Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương

Chương 27: To Quá

Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu

Dịch: Mạc Cao ơi là cao

Chẳng mấy chốc đã đến sân bay, mọi người lục tục xuống xe, lái xe lấy hành lý từ trong cốp xe ra để dưới đất, Dụ Thần đang định đến cầm lấy hành lý thì Phó Chi Dữ đã nhanh tay hơn.

Chân dài vai rộng có khác, một tay cầm hành lý của anh, một tay cầm hành lý của Dụ Thần, nhẹ nhàng xách đến chỗ cậu đang đứng.

Dụ Thần đưa tay ra nhận thì Phó Chi Dữ không đưa cho cậu.

Dụ Thần chợt thấy trái tim mình cứ gai gai.

Phó Chi Dữ toàn thế thôi, cứ tự nhiên như vậy, từ mở cửa xe cho đến mở nắp chai nước rồi thì kéo hành lý, anh toàn nhanh chân hơn cậu thôi.

"Anh muốn mua cho em."

"Anh muốn lái xe cho em."

"Về sau những chuyện như này thì cứ để anh làm."

......!

Những lời ấy của Phó Chi Dữ đột nhiên ùa vào tâm trí Dụ Thần.

Cộng thêm cả những đoạn đối thoại ban nãy ở trên xe, lúc này đây, Dụ Thần nhìn Phó Chi Dữ, nơi gai gai trong trái tim dường như đang bắt đầu nở một đóa hoa, mềm mại, ngọt ngào, thơm ngát.

"Đi thôi." Phó Chi Dữ quay sang nói với Dụ Thần.

Dụ Thần ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."

Phó Chi Dữ cầm hết cả vali nặng rồi, Dụ Thần chỉ đeo mỗi một cái ba lô nhẹ tênh ở sau lưng.

Bốn người chia thành hai đôi, cùng như đi vào sân bay, cùng nhau qua cửa kiểm tra, rồi cùng nhau lên máy bay.

Cuối cùng Nhụy Nhụy cũng im hơi lặng tiếng.

Có vẻ như là vì sáng nay háo hức nên dậy sớm quá, thành ra lên máy bay được một lúc thì cô túm lấy cánh tay Lâm Chấn, ngủ ngon lành.

Trong khi Dụ Thần ở đằng này, khi ổn định chỗ ngồi rồi, đợi đến khi máy bay cất cánh, thì lòng cậu lại ngập tràn cảm giác áy náy.

Không biết đã bao nhiêu lần, so với Phó Chi Dữ thì thật sự cậu quá sơ ý, không chuẩn bị kỹ càng gì hết.

Nhưng bây giờ cũng chẳng thể làm được gì ngay cho anh cả.

Không đúng, hình như có thể làm gì ngay cho anh được ấy.

Dụ Thần cười, chăm chú lấy điện thoại của mình ra, bấm vào cài đặt mật khẩu.

Sau đó hết sức nỗ lực khoa trương lấy điện thoại trước mắt Phó Chi Dữ, khoa trương giơ điện thoại lên.

.

Truyện Hệ Thống

Quả nhiên, ánh mắt Phó Chi Dữ lập tức bị thu hút, rời khỏi tạp chí, nhìn về phía cậu.

Dụ Thần đặt điện thoại giữa hai người, liếc Phó Chi Dữ một cái, xác nhận là anh đang nhìn mình rồi mới bấm vào cài đặt, tìm phần thay đổi mật khẩu.

Cậu đưa ngón cái ra, động tác vô cùng khoa trương, mỗi giây lại gõ một lần, đổi mật khẩu.

0830.

Làm xong thì quay sang nhìn Phó Chi Dữ.

Sau đó.

Ồ.

Phó Chi Dữ dửng dưng như không.

Làm phiền rồi.

Dụ Thần cười trộm, cất điện thoại đi: "Anh đọc tiếp đi."

Quả nhiên Phó Chi Dữ quay sang đọc tạp chí tiếp.

Dụ Thần: "......"

Dụ Thần lắc đầu, cùng lấy tạp chí ra xem.

Nhưng cậu mới lật được một trang thì tự nhiên thấy bên cạnh mình cứ kỳ kỳ làm sao.

