Hóa Ra Là Muốn Yêu Đương

Chương 47: 47 Chua Quá

Tác giả:Nhất Mai Nữu Khấu

Dịch: Mạc Cao ơi là Cao

“Cậu đã nói gì với Dụ Thần?”

Phó Chi Dữ lôi Châu Minh Minh ra, vừa mở lời đã hỏi.

Châu Minh Minh tỏ vẻ đầu hàng: “Đâu có, tôi chẳng nói gì cả.”

Dụ Thần thấy hai người này có gì đó sai sai.

Cậu tiến lại gần, dò hỏi: “Hai anh quen nhau à?”

Châu Minh Minh lập tức đứng ngay ngắn.

Lần này, anh ta nghiêm túc đưa tay phải ra: “Chào em, anh là bạn của Phó Chi Dữ.

Anh tên là Châu Minh Minh.”

Dụ Thần nhìn Phó Chi Dữ một cái.

Thấy anh không phản đối, cậu mới đưa tay phải ra: “Chào anh.

Ngại quá, vừa nãy em không biết.”

Châu Minh Minh: “Không sao đâu.

Anh được nghe danh em đã lâu, cuối cùng hôm nay cũng được gặp người thật.

Người thật đẹp hơn trong ảnh gấp mấy lần.

Mắt nhìn người của Phó Chi Dữ tốt ghê.”

Dụ Thần: “Ha ha, cảm ơn anh.”

Phó Chi Dữ đi đến bên cạnh Dụ Thần, nắm lấy tay cậu, giải thích: “Cậu ta vừa đến sáng nay để làm việc.

Cậu ta muốn ăn trưa với chúng ta, có được không?”

Dụ Thần gật đầu: “Được chứ ạ.” Nói rồi cậu hỏi Phó Chi Dữ: “Anh không hỏi em là sáng nay gặp giám đốc Trần thế nào à?”

Phó Chi Dữ: “Kí rồi.”

Dụ Thần kinh ngạc: “Sao anh biết? Biểu cảm của em bán đứng em rồi hả?”

Phó Chi Dữ lắc đầu: “Em giỏi như vậy thì việc kí kết chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

Dụ Thần: “Không giấu anh làm gì.

Sáng nay em căng thẳng ghê luôn á.

Giám đốc Trần không kí tên làm tim em cứ lơ lửng thấp thỏm không thôi.

Cuối cùng mấy ngày nay không thành công cốc rồi.

Cảm giác kí kết được hợp đồng sướng quá trời.

Phó Chi Dữ, anh đã từng trải qua cảm giác vui như thế bao giờ chưa?”

Phó Chi Dữ gật đầu: “Ừ, anh hiểu cảm giác của em mà.”

Dụ Thần lại gần Phó Chi Dữ hơn một chút: “Thực ra bây giờ em vẫn thấy hơi căng thẳng một tí.

Có lẽ là vì chuyện ngày hôm nay đột ngột quá nên em vẫn có cảm giác không thật tẹo nào.”

Phó Chi Dữ xoa đầu Dụ Thần: “Không sao, lát nữa là ổn rồi.”

Dụ Thần: “À đúng rồi, em nghỉ phép rồi nha.

Chiều nay mấy giờ anh lên máy bay thế? Anh dẫn em theo đi.”

Hai người nói chuyện rôm rả.

Châu Minh Minh ở đằng sau mở miệng lại ngậm miệng liên hồi, cuối cùng vẫn không chen lời vào.

Ơ kìa, hai vị gì ơi, ăn cái gì? Ầy, còn ăn cái gì nữa? Ăn cơm chó no nứt bụng rồi còn đâu.

Một lúc sau, ba người đến chỗ ăn.

Trong lúc đợi nhân viên đem đồ ăn lên, Châu Minh Minh đột nhiên hỏi: “Dụ Thần, có uống rượu không?”

Dụ Thần chưa kịp nói gì, Phó Chi Dữ đã đáp lời trước: “Em ấy không uống.”

Châu Minh Minh: “Tôi hỏi em ấy mà.”

