đột nhiên rùng mình một cái.

Con ngươi của lão già… căn bản không có tiêu cự cùng độ ấm, vô hồn giống hệt như là… của người chết.

Vệ Đông vội vàng cụp mắt nhìn xuống đất, e sợ nhìn lão già như vậy sẽ khiến mình gặp nguy hiểm, chỉ có thể dỏng tai nghe lão nói chuyện “Người cũng đến đông đủ, chúng ta bắt đầu phân chia công việc.”

Vừa nói xong liền moi từ trong lòng ngực ra một cuộn vải, đưa đến trước mặt đám người “Rút cái này đi, mỗi người một cái.”

Kha Tầm cùng Vệ Đông còn chưa kịp hiểu, đã thấy đám người lúc ban đầu vẻ mặt giống như vô cùng quen thuộc dựa theo thứ tự đưa tay rút từ trong cuộn vải ra mỗi người một mảnh vải, hai người chỉ phải bắt chước làm theo.

Mảnh vải này có độ dài ước chừng nửa cánh tay, rộng khoảng hai ngón tay, màu xám trắng, chất liệu như là vải đay, ở vị trí trung gian không biết là dùng nước màu hay chu sa viết một chữ màu đỏ sậm.

Mảnh trên tay Kha Tầm là viết chữ “Ương”, trên tay Vệ Đông là chữ “Cô”.

Còn không đợi bọn họ hiểu rõ ngụ ý của chữ viết trên mảnh vải, lão già đã nói tiếp “Ai rút được mảnh vải có chữ “Dân” đêm nay phụ trách gác đêm ở Lý gia. Ai rút được mảnh vải có chữ “Thả” đi ra ngoài thôn phía bắc cách đây năm dặm đào hố, hố dài sáu thước, rộng bốn thước, cao hai thước (1). Ai rút được mảnh vải chữ “Cô” đi đốn củi ở phòng củi Lý gia. Ai rút được mảnh vải chữ “Ương” đi trông kho lúa Lý gia. Ai rút được mảnh vải chữ “Đãi”….. Ai rút được mảnh vải chữ “Thủ”…….”

Dân, Thả, Cô, Ương, Đãi, Thủ…

Ngụ ý của những chữ này là gì?

Hiển nhiên, lão già bắt bọn họ rút mảnh vải là vì muốn chia tổ bọn họ, nhưng chỉ dựa theo những chữ này đến phán đoán, thực sự rất khó liên hệ với tình huống trước mắt.

Lão già chia tổ xong, lại nói “Nhà họ Lý nằm dưới tàng cây hòe già ba gốc ở phía bắc thôn, mọi người có thể bắt tay vào làm việc. Nhớ kỹ, những người làm việc ở Lý gia, buổi tối không nên ra khỏi cửa. Được rồi, tám giờ sáng mai mọi người nhớ trở lại chỗ này tập họp.”

Mọi người nghe xong, đồng loạt xoay người rời khỏi, Vệ Đông thực sự không kềm được, chạy tới trước mặt lão già hỏi “Cụ gì gì ơi, làm phiền cụ giải thích cho tụi này biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào được không?”

Lão già vẻ mặt nghiêm túc “Nhà họ Lý nằm dưới tàng cây hòe già ba gốc ở phía bắc thôn, mọi người có thể bắt tay vào làm việc. Nhớ kỹ, những người làm việc ở Lý gia, buổi tối không nên ra khỏi cửa. Được rồi, tám giờ sáng mai mọi người nhớ trở lại chỗ này tập họp.”

Vệ Đông “…Không phải, có thể nói cho tụi này biết đây là chỗ nào không?”

Lão già “Nhà họ Lý nằm dưới tàng cây hòe già ba gốc ở phía bắc thôn, mọi người có thể bắt tay vào làm việc. Nhớ kỹ…”

Vệ Đông “….Chẳng lẽ là tui vô ý khởi động công năng quỷ súc(*) của ông sao? Có thể nói lời nào khác được không?”

Lão già “Nhà họ Lý nằm dưới tàng cây hòe già ba gốc ở phía bắc thôn, mọi người có thể bắt tay vào làm việc. Nhớ kỹ…”

Vệ Đông quay sang nhìn Kha Tầm “Ở trong tranh mà ra tay ấu đả cụ ông vô đạo đức có xem như là phạm pháp không?”

Kha Tầm còn chưa trả lời, bím tóc đột nhiên bật cười một tiếng, bước tới nhìn Vệ Đông nói “Đừng phí sức hỏi làm gì, nó không phải người.”

“Cái đậu không phải người thì là gì!?” Vệ Đông kinh hãi “Cát-xét thành tinh?”

