Hoa Rơi Hữu Ý

Chương 23: Hoạn nạn mới hiểu rõ lòng người

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cẩn Ngôn dùng sức tách khỏi nụ hôn với Tần Lam, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của người phía dưới

- Tần Lam, chị có biết em là ai không?

- Khỉ con...

Giọng nói của nàng vốn đã dịu dàng, giờ phút này lại càng trở nên mềm mỏng, như một loại ma lực truyền vào tai Cẩn Ngôn, khiến cô thật muốn vứt bỏ hết tất thảy mọi thứ, cùng nàng một lần hoan ái, chỉ một lần thôi, sẽ không còn gì hối tiếc. Cô cúi xuống từ từ tiến gần nàng...

- Tần Lam, chị có biết bản thân đang làm gì không?

Cuối cùng vẫn là lý trí đủ lớn để ngăn cô hành động bồng bột. Nếu như sau đêm nay, hai người không thể nhìn mặt nhau nữa, đó cũng là do cô tự mình chuốc lấy. Vậy nên nhất định phải bình tĩnh, không được phép hành động cảm tính

- Chị có biết chị đang làm gì không? - Cẩn Ngôn lặp lại câu hỏi.

- Không cần biết.

Tần Lam không chút quan tâm đáp lời cô, một lần nữa chủ động tiến đến. Cẩn Ngôn dùng sức giữ nàng lại

- Nếu đã không biết thì chị đừng nháo nữa. Ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai mọi chuyện sẽ tốt hơn. Em không muốn đêm nay qua đi, ngày mai chị sẽ phải hối hận.

Cô vừa nói vừa muốn đứng dậy chỉnh lại chăn cho nàng. Tần Lam nhìn thấy người kia muốn buông mình ra liền nắm chặt lấy tay cô

- Đừng đi... Em cũng chán ghét chị... không cần chị sao...

- Không không, dĩ nhiên là không. Em thích chị, em cần chị. Dù cho ai nói gì thì em vẫn thích chị, muốn được ở bên chị - Cẩn Ngôn lại cúi xuống an ủi nàng.

- Khi Viễn ca muốn có chị... Chị liên tục từ chối... Anh ấy đi rồi... Không cần chị nữa - Tần Lam vừa nói vừa rơi nước mắt.

- Chị không sai. Là tên Nhiếp Viễn ngu ngốc đó không biết tốt xấu. Ngoan, đừng khóc. Hắn không cần chị, em cần chị. Đừng nghĩ nữa, ngủ đi nào - Cẩn Ngôn ra sức dỗ dành nàng.

- Khỉ con... Em cần chị, chị trao cho em... Sau này đừng bỏ rơi chị... Xin em...

- Lam Lam...

Cẩn Ngôn nhìn con người nhỏ bé, giọng nói run run như cầu xin, vừa xót xa vừa đau lòng, lần đầu tiên gọi nàng là Lam Lam, bao nhiêu ôn nhu thu cả vào trong lời nói

- Lam Lam, em không cần chị phải trao đổi bất kì thứ gì với em. Em sẽ không phản bội chị, không bỏ rơi chị. Tất cả những kẻ làm chị tổn thương, em sẽ xử lý từng người một, chị chỉ cần ở bên cạnh, tin tưởng em thôi. Em nhất định sẽ bảo vệ chị vì em yêu chị.

Cô ngồi hẳn lên giường, ôm nàng vào lòng, tình cảm chân thành khiến cô cũng không còn chút ý nghĩ không đứng đắn nào nữa, chỉ muốn ở bên ôm lấy nàng, an ủi nàng. Tần Lam tìm thấy điểm tựa, dần dần bình ổn. Nàng nằm trong vòng tay của cô, cảm nhận bàn tay ấm áp của người kia vỗ nhè nhẹ lên lưng mình, vô cùng thoải mái, vô cùng bình yên. Được một lát, Cẩn Ngôn cảm thấy có lẽ nàng đã ngủ. Mệt chết cô rồi, con người này say rượu sao lại hồ nháo đến vậy, còn liên tục đòi trao thân cho cô... Nếu không phải Cẩn Ngôn đủ tỉnh táo thì không biết bây giờ sự tình đã phát sinh đến mức nào rồi...

