Hoa Rơi Hữu Ý

Chương 8: Khoái lạc đại bản doanh

Sau khi bộ phim Diên Hy công lược đóng máy, hoàn thành khâu biên tập hậu kỳ không lâu đã được chiếu trên Iqiyi. Đây cũng xem như là công của Vu Chính. Bộ phim vừa được chiếu liền nhận được rất nhiều sự quan tâm của khán giả, dù sao, thu hút chú ý, Vu Chính đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất. Vậy nên tuy chỉ là một web drama nhưng sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Ngay từ những tập đầu, nữ chính Ngụy Anh Lạc đã rất được khán giả yêu thích vì tính cách thẳng thắn, dám yêu dám hận, ăn miếng trả miếng, không giống như những nữ chính bình thường, luôn yếu đuối chờ đợi nam chính nam phụ tới giải cứu, Ngụy Anh Lạc mang đến cảm giác của một nữ cường nhân khiến cho người xem cảm thấy vô cùng đã! Ngoài ra, vai diễn Phú Sát hoàng hậu của Tần Lam cũng chiếm được không ít cảm tình của khán giả. Xây dựng tạo hình lần này của Vu Chính thực sự rất xuất sắc, màu sắc nhã nhặn vừa đủ, không khiến cho người xem cảm thấy nhức mắt. Tần Lam hoá thân vào vai hoàng hậu vô cùng chân thực, ngay từ những phân cảnh đầu tiên đã giúp khán giả nhìn thấy được tư thái mẫu nghi thiên hạ, ngoài ra, vẻ đẹp của nàng, giọng nói dịu dàng, ôn nhu càng khiến cho người khác không thể không yêu. Lên sóng không lâu mà xuất hiện trên hot search không biết bao nhiêu lần, trở thành chủ đề bàn tán khắp nơi. Tuy mọi người trong đoàn phim đều tin rằng, bộ phim này sẽ thành công nhưng bạo đến mức này là điều không ai dám nghĩ tới...

Cẩn Ngôn cầm điện thoại trên tay, không ngừng lướt đọc tin tức

- Lam tỷ, mọi người khen chị nhiều quá này.

- Vậy sao?

- Đúng đấy. Mọi người nói, trước nay xem phim chưa từng thấy một hoàng hậu nào hoàn mỹ như chị, vừa xinh đẹp lại dịu dàng lương thiện như vậy, nói rằng muốn yêu chị luôn đó.

- Mọi người muốn yêu Phú Sát hoàng hậu, không phải chị, chị không hoàn mỹ được như cô ấy - Tần Lam mỉm cười đáp lại.

- Còn có người nói, giọng của hoàng hậu nghe rất hay, thanh âm vô cùng êm tai, lần nào đến đoạn của hoàng hậu cũng phải tua đi tua lại để xem, nghe đến mức... lỗ tai muốn mang thai luôn rồi. Hahaha vậy ngày nào em cũng nghe, nhất định là phải sinh được mấy lứa rồi - Cẩn Ngôn bật cười.

- Em đó, bớt nói linh tinh lại - Tần Lam mắng yêu cô.

Trước đây, nàng đối với cô đã luôn dễ dàng hơn với người khác. Hiện tại lại càng dung túng hơn, rất giống với cách mà hoàng hậu đối xử với Anh Lạc. Cẩn Ngôn lẽ dĩ nhiên, không có lý do gì để từ chối sự ưu ái của Tần Lam với cô. Trước đây còn nói muốn thôi việc, muốn nàng và người nàng yêu có một cái kết trọn vẹn, không muốn làm xáo trộn thêm cuộc đời của nàng. Vậy mà bây giờ, bản thân cô lại không cách nào thoát khỏi cuốn hút của người ấy. Chỉ muốn ngày ngày ở bên nàng, chăm sóc cho nàng. Nếu như Cẩn Ngôn có quyền tự quyết. Cô cũng nguyện từ bỏ vị trí tổng giám đốc của Bách Gia, ngày ngày theo nàng làm một tiểu trợ lý, không cầu giàu sang phú quý, lắm tiền nhiều của, chỉ cần đủ ăn, mỗi ngày đều được thấy người trong lòng là đủ. Tuy nhiên, đó chỉ là loại suy nghĩ bồng bột trong các bộ phim thần tượng, cô không thể nào hành xử như vậy. Ba cô chỉ có duy nhất một đứa con gái, chính là cô. Ngô thị chỉ có duy nhất một người thừa kế, chính là cô. Một khi cô tuyên bố từ bỏ, đó sẽ là một sự chuyển biến mang tính chấn động trong nhân sự của Bách Gia, thậm chí là của toàn bộ giới tài phiệt. Tập đoàn dù có vững chắc đến mấy, nếu không ổn định về nhân sự, chắc chắn cũng sẽ lung lay, tổn thất khó có thể đong đếm. Vậy nên dù cô có không mong muốn thì đã ở trên lưng cọp rồi, khó lòng có thể leo xuống, chỉ đành đeo lên một chiếc mặt nạ, làm trợ lý cũng được, làm em gái nhỏ cũng được, chỉ cần được đi theo nàng, đến lúc nào hay lúc ấy.

