Họa Tiên

Chương 12: 12 Đuốc Ngũ Hầu Hai

Edit: Ballantine’s.

Mùa Xuân ở Trường An luôn lướt qua chỉ trong chớp mắt.

Trường An mùa hạ, ngoài những ngôi nhà "bóng râm cây xanh đổ, thủy tinh mành rung rinh"*, thực tế chính là một cái lò lửa hoa lệ, bóng râm cũng nóng bừng, mành thủy tinh cũng do những con gió nóng bức thổi bay lên.

Bùi Hi Lam hận không thể một ngày mười hai canh giờ có thể lè lưỡi nằm trên giường.

Nếu như có thêm một chén anh vũ đựng rượu giải khát, ăn một chút lê chưng đường nhuận phế thì có thành quỷ cũng không oán hận nữa.

Chỉ là bởi vì có cha già ở nhà, nên ngay cả việc nằm như chết cũng không được nữa.

Hôm nay là sinh nhật của Tế tửu Quốc Tử Giám*, Bùi Kiều Khanh muốn đưa Bùi Hi Lam đến thăm hỏi ông ta.

Thời tiết nóng nảy thế này phải gặp hiệu trưởng, nếu hình dung như lửa cháy đổ thêm dầu, đã rét vì tuyết lại giá vì sương thì có vẻ văn chương hơi nông cạn.

Nàng vốn định nằm trên tháp giả ngủ, nhưng nghĩ lại tính nết của cha già nhà mình, ông sẽ cho người khiêng cả tháp ra ngoài, như vậy không chỉ không dễ coi, lại còn vô cùng có khả năng bị hiểu nhầm là Bùi gia đang làm nghi thức nhập liệm.

Nàng đành quyết định đứng dậy ra khỏi nhà.

*Mượn ý thơ trong bài Sơn đình hạ nhật của Cao Biền, tả cảnh sơn đình vào ngày hạ.

*Tế tửu Quốc tử là vị quan trông coi Quốc tử giám, tương đương là hiệu trưởng, mỗi khi vua đến dâng lễ, thì vị quan này sẽ dâng rượu cho vua.

Trong phủ Tế tửu, khách tớ đan xen, rộn ràng như chợ, một đám các thúc thúc đưa theo hài tử nhà mình tâng bốc Tế tửu Lưu Mã với nhiều kiểu khác nhau đến mức như đồ hiếm:

"Lưu Tế tửu, ông mừng sinh nhật mà không báo cho ta biết một tiếng? Ông không mời ta đến, ta đây đành phải tự mình tới."

"Lưu Tế tửu, khuyển tử ngu dốt, xin nhờ ngài hàng ngày chỉ bảo nhiều hơn...!súc sinh, mau chắp tay bái lạy Tế tửu đi!"

"Lưu Tế tửu, đây là khối băng Thái tử điện hạ ban cho, ta nghĩ trong ngày sinh nhật ngài sẽ uống rượu trợ hứng nên nhanh chóng nhân lúc còn lạnh mang đến đưa cho ngài.

Ngài xem thử xem, có tan ra..."

Nghe thấy hai chữ "băng" và "rượu", hai lỗ tai Bùi Hi Lam dựng thẳng lên.

Băng trong mùa hè là xa xỉ phẩm, khối băng được con cháu vua chúa ban tặng thì lại là cực phẩm trong cực phẩm, lớn cỡ cái đầu, được giữ gìn rất kỹ, hình dạng giống như được cắt gọt kỹ càng.

Băng do đại thần kia đưa tới đều là dùng hộp gấm khảm để đựng, hào khí ngất trời khiến kẻ khác nể phục.

Khuôn mặt Lưu Tế tửu vẫn không đổi sắc, vẫn giữ vẻ mặt ngươi nợ tiền ta, cũng không hề ảnh hưởng chút nào đến khuôn mặt vui cười như hoa của Dao đại thần.

Thời thế là vậy, cho dù là cao quý như tướng ngũ hầu hay là bình dân áo vải, chỉ cần là chuyện của con cái thì đều làm cháu trai của rùa* cả.