Cô nhẹ nhàng buông tay, từ từ đặt nàng nằm xuống giường, thật khẽ để không đánh thức người kia. Thế nhưng vừa chuẩn bị đứng lên đã nghe thấy tiếng của nàng

- Đừng đi... Đừng đi... Đừng đi mà...

Cẩn Ngôn chung quy lại chính là không chịu nổi âm thanh nức nở, giọng điệu cầu xin này, vội vàng nằm xuống bên cạnh, kéo nàng vào lòng

- Em ở đây, không đi đâu hết. Chị ở đâu, em ở đó, một bước cũng không rời xa chị.

Tần Lam sau khi ôm chặt lấy cô, cuối cùng cũng không náo loạn nữa, an ổn tiến vào giấc mộng. Cẩn Ngôn ban đầu chỉ định nằm ôm nàng một lát nhưng cơ thể chạm xuống giường, mệt mỏi liền bộc phát khiến cô ngủ quên lúc nào không biết...

Màn đêm nhanh chóng qua đi, bầu trời dần chuyển trong xanh như thể chưa từng u ám, lạnh lẽo. Tần Lam bị cơn nhức đầu kéo khỏi giấc mộng, uống rượu xong cảm giác thật chẳng dễ chịu chút nào... Cổ họng nàng khô cháy, muốn ra ngoài tìm chút nước uống lại phát hiện bản thân căn bản không thể cử động... Khó nhọc mở mắt liền thấy hình ảnh một người nào đó đang ôm chặt lấy bản thân. Thoạt tiên chính là sợ hãi, nàng theo bản năng dùng sức thoát khỏi vòng tay của người đó. Động tác quá lớn đã đánh động đến người bên cạnh. Nàng ngẩng đầu nhìn cũng đồng thời nghe thấy âm thanh của người đó

- Chị dậy rồi sao?

Cẩn Ngôn bị nàng đánh thức, trong giọng nói vẫn còn lưu lại ngái ngủ cùng mệt mỏi. Đưa tay xoa xoa đôi mắt, vươn vai một cái rồi nghiêng người sang nhìn nàng

- Chào buổi sáng.

- Tiểu Ngôn...

Tần Lam sau khi nhìn rõ người trước mặt liền kinh ngạc. Sao cô lại ở đây? Sao cô lại ngủ chung giường với nàng?

Cẩn Ngôn không nói nhiều liền ngồi dậy

- Chị nằm nghỉ thêm một lát đi. Đêm qua chắc chị mệt rồi. Em sẽ làm bữa sáng cho chị.

Cẩn Ngôn nói xong lập tức đứng dậy ra khỏi phòng, lưu lại Tần Lam vẫn chưa hiểu có chuyện gì. Đúng là hôm qua uống nhiều rượu, hiện tại nàng có chút mệt. Thế nhưng nghe giọng điệu của cô, nàng lại cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm. Cứ như thể đêm qua hai người đã phát sinh chuyện gì vậy...

Tần Lam nằm ngẩn ngơ suy nghĩ, cố gắng lục lại trong chuỗi kí ức hỗn độn chút thông tin gì đó hữu ích. Hình ảnh bản thân chủ động hôn cô, còn muốn trao thân đột ngột lướt qua tâm trí nàng... Tần Lam giật mình, có khi nào... Có khi nào giữa cô và nàng thực sự đã phát sinh loại chuyện đó... Không đúng, nàng nghe nói nếu thực sự trải qua chuyện đó thì cơ thể sẽ lưu lại dấu vết, vô cùng mệt mỏi, còn có đau đớn. Nhưng nàng tuyệt đối không có. Cảm giác mệt mỏi hiện tại là do uống quá nhiều rượu mà thành. Tuy nghĩ là vậy nhưng trong lòng vẫn không tự chủ mà lo lắng. Cẩn Ngôn sẽ không nghĩ nàng là loại người không có liêm sỉ, uống rượu vào liền không thể kiểm soát, tùy tiện trao thân chứ? Nếu như giữa cô và nàng thực sự đã xảy ra chuyện, nàng cũng không thể trách cô, dù sao nàng cũng là người chủ động. Nhưng nếu như cô cảm thấy không muốn ở bên cạnh loại người như nàng nữa thì sao... Tần Lam vô thức ôm lấy tấm chăn, cảm giác lo sợ xuất hiện...

Cẩn Ngôn mở cửa bước vào

- Em đã lấy nước ấm cho chị rồi. Chị uống đi nhé, uống nước ấm sẽ tốt hơn nước lạnh.