- Lam tỷ, đến rồi - Quân Bình gọi nàng.

- Làm việc thôi.

Tần Lam đứng dậy bước xuống xe. Đây là công việc cuối cùng trong ngày hôm nay của nàng. Tuyên truyền cho Diên Hy công lược trên sóng radio

- Lam tỷ, chị nhớ nhắc chuyện chuẩn bị quay Khoái lạc đại bản doanh nhé - Quân Bình nhắc nhở nàng.

- Ừ, chị nhớ rồi. Nghe nói lần trước Duệ Khả cũng đến đây, chưa nói qua sao?

- Chưa nói. Lúc đó chưa có lịch cụ thể nên cũng không tiện nói.

Tần Lam gật đầu. Radio phát thanh trực tiếp, không thể lỡ lời, càng không thể quá dài dòng. Thực ra Cẩn Ngôn biết rõ, Tần Lam làm việc đến giờ này đã mệt lắm rồi, chỉ tiếc, cô không phải quản lý của nàng, càng không phải lão bản của nàng, không thể giúp nàng giảm bớt lịch trình...

- Có lẽ mấy ngày tới, khoảng đầu tháng tám, tôi và Anh Lạc sẽ đến tham gia Khoái lạc đại bản doanh của đài Hồ Nam, mọi người nhớ đón xem và ủng hộ nhé.

Nàng định tắt mic lại như nhớ ra điều gì đó liền bổ sung thêm

- Cả hai chúng tôi sẽ cùng đi. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Phát thanh cuối cùng cũng thuận lợi kết thúc. Trong số nhân viên của đài phát thanh, có một người tiến lại gần nàng

- Hoàng hậu nương nương, em rất thích chị!

- Cảm ơn em nhé - Tần Lam dịu dàng đáp lại.

- Chị có thể ký cho em không ạ?

- Đương nhiên rồi.

Tần Lam nhận lấy tấm ảnh và cây bút từ tay cô nhân viên. Là ảnh chụp chung của nàng và Duệ Khả trong tạo hình nhân vật. Nữ nhân viên tiếp tục vui vẻ

- Em cũng rất thích Lệnh Hậu cp, cảm thấy hai người rất đẹp đôi!

- Vậy sao? Chị cũng cảm thấy hai người là chân thành yêu thương nhau.

Tần Lam mỉm cười trả lại tấm ảnh đã ký xong

- Mong em sẽ tiếp tục ủng hộ phim nhé.

- Vâng ạ.

Cô nhân viên gật đầu liên tục, có lẽ quá phấn khích vì gặp được thần tượng nên không cảm nhận được ánh mắt sắc lẹm như dao ở bên cạnh. Muốn xin chữ ký Tần Lam thì cũng được thôi nhưng tại sao cứ phải là ảnh chụp chung với cô ta? Cẩn Ngôn khó chịu...

- Khỉ con, sao vậy? - Nàng thấy cô có vẻ không vui liền hỏi.

- Không sao ạ, chúng ta sớm về thôi, chị chạy lịch trình cả ngày chắc mệt rồi.

Trong lòng có bất mãn cũng không thể trút lên người nàng được...

Chuẩn bị đến ngày quay Khoái lạc đại bản doanh, Cẩn Ngôn lại theo Tần Lam bay đến Hồ Nam. Lần này đi ngắn ngày, cô không cần tìm lý do để thông qua ba cô. Dù sao việc Cẩn Ngôn không về nhà mấy ngày, từ lâu cũng đã trở thành việc bình thường.

Lượng người hâm mộ đến tiễn nàng ở sân bay lần nào cũng khiến cô ngạc nhiên. Sao có thể đông đến vậy? May mà lần này không bị người hâm mộ vây đến mức suýt chút nữa trễ chuyến bay như lần trước. Ngồi trên máy bay, Tần Lam nhìn qua lịch trình một chút, thắc mắc

- Lịch trình ở Hồ Nam ở thể gói gọn trong một ngày, sao lại phải tách ra như vậy?

- Đây là em dùng hết khả năng thương lượng với chị Bình mới được đấy. Ngày đầu là ngày làm việc, còn ngày hôm sau lịch trình chỉ là tượng trưng thôi, cố gắng dành nhiều thời gian nhất có thể cho chị nghỉ ngơi, thư giãn một chút. Dạo này chị vất vả quá rồi - Cẩn Ngôn tươi cười.