*Ý chỉ nhún nhường như con rùa rụt đầu, nhưng mà còn thậm tệ hơn nữa là đến cháu con rùa luôn.

Trong giữa một đám Khanh sĩ a dua nịnh hót, vẫn còn một số người có vẻ mặt quang minh chính đại khiến người khác chú ý.

Người có vẻ mặt quang minh chính đại đó là một nhà ba người, còn rất nổi tiếng.

Gia đình này chính là phu thê Quách Kính Chi và con trai họ.

Thông gia gặp gỡ, tay bắt mặt mừng.

Hai gia đình Bùi, Quách hỏi han ân cần nhau một lúc lâu, cố gắng không đề cập đến chuyện kết thân, nhưng còn thân thiết hơn cả việc hai đứa trẻ đã sinh con luôn rồi.

Bùi Hi Lam cảm thấy da đầu tê rần, ánh mắt không biết phải đặt đi đâu.

Khi phu thê Quách Kính Chi dùng ánh mắt nhìn con gái nhìn mình thì da gà của nàng sắp rơi đầy đất.

Quách Tử Nghi nhìn có vẻ bình thản thoải mái, khi nói chuyện với Bùi Kiều Khanh thì kính trọng đủ điều, lúc nhắc tới nàng thì ánh mắt cũng giống như nàng, không biết phải đặt đâu cho phải.

Cũng may ngày hôm đó nhân vật chính là Lưu Tế tửu, bọn họ hàn huyên tán gẫu một lúc rồi vào phòng.

Hôm nay thật sự không ít phụ thân, thúc cữu đến tặng băng, Tế tửu cũng khá hào phóng, nhận băng cũng không giữ làm của riêng mà mở hộp cắt ra, bưng thêm mía sữa, dưa ngũ sắc và cam sữa Giang Lăng cho mọi người cùng nếm thử.

Bùi Hi Lam trốn ở một góc, vừa nếm thử rượu lỏng thêm băng, cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt.

Trong đời có rượu thì cứ say, vẫn là uống rượu thì tốt.

Chỉ một lát sau, tính nết chó má của đám vương tôn công tử đang giả bộ làm cháu ngoan lại tái phát, túm tụm cùng nhau thảo luận ngựa quý cương ngọc, cá chép mâm vàng*, không hiểu sao là ai đề cập đến trước, bọn họ bắt đầu so sánh xem khối băng của nhà nào to nhất:

*Mượn ý thơ trong Lạc Dương nữ nhi hành của Vương Duy, chỉ cảnh phú quý giàu sang.

"Ta nhớ ngày hè ăn cơm ở nhà với cha mẹ, đều dùng băng uống rượu.

Khối băng này ta thấy cũng rất bình thường, không hiểu sao các ngươi lại ồn ào như vậy."

"Vậy thì sao chứ, hầm băng nhà ta chính là lớn như của nhà Hình Thiếu sư ấy, phụ thân ta đang suy nghĩ dùng băng làm thành một cái xe, nghĩ đến còn thoải mái hơn cả bằng vàng ấy chứ."

"Suỵt, ca ca, vừa rồi Hình Thiếu sư còn ở đây đó, bây giờ chắc đã đến hậu viện rồi, nhưng huynh cũng đừng nói những lời đổ nước cơm vào trong đậu hũ* như vậy chứ."

*Nước cơm với nước đậu cùng màu trắng đục, lỏng, y là làm mọi chuyện lẫn lộn với nhau.

Những tiếng ồn ào ngạc nhiên còn chưa chấm dứt, Bùi Hi Lam ăn nhanh vài miếng trái cây rồi đi bộ vào trong hậu viện.

Từ phía xa xa truyền tới tiếng Thất huyền cầm và sáo trúc, gió đưa thoang thoảng hương sen, sương đọng cành trúc nhẹ nhàng rơi vang*.

Xuyên qua con đường đầy dây leo, vén ra những nhánh hoa, lầu cao in bóng trong hồ như tranh, Hình Dật Sơ đang đứng bên cạnh một đám tường vi.

Thấy con sư tử đá bên cạnh hắn, nàng biết hắn nhất định đang bí mật âm mưu đại nghiệp trừ ma.

