Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương

Chương 24: Vui Thế Để Làm Gì

Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu

Dịch: Mạc Cao ơi là cao

Tại sao Dụ Thần lại có tóc màu nâu đen với mắt màu xanh?

Vì cậu là con lai Trung-Nga, bà ngoại cậu cũng là lai Trung-Nga.

Mẹ cậu từng kể rằng, trước khi gặp ba của Nhụy Nhụy, bà có bạn trai là người Nga, nhưng không may rằng lúc Dụ Thần mới được ba tháng tuổi thì bạn trai bà gặp tai nạn xe hơi, qua đời.

Một năm sau, bà gặp được ba của Nhụy Nhụy, hai người trúng tiếng sét ái tình, tiến đến hôn nhân luôn.

Cậu không cố tình kể vắn tắt vậy đâu, ngay từ đầu mẹ cậu đã kể với cậu như thế rồi, vả lại khi ấy có cả Nhụy Nhụy cùng ba ở đó nên bà cũng không kể quá chi tiết, kể qua loa như vậy thôi.

Dụ Thần đã gặp không ít rắc rối với ngoại hình của mình.

Từ nhỏ cho đến khi trưởng thành, hở ra là lại có người đến nói chuyện với cậu bằng tiếng Anh.

Ở trường, các thầy cô cũng thích gọi cậu lên bảng để đọc tiếng Anh,

Nhưng đen ở chỗ trong tất cả các môn học thì môn Tiếng Anh của Dụ Thần là tệ nhất.

Lần nào Dụ Thần nói với người khác là tiếng Anh của mình tệ lắm thì y như rằng những người không quen thân với cậu sẽ bảo là làm gì có chuyện đấy, cậu đùa tôi à.

Tôi khổ quá mà.

Thế là suốt một thời gian dài khi đi học, Dụ Thần cực kỳ sợ tiếng Anh.

Vả lại người Nga bình thường cũng có nói tiếng Anh đâu huhu.

Dụ Thần tua lại một lượt video kia, sau đó lại tắt đi, ngồi tự soi lại mình.

Tóc xoăn nâu đen thì có thể hiểu được, nhưng tại sao Phó Chi Dữ lại nhấn mạnh đến mắt xanh nhỉ?

Lẽ nào Phó Chi Dữ thích người nước ngoài thật?

Đáng tiếc là phải nhìn kỹ lắm mới thấy mắt Dụ Thần màu xanh, bình thường thì không nhìn được ra màu xanh đâu, mắt cậu màu xanh thẫm gần như là đen luôn rồi.

Không biết Phó Chi Dữ có nhìn ra không nhỉ?

Xem xong video, Dụ Thần lại bấm vào phần bình luận, quả nhiên là hàng loạt bình luận hỏi có phải Phó Chi Dữ thích người nước ngoài không.

Nhưng cũng có người nói rằng:

Có người lại nói:

Phần bình luận bàn bạc đủ thứ trên đời, nào là bảo đi uốn tóc, có người lại nói phải đi đế độn tăng chiều cao, rồi thậm chí bảo đi thay luôn cả nhãn cầu.

Dụ Thần cứ ngồi lướt đọc bình luận mãi thôi, đến khi cậu nhìn đồng hồ thì quyết định cất điện thoại đi, bắt tay vào làm việc.

Chỉ cần cậu lên kế hoạch giờ giấc thì sẽ nghiêm túc thực hiện.

Cả ngày hôm đó, ngoài ăn cơm ra thì Dụ Thần ở miết trong phòng, thế nên đến đúng 9 giờ tối, cậu hoàn thành xong hết công việc.

Sau khi tắt máy tính, Dụ Thần sung sướng đi tắm, lúc ra ngoài thấy màn hình điện thoại đang sáng lên.

Dụ Thần rút sạc ra, mở điện thoại lên, phát hiện mình tắm nửa tiếng đồng hồ thì Phó Chi Dữ gọi cho cậu ba cuộc.

Cuộc gọi đầu tiên: 21:01.

Cuộc gọi thứ hai: 21:15

Cuộc gọi thứ ba cũng là vừa nãy luôn: 21:30.