Nếu cô không bước vào, có lẽ nàng đã chết chìm trong đống suy nghĩ lộn xộn của bản thân, đến mức quên mất cả cổ họng đang khô cháy của mình rồi. Cô rót một ly nước, đặt lên mặt tủ cạnh đầu giường, quay lại nhìn nàng

- Lam Lam, sao nhìn sắc mặt của chị tệ thế? Chị không khoẻ sao? Để em xem nào.

Tần Lam nhìn cô không chớp mắt, bình thường không phải luôn gọi nàng là Lam tỷ sao? Sao đột nhiên lại thay đổi rồi? Gọi nàng dịu dàng đến vậy...

Cẩn Ngôn đưa tay chạm vào nàng, không nóng, không có vẻ bị sốt, chỉ là tay có chút lạnh, sắc mặt thực sự không tốt chút nào. Cô vừa nắm lấy tay nàng giúp nàng xoa ấm vừa quan tâm hỏi

- Chị sao vậy? Cảm thấy có chỗ nào không khoẻ thì nói với em.

- Không... Không có.

- Chị ngồi dậy uống chút nước đã.

Cẩn Ngôn đỡ nàng dậy, đưa cốc nước vào tay nàng. Tần Lam thuận theo cô, uống một ngụm lớn. Cô ở một bên chăm chú quan sát, nhìn thế nào cũng thấy sắc mặt kia khiến người ta lo lắng mà...

- Chị thấy đỡ hơn chưa? Muốn uống thêm chút nước nữa không?

- Không cần, đỡ hơn nhiều rồi.

Nàng có chút tránh né ánh mắt của cô. Cẩn Ngôn vô cùng lo lắng, người này rốt cuộc bị làm sao vậy?

- Lam Lam.

- Chuyện gì? - Nàng liếc nhìn cô rồi lại cúi nhìn cốc nước trên tay.

- Ừm... Em... Em có thể mượn phòng vệ sinh của chị không?

- Không vấn đề gì, em dùng đi.

- Vậy chị đợi em một lát, làm xong em sẽ nấu bữa sáng cho chị.

Tần Lam gật đầu. Cẩn Ngôn đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, may mắn là cô luôn có thói quen chuẩn bị một bộ dụng cụ vệ sinh cá nhân bên mình, công việc của cô, đôi khi sẽ có những tình huống đột xuất, cẩn thận vẫn hơn. Nàng nhìn theo cô cho đến khi cánh cửa được đóng lại. Tại sao sự dịu dàng, quan tâm của cô lúc này lại đem đến cho nàng cảm giác không an tâm nhỉ...

Nói ra cũng thật lạ, Tần Lam nãy giờ lo lắng như vậy cũng chỉ vì sợ Cẩn Ngôn sẽ ghét bỏ nàng, không muốn ở bên cạnh nàng nữa chứ không hề cảm thấy bài xích việc phát sinh quan hệ với cô, càng không hối hận nếu như người mà nàng trao thân là cô...

- Em mở nước nóng vào bồn tắm cho chị rồi đấy. Chị cứ ngâm mình đến khi cảm thấy thoải mái nhưng đừng để nước lạnh mà bị cảm nhé.

Cẩn Ngôn bước ra nói với nàng, thái độ vẫn như cũ dịu dàng, giục nàng ra khỏi giường, vào phòng tắm còn bản thân ra ngoài chuẩn bị bữa sáng. Con người Cẩn Ngôn cái gì cũng tốt chỉ có làm bếp là cô không giỏi... Không phải do không có khả năng, chỉ là không có không gian, thời gian để học tập và rèn luyện thôi, cô tự nhủ.

Chật vật mãi mới nấu gần xong bữa sáng. Cẩn Ngôn lau mồ hôi trên trán, còn mệt hơn cả họp cổ đông nữa...

- Em nấu gì vậy?

Tần Lam từ khi nào đã đi đến phía sau cô, tò mò hỏi. Cẩn Ngôn quay đầu nhìn nàng, quần áo đã được thay thành đồ thoải mái hơn, trên đầu còn quấn một chiếc khăn lớn, cô khẽ nhíu mày

- Chị chưa sấy tóc sao?

- Chị sợ em đợi chị lâu rồi...

- Đi theo em.