Nàng đi về phía Hình Dật Sơ, chắp tay thi lễ nói: "Hình Thiếu sư vạn phúc."

*Trích trong Hạ nhật Nam Đình hoài Tân Đại của Mạnh Hạo Nhiên.

Rõ ràng là Hình Thiếu sư bị nàng làm phiền, hắn trả lại nàng một nụ cười dịu dàng: "Không gặp Bùi Phụ tá thì vạn phúc tự đến thôi."

Bùi Hi Lam quyết định không hiểu lời hắn nói: "Nghe nói trong nhà Hình Thiếu sư có hầm băng lớn, xếp đây những khối bằng bệ hạ ban cho nên ta đặc biệt đến chúc mừng."

"Thì ra là Bùi phụ tá có hứng thú với hầm băng, ta lập tức phái người đưa ngươi đến đó."

"Không, không, phủ Thiếu sư sao ta dám đi linh tinh, chuyện này cũng không hợp quy củ cho lắm.

Vẫn nên chờ chủ nhân tự mình mời, ta đến cửa chào hỏi thì tốt hơn."

Nụ cười trên mặt Hình Dật Sơ sắp không giữ nổi nữa: "Bùi phụ tá, da mặt của ngươi...!Thôi thôi, sáng sớm ngai mai ngươi mang đầy tớ qua đi, ta ngưng nước thành băng cho ngươi."

Bùi Hi Lam lập tức trợn tròn mắt, nói: "Ngưng nước thành băng? Sao nghe huyền diệu như vậy nhỉ?"

"Chẳng qua chỉ là thủ đoạn nhỏ, cực bắc trên Tiên giới có một thủ phủ Lâm Nguyệt, tên là Tố Chiêu, những giọt nước rơi ở đó chứa linh lực kế thừa thần lực của Thương Doanh cũng có pháp thuật này.

Mặc dù ta thuộc chi mộc, nhưng cũng từng là đồng liêu với thần Thương Doanh, cũng học được một chút từ hắn."

"Thần Thương Doanh nghĩa là sao?"

"Là vị thần của biển cả, Dận Trạch thần tôn, hắn vốn là nước trong Càn Khôn, năm trăm năm trước vì vũ trụ gặp đại hạn mà quy nguyên giang hải, di sương của hắn là Tố Chiêu vương cơ, hai trăm năm trước cũng đã tạ thế."

"Ơ, thần cũng có thất tình lục dục* sao?"

*Thất tình: bảy loại tình cảm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục.

Lục dục là sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra.

Thất tình lục dục chỉ những trạng thái tình cảm và ham muốn của con người.

"Đương nhiên là có."

Nàng nhìn hắn một cách bi thương: "Hình Thiếu sư, từ xưa tài nữ là giống tình si, hận này đâu phải tại vì gió trăng*, trong lòng ta đầy nỗi đau buồn, chỉ cầu ngươi thành toàn một tâm nguyện cho ta: có thể làm mẫu trò "ngưng nước thành băng" kia một lần được không?"

*Tác giả mượn ý trong bài thơ Ngọc Lâu Xuân của Âu Dương Tu, bản dịch của Mai Lang.

Hình Dật Sơ vươn tay ra, khiến chén rượu trên án bay tới, kéo thành một đường nước sáng lóng lánh, hắn dựng bốn ngón tay về phía trước, những giọt rượu kia ngưng tụ thành băng trong không trung.

Hắn lại khoát tay trái phải một cái, viên băng hình bán nguyệt lại hóa thành rượu, chảy ngược vào trong chén.

Sau đó, hắn nhìn thấy nàng dùng đôi mắt sáng ngời có thần nhìn mình, môi khẽ nhếch, chỉ còn thiếu chảy nước miếng nữa thôi, giống như ong thấy mật, như chuột thấy gạo, như ăn mày thấy một cánh bánh bao nóng hôi hổi.

Hình Dật Sơ nói: "Ta chỉ tò mò, một người ham ăn như ngươi vì sao vẫn gầy như vậy?

Bùi Hi Lam nói: "Ta đây dùng bản thân mình để chứng mình, nữ tử Đại Đường không xem béo là đẹp, gầy cũng có thể gầy đẹp được mà."