Cậu quay sang nhìn, quả nhiên thấy Phó Chi Dữ đang cười.

Cậu xuôi theo tầm nhìn của Phó Chi Dữ, cũng cúi xuống nhìn tạp chí anh đang đọc.

"Anh xem cái gì thế? Buồn cười thế cơ."

Dụ Thần đang định nhướn hẳn người sang thì Phó Chi Dữ đã gập cuốn tạp chí lại.

Nhưng càng kỳ cục hơn là Phó Chi Dữ càng cười tươi hơn nữa.

Dụ Thần vẫn chưa kịp mở miệng hỏi thì đột nhiên Phó Chi Dữ đưa tay ra, một tay giữ lấy đầu cậu rồi một tay kéo cậu lại, ôm chặt vào lòng.

Dụ Thần lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh.

Giống hệt như lúc ở trên xe, mũi Dụ Thần nghèn nghẹt, chẳng nhìn thấy gì hết.

- -----------

Để tiện cho công việc của mọi người, hòn đảo mà Nhụy Nhụy chọn không xa lắm.

Ngồi máy bay hơn một tiếng là đã đến sân bay trên đảo rồi.

Xuống máy bay, ra khỏi sân bay, có hướng dẫn viên đưa bốn người về khách sạn.

"Chúng ta cất hành lý vào phòng trước đã, lát nữa gặp nhau dưới nhà ăn của khách sạn, ăn một chút quà chiều ở đây." Sau khi cầm thẻ phòng, Nhụy Nhụy chỉ đạo.

Dụ Thần gật đầu: "Được."

Vì vấn đề phòng ốc nên họ không ở cùng một tầng, lúc đến tầng 6 thì vợ chồng Nhụy Nhụy đi ra thang máy, nói lát nữa rồi gặp.

Lúc tách nhau ra rồi, Nhụy Nhụy nhân lúc Phó Chi Dữ không để ý, điên cuồng nháy mắt với Dụ Thần, khiến cho Dụ Thần có dự cảm không lành.

Đến tầng 7, nhân viên kéo hành lý của họ, dẫn họ đến phòng, chúc hai người có chuyến du lịch vui vẻ rồi rời đi.

Lúc cánh cửa đóng lại, Dụ Thần cúi đầu nhìn hành lý, chợt thấy có chút ngượng ngùng khó xử.

Từ nãy vẫn luôn là bốn người đi với nhau, còn có Nhụy Nhụy nói liến thoắng thì cũng không thấy có vấn đề gì, bây giờ đột nhiên chỉ còn hai người, Phó Chi Dữ lại còn là người không thích nhiều lời nữa.

Vì thế lúc này đây, một mình đối diện với Phó Chi Dữ, còn ở trong cùng một căn phòng, Dụ Thần không kiềm chế được sự hoảng loạn đang nhen nhóm trong lòng.

Phó Chi Dữ kéo vali của hai người đi đằng trước, Dụ Thần lóc cóc đi theo sau.

Căn phòng này do Dụ Thần giấu Nhụy Nhụy mà đặt, cậu đã nhìn qua ảnh của căn phòng rồi, qua hành lang là đến phòng ngủ, mà trong phòng ngủ...!

"Sao lại chỉ có một cái giường thế này?" Dụ Thần kinh ngạc thốt lên, quay sang nhìn Phó Chi Dữ: "Hôm qua em chọn phòng có hai giường cơ mà."

Phó Chi Dữ nghe thế chỉ nhàn nhạt "ồ" một tiếng.

Dụ Thần biết Nhụy Nhụy nháy mắt là có ý gì rồi, cậu lập tức lấy điện thoại ra, định hỏi Nhụy Nhụy thì không ngờ cô đã gửi tin nhắn đến.

Nhụy Nhụy:

Dụ Thần: >

Đầu Dụ Thần toàn dấu hỏi chấm.

Dụ Thần cuối cùng cũng hiểu được tại sao phòng ốc lại thế này, tự nhiên cậu không dám nhìn Phó Chi Dữ nữa, vì thế chuyển tầm nhìn sang cổ áo của anh.

Dụ Thần: "Ừm thì..."

Dụ Thần chưa kịp nói thì Phó Chi Dữ cũng nói cùng lúc với cậu: "Phòng em chọn à?"