Dụ Thần cười: “Không uống ạ, cảm ơn anh.”

Châu Minh Minh “à” một tiếng, đánh mắt ra hiệu cho Phó Chi Dữ: “Cậu không cho em ấy uống rượu thật à?”

Phó Chi Dữ đột nhiên đọc hiểu được ý của Châu Minh Minh: “Không tiện.”

Châu Minh Minh cười tít.

“Anh tò mò về em lắm luôn nhé.” Châu Minh Minh cầm cốc nước trên bàn lên, uống một ngụm: “Dụ Thần, em không biết Phó Chi Dữ ở trước mặt anh đã nhắc đến em bao nhiêu lần đâu.

Lần nào nói chuyện với anh, bất kể là bàn chuyện làm ăn hay là tán chuyện bình thường thì chung quy kiểu gì cũng sẽ nói về em.”

Dụ Thần ngại ngùng nhìn Phó Chi Dữ: “Vậy à.”

Phó Chi Dữ ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu: “Ừ.”

Châu Minh Minh đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Dụ Thần, lúc em học lớp 10 ấy, em có ấn tượng gì về một bài đăng cực kì nổi tiếng ở trường không? Tiêu đề là ‘Tia nắng ban mai duy nhất trên đảo’ gì gì ý.”

“Khụ khụ khụ.” Phó Chi Dữ đang uống nước, nghe thấy Châu Minh Minh nói thế lập tức ho sặc sụa.

Dụ Thần hoài nghi nhìn Phó Chi Dữ, lắc đầu: “Em không biết, bài đăng gì thế ạ?”

Châu Minh Minh cười to, hếch cằm nhìn Phó Chi Dữ: “Lấy lòng tôi đi.”

Phó Chi Dữ không thèm ngó đến anh ta.

Châu Minh Minh: “Thế tôi nói nhá.”

Phó Chi Dữ lạnh lùng nhìn Châu Minh Minh, cảnh cáo.

“Chính là, bài đăng này ấy mà…”

“Châu Minh Minh.”

Hai người mở miệng cũng một lúc.

Dụ Thần vô cùng hoài nghi.

Cậu hỏi Châu Minh Minh: “Anh cũng học cùng trường cấp ba với em à?”

Châu Minh Minh gật đầu: “Đúng thế, anh là đàn anh khóa trên của em đấy nhá.

Anh với Phó Chi Dữ đều là khóa trên của em.

Lúc em học lớp 10 thì bọn anh học lớp 12.”

Dụ Thần “à” một tiếng thật dài.

Hình như cậu hiểu rồi nhưng hình như cảm thấy có chỗ nào đó vẫn thật mơ hồ.

Dụ Thần: “Thế bài đăng đó sao vậy? Nói về gì thế ạ?”

Ánh mắt Phó Chi Dữ quét qua người Châu Minh Minh.

Dường như Dụ Thần phát hiện ra, cậu quay sang nhìn Phó Chi Dữ: “Không được nói ạ?”

Châu Minh Minh cười, gợi ý: “Lúc đó ấy, thời điểm sau giờ học của học sinh trong trường không hề nhàm chán tẹo nào.

Mọi người cực kì thích chơi trò dong thuyền ghép CP.”

Dụ Thần bắt đầu cố gắng tìm lại chút ấn tượng trong đoạn kí ức mơ hồ về quãng thời gian ấy.

Dụ Thần: “Hình như, có?”

Châu Minh Minh: “Thế em có xem em với ai được ghép cặp với nhau không?”

Dụ Thần cười: “Nhiều quá ạ.

Có rất nhiều người ghép em với người mà em chưa từng gặp bao giờ, có người còn chèo thuyền thập cẩm cơ.

Ngày nào cũng có đôi mới hết á.”

Châu Minh Minh: “Thế em đã bao giờ để ý đến bài đăng mà anh vừa nói không?”

Dụ Thần lắc đầu: “Em không có ấn tượng gì cả.”