"Nữ tử Đại Đường không xem béo là đẹp đúng là thật, Bùi phụ tá nói lời này hơi sai trật tự một chút.

Dù sao thì heo lấy béo làm đẹp mà."

"Heo lấy béo làm đẹp, khỉ lấy gầy làm đẹp.

Nói như vậy, Hình Thiếu sư là Mỹ Hầu Vương."

Hình Dật Sơ: "..."

Bùi Hi Lam: "..."

Hà Thái đứng bên cạnh bất đắc dĩ nói: "Ta nói này, vì sao các ngươi cứ gặp mặt đối phương lại cứ gây khó dễ cho nhau như vậy..."

Bùi Hi Lam nói: "Có thể nhìn ra, Hình Thiếu sư chính là một người có cuộc sống vô cùng nhàm chán."

Hình Dật Sơ nói: "Hà Thái, ngươi cũng đừng cướp niềm vui duy nhất trong cuộc sống của bọn ta."

Hà Thái nói: "Thân là Thái Vi tiên tôn, niềm vui lớn nhất trong cuộc sống là bắt nạt một tiểu cô nương.

Bây giờ ta đã tin cuộc sống của ngài chẳng có gì thú vị rồi."

Hắn biết, nếu bị Bùi Hi Lam quấn lấy thì ngày hôm đó không cần phải lo đến những chuyện khác nữa.

Bọn họ hàn huyên thêm một lát rồi quay trở lại sảnh tiếp khách.

Hắn nói chuyện phiếm, chúc thọ Lưu Tế tửu, Bùi Hi Lam tiếp tục ngồi xuống ăn uống.

Mới vừa ăn xong một mâm hoa quả gia nhân phân cho mình, Bùi Hi Lam liếm liếm môi, có vẻ vẫn còn chưa đã miệng, đang định uống thêm chút rượu rồi thưởng thức nhân sinh tiếp, đã thấy hai ngón tay thật dài đưa một chiếc đĩa nhỏ từ từ đưa vào tầm mắt, bên trong là các thức hoa quả chưa hề bị đụng vào.

Từ chiếc đĩa nhìn lên trên, nàng phát hiện chủ nhân của cánh tay kia đúng là Quách Tử Nghi.

Chỗ thần kỳ của người tên Quách Tử Nghi này là con gái nhà người ta còn chưa kịp đỏ mặt thì tự hắn đã làm chuyện này trước mất rồi.

Thấy hắn quay lưng về phía mình, cả tai và cổ đều là một màu táo đỏ, nàng cảm thấy nếu mình cũng ngại ngùng thì thì có vẻ cướp đất diễn của hắn.

Nàng quyết định để chuyện đỏ mặt từ từ đã, tự mình suy xét một cách lý trí, cũng đặt câu hỏi một cách lý trí: "Vì sao Quách Trường sử lại chia hoa quả cho ta?"

"Nhìn ngươi ăn tham quá, giống như đói bụng mấy ngày rồi ấy, bổn Trường sử tặng cho ngươi."

"Nói có lý thì chắc chắn sẽ có người tin." Nàng dùng chiếc nĩa lấy một miếng dưa ngũ sắc trong đĩa.

"Lấy hết đi, quỷ chết đói không có tư cách nói chuyện tôn nghiêm."

Nàng im lặng một hồi lâu rồi bưng lấy hết: "Hiểu rõ rồi."

Khi nàng đang cầm hoa quả ăn một cách vui vẻ thì ngước mắt lên lại thấy ánh mắt lạnh như băng của Hình Dật Sơ đang nói chuyện phiếm với Lưu Tế tửu ném tới.

Bùi Hi Lam ngơ ngác.

Nếu như nàng là một chiếc đàn tỳ bà thì tất cả mạch máu trong người đều là dây đàn, cảm giác lúc này chính là "Suối đông lạnh, đàn lặng câm, nét sầu phảng phất, vẻ trầm bi ai"*.

Nhưng Hình Dật Sơ ngay cả cằm cũng không quay đã thu hồi tầm mắt, nụ cười tươi lại trở lại trên môi, giống như cảm giác không vui vừa rồi chỉ là một ảo giác.