“Mày có thể coi nó như NPC của trò chơi, phụ trách thuyết minh nội dung nhiệm vụ hoặc là quy tắc của “trò chơi” cùng với trả lời một số câu hỏi nhất định mà nó có thể đáp, còn những vấn đề khác không thể, nó sẽ không đáp lại.” Bím tóc nhếch mép trào phúng.

Kha Tầm cùng Vệ Đông bốn mắt nhìn nhau, Kha Tầm hỏi bím tóc “Vậy nơi này rốt cuộc là tranh hay là trò chơi?”

“Tranh.” Bím tóc cười lạnh “Chỉ có điều trong tranh tồn tại quy tắc đã được thiết định nghiêm khắc mà tinh vi, trái với quy tắc chỉ có duy nhất một hậu quả, chính là chết.”

“Chết?” Vệ Đông trố mắt “Ông bảo chết là chết thiệt hay chết giả? Sau khi chết thì sao? Có thể rời khỏi tranh trở lại thế giới của mình không?”

“Nằm mơ sao mà đẹp dữ vậy.” Bím tóc nhạo báng “Chết trong tranh rồi là thật sự chết luôn, vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây trở về hiện thực, hiểu không?”

“—— thiệt, thiệt hay giả vậy!?” Vệ Đông khiếp sợ.

“Tin hay không thì tùy mày, dù sao tao cũng đã nói rõ với mày rồi, tới lúc đó có chết cũng đừng trách tao.” Bím tóc vẻ mặt bất mãn nhìn mảnh vải trên tay Vệ Đông “Mẹ nó, sao lại cùng một tên gà mờ như mày chung tổ chứ, thật sự là xúi quẩy! Mày có đi không thì bảo?”

“Đi? Đi đâu chứ?” Vệ Đông mặt mũi hồ đồ nhìn bím tóc, lại nhìn Kha Tầm.

Bím tóc trợn trắng mắt, cố hít một hơi thật sâu giống như muốn khống chế bản thân “Tao cũng rút được mảnh vải chữ “Cô”, tức là tao với mày được phân chia làm một tổ, cho nên hiện tại mày với tao phải nghe theo lời của lão già mới nãy, đi tới cái chỗ nhà họ Lý kia làm việc, hiểu chưa?”

Vệ Đông hỏi “Nếu không làm theo lời của lão già lúc nãy thì sẽ như thế nào?”

“Tao mới nói lúc nãy mày không nghe hả?” Bím tóc nổi đóa “Làm trái quy tắc! Chết!”

“Vậy, chúng ta có thể tự do kết tổ được không? Tỷ như tui không cùng ông đi Lý gia chặt củi, mà cùng với bạn tui đi trông kho lúa?” Vệ Đông đưa tay chỉ Kha Tầm.

“Chết!” Bím tóc vẻ mặt dữ tợn rống lên.

“Đựu.” Vệ Đông nhìn Kha Tầm “Làm sao giờ?”

Kha Tầm sờ cằm ngẫm nghĩ “Tao thấy hiện tại chúng ta là đang gặp phải “việc lạ” khó lý giải bằng lẽ thường, nguyên nhân của việc này phỏng chừng nhất thời chúng ta cũng không hiểu được, chi bằng trước hết tạm thời nghe lời anh bạn này, người ta dù gì cũng rõ ràng hơn chúng ta, thà là tin có chứ đừng tin không, mạng sống an toàn là ưu tiên hàng đầu.”

“Được rồi.” Vệ Đông hỏi ngược lại “Của mày đâu? Mày cùng tổ với ai?”

Ba người từ trong nhà lão già bước ra, Kha Tầm thấy được trên bậc thang có người đang đứng, vóc dáng cao cao, thần sắc lạnh lùng, đi kèm theo gương mặt đẹp trai nhất hệ mặt trời.

Trên lưng người nọ cột hờ mảnh vải rút ngẫu nhiên khi nãy, bên trên có viết một chữ “Ương”.

Vệ Đông nhìn người kia, lại quay qua nhìn bím tóc đứng bên cạnh “Phải rồi, nếu mà đổi mảnh vải với người khác thì có làm sao không?”

“Chết!” Bím tóc nghiến răng đáp.

“Mày cẩn thận một chút, nhớ cảnh giác, an toàn hàng đầu.” Kha Tầm căn dặn Vệ Đông.

Tên này từ bé tới lớn đều đần tới hết thuốc chữa, Kha Tầm sợ hắn không biết nặng nhẹ, làm mất cái mạng nhỏ tại chỗ quỷ dị này.

“Biết mà, mày cũng cẩn thận nha.” Vệ Đông lo lắng đưa tay vỗ lên vai Kha Tầm vài cái.