Cô nắm tay nàng kéo trở về phòng ngủ. Khi nãy cô cũng đã quan sát một lượt phòng của nàng, máy sấy được để trên giá cạnh bàn trang điểm

- Ngồi xuống, đợi em.

Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, cô giúp nàng tháo chiếc khăn đang quấn tóc, lấy máy sấy, dự định sấy tóc cho nàng

- Chị tự làm được mà - Tần Lam với tay định lấy máy sấy trong tay cô.

- Chị ngoan ngoãn ngồi yên đó đi.

Lần nào cũng vậy, hai người giống như đang quay một bộ phim thần tượng ngọt ngào kinh điển vậy. Tần Lam mỉm cười nhìn hình ảnh phản chiếu của cô và nàng ở trong gương, lên tiếng trêu chọc

- Chị có phải tiểu hài tử đâu, em cần gì phải nhọc công chăm sóc đến vậy.

- Chị dĩ nhiên không phải tiểu hài tử. Chị là tiểu bảo bối trong lòng em.

Cẩn Ngôn vừa giúp nàng sấy tóc vừa bình thản đáp lời. Cảm giác kì lạ mà Tần Lam cố nén trong lòng, chỉ bằng một câu nói của cô, lại lần nữa quay lại. Nếu còn không làm rõ được đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nàng sẽ lo lắng, hồi hộp đến chết mất...

- Tiểu Ngôn.

- Em ở đây. Có chuyện gì sao?

- Hôm qua... Hôm qua...

- Hôm qua làm sao ạ?

- Hôm qua là em đưa chị về sao? - Nàng vẫn không có đủ can đảm để hỏi thẳng.

- Dĩ nhiên là em đưa chị về rồi, không thì là ai được chứ.

- Làm thế nào mà em tìm được chị vậy?

- Có một fan vô tình chụp được ảnh của chị, em dựa theo bức ảnh đó để tìm ra quán bar. Nhưng chị yên tâm, chị Bình đã giải quyết chuyện bức ảnh rồi, sẽ không bị lan truyền ra ngoài đâu.

- Chị bây giờ còn sợ thị phi à? - Nàng cười chua xót.

- Chị đừng bi quan, giải pháp sẽ luôn nhiều hơn vấn đề, em nhất định giúp chị giải quyết chuyện này - Cô an ủi nàng.

Tần Lam mỉm cười, nàng đơn thuần coi đó là một lời động viên. Quy mô của sự việc lần này lớn như vậy, Nhiếp Viễn đã từ bỏ nàng rồi, một tiểu trợ lý như cô có thể làm được gì chứ? Loay hoay một lúc mới đến vấn đề nàng thực sự muốn hỏi

- Đêm qua chị say như vậy, có làm ra chuyện gì lỗ mãng không?

Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt phấp phỏng lo lắng của nàng trong gương liền buồn cười

- Đúng là có gây chuyện, nhưng có thể coi là lỗ mãng hay không thì em cũng không rõ nữa.

- Thực sự gây ra chuyện rồi sao...

- Chị đừng nói chị không nhớ gì đấy nhé.

- Chị...

Nói không nhớ là nói dối, nàng vẫn còn chút kí ức nhưng loại chuyện này nói ra thực sự khiến người ta phải đỏ mặt... Cẩn Ngôn thấy nàng khuôn mặt ửng hồng liền nổi tâm tư muốn trêu chọc

- Chị yên tâm đi. Em là người rất có trách nhiệm, nhất định em sẽ không bỏ rơi chị.

Kiểu nói chuyện lấp lửng của Cẩn Ngôn cộng với suy nghĩ vốn có của Tần Lam khiến cho người ta dù rẽ trái hay rẽ phải cũng chỉ có một lối để đi... Cô tắt máy sấy

- Sấy xong rồi - Cẩn Ngôn cầm lược bắt đầu chải tóc cho nàng.

- Thực sự... Thực sự đã làm ra loại chuyện đó rồi sao? - Tần Lam nhỏ giọng.

- Làm chuyện gì cơ? - Cẩn Ngôn tận lực nén cười.

- Chị xin lỗi... Mọi chuyện đều là do chị tự gây ra, là chị chủ động, em không cần phải chịu trách nhiệm với chị, cũng không cần miễn cưỡng ở bên cạnh chị. Nếu em muốn đi, chị cũng nhất định không trách em...