*Trích Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị, bản dịch của Nguyễn Tâm Hàn @hoasontrang.us

Lúc ban đầu, Bùi Hi Lam hơi lo lắng mình đắc tội với Hình Thiếu sư, trong lòng hơi khó chịu.

Mấy miếng cam sữa trong miệng cứ nuốt không trôi, mấy lần còn suýt khiến nàng chết nghẹn.

Nhưng sau đó nàng bắt đầu thả lỏng.

Bởi vì Hình Dật Sơ nói chuyện với Lưu Tế tửu xong, có rất nhiều giáo hữu của Trường quy hội vây quanh hắn, trên mặt mỗi người đều giống như hoa đào, mang theo gió xuân hây hẩy.

Thấy hắn nói nói cười cười với các nàng ta, đó chính là dương liễu nhè nhẹ đùa trong gió, chỉ thấy khói đan từng sợi sầu*, nàng thở một hơi thật dài, vỗ về trái tim bị dọa hết hồn trong ngực.

Chuyện Hình Dật Sơ nổi giận rất đáng sợ.

Mà đáng sợ hơn chính là, vậy mà nàng lại cho rằng hắn sẽ giận.

Hắn là ai chứ, là quy gia, là quy gia bị nhiều giáo hữu như vậy thích, cuộc sống thoải mái vui vẻ còn chưa kịp, làm sao có sức rảnh rỗi mà nổi giận cơ chứ.

Nghĩ chắc trong một lúc thì phụ thân cũng không giải quyết hết những ngường trong quan trường, nàng lại mong nhớ món lê chưng ở nhà nên đành để tôi tớ truyền lời cho Bùi Kiều Khanh rồi lén chuồn ra khỏi phủ Tế tửu.

*Mượn ý thơ trong bài Nhãn nhi mị của Vương Bàng thời Tống.

Nàng dắt ngựa tới bên cạnh con đường, vừa định lên ngựa thì dây cương đã bị người khác tóm lấy.

Nàng ngoảnh đầu lại thì thấy Hình Dật Sơ đứng bên cạnh, mỉm cười nói: "Bùi phụ tá, từ khi chia tay hi vọng ngươi vẫn khỏe*." Lời tuy đơn giản nhưng trong mắt rõ ràng vẫn còn những lời chưa nói hết.

*Chỉ là câu xã giao như lâu ngày không gặp thôi, nhưng mình để câu dài vì tác giả chơi chữ ở phía dưới, tách một cụm làm đôi.

Chuyến này thảm rồi, có khi nào hắn định mách lẻo với phụ thân nàng, nói nàng chuồn về nhà.

Chuyện này còn không tốt bằng để phụ thân nàng tự mình phát hiện, dù sao thì người mật báo lại là Hình Dật Sơ.

Nhưng hắn nhàm chán như vậy sao, thân là Thiếu sư quyền khuynh ngũ bá, còn muốn mách tội một tiểu phụ tá còn là Thái học sinh sao? Hay là nói, hắn không muốn tặng băng cho nàng, muốn lấy chuyện này để uy hiếp...!Nàng nói một cách quyết tuyệt: "Ngươi đừng đến thì ta không có chuyện gì."

Nàng không ý thức được, khi nàng có những suy nghĩ linh tinh loạn xạ đó thì cảm xúc trong mắt cũng bắt đầu thay đổi liên tục.

Những cảm xúc khó lường đó rơi vào mắt Hình Dật Sơ lại bị lý giải thành một ý nghĩa khác.

Bàn tay nắm lấy dây cương của Hình Dật Sơ siết chặt hơn một chút, trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh: "Thấy ta nói chuyện với các cô nương khác, giận không chịu nổi nên tự mình bỏ chạy à?"

Bùi Hi Lam đơ người, vừa nhìn hắn vừa liên tục nghi ngờ khả năng suy nghĩ của mình.

"Hi Lam, ta cũng không muốn khiến nàng khổ sở.

Ta cũng biết, cuộc sống của nàng chắc chắn sẽ không liên quan gì đến ta, chỉ là..." Hắn buông dây cương ra, thở dài một hơi, "Thôi, coi như ta chưa từng nói."