- Trợ lý Ngô - Tần Lam nghiêm mặt - Ai cho phép em làm vậy? Em có ý gì?

- Em... em muốn chị được nghỉ ngơi một chút thôi mà... - Cẩn Ngôn bối rối, cô cũng không có ý xấu mà...

- Em - Nàng chỉ vào cô - Là đang muốn... chiều hư chị đúng không?

Tần Lam bật cười nhìn dáng vẻ khẩn trương của người kia. Cẩn Ngôn cuối cùng cũng nhận ra, nàng chỉ là muốn trêu chọc cô mà thôi. Không giận mà còn hùa theo

- Đúng đó, em chính là đang muốn chiều hư chị đó. Để xem sau này, ngoài em ra, còn có trợ lý nào chịu nổi chị không.

- Nếu thật như vậy thì em phải làm trợ lý cho chị cả đời đấy - Tần Lam điểm điểm lên trán cô.

- Cái này chưa chắc em đã đồng ý nha - Cẩn Ngôn làm mặt quỷ đáp lại nàng.

- Con người em, sao lại không có trách nhiệm như vậy, chẳng đáng tin chút nào.

Hai người cứ như vậy cãi cọ qua lại, cảm giác chuyến bay nhờ có đối phương mà trở nên thú vị hơn rất nhiều.

Hôm sau là ngày làm việc. Buổi sáng, Tần Lam có một quảng cáo liên quan đến du lịch phải quay ở Phượng Hoàng cổ trấn, sáng sớm đã xuất phát từ Trường Sa. Nàng chính là con người điển hình cho việc bắt buộc phải ngủ đủ giấc, dậy sớm một chút liền đã cảm thấy toàn thân mệt mỏi. Qua trưa một chút, hoàn thành xong quảng cáo, ăn xong bữa trưa, lập tức phải lên xe quay lại Trường Sa để kịp lịch quay Khoái lạc đại bản doanh. Cẩn Ngôn nhìn tình trạng nửa thức nửa ngủ của nàng, lo lắng giục

- Lam tỷ, chị nghỉ ngơi một lát đi. Nếu không lát nữa sẽ không có sức quay chương trình đâu.

- Chị cũng muốn ngủ một chút. Có điều... Xe này không quen, nằm xuống cảm thấy có chút không an toàn...

Cẩn Ngôn ngồi sát lại phía nàng, kéo Tần Lam nằm vào lòng mình

- Như vậy được chưa? Em ôm chị, nhất định không ngã, tuyệt đối an toàn. Chị ngủ đi.

Tần Lam cuối cùng cũng an tâm ngủ, Cẩn Ngôn len lén liếc nhìn xuống người trong lòng. Dáng vẻ an yên của nàng khi ngủ khiến cô bất giác cảm thấy rất ấm lòng...

Đến đài Hồ Nam, Cẩn Ngôn đánh thức nàng dậy. Ngủ một giấc xong, Tần Lam cũng cảm thấy có sức sống hơn hẳn. Bước vào khu hậu đài của Khoái lạc đại bản doanh, cũng tính là còn sớm đi, khách mời cũng chưa đến hết

- Thầy Hà, xin chào - Tần Lam chào hỏi thầy Hà.

- Hoàng hậu nương nương đến rồi - Thầy Hà mỉm cười đáp lại nàng.

- Na Na/Tiểu Lam!

Gần như cùng một lúc Tạ Na và Tần Lam nhìn thấy nhau, lập tức tiến đến ôm lấy người kia xem như chào hỏi. Một lượt chào hết Gia tộc vui vẻ, Tần Lam cũng coi như là bạn lâu năm của chương trình, quan hệ với Gia tộc vui vẻ rất tốt. Cẩn Ngôn một lần nữa thừa nhận, với khả năng tạo quan hệ của nàng, năm châu bốn bể đều là bằng hữu.

Đứng nói chuyện một lát, nhân vật không mong muốn liền xuất hiện

- Lam tỷ!

Duệ Khả không biết từ đâu chui ra chạy đến ôm chầm lấy nàng. Cẩn Ngôn lườm một cái, ở đây nhiều người không tiện động tay động chân. Tần Lam tự mình đẩy Duệ Khả ra một chút

- Nào, em chào hỏi mọi người đi. Đây là thầy Hà, Na tỷ, Gia ca, Hân tỷ, Hải Đào ca - Tần Lam một lượt giới thiệu với Duệ Khả.

- Chào mọi người, em là Đường Duệ Khả. Bình thường đều là nhìn mọi người trên ti vi, hôm nay có cơ hội thấy trực tiếp, còn được tham gia vào chương trình của mọi người, thật vinh dự cho em.

- Ai đến cũng đều là khách mà. Chơi thật vui vẻ nhé - Thầy Hà nhẹ nhàng.

- Ngụy Anh Lạc đúng là Ngụy Anh Lạc. Cảm giác thông minh, lanh lợi thật - Tạ Na khen một câu.