Cẩn Ngôn vốn định trêu đùa với nàng một chút lại nhìn thấy viền mắt đỏ hoe của người kia, lập tức trở nên hoảng loạn

- Lam Lam, em chỉ đùa một chút thôi, chị đừng kích động. Em thừa nhận đêm qua chị nói muốn dùng bản thân trao đổi, muốn em sẽ không rời khỏi chị nữa. Nhưng em chuyện gì cũng chưa làm, em thề! Em chưa hề chạm vào chị, em thề đấy!

- Em nhìn xem ai mới là người kích động.

Tần Lam bị thái độ nghiêm trọng của Cẩn Ngôn chọc cười. Nàng cũng đâu có trách móc gì cô, làm ra vẻ hoảng loạn như vậy. Cẩn Ngôn thấy nàng cười mới tạm yên tâm, tiếp tục giúp nàng chải tóc, còn cằn nhằn

- Nhưng mà chị uống rượu xong thực sự rất phiền đấy. Nếu hôm qua không phải là em ở bên cạnh chị thì sao? Nếu là một gã đàn ông thì sao? Sau này chị đừng tùy tiện uống rượu một mình nữa biết không?

- Chị biết rồi...

- Mà không, uống rượu nhiều người cũng không được, nhất là có nam nhân xung quanh càng không được - Cẩn Ngôn hằn học.

- Được rồi, em làm như là mẹ của chị vậy...

Cuối cùng cũng chải tóc xong. Cẩn Ngôn đặt chiếc lược xuống, cúi đầu hôn lên mái tóc vừa mềm vừa thơm của nàng, dịu dàng mỉm cười

- Lam Lam, em thực sự rất thích chị. Chị là người vô cùng quan trọng với em. Em nhất định sẽ không bỏ rơi chị đâu, em hứa đấy.

- Được rồi được rồi, chị biết mà.

Từng ngày từng ngày tiến gần nàng thêm một chút. Tần Lam hiện tại đối với sự thân mật của Cẩn Ngôn dường như đã hoàn toàn quen thuộc, không có chút phòng bị hay tránh né nào. Cô nhận ra điều này, trong lòng thực sự vui như muốn mở vũ hội vậy

Một bữa sáng, nhìn qua có vẻ đơn giản nhưng thực chất là một trận chiến vô cùng cam go của Cẩn Ngôn, bằng ý chí kiên cường, cô cuối cùng đã chiến thắng. Đặt đồ ăn lên bàn, cùng nàng ăn sáng

- Lam Lam, hôm qua chị đã đến công ty đúng không? - Cô vừa ăn vừa hỏi nàng.

- Ừm... - Tần Lam không muốn nhắc đến chuyện này, qua loa đáp lại.

- Vậy công ty nói sao? Có thể hỗ trợ cho chúng ta không? - Cẩn Ngôn tiếp tục hỏi.

- Lần này có lẽ là không đâu...

- Tại sao? Chị và Nhiếp Viễn... - Cẩn Ngôn bỗng ngập ngừng.

- Có lẽ cũng kết thúc rồi.

Tần Lam tỏ ra bình thản đáp lại cô. Thực ra chuyện này Cẩn Ngôn đã đoán được từ đêm qua, cô chỉ muốn xác nhận lại khi nàng tỉnh táo mà thôi. Vậy nhưng nhìn vào dáng vẻ của nàng hiện tại, cô lại có chút hối hận. Lẽ ra không nên nói đến chuyện này mới phải... Nhìn người kia nét mặt bình thản, dáng vẻ cố tỏ ra kiên cường thế nhưng từ trong ánh mắt lại thấp thoáng chút gì đó mông lung, giống như đã mất đi điểm tựa quan trọng vậy... Cô gượng cười chuyển chủ đề

- Chị thấy em nấu thế nào? Có hợp khẩu vị không?

- Ừm... Ngon lắm.

Ngôn ngữ đột ngột trở thành rào cản. Cả cô và nàng đều không biết tiếp tục câu chuyện như thế nào, đành im lặng tự mình ăn nốt bữa sáng. Ăn xong, Cẩn Ngôn ngoan ngoãn nhường việc rửa bát lại cho Tần Lam, không phải cô lười biếng, chỉ là từ bé đến giờ Ngô đại tiểu thư chưa từng làm qua công việc này, cô sợ đập vỡ bát đũa nhà nàng...