Châu Minh Minh: “Ha ha ha ha ha ha.” Anh ta nhìn Dụ Thần: “Thế em thử nghĩ xem, ‘đảo dữ’ và ‘thần hi’ thì em nghĩ đến gì?”

(*) Nguyên văn: 岛屿上唯一的晨曦, tia nắng ban mai duy nhất trên đảo.

Trong đó 岛屿 là hòn đảo, âm Hán Việt là “đảo dữ”, cả hai chữ đều có nghĩa là hòn đảo.

屿 có phiên âm Hán Việt là “dữ” trong tên của Phó Chi Dữ (傅之屿).

晨曦 là tia nắng ban mai, âm Hán Việt là “thần hi”, chữ 晨 đồng âm với Thần trong tên của Dụ Thần (喻辰), đều đọc là /chén/.

Đầu Dụ Thần nhảy số một cái: “Em và Phó Chi Dữ?”

Châu Minh Minh kinh ngạc vỗ tay: “Đúng rồi!”

Dụ Thần quay sang nhìn Phó Chi Dữ: “Không phải chứ.

Lúc đấy có người viết đồng nhân về anh với em à?”

Châu Minh Minh: “Ha ha ha ha ha ha ha.”

Phó Chi Dữ: “…”

Bạn nhỏ ơi, người viết đồng nhân của hai người không phải là người khác đâu mà là vị ngồi bên cạnh em đấy, là ông xã của em viết đấy.

Đương nhiên, đó cũng là chủ ý của Châu Minh Minh.

Ban đầu ở trường của họ, để theo đuổi một bạn nữ, một cậu chàng lớp 11 đã tự mở chủ đề CP, viết một câu chuyện của mình với bạn nữ kia.

Hai người họ vốn không tiếp xúc mấy với nhau, về sau không biết thế nào mà bài đăng kia hot chưa được một tuần, hai người đã đến với nhau rồi.

Thế là Châu Minh Minh vội vã kể cho Phó Chi Dữ nghe.

Anh ta vẫn nhớ là lúc kể, Phó Chi Dữ không hề để ý, như thể nghe vào tai nọ lại ra tai kia.

Nhưng đến tối hôm đó, bài viết với tiêu đề “Tia nắng ban mai duy nhất trên đảo” xuất hiện.

Phó Chi Dữ không may mắn như cậu học sinh lớp 11 kia.

Đương nhiên phần lớn là do Phó Chi Dữ không dám lại gần Dụ Thần.

Bài đăng kia viết về học sinh đẹp trai nhất khối 12 với nam thần số một khối 10.

Đây là câu chuyện đẹp biết mấy, chỉ riêng những chi tiết nhỏ ấm áp, tình tiết tình cảm chân thành kia cũng đã đủ cho người ta phải lăn lộn gào thét rồi.

Mặc dù bài đăng ấy của Phó Chi Dữ rất nổi, nhưng thực tế, hai người từ đầu chí cuối không hề tiếp xúc với nhau.

Mà phong cách của bài đăng này dần dần làm nổi lên thị trường đồng nhân của trường.

Không ngờ, chỉ sau mấy ngày, trên diễn đàn toàn là bài đăng tương tự.

Thậm chí những bài đăng lấy Dụ Thần làm nhân vật chính còn chiếm hơn nửa.

Phó Chi Dữ xém chút nữa là tức chết luôn.

Người có thành tích tốt, chơi bóng rổ giỏi, con lai, tính cách cởi mở như Dụ Thần đã vốn được mọi người trong trường yêu thích rồi.

Phó Chi Dữ lạnh lùng không chủ động, cuối cùng anh và Dụ Thần lại một lần nữa lại rơi vào tình cảnh bị bỏ ngỏ.

Chuyện đó khiến cho Châu Minh Minh thấy tiếc đứt ruột suốt cả một thời gian dài.

Lần nào lướt đến bài đăng kia trên diễn đàn, Châu Minh Minh cũng thổn thức, sụt sịt một hồi lâu.

Tựa như Phó Chi Dữ và Dụ Thần đã từng đến với nhau vậy.