Trong lòng nàng hoảng sợ, nói: "Vậy, vậy Hình Thiếu sư, ngươi xác định sẽ không nói cho phụ thân ta biết chứ..."

"Không đâu, nàng đi đi."

Hình Dật Sơ bị sao vậy.

Tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì nhưng nét mặt hắn không tốt, nhìn có vẻ rất muộn phiền.

Nếu hắn đã thoái nhượng và hi sinh nhiều, theo lý nàng nên tỏ lời cảm ơn mới đúng.

Nhưng nghĩ lại tình hình này không đúng lắm, hắn chọn không đi mách, cộng thêm thái độ muốn nói lại thôi kia, có lẽ là không có cách nào mở lời nói chuyện khối băng kia ra miệng, mong nàng biết khó mà lui, không cần vơ vét những khối băng đó nữa.

Nếu vậy thì nàng đừng nên nói gì thì mới tốt.

Nàng ôm một trái tim lo lắng quá mức mà xoay người lên ngựa, tung bụi mà đi.

Nhưng nàng đã nghĩ sai mất rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau có xe thơm ngựa quý xếp hàng trước cửa Bùi phủ.

Nhóm tôi tớ phủ Thiếu sư đưa đến vô số hộp gỗ hoa cúc, cây lê, đưa những khối băng nặng trịch đưa vào hầm băng nhà nàng.

Hơn nữa, kể từ ngày hôm đó, cứ cách vài ngày, Hình Dật Sơ sẽ cho những chiếc xe chở băng đến nhà nàng cho tới khi mùa Hạ kết thúc.

Bùi Hi Lam nghĩ, hôm đó hắn muộn phiền như vậy là bởi vì không muốn tặng băng, nhưng hắn lại tặng, vậy chỉ còn một chuyện có thể khiến hắn muộn phiền, đó là không đi mách cha nàng.

Không mách lẻo thật sự khiến hắn khổ sở như vậy sao? Nhìn dáng vẻ khí phách như hắn, sao lại giống như người có đam mê không giống người này chứ...

Đối mặt với những khối băng Hình Dật Sơ đưa đến, phu thê Bùi Kiều Khanh cũng ngơ ngẩn.

Hỏi những tôi tớ của phủ Thiếu sư, bọn họ cũng chỉ nói là đang thực hiện hứa hẹn với Bùi phụ tá.

Bùi phu nhân kinh ngạc suốt mấy ngay rồi mới run rẩy nói: "Chẳng lẽ, Hình Thiếu sư thích Lam nhi của chúng ta? Lam nhi của chúng ta gần đây cũng rất Hồ khí."

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, nữ tử các nàng ít nghe những hí khúc về tình yêu đi, đừng có suy nghĩ đến những ảo tưởng không thực tế dễ dàng như vậy." Bùi Kiều Khanh liếc thoáng qua Bùi Hi Lam, giống như đang xác nhận chuyện gì đó, lắc đầu một cách kiên định, nói, "Hình Thiếu sư quyền cao chức trọng, người lại anh tuấn...!Tính cách cà lơ cà phất giống như Lam nhi này, có người nguyện ý cưới thì đã không tệ rồi.

Nếu đã đính thân rồi thì phải tuân thủ nữ tắc, an phận một chút."

Bùi Hi Lam bất đắc dĩ nói: "Phụ thân, con nào có kém như vậy chứ? Con vẫn có chút sắc đẹp mà đúng không?"

"Đó là đương nhiên rồi, con là con gái của ta.

Đi trên đường con có thể tùy tiện tìm một lang quân hỏi xem hắn có bằng lòng cưới một con quỷ rượu thối có chút sắc đẹp không."

"Hơ hơ.

Con nhất định là được nhặt về rồi."

---

Loại biểu diễn sáo của người Hồ này, trước đây cũng không phải dáng vẻ bây giờ.

Trước khi Trương Khiên* mở đường đến Tây Vực, rõ ràng là sáo thon thả hơn rất nhiều, dài hơn nhiều.