Mặc kệ mấy người nói qua nói lại với nhau, Cẩn Ngôn kéo tay Tần Lam

- Lam tỷ, chúng ta đi trang điểm lại.

- Được.

Một lát sau đã thấy Duệ Khả bám theo, vẫn mang dáng vẻ làm nũng như ngày còn ở đoàn phim nói với nàng

- Lam tỷ, em hồi hộp quá.

- Không sao đâu. Em cứ đừng lo, trên sân khấu phát sinh chuyện gì cũng bình tĩnh nghĩ biện pháp, mọi người trong Gia tộc vui vẻ và chị cũng sẽ giúp em. Đừng lo lắng, cố lên!

- Lam tỷ, chị là tốt nhất.

Duệ Khả vòng tay ôm lấy nàng nhưng lập tức bị Cẩn Ngôn mượn động tác dặm phấn đẩy ra

- Chỗ nào hơi nhạt rồi, để em đánh thêm cho chị một chút.

Thái độ của cô vô cùng bình thản khiến Duệ Khả giận tái mặt, thầm nghĩ cô cứ đợi đó, nhất định sẽ có ngày cô ta trả thù...

Cẩn Ngôn thì sau khi đẩy Duệ Khả ra, đến liếc nhìn lại cũng không thèm nhìn, cứ xem như cô ta là không khí, không đáng quan tâm.

Khách mời nhanh chóng xuất hiện đầy đủ. Đến giờ bắt đầu ghi hình chương trình. Mượn hiệu ứng bục xoay, các khách mời lần lượt xuất hiện. Tần Lam, Phú Sát hoàng hậu được mọi người yêu mến, xuất hiện trong tiếng reo hò của khán giả. Qua một màn chào hỏi của Gia tộc vui vẻ với các khách mời, Tần Lam bị thầy Hà trêu chọc liền cười nói bản thân khó khăn lắm mới gột rửa trở thành Phú Sát Dung Âm được, lại sắp bị đánh trở về nguyên hình. Cẩn Ngôn ở hậu đài âm thầm mỉm cười, nàng vẫn luôn là nàng, đâu cần thay đổi...

Phần trò chơi tình huống, Tần Lam được mời chủ diễn. Vị đại tỷ Hương Cảng thể hiện bản lĩnh "cung đấu" khiến mọi người khâm phục, nàng thuận nước đẩy thuyền tạo tiếng cười cho khán giả. Đến Tạ Na, vị chuyên gây cười của Gia tộc vui vẻ, quả nhiên dùng một cách diễn rất khác người, khiến cho cả trường quay, bao gồm cả nàng cũng không nhịn được cười. Đến người cuối cùng...

- Tình huống cuối cùng, không biết cô ấy sẽ dùng cách của Đường Duệ Khả hay Ngụy Anh Lạc để vượt qua? - Là tiếng của thầy Hà.

Tần Lam chậm rãi đi lại phía Duệ Khả, dù sao cũng là Lệnh Hậu cp được yêu quý nhất bộ phim. Tần Lam đặc biệt dùng một đoạn thoại dài hơn những người khác với Duệ Khả

- Cô nương, đang làm gì vậy? Đây là hoa của bổn cung. Ngươi như vậy mà lại cùng bổn cung nhìn trúng một bông hoa?

Cẩn Ngôn bắt đầu suy nghĩ, nếu là cô đứng đó thì sẽ đáp như thế nào? Cùng lúc đó nghe thấy tiếng Duệ Khả

- Nương nương. Nô tài từ sau khi vào Tân giả khố mới hiểu được rằng, thì ra những người yêu nhau đều sẽ giống nhau như vậy.

- Thì ra ngươi chính là Anh Lạc của ta - Tần Lam dịu dàng.

- Ta luôn luôn là Anh Lạc của người.

Hai người trên sân khấu hoàn hảo tung hứng. Cẩn Ngôn phía sau đi từ chấn động đến tủi thân... Suy nghĩ của Duệ Khả rất giống cô, nếu Cẩn Ngôn đứng ở vị trí ấy cũng sẽ nói những lời như vậy. Chỉ tiếc rằng, người đứng ở đó không phải là cô, người được khán giả công nhận cũng không phải là cô. Sớm biết như vậy, khi Vu Chính mời cô đóng Ngụy Anh Lạc, cô đã nhận lời luôn cho rồi... Còn nhớ trong tiệc mừng công Diên Hy công lược, khi Tần Lam nói sẽ bóc vải cho người mà nàng yêu, Cẩn Ngôn đã vô cùng hồi hộp, dù nàng bóc cho hoàng thượng hay cho đệ đệ Phó Hằng của nàng, cô đều có thể chấp nhận. Thế nhưng thế sự không bao giờ chiều lòng người, nàng tự tay đút quả vải ấy cho Duệ Khả. Đó là lần đầu tiên mà Cẩn Ngôn cảm thấy hối hận lại khó chịu và bất lực đến thế... Sau tiệc mừng công, Vu Chính giống như đang nói về bộ phim nhưng Cẩn Ngôn cảm thấy ông ta chính là đang mượn lời nói với cô. Đại loại là nếu con người cứ do dự không dứt khoát, để cơ hội trôi qua, để những điều vốn dĩ thuộc về mình tuột mất thì cho dù có hối hận có đau khổ, khi ấy mọi thứ đều đã là vô nghĩa...