Dụ Thần gọi điện thoại lại, cậu vẫn còn chưa kịp chuẩn bị, chuông chờ chưa kịp kêu tút tút thì Phó Chi Dữ ở đầu bên kia đã bắt máy rồi.

"Dụ Thần."

Dụ Thần cười: "Anh bắt máy nhanh thật đó."

Phó Chi Dữ: "Vừa hay đang cầm điện thoại nên bắt máy luôn."

Dụ Thần gật gù, cũng không quan trọng lắm: "Sao thế? Anh gọi cho em mấy cuộc liền."

Phó Chi Dữ hơi ngập ngừng một chút rồi mới nói: "Suốt cả ngày hôm nay anh vẫn luôn muốn gọi điện cho em."

Dụ Thần lập tức nghiêm túc: "Sao thế? Có chuyện gì à?"

Phó Chi Dữ lại ngừng lại một hồi lâu: "Không có chuyện gì."

Dụ Thần đoán mò: "Không tiện nói à?"

Phó Chi Dữ cười, Dụ Thần không biết anh cười cái gì, cũng cười theo, rồi ngẫm nghĩ một hồi, thôi thì giải thích cho anh lý do không nghe điện thoại đã: "Ban nãy em đi tắm, để điện thoại ở ngoài nên không nghe thấy."

Phó Chi Dữ: "Ừ, không sao.

Em đã làm xong chưa?"

Dụ Thần nằm lên giường: "Em làm xong rồi, trước khi tắm em đã gửi ảnh cho khách rồi."

Phó Chi Dữ hỏi: "Có mệt không em?"

Dụ Thần giơ tay lên: "Ngồi lâu quá nên em hơi mỏi cổ thôi, chứ còn đâu thì không sao hết nè."

Phó Chi Dữ: "Có mỏi mắt không?"

Dụ Thần: "Em để nhắc nhở báo giờ nghỉ cho mắt nên mắt em nghe lời lắm nè."

Phó Chi Dữ thắc mắc: "Thế tại sao cổ lại không nghe lời thế?"

Dụ Thần cười: "Anh nói đúng lắm, lần sau phải để cho hai đứa nó cùng nghe lời mới được."

Sau đó.

Không ai nói gì hết.

Dụ Thần liếm môi, dò hỏi: "Thế nên, tối nay sao thế anh? Có chuyện gì à?"

Phó Chi Dữ bật cười, chậm rãi nói: "Không có gì thì không được gọi điện cho em à?"

Dụ Thần: "Ừm, đương nhiên là được rồi," nói xong cậu thì thầm, lại hỏi dò: "Anh ơi, có phải là anh không vui không?"

Phó Chi Dữ lại cười, rồi nói: "Ừ."

Dụ Thần đầu đầy hỏi chấm.

Ủa không vui thì cười cái gì dạ?

Dụ Thần ở bên này đang nghĩ xem là Phó Chi Dữ không vui thì mình phải làm gì, Phó Chi Dữ ở bên kia đã mở lời.

Phó Chi Dữ: "Không vui thì có được gọi điện cho bạn trai không?"

Dụ Thần gật đầu như bổ củi: "Được chứ, được chứ."

Phó Chi Dữ nói tiếp: "Không vui, thế nên, muốn...!nghe giọng của em."

Câu nói này của anh cứ ngắc ngứ ngập ngừng, Dụ Thần cũng nghe thấy ngập ngừng ngắc ngứ.

Đúng thế, lúc không vui thì muốn có một người ở bên cạnh, không có ai ở bên cạnh thì có người để trò chuyện cùng cũng được.

Đúng thế, ngay từ đầu Phó Chi Dữ đã nói, có đôi khi sẽ cần một người bên cạnh thì hẳn lúc này chính là thời điểm cần ai đó kề bên đây.

Đúng thế, đúng thế.

Dụ Thần nghĩ vậy, nuốt nước bọt đánh ực.

Thế thì bây giờ...!

Phó Chi Dữ không vui, thì mình phải làm gì bây giờ?