“Bây giờ còn có thể lội lại được không?” Dụ Thần cực kì tò mò: “Em muốn đọc.”

Châu Minh Minh vội vàng ngăn cản: “Chắc là không lội được nữa đâu, đã bao nhiêu năm như vậy rồi mà.

Anh nghe nói sau này diễn đàn bị khóa lại rồi.”

Dụ Thần cảm thấy có chút đáng tiếc: “Ồ, vậy thì thôi ạ.”

Châu Minh Minh thở phào.

Nếu như mà để Dụ Thần thấy được lịch sử đen tối của Phó Chi Dữ, có lẽ anh ta sẽ không thể thấy được ánh sáng mặt trời ngày mai luôn.

“Anh đã từng đọc chưa?” Dụ Thần quay sang hỏi Phó Chi Dữ.

Phó Chi Dữ ngẫm nghĩ một hồi, vẫn trả lời thật: “Anh từng đọc rồi.”

Dụ Thần hỏi: “Bài đó viết gì thế anh?”

Phó Chi Dữ lắc đầu: “Lâu quá rồi, anh quên rồi.”

Dụ Thần gật đầu: “Thần kì ghê, lúc ấy lại có người viết đồng nhân về anh và em.

Nhưng khi đó em còn chẳng biết anh cơ.”

Phó Chi Dữ: “Anh biết em.”

Dụ Thần hoài nghi: “Anh biết em?”

Phó Chi Dữ: “Ừ.”

Dụ Thần: “Sao anh lại biết em?”

Phó Chi Dữ: “Em vừa vào trường thì toàn bộ khối 12 đã xôn xao hết cả lên rồi.

Mọi người đều nói về đàn em nhỏ là con lai.”

“À đúng rồi!” Châu Minh Minh ngồi ở phía đối diện đột nhiên vỗ tay.

Phó Chi Dữ vừa gợi lại cho anh ta một kí ức: “Anh cũng nhớ ra rồi.

Hôm học sinh lớp 10 đến đăng kí nhập học ấy, không phải nói quá đâu, có cực kì nhiều học sinh cả nam lẫn nữ đều trốn tiết đến ngắm em.”

Dụ Thần hỏi Châu Minh Minh: “Phó Chi Dữ có đi không ạ?”

Châu Minh Minh lắc đầu: “Không đi.

Cậu ta còn mải học kìa.”

Dụ Thần thất vọng.

Cậu cười với Phó Chi Dữ: “Lúc đấy anh mà đi, có khi chúng mình quen nhau từ lâu rồi ấy chứ.

Anh không muốn quen em, em nhất định rất muốn quen anh.”

Thấy đại mỹ nam như Phó Chi Dữ thì Dụ Thần việc gì phải đi tham gia vào hội bóng rổ chứ.

Chỉ riêng mình Phó Chi Dữ thôi cũng đã đủ cho cậu chụp ảnh cho bằng thích luôn rồi.

Sau khi nhân viên đem đồ ăn lên, chủ đề trò chuyện này của họ cũng kết thúc.

Nhưng càng ăn, Châu Minh Minh càng thấy không yên lòng.

Anh ta tiếc cho Phó Chi Dữ hồi cấp 3, tiếc cả cho Phó Chi Dữ hồi đại học nữa.

Tựa như lần nào Phó Chi Dữ cũng chỉ thiếu một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi là có thể rước được Dụ Thần về.

Hiểu lầm hồi cấp 3 là vì em gái của Dụ Thần, hiểu lầm khi học đại học là vì hoa khôi nào đó.

Lần nào sự dũng cảm khó khăn lắm mới có được của Phó Chi Dữ cũng đều bị đánh ngược trở về.

Lần nào Phó Chi Dữ cũng thương tích đầy mình.

Lần nào Châu Minh Minh cũng uống rượu với anh mấy ngày liền.

Nhưng vẫn may.

Thật may làm sao hai người họ quay đi quẩn lại, cuối cùng cũng đến với nhau.

Châu Minh Minh ngẩng đầu nhìn, cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Phó Chi Dữ.