Vì hiệu quả của chương trình, tránh rắc rối, từ "yêu" được chuyển thành "hiểu". Kết thúc chương trình, một lần nữa câu chuyện của Diên Hy công lược được tái hiện trên nền nhạc Bạch nguyệt quang do thầy Hà thể hiện. Mọi người đều khoác trên mình Thanh phục, hoà nhập vào câu chuyện. Tần Lam lúc bình thường có thể có chút nghịch ngợm nhưng một khi khoác lên mình trang phục hoàng hậu liền sẽ trở nên vô cùng dịu dàng, đoan trang. Mỗi lần nhìn nàng như vậy, cô đều tự hỏi, bản thân có thực sự là thích Tần Lam hay không? Hay cô chỉ đang muốn từ trên người nàng tìm kiếm hình ảnh của vị hoàng hậu năm xưa?

Chương trình kết thúc, tổ chương trình mời toàn bộ khách mời đi ăn khuya, Tần Lam không thể không đi, Cẩn Ngôn bất đắc dĩ cũng phải đi theo nàng. Các khách mời cùng Gia tộc vui vẻ ngồi chung một bàn, ăn uống, chụp ảnh, nói cười, xem chừng rất vui. Duệ Khả không ngoài dự đoán, bám dính lấy nàng. Cẩn Ngôn cùng một vài nhân viên ngồi ở bàn khác, qua loa ăn vài miếng, trò chuyện qua lại mấy câu xã giao, cô cảm thấy không có chút tâm trạng nào cả...

Hơn một giờ khuya, mọi người mới tạm biệt ra về. Cẩn Ngôn cùng Tần Lam trở về khách sạn, nàng quan tâm hỏi cô

- Khỉ con, em không khoẻ sao?

- Em bình thường ạ. Sap chị lại hỏi như vậy?

- Chị thấy em không ăn gì mấy, biểu hiện cũng có chút mệt mỏi, không sao thật chứ?

- Không sao ạ - Cô mỉm cười.

Thì ra nàng vui vẻ với mọi người như vậy nhưng vẫn luôn chú ý đến cô. Cẩn Ngôn cảm thấy có chút cảm động... Trở về khách sạn, mỗi người một phòng ngủ, chúc ngủ ngon thay lời tạm biệt. Cẩn Ngôn dù đã rất mệt nhưng không tài nào chợp mắt được. Cô có nên thử hay không? Thử một lần cố gắng tranh giành? Có điều, nếu như thất bại, có phải ngay cả với tư cách bạn bè bình thường cũng không thể ở bên nàng nữa không? Hơn nữa, tình cảm trong lòng chính là điều Cẩn Ngôn không minh bạch nhất, cô rốt cuộc đang theo đuổi ai? Tần Lam hay hoàng hậu?

Đêm qua đi, ngày mới lại đến. Cẩn Ngôn thức dậy, nhìn đồng hồ đã gần tám giờ sáng. Giật mình nhảy xuống khỏi giường nhưng rồi chợt nhận ra, hôm nay cũng không có lịch trình gì đặc biệt, cô không có lý do gì để vội vã. Bình tĩnh lại, vệ sinh cá nhân, chọn một bộ đồ thoải mái rồi qua phòng của nàng gõ cửa

- Lam tỷ. Lam tỷ, chị dậy chưa? Lam tỷ!

Không có tiếng đáp lại cô. Cẩn Ngôn khẽ vặn tay nắm cửa bước vào, nhìn thấy con người kia vẫn lười biếng vùi mình trong chăn ngủ ngon lành đành đi đến lay nàng

- Lam tỷ, dậy đi. Lam tỷ, Sơn Phong tỷ tỷ, dậy đi nào. Hôm nay chúng ta vẫn có lịch trình đấy.

Tần Lam coi như không nghe thấy, kéo chăn trùm đầu tiếp tục ngủ. Cẩn Ngôn kéo chăn của nàng ra

- Thiên a! Sâu lười, chị dậy đi. Dậy đi nào!

Cuối cùng, trước sự quấy nhiễu không biết mệt mỏi của cô, nàng đã phải thức dậy. Bộ dáng không cam tâm lại có chút ngái ngủ vô cùng đáng yêu

- Hôm nay có lịch trình gì chứ? Không phải em nói đã xin cho chị một ngày nghỉ ngơi sao? - Tần Lam ngáp dài.