Dụ Thần lắc đầu: "Nhụy Nhụy chọn ạ."

Phó Chi Dữ hơi ngây người, giọng chợt trầm xuống một chút: "Ừ."

Dụ Thần cắn môi dưới, chật vật mở lời: "Nếu như anh thấy nằm giường lớn không thoải mái..."

"Thoải mái." Phó Chi Dữ cắt ngang lời Dụ Thần.

Dụ Thần đưa tầm nhìn lên cao hơn một chút, cuối cùng cũng thấy được biểu cảm của Phó Chi Dữ.

Không phải gương mặt đang nhăn tít lại như mình tưởng tượng.

Thế thì tốt.

Dụ Thần cười, nói: "Buổi tối em ngủ ngoan lắm."

Phó Chi Dữ nhìn vào mắt Dụ Thần, cũng nói: "Buổi tối anh ngủ cũng ngoan lắm."

Dụ Thần phì cười.

Cậu chợt thấy yên tâm hơn nhiều rồi.

Dụ Thần lại hỏi: "Anh có quen ngủ với người khác không?"

Phó Chi Dữ: "Không quen, anh chưa ngủ với ai bao giờ."

Dụ Thần đơ người.

Ủa hướng đi sao cứ sai sai sao á?

Nhưng ngay sau đó, Phó Chi Dữ nói: "Em không phải là người khác, em là thói quen của anh."

Trái tim của Dụ Thần run rẩy: "Ừ."

Bầu không khí chợt khác hẳn, nhưng có lẽ là do trái tim ai đó đang loạn nhịp thôi.

Sự ngượng ngùng ban đầu của Dụ Thần bay biến hoàn toàn, thay vào đó là tinh thần tràn trề phấn chấn.

Không biết tế bào nào trong cơ thể cậu đang hoạt động hăng hái, cứ nhảy nhót loạn cả lên, bây giờ cậu cảm thấy mình như đang nhảy chân sáo vô cùng phấn khích.

Rõ ràng là cậu đang đứng im một chỗ chứ có động đậy gì đâu.

"Chắc là họ đã..." Dụ Thần lại không dám nhìn thẳng Phó Chi Dữ để nói chuyện nữa, tầm mắt cứ chuyển dần xuống dưới, giọng càng lúc càng bé: "Xuống dưới rồi."

"Đây là gì thế?" Đột nhiên Phó Chi Dữ mở lời.

Dụ Thần ngước mắt lên: "Gì cơ ạ?"

Phó Chi Dữ nhướng mày lên, đưa tay ra, ngón cái chạm vào phần da mềm mại dưới tai cậu: "Ở đây."

Dụ Thần không hiểu, cậu lấy điện thoại ra soi, thấy có một nốt màu đỏ thẫm.

Dụ Thần: "Em cũng không biết nữa."

Phó Chi Dữ chợt cúi người xuống, ghé sát vào nhìn: "Hình như bị côn trùng cắn rồi."

Dụ Thần sờ sờ một chút: "Không sao đâu."

Miệng Dụ Thần nói không sao, nhưng Phó Chi Dữ dường nhưng không hề "không sao" một chút nào.

Nốt đỏ đó không quá to nhưng cũng không hề nhỏ, ở giữa còn sưng lên một cục, chắc hẳn là bị côn trùng cắn.

Cứ như sợ Dụ Thần cảm thấy ngứa, giọng Phó Chi Dữ nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Có ngứa không em?"

Dụ Thần lắc đầu: "Em không thấy gì hết."

Phó Chi Dữ gần cậu quá.

Trong ấn tượng của Dụ Thần, đây là lần thứ hai Phó Chi Dữ sát gần cậu thế này.

Lần đầu tiên là khi hai người hôn nhau ở trên ghế sô pha.

Vì thế Dụ Thần cảm thấy có chút lạ lẫm, cơ thể gượng gạo, trái tim đập quên lối về.

Cậu muốn lùi lại một chút nhưng như thế có thứ gì đó níu cậu lại, bắt cậu phải đứng nguyên một chỗ, thậm chí còn muốn lại gần hơn một chút nữa.

Hơi thở của Phó Chi Dữ ở ngay trước mắt, chỉ cần Dụ Thần vươn tay ra là có thể chạm tới.