- Lam Lam.

Gọi được một lần liền thuận miệng gọi luôn, xưng hô tỷ tỷ trước đó, Cẩn Ngôn dường như đã quên mất rồi. Tần Lam cũng không chất vấn gì cô, nghe cô gọi liền đáp lại

- Sao vậy?

- Hôm nay chị không có lịch trình, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi cho tốt là được. Vụ rắc rối kia, em và mọi người sẽ giúp chị lo liệu. Chị không cần phải lo lắng, thời gian nghỉ ngơi này để bản thân được thoải mái một chút.

Thực chất là do việc lần này bị quá nhiều người quan tâm khiến sức ảnh hưởng lớn hơn tính chất vốn có của nó rất nhiều. Lịch trình của Tần Lam tất cả đều bất đắc dĩ bị hủy. Cẩn Ngôn chỉ lựa một cách nói dễ nghe hơn để nói với nàng mà thôi

- Chị không sao đâu - Tần Lam quay đầu mỉm cười với cô - Cũng không phải lần đầu bị hắc, bao nhiêu năm trong nghề như vậy. Chị sẽ cùng mọi người giải quyết chuyện này.

Thực ra Tần Lam không phải dạng nữ nhân yếu đuối chỉ biết ngồi khóc, chờ đợi người khác che chở. Trong công việc, nàng càng giống như một nữ chiến binh. Đêm qua thất vọng đến mức tìm đến rượu không phải vì sự nghiệp gặp vấn đề mà vì có chuyện xảy ra mới biết được lòng người. Thì ra người mà nàng đem lòng yêu thương lại là loại người như vậy. Khoảnh khắc đó, nàng thực sự rất suy sụp. Nhưng đã trải qua rồi, hiện tại dù trong lòng nàng vẫn còn đau đớn, vẫn còn tổn thương nhưng cũng có thể tự mình gượng dậy, ngã ở đâu đứng lên ở đó. Bản thân có thể tự mình vượt qua, mọi chuyện rồi sẽ ổn, Tần Lam tự nhủ với lòng.

Cẩn Ngôn đứng phía sau âm thầm quan sát. Cô biết, Tần Lam của hiện tại rất mạnh mẽ, so với hoàng hậu năm xưa mạnh mẽ hơn rất nhiều. Thế nhưng có chuyện xảy ra, cô vẫn không muốn để nàng đứng ở đầu sóng ngọn gió, gồng mình giải quyết mọi chuyện. Ít nhất, cô còn có thể ở bên cạnh nàng ngày nào, nhất định sẽ bảo vệ nàng ngày ấy. Cô mỉm cười khuyên nhủ

- Tất nhiên sẽ đến lúc chị phải ra mặt, chuyện này có liên quan trực tiếp đến chị mà. Có điều, hiện tại chưa phải lúc. Sự xuất hiện của chị lúc này chưa chắc đã có lợi. Vậy nên chị hãy tin tưởng em và mọi người, giao lại mọi chuyện để bọn em giải quyết. Nhân cơ hội này tự thưởng cho bản thân một kì nghỉ có được không?

Tần Lam đã rửa bát xong, vừa lau tay vừa cười với cô

- Được rồi, chị tin em, mọi chuyện đều giao cho em hết. Khi nào em nói cần chị ra mặt thì chị mới xuất hiện, vậy được chưa?

Nàng đi đến cạnh tủ lạnh, mở ra nhìn một vòng rồi hỏi cô

- Có táo và nho, em muốn ăn gì?

Cái không khí này... Sao lại đem đến cho Cẩn Ngôn cảm giác giống như cô và nàng đã về chung một nhà nhỉ... Nhưng cũng chẳng thể mơ tưởng được lâu, liếc nhìn đồng hồ, cô khẽ lắc đầu

- Cũng không còn sớm nữa, em phải đi làm đây, không ăn cùng chị được.

- Ừ, em đi đi.

- Chiều nay em có thể quay lại không?

- Được. Chị đợi em.

Cẩn Ngôn thu dọn đồ đạc một chút rồi rời đi. Tần Lam tiễn cô ra đến tận cửa khiến cô bật cười

- Chị có cảm thấy bản thân giống như đang tiễn chồng đi làm không?

- Em còn thời gian ở đây trêu chị à? Mau đi đi - Tần Lam đỏ mặt đuổi cô đi.