- Em nói vẫn có là vẫn có mà, chị nhanh dậy đi.

- Được rồi, dậy rồi mà.

Tần Lam mệt mỏi lê bước ra khỏi giường vào nhà vệ sinh. Cẩn Ngôn lắc đầu thở dài, vốn dĩ muốn đưa nàng đi đổi gió một chút lại gặp phải tình cảnh chỉ muốn ngủ vùi này...

Một lát sau, Tần Lam ra đến phòng khách, ngồi xuống bắt đầu ăn bữa sáng mà cô vừa gọi đến, Cẩn Ngôn ngồi đối diện cũng bắt đầu ăn. Nàng hỏi cô

- Sáng nay có lịch trình gì? Chị nhớ hôm trước chị xem không thấy mà.

- Thì chị cứ ăn xong bữa sáng đi rồi em đưa chị đi.

Ăn xong bữa sáng, hai người xuất phát. Thực ra "lịch trình" ngày hôm nay gần như là một ngày đi chơi mà cô sắp xếp cho nàng. Bản thân cũng có chút ích kỷ muốn chiếm dụng chút thời gian riêng của nàng. Xe đã được cô đặt sẵn từ trước, Tần Lam vẫn chưa hết tò mò

- Tiểu Ngôn, rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy?

- Trương Gia Giới - Cẩn Ngôn đáp lại.

- Trương Gia Giới? Sao chúng ta lại đến đó? Có hoạt động quảng bá du lịch gì sao?

- Không có, em chỉ thấy chị vất vả quá, đi quảng bá du lịch nhiều như vậy mà ít khi thật tâm nghỉ ngơi, du lịch nên muốn dẫn chị đi chơi một chút thôi - Cô cười đáp lại nàng.

- Cẩn Ngôn, em lại lừa chị! - Tần Lam tỏ ra tức giận.

- Em lừa chị gì chứ? - Cẩn Ngôn tỏ ra vô tội - Thực sự là có "lịch trình" mà. Em đã đặt vé các địa điểm rồi, không đi cũng đâu có được.

Di chuyển từ Trường Sa đến Trương Gia Giới cũng khá mất thời gian. Hai người đến được hồ Bảo Phong cũng chỉ vừa kịp lượt thuyền cuối cùng để đi ra hồ. Ngồi trên thuyền, Cẩn Ngôn quay sang nàng

- Lần nào chúng ta đi cùng nhau cũng suýt chút nữa là muộn như vậy. Lam tỷ, chị nói xem, có phải là chúng ta không hợp đi cùng nhau không?

- Nếu thật sự không hợp, sau này em sẽ không đi cùng chị nữa sao?

Cẩn Ngôn ngẩn người suy nghĩ một lát

- Đúng là dù có hợp hay không cũng không thể bỏ chị được, để chị ra ngoài một mình lỡ như lại lạc không biết đường về...

- Em dám coi thường chị! - Tần Lam đánh cô một cái.

- Nào nào, chị nhỏ tiếng thôi, đừng để mọi người chú ý - Cẩn Ngôn nhỏ giọng nhắc nhở.

Tần Lam không thèm nhìn cô nữa, quay sang ngắm cảnh

- Đúng là đã lâu rồi không nghiêm túc cho bản thân thời gian nghỉ ngơi. Phong cảnh đẹp như thế này...

Non xanh nước biết chính là cụm từ phù hợp nên miêu tả khung cảnh nơi đây. Khung cảnh vừa hùng vĩ lại vừa hiền hòa, không khí trong lành cùng những mảng xanh nối tiếp nhau, xanh của nước hồ, xanh của núi non cây cỏ, xanh của bầu trời cao vời vợi. Thật khiến con người ta cảm thấy thư thái. Tần Lam không tự chủ mỉm cười, sau này nếu có cơ hội, thật muốn cùng Nhiếp Viễn đến đây. Cẩn Ngôn không hay những suy nghĩ của nàng, chỉ âm thầm ngắm người kia mỉm cười, cảm thấy nội tâm tràn ngập ấm áp...

Sau khi ngồi trên thuyền đi một vòng, lắng nghe những câu hò, điệu hát cùng một vài câu chuyện nho nhỏ của người dân địa phương, cả hai xuống thuyền. Cẩn Ngôn nắm tay Tần Lam kéo đi, nàng cũng ngoan ngoãn bước theo cô. Đi được một lát, Cẩn Ngôn chỉ tay về phía trước hỏi

- Lam tỷ, chị có nhìn thấy cái gì kia không?

- Thác nước à? - Tần Lam nhìn theo hướng tay cô.

- Đúng rồi, chị không thấy quen sao?