Châu Minh Minh:

Sau khi gửi tin nhắn, anh ta thấy Phó Chi Dữ cúi đầu, gõ chữ.

Phó Chi Dữ gửi tin nhắn đến.

Phó Chi Dữ:

Một lát sau, Phó Chi Dữ lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

Phó Chi Dữ:

Châu Minh đọc được câu này, trong lòng kêu “oa” ầm trời.

Sao đột ngột thế.

Ác quá đi à.

Sau chuyến đi lần này của Dụ Thần, công ti lại bước vào một giai đoạn mới.

Với sự giúp đỡ của ba mẹ và một vài nhân viên lớn tuổi đáng tin cậy khác, Dụ Thần làm mới một lượt nhân viên và chế độ của công ti từ trong ra ngoài, để ngoài tai tất cả tiếng chửi mắng, phản đối.

Bên ngoài, dường như cậu là một thiếu gia bướng bỉnh cứng đầu, cậu chẳng quan tâm, cậu là người như thế đó.

Nhưng bên trong, ba mẹ đã tiếp cho cậu nguồn động lực vô bờ, động viên cậu và cậu tiếp tục thực hiện thay đổi theo chính sách an toàn tuyệt đối.

Dụ Thần đã không thể nhớ nổi cậu bắt đầu bận tối tăm mặt mũi từ tờ mờ sáng, đắm chìm trong các cuộc họp từ bao giờ.

Dường như cậu đã quen với những ngày tháng như thế này rồi.

Công ti dần dần khởi sắc, đổi lại Dụ Thần ngày càng mệt mỏi lao lực.

Phó Chi Dữ toàn đến đón cậu tan làm về.

Trên xe của anh, mới nói được một nửa mà Dụ Thần đã ngủ luôn rồi.

Phó Chi Dữ bế cậu về nhà như thế nào, cậu hoàn chẳng biết gì hết.

“Anh có hơi hiểu ba mẹ em rồi.” Một ngày nọ khi đi về, Phó Chi Dữ ngồi bên cạnh Dụ Thần, nói.

Lúc này, Dụ Thần vừa kết thúc buổi họp trực tuyến thì đồng hồ điểm 11 giờ đêm rồi.

Dụ Thần: “Sao cơ?”

Phó Chi Dữ xoa đầu cậu: “Em vất vả quá.”

Dụ Thần cười: “Nhanh thôi.

Chẳng mấy chốc nữa là xong rồi.”

Dụ Thần an ủi anh trai Phó đang nhăn tít mặt mày lại, rồi cúi đầu an ủi anh trai Phó nhỏ ở dưới.

Cậu sờ sờ, nói nhỏ với nó: “Lâu lắm rồi tớ không quan tâm chăm sóc cậu.

Dạo này cậu có còn khỏe không?”

Phó Chi Dữ cười: “Em không chọc nó thì nó rất khỏe.”

Dụ Thần chớp chớp mắt nhìn Phó Chi Dữ: “Ngày mai em nghỉ.

Thế tối nay chọc cho em mấy cái nhá?”

Dụ Thần bắt đầu bật chế độ lưu manh, Phó Chi Dữ hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.

Chỉ cần Dụ Thần nói câu gì đó, trêu ghẹo hai câu, anh trai Phó nhỏ lập tức phản ứng ngay.

Sau đó, Dụ Thần có thể nhìn thấy tín hiệu nguy hiểm của Phó Chi Dữ.

Hôm sau, Dụ Thần ngủ đến tận trưa mới dậy.

Phó Chi Dữ đã dậy đi làm từ lâu rồi, chỉ để lại một tin nhắn trong điện thoại Dụ Thần.

Ông xã Phó Chi Dữ của tôi:

Dụ Thần:

Cả ngày hôm nay Dụ Thần không làm gì hết.

Phương án của cậu được đưa ra rồi, bây giờ đợi kết quả là được.

Phó Chi Dữ tính toán thời gian rất chuẩn.

Cậu đánh răng rửa mặt xong thì vừa hay dì giúp việc bưng đồ ăn bày lên bàn.