Từ khi đến thời thái bình thịnh thế, các bà các chị ở Đại Đường cũng dần trở nên mượt mà, các thi nhân miệng nhả ngọc châu cũng tâng bốc lên, khiến sao cũng trở nên ngắn ngắn, tròn tròn, mập mập.

Vì vậy, nhạc khí này của Hồ cũng sửa lại cái tên "Sáo bi" không may mắn.

Dùng bề ngoài tròn tròn và âm thanh tròn trịa chinh phục trái tim con dân Đại Đường.

Tựa như An Lộc Sơn tròn xoe, cứ như vậy lăn vào lòng Lý Long Cơ.

*Trương Khiên ( 164?—114 TCN) là nhà lữ hành, nhà ngoại giao, nhà thám hiểm kiệt xuất đời Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc, có đóng góp to lớn trong việc mở ra con đường Tơ Lụa, kết nối giao thông nhà Hán với các nước Tây Vực.

Được Thiên Tử triệu kiến, nhóm Tiết độ sứ dâng lên các lễ vật long trọng để biểu thị tấm lòng son.

Khi nhà bếp bưng đồ ăn lên, nhạc sư tấu khúc, quà tặng An Lộc Sơn đưa vào triều là âm nhạc và vũ đạo của vũ cơ người Hồ, và một bức tranh vẽ một nữ tử Hồi Hột đang nhảy múa được họa sư Vu Điền* vẽ.

Trên bức tranh những màu sắc trùng điệp, hoa bay khắp nơi, nữ tử mặc y phục màu tím, bím tóc thắt kiểu Dương Liễu nhẹ nhàng tung bay, trên mặt mang theo hơi thở ngoại quốc của nữ tử người Hồ, còn năm phần còn lại đó là nét tuyệt sắc của Dương Ngọc Hoàn.

Thấy bức họa này, Lý Long Cơ còn vui vẻ hơn cả khi thấy ba tòa Kim Sơn, nói với An Lộc Sơn: "An Lộc Sơn có khỏe không?"

*Vu Điền là tên gọi một vương quốc Phật giáo ở Trung Á (Trung Quốc gọi là Tây Vực) nằm trên nhánh Con đường tơ lụa chạy dọc theo rìa phía nam của sa mạc Taklamakan tại lòng chảo Tarim.

Lãnh thổ của vương quốc này thuộc Tân Cương, Trung Quốc ngày nay.

An Lộc Sơn là một phiên bản Trương Phi người Hồ, cất giọng nói sang sảng vang dội: "Năm trước Doanh Châu được mùa lớn, không phụ một tấm lòng son máu đào của thần đối với bệ hạ."

"Lời này ngươi nói khoa trương quá, Doanh Châu có được mùa hay không với chuyện ngươi có tấm lòng son máu đào với trẫm không có quan hệ gì chứ?"

"Đương nhiên giữa hai chuyện này có quan hệ rất lớn rồi ạ.

Bệ hạ không biết đấy chứ, mấy ngày trước, ở Doanh Châu, côn trùng có hại hoành hành, trên mỗi gốc mạ có hàng trăm con sâu, thần lo đến sứt đầu mẻ trán, nhớ tới mẫu thân đã nhiều năm không sinh nở nên hướng về núi Trát Lạc cầu nguyện để sinh được con trai, sau đó chẳng mấy tháng thì có thần.

Lần này thần cũng noi theo lời mẫu thân, khi dâng hương thì nói với núi Trát Lạc, nếu thần không trung thành với Thánh Nhân, không tận trung cho đến khi không còn sức thì nguyện côn trùng sẽ ăn mất trái tim thần.

Nếu thần không phụ lòng thần linh, thì xin loại bỏ côn trùng.

Bệ hạ biết không, thần vừa nói lời này ra miệng thì bầu trời tối sầm lại, một đám chim đầu hồng bay đến giữa ruộng lúa, chỉ trong một đêm đã ăn hết đám côn trùng."

Một câu chuyện ngắn như vậy nhưng hắn nói rất sống động, các quần thần ở đây nghe thây cũng quên tiếp lời.

Hai mắt Lý Long Cơ cũng không chớp, ngay cả rượu cũng không uống: "Lời này là thật