- Quen? - Tần Lam không hiểu.

- Trong phim Tây Du Ký, bốn thầy trò Đường Tăng từng đi qua đây.

- Thật sao?

Tần Lam ngước lên nhìn. Dù đã xem phim rất nhiều lần nhưng nàng chưa từng để ý chi tiết này

- Đi nào. Em dẫn chị đi xem.

Một cầu gỗ bắc ngang qua hai vách đá ngay trước thác nước, cảm giác chỉ cần vươn tay liền có thể chạm vào làn nước mát mẻ đi. Cẩn Ngôn cẩn thận bước từng bước trên cầu gỗ, tay vẫn nhẹ nhàng nắm tay Tần Lam. Đột nhiên có một cậu bé nghịch ngợm chạy qua khiến cầu gỗ rung lắc dữ dội. Tần Lam không kịp phản ứng ngã thẳng về phía Cẩn Ngôn, cô vội vàng ôm chặt lấy nàng, đợi rung lắc qua đi mới lo lắng hỏi

- Lam tỷ, chị không sao chứ?

- Không sao, chỉ là có chút giật mình.

- Phía trước là điểm gần thác nước nhất rồi. Lam tỷ, có phải cũng có cảm giác vừa trải qua một kiếp nạn để đi thỉnh kinh không? - Cô nói đùa với nàng.

- Phải nhỉ, bên cạnh chị không phải cũng có một con khỉ nghịch ngợm à? - Nàng cười đáp lại cô.

Rời khỏi thác nước cũng kết thúc chuyến tham quan buổi sáng của nàng và cô, đến giờ tìm một quán ăn để ăn trưa. Đi ra đến cổng khu tham quan lại bị một nhóm người hâm mộ chặn lại muốn chụp ảnh, xin chữ ký của Tần Lam. Nàng dĩ nhiên vui vẻ đứng lại, cô cũng đứng bên cạnh giúp nàng, đồng thời cẩn thận có những người quá khích sẽ vô tình tổn thương nàng. Sau khi chụp ảnh, ký tên một lượt, Cẩn Ngôn giúp nàng khéo léo từ chối sự nhiệt tình của người hâm mộ, kéo tay nàng đi. Ngồi trên xe, cô nghiêm túc nói với nàng

- Lam tỷ, chiều nay chị nhớ phải che chắn kỹ hơn. Từ lúc ở trên thuyền đã có rất nhiều người nhìn chị rồi. Làm người nổi tiếng, đi đến đâu cũng bị nhìn ra, cũng không dễ dàng gì.

- Đúng là nhiều lúc có hơi mệt nhưng chị cũng rất vui!

- Lam tỷ, trưa nay chị muốn ăn gì? - Cẩn Ngôn đổi chủ đề.

- Em chọn là được, chị tin Tôn Ngộ Không của chị! - Tần Lam mỉm cười.

- Đã đến Trương Gia Giới, vậy ăn gà hầm nham nhĩ đi. Em biết một quán rất ngon a~

Hai người nhanh chóng đến quán ăn, chọn phòng riêng để không bị làm phiền. Cẩn Ngôn cảm thấy, mấy tháng cô giúp nàng giảm cân, chính là để hôm nay nuôi béo trở lại. Tần Lam là một người thật tâm đối đãi tốt với bản thân, không ngần ngại ăn hết những món cô gắp đến. Đồ ăn ngon khiến cho con người ta vô cùng hạnh phúc. Nhanh chóng hoàn thành xong bữa trưa, nghỉ ngơi một chút liền rời quán ăn. Cô đưa nàng đi uống trà. Trà đen của Hồ Nam, chất lượng nổi tiếng, có tác dụng tốt trong việc giảm lượng chất béo dư thừa, vị lại không khó uống, thích hợp uống sau khi ăn xong, vừa dễ chịu lại tốt cho sức khỏe

- Uống trà xong còn phải làm việc nữa. Lịch trình không thể bỏ được - Cẩn Ngôn làm vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở.

- Vậy sao?

Tần Lam lơ đãng đáp lại, nàng biết rõ lịch trình ngày hôm nay chỉ là do cô cố ý kéo dài, hoàn toàn không có gì quan trọng. Rời trà quán, bắt đầu làm việc, những công việc vụn vặt không xứng đáng gọi là công việc, mất hơn một tiếng đã làm xong. Cẩn Ngôn vui vẻ

- Lam tỷ, hôm nay làm việc hiệu quả như vậy. Hoàn thành hết công việc rồi, em dẫn chị đến một nơi nhé?

- Không phải đó là một phần của lịch trình à? Đi thôi.

Không cần biết là đi đâu, chỉ cần đi với cô, nàng đều rất thoải mái. Cẩn Ngôn đem đến cho nàng cảm giác an toàn và bình yên lạ thường, cảm giác có thể dựa dẫm...