Dựa theo phân phối của lão già, đại đa số mọi người đều là đến “Lý gia”, những người khác đều đã đi trước, thế nên bốn người bọn họ cùng nhau kết đội đi.

Rời đi chưa được bao xa, Kha Tầm quay đầu lại nhìn, phát hiện gian phòng của lão già kia không biết từ khi nào đã tắt đèn, biến thành âm u giống hệt những căn nhà xung quanh, từ từ chìm vào bóng đêm tĩnh mịch.

Thôn trang không có đèn chiếu sáng nên đi lại rất khó khăn, lại thêm đường đất gập ghềnh không bằng phẳng, một bước đạp đá một bước đạp bùn, đế giày rơm dưới chân lại mỏng, cảm giác đạp lên càng thêm rõ ràng.

Kha Tầm vừa đạp bàn chân xuống đất, đột nhiên cảm giác như dẫm lên một bàn tay của ai đó, bởi vì hình dạng khớp xương bàn tay, ngón tay thô cứng là như thế rõ ràng in hằn dưới lòng bàn chân cậu.

Kha Tầm phản ứng cực nhanh, cả người nhảy phắt lên, đụng phải vào người nam nhân cao kiều bên cạnh, lúc chân rơi xuống đất, cậu như nghe được tiếng trái tim mình điên cuồng va vào lồng ngực, theo bản năng đưa tay đè ngực lại, giống như một khi cậu buông tay ra, trái tim của cậu sẽ bị bàn tay xương xẩu lúc nãy tóm lấy, xé toạc, mang theo máu thịt lôi ra khỏi lồng ngực.

“——mày sao vậy? Suýt chút nữa là bị mày hù chết rồi!” Vệ Đông sợ hãi nói.

Tim đập rất nhanh, trong lúc nhất thời ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.

Vẫn còn đang cảm thấy lòng bàn tay cùng răng môi bị sợ hãi đến như đông cứng, lại nghe thấy giọng cao kiều thản nhiên truyền vào tai “Mặc kệ đừng bận tâm tới, đi tiếp đi.”

Giống như người nọ đoán được Kha Tầm vì sao lại nhảy dựng lên như vậy.

Kha Tầm “ừ” một tiếng, cố gắng bắt buộc mình không nhìn xuống dưới chân, đưa tầm mắt nhìn hướng xa xa, lại thấy được tòa thôn trang nho nhỏ này không biết từ khi nào đã bị một mảnh sương đêm xám xịt vây lấy, làm cho tầm nhìn vốn đã không rõ ràng càng thêm hỗn độn mơ hồ.

“Khụ, phải rồi, nếu chúng ta đã là đội hữu, chi bằng lẫn nhau giới thiệu một chút đi.” Vệ Đông giống như loáng thoáng nhận ra được cái gì, cố cất giọng để tăng thêm lá gan, vươn tay hướng về phía bím tóc “Tui là Vệ Đông, đây là bạn thân của tui Kha Tầm.”

Bím tóc không chịu bắt tay lại, chỉ hừ một tiếng “Lưu Vũ Phi.”

Vệ Đông quay đầu, đưa bàn tay hướng về phía cao kiều “Còn người anh em này?”

Cao kiều lãnh đạm nhìn Vệ Đông một cái, cũng không bắt tay cậu chàng “Mục Dịch Nhiên.”

Vệ Đông đành phải túm lấy tay Kha Tầm lắc lắc “Hân hạnh hân hạnh.”

Kha Tầm cảm giác được lòng bàn tay Vệ Đông ướt nhẹp mồ hôi lạnh, bèn dùng sức bóp tay đối phương một cái, sau đó buông ra, quay đầu nhìn anh đẹp trai Mục Dịch Nhiên đứng cạnh mình, hỏi “Vị huynh đài này, vì tránh xuất hiện trường hợp đồng đội như heo làm cục tạ liên lụy mình, huynh đài có thể kể lại cho tụi này nghe chuyện này đầu đuôi là như thế nào được không?”

___________________

Chú thích

(*) Thước : nguyên văn là xích, thước đo thời cổ của Trung Quốc, một xích tầm 1/3 mét. Kích cỡ cái hố là dài 2m, rộng 1m3, cao tầm 0.67m…

(*) Quỷ súc : (kichiku), một từ lưu hành trong tiếng Nhật, trong Phật giáo nó là viết tắt của hai từ ngạ quỷ + súc sinh, mang nghĩa chỉ những người tàn bạo vô tình, hoặc những hành động ngược đãi hành hạ phi nhân đạo. Nói chung đại khái chỉ mấy người có hành động hoặc tính cách có phần điên cuồng.