Tế bào thần kinh của Dụ Thần càng nhảy loạn hơn nữa.

Có lẽ là Phó Chi Dữ đã quan sát kỹ rồi, Dụ Thần cảm nhận được ánh mắt của Phó Chi Dữ chuyển động một chút.

Thế là cậu hơi quay đầu sang, nhìn Phó Chi dữ.

Ánh mắt hai người cứ thế chạm vào nhau.

Lúc này Phó Chi Dữ đang cúi người xuống, tay vẫn đang nâng cằm Dụ Thần lên.

Dụ Thần chớp chớp mắt, vô thức nuốt nước bọt.

Ngay sau đó, cậu nhìn thấy yết hầu Phó Chi Dữ cũng cuộn lên một cái.

Ánh mắt đau lòng của Phó Chi Dữ ban nãy đã được thay bằng ánh mắt mà Dụ Thần nhìn cũng không hiểu được.

Khoảng cách gần như thế này khiến cho hơi thở của hai người như thể giao hòa vào nhau.

Bầu không khí như đông đặc lại, ấm nóng, Dụ Thần nhìn vào mắt Phó Chi Dữ, trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực.

Càng ngày càng nhanh.

Đến khi.

Đến khi Phó Chi Dữ đột nhiên giữ lấy đầu cậu, cúi đầu xuống.

Khi môi Phó Chi Dữ áp lên, trái tim Dụ Thần như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, đầu óc cậu loạn thành một mớ bòng bong.

Cậu hít thở theo bản năng, áp vào người Phó Chi Dữ theo bản năng, đặt tay lên áo anh theo bản năng.

Dần dần, tay Phó Chi Dữ siết chặt lấy cậu hơn, bàn tay giữ lấy đầu cậu cũng càng ngày càng ấn sát hơn, hơi thở hai người giao hòa lẫn nhau, nụ hôn càng lúc càng sâu.

Dụ Thần cố ngẩng đầu lên để Phó Chi Dữ có thể chiếm lấy tất cả của cậu, mà cơ bắp trên người Phó Chi Dữ càng làm cho cậu quay cuồng không thôi.

Ánh chiều tà rọi vào qua khung cửa sổ, chiếu rọi hình bóng hai người quấn quít lấy nhau.

Đến khi bóng hai người kéo thật dài, họ mới lưu luyến tách nhau ra.

Phó Chi Dữ giống hệt lần trước, cúi đầu, tựa trán vào vai Dụ Thần, chầm chậm điều chỉnh nhịp thở.

Tình trạng của Dụ Thần cũng không khá hơn là bao, dường như mái tóc cậu đã bị Phó Chi Dữ vò rối tung, tai cậu đỏ bừng cả lên, cổ cũng đỏ ửng một màu.

Khi tỉnh táo hơn một chút, Dụ Thần phát hiện tay cậu đã thò vào trong áo của Phó Chi Dữ, đầu ngón tay cảm nhận rõ ràng cơ bắp đẹp đẽ của anh.

Cậu ngây ra một chút, rồi lại chầm chậm rút tay ra.

Phó Chi Dữ chỉ ôm cậu một lát rồi lùi lại một bước.

Dụ Thần khẽ hắng giọng, phát hiện cổ họng mình có hơi khàn.

Cậu còn nhận ra có chỗ khác hình như cũng không được ổn lắm.

Nghĩ thế, cậu vô thức cúi đầu xuống.

Hôm nay Phó Chi Dữ mặc quần thể thao thoải mái, vì vậy Dụ Thần cúi đầu như thế thì lập tức bị một thứ của Phó Chi Dữ thu hút ánh nhìn.

Dụ Thần nuốt nước bọt.

To quá.

Giây tiếp theo, một đôi tay to lớn đột nhiên che mắt cậu lại.

Dụ Thần chẳng nhìn thấy gì nữa, mà chủ nhân của đôi tay to lớn ấy dùng một giọng vô cùng trầm nói với cậu: "Đừng nhìn."

- ------------------Sáng hè trong vắt ngắt hoa trên cành, đêm hôm khuya khoắt đjt mẹ t r u y ệ n f u l l-------------------------.