Cẩn Ngôn dẫn nàng đến cầu kính Vân Thiên Độ. Sau một hồi xếp hàng, cuối cùng cũng ra đến nơi. Tuy rằng Tần Lam từng đến đây nhưng khá vội vàng nên chưa kịp ngắm kỹ nơi này. Trời khá nắng, mọi người đều che ô, cũng không sợ bị nhận ra. Cây cầu này cao khoảng hơn ba trăm mét, dài khoảng gần nửa cây số, mặt kính trong suốt, vừa tạo cảm giác thích thú khi được ngắm nhìn khung cảnh bên dưới, vừa làm người ta có chút sợ hãi. Tần Lam đi một lát, nhìn xuống chân lại thấy có chút lóa mắt, cảm giác như muốn rơi xuống qua nền kính, theo phản xạ nắm lấy tay cô. Cẩn Ngôn mỉm cười

- Chị sao vậy? Nếu sợ thì đi dịch vào trong này một chút là được.

Cô đẩy nàng đi vào phần kính bị che, không nhìn thấy phía dưới

- Nhưng như thế này không vui...

Tần Lam vừa nói vừa kéo tay cô đi ra, tay nắm chặt tay, tiếp tục bước đi trên kính. Cả hai cùng chụp vô số ảnh lưu niệm, Cẩn Ngôn vô cùng vui vẻ, nụ cười không lúc nào rời môi.

Sau đó, nàng và cô tiếp tục dạo phố mua sắm. Đây có lẽ là thú vui của tất cả phụ nữ, nhìn nàng chăm chú chọn lựa từng món đồ lưu niệm nho nhỏ, cảm giác vô cùng hạnh phúc, quả nhiên lần này dẫn nàng đi chơi là một lựa chọn hết sức sáng suốt.

Mặt trời dần lặn xuống, phố đã lên đèn, mọi người vội vã trở về nhà. Tần Lam theo gợi ý của Cẩn Ngôn, cùng cô đi ăn xiên nướng đặc biệt của Trương Gia Giới. Những xiên thịt đủ loại, rau củ, hải sản được tẩm ướp gia vị riêng, nướng trên than hồng cho dậy mùi, quả thực vô cùng quyến rũ. Cẩn Ngôn cười với nàng

- Bình thường chị không được ăn những thứ này, nhưng hôm nay đi chơi, xem như phá lệ một bữa đi.

- Được a~

Quả thực loại đồ ăn này vô cùng có sức hút, nàng sao có thể từ chối được chứ

- Trưa mai sẽ có chuyến bay trở về Bắc Kinh. Chị muốn đêm nay ở lại đây hay quay về Trường Sa? - Cẩn Ngôn hỏi nàng.

- Hôm nay...

Tần Lam chưa kịp trả lời, điện thoại của nàng đã đột ngột kêu lên, nhanh chóng nhấc máy

- Mẹ ạ.

Là cuộc gọi từ mẹ của nàng. Cẩn Ngôn không cố ý nghe trộm nhưng vẫn loáng thoáng nghe thấy hai người nói chuyện gì đó liên quan đến sức khỏe, khám bệnh. Tần Lam nhẹ nhàng

- Vậy để khi nào con trở về Bắc Kinh sẽ đi cùng ba mẹ. Ba mẹ nhớ giữ sức khỏe nhé. Tạm biệt.

Nàng cúp máy. Cẩn Ngôn không nhịn được mà quan tâm

- Lam tỷ, có chuyện gì vậy?

- Mẹ chị nói, ba chị gần đây rất hay mệt mỏi, còn bị đau lưng, muốn đến Bắc Kinh khám sức khỏe xem sao.

- Vậy sao? Vậy để em...

- Không sao. Đây là việc riêng của chị, chị có thể tự lo được, em không cần báo lại với công ty đâu - Tần Lam ngắt lời cô.

Thực ra cô muốn nói để cô giúp nàng sắp xếp, dù sao với khả năng của Bách Gia, muốn bệnh viện nào cũng có thể, muốn bác sỹ có bác sỹ, muốn phòng vip có phòng vip, vô cùng tiện lợi. Nhưng nàng đã nói như vậy, cô cũng không tiện mở lời nữa

- Vậy đêm nay chị muốn ở đâu? - Cô hỏi lại.

- Ở lại đây một đêm đi.

- Được ạ.

Nhờ có Tử Tân, cô đã thuê được khách sạn 5*, có điều chỉ thuê được một phòng... Đêm đó, lần đầu tiên hai người chung giường qua đêm. Tuy là giường king size nhưng kết quả, lúc mở mắt, Cẩn Ngôn vẫn thấy được người kia gần như không có khoảnh cách với cô, vô thức nuốt nước bọt...

Ps: Chúc mọi người Tết độc lập vui vẻ!