Dụ Thần thở ra, nghịch gối ôm, hỏi: "Phải làm sao thì anh mới vui đây?"

Phó Chi Dữ: "Anh không biết."

Dụ Thần hỏi: "Vì việc ở công ty à?"

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Biết được mấu chốt vấn đề, Dụ Thần ngẫm nghĩ một chút, đành an ủi suông: "Công việc dễ làm tâm trạng người ta đi xuống lắm, không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi."

Phó Chi Dữ lại cười: "Ừ."

Lúc này, Dụ Thần đột nhiên nhìn thấy vỏ kẹo gấp ở trên bàn, cậu liền hỏi Phó Chi Dữ: "Sáng nay anh lấy đâu ra kẹo đưa em thế?"

Phó Chi Dữ nói: "Anh mua."

Dụ Thần: "Nhưng hôm qua anh nói anh chỉ mua có hai cây thôi mà."

Phó Chi Dữ: "Sau rồi anh lại mua tiếp."

Vì câu này mà Dụ Thần chợt kêu lên: "A! Rượu! Em không đem rượu về!"

Phó Chi Dữ ở đầu bên kia bật cười, anh hỏi lại Dụ Thần: "Rượu của em à?"

Dụ Thần vừa cười vừa hỏi: "Không phải của em hử?"

Phó Chi Dữ: "Của em."

Dụ Thần bụm miệng, giọng ngọt lịm: "Rốt cuộc có phải là của em không thế?"

Phó Chi Dữ cười: "Của em."

Dụ Thần: "Thế em nói là em không đem rượu về thì em có nói sai không?"

Phó Chi Dữ: "Có sai."

Dụ Thần giọng như làm nũng: "Ủa gì thế?"

Phó Chi Dữ: "Không được đem về, sau này muốn uống thì đến chỗ anh."

Dụ Thần ngẫm nghĩ một chút, lập tức thỏa hiệp: "Thôi được rồi."

Vừa dứt lời xong thì Phó Chi Dữ lại tự nhiên bật cười.

Là giọng cười mang theo tâm tình vui vẻ.

Dụ Thần cười hi hi, nói: "Anh cười rồi, chứng tỏ là anh vui hơn rồi đúng không?"

Phó Chi Dữ: "Ừ."

Dụ Thần hỏi: "Em có giỏi không?"

Giọng Phó Chi Dữ tràn ngập ý cười: "Giỏi lắm," nói xong anh hỏi: "Sao giọng em lại khác thế?"

Dụ Thần nghi hoặc: "Khác sao?"

Phó Chi Dữ: "Em đang nằm à?"

"Oa, thế mà anh cũng nghe ra được, chứng tỏ anh cũng rất giỏi nhá," mắt Dụ Thần cong tít: "Em đang nằm lên gối ôm nè."

Phó Chi Dữ cười: "Anh nhớ rồi, giọng của em khi nằm trên gối ôm."

"Anh nhớ làm gì," Dụ Thần bị Phó Chi Dữ chọc cười, vui đến mức gọi hẳn tên của anh: "Phó Chi Dữ, anh thú vị quá đi."

Sau đó.

Lại không ai nói gì hết.

Dụ Thần nằm nghịch gối, nghịch một thôi một hồi chợt nhớ đến đoạn video lúc sáng.

Thế là cậu hắng giọng, liếm môi, gọi nhỏ: "Anh ơi."

Phó Chi Dữ ở đầu bên kia lập tức đáp lời: "Ừ anh đây."

Dụ Thần: "Em hỏi anh một câu nhé."

Phó Chi Dữ: "Em hỏi đi."

Dụ Thần liếm môi, giọng đầy mong chờ: "Anh đoán xem, mắt của em màu gì"

Phó Chi Dữ gần như trả lời tức thì: "Màu xanh."

Dụ Thần vui đến mức nhảy cẫng lên: "Anh biết á!"

Phó Chi Dữ: "Ừ anh biết."

Á á á á á.

Phó Chi Dữ biết kìa!!!

Đợi đã...!

Không phải.

Dụ Thần à, mày vui thế để làm gì?.