Đến nhà Phó Chi Dữ đã lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên Dụ Thần gặp dì giúp việc nhà Phó Chi Dữ.

Hở? Không đúng…

“Dì?”

Đây không phải là dì giúp việc nhà cậu sao? Chuyện gì thế này?

Dì cười: “Xuống rồi đấy à.”

Dụ Thần vô cùng kinh ngạc: “Sao dì lại đến đây?”

Dì nói: “Chủ tịch Phó bảo dì qua.

Cậu ấy bảo sợ con ăn không hợp khẩu vị đồ ăn người khác làm.”

Dụ Thần: “Thế ba mẹ con thì sao?”

“Họ ở nhà.

Chủ tịch Phó sắp xếp người khác đến rồi.

Ba mẹ con còn giục dì đến cơ.

Họ vui như mở cờ ấy.” Dì cũng cười tít cả mắt: “Chủ tịch Phó quan tâm săn sóc con lắm đấy.

Ba mẹ con vui, dì cũng vui.”

Dụ Thần ngại ngùng cười: “Như thế càng cho thấy là con khó chiều.

Con đâu phải là không ăn đồ người khác làm đâu.”

Dì nói: “Tốt thế còn gì.

Có người thương con, khó chiều một chút thì có làm sao.”

Dụ Thần càng ngại hơn.

Ăn cơm xong, Dụ Thần dặn dì giúp việc làm một khay bánh quy để cậu đem đến cho Phó Chi Dữ.

Bánh quy dì làm cực kì ngon.

Đây là một trong mười món nhất định phải ăn của dì mà Dụ Thần quảng cáo với Phó Chi Dữ.

4 giờ 10 phút chiều, Dụ Thần cầm túi, vui tươi hớn hở như thể bánh quy trong túi là mình tự làm.

Thậm chí cậu còn không báo cho Phó Chi Dữ, cứ thế tự đến.

Vào trong sảnh, cậu định đi thang máy lên, đột nhiên nhớ ra Phó Chi Dữ có thang máy chuyên dụng.

Theo trí nhớ của mình, cậu đi đến thang máy riêng của Phó Chi Dữ, có một nhân viên nữ đứng ở đó.

Dụ Thần mới định lại gần, chưa kịp mở miệng thì cô gái kia đã nhận ra cậu.

“Mời Dụ tiên sinh.”

Cô gái này dẫn cậu lên tầng của Phó Chi Dữ vô cùng chuẩn xác.

Dụ Thần tiếp tục đi theo trí nhớ của mình, tìm phòng làm việc của Phó Chi Dữ.

Cửa khép hờ, Dụ Thần sợ Phó Chi Dữ đang làm việc ở bên trong, cậu hơi thò đầu vào một tí.

Ngó vào một cái, cậu thấy ngay một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Ngô Gia Hy?

Dụ Thần hơi ngây người ra, lùi một bước.

Phải, cậu nhớ ra rồi.

Ngô Gia Hy là gương mặt đại diện.

Dụ Thần lại ngó vào nhìn.

Lúc này, Phó Chi Dữ đang quay lưng về phía cậu, không biết anh đang nói gì với Ngô Gia Hy, làm cho cậu ta cười tươi rạng rỡ.

Dụ Thần không biết mình bị làm sao nữa, nhíu mày.

Sau đó, dường như có thứ gì đó chua lòm trào lên từ trong dạ dày của cậu.

Cậu lại lùi về sau, còn khép cửa lại một chút, chỉ để lại một cái khe nhỏ tí.

Rồi cậu cúi đầu, nhìn bánh quy trên tay mình, chật vật nặn ra một nụ cười.

Bây giờ cậu đang nghĩ gì vậy?

Phó Chi Dữ đang theo đuổi thần tượng.

Nghĩ vậy, cậu lại lùi thêm một bước nữa.

Nhưng sau khi lùi lại, cậu lại tự hỏi mình, cậu lùi lại làm gì?

Có gì mà không dám nhìn?.