- Em đi đây. Tạm biệt.

- Tạm biệt.

Cẩn Ngôn rời khỏi nhà Tần Lam, gọi điện cho Quân Bình thông báo về tình hình của nàng đồng thời báo rằng cô sẽ không đến văn phòng mà tự mình ra ngoài liên hệ tìm hướng giải quyết.

Cô xuất hiện ở Bách Gia khiến Tử Tân ngạc nhiên

- Tần Lam đang xảy ra chuyện, cậu không phải lo liệu gì sao?

- Đâu phải cứ ở kè kè bên cạnh thì mới có thể lo được. Mình tự có cách của mình. Hôm nay công việc của chúng ta thế nào? Mình có hoạt động gì đặc biệt không?

- Cũng không có gì, một số kế hoạch, dự toán cần cậu xét duyệt, mình đã sắp xếp trên bàn rồi đấy.

- Mình biết rồi, cậu ra ngoài làm việc đi.

Cẩn Ngôn mở máy tính, tiếp tục xem xét tình hình trên mạng. Quả thực thâm độc, sau một đêm đã có thể triệt để phá nát hình tượng của nàng. Giữa một loạt từ ngữ thậm tệ, bỗng có một bài chia sẻ đập vào mắt cô

[Ai từng cộng tác với Tần Lam tỷ thì đều biết con người chị ấy như thế nào. Tần Lam tỷ chính là Phú Sát Hoàng Hậu từ trong phim bước ra, vô cùng lương thiện, vô cùng dịu dàng. Chuyện này nhất định có hiểu lầm. Hoàng hậu nương nương, Ngụy Anh Lạc luôn tin tưởng người!]

Là bài của Duệ Khả. Giữa tâm bão chỉ trích nàng, ngoài những khuê mật vô cùng thân thiết như chị em ra thì chỉ có nàng ta vẫn dám lên tiếng ủng hộ nàng. Con người này xem ra cũng có chút nghĩa khí, xứng đáng là Ngụy Anh Lạc. Cẩn Ngôn bỗng chốc nhìn Duệ Khả bằng đôi mắt hảo cảm hơn hẳn. Có điều, một vài người lên tiếng thôi chưa đủ, chuyện lần này thực sự đi quá xa rồi. Cẩn Ngôn nhấc máy gọi điện

- Xin chào, Tô đại luật sư, đã lâu không gặp.

Đầu dây bên kia vừa bắt máy, cô liền niềm nở. Đã nói giúp nàng giải quyết, vậy thì cô nhất định phải tận sức!

_____________________________

Ps: Mọi người có biết hôm nay là ngày gì không? Ngày 7/7/2021. Là ngày hội sale của các trang thương mại điện tử như Lazada, Tiki, Shopee... Cũng là ngày mà các sĩ tử 2k3 sẽ trải qua kì thi cam go mang tính quyết định của cuộc đời. Vậy nhưng như thế thì có liên quan gì đến một con người vừa nghèo vừa không thi như mình? Dĩ nhiên là không liên quan rồi. Mình xàm nãy giờ đấy 😌😌😌

Thực ra là mình phát hiện, hiện tại chính là thời điểm Hoa Rơi Hữu Ý P1 hoàn được tròn một năm. Chòi oi, mình phát hiện ra mà mình sốc luôn á mọi người. Mới đó mà đã một năm rồi. Mình đã dùng đến hơn 2/3 thời gian so với P1 chỉ để viết được tầm 1/3 nội dung ở P2. Vậy mà các bạn vẫn có thể kiên nhẫn chờ đợi mình, thực sự, mình rất hạnh phúc, cũng muốn cảm ơn các bạn rất nhiều!

Xem qua thấy P1 kết thúc được một năm rồi mà lượt đọc vẫn tăng đều, giờ đã hơn 100k rồi. Xúc động muốn rớt nước mắt luôn...

Vẫn câu nói cũ, chỉ cần còn người đọc, mình vẫn sẽ còn viết. Cảm ơn sự đồng hành của các bạn rất nhiều!

Tiện thể mình muốn hỏi, có bạn nào muốn donate cho mình để mình có động lực ra chương mới nhanh không chứ dạo này mình nghèo quá rồi. Nghèo mà chữ nghèo phải viết hoa, in đậm, gạch chân á... NGHÈO 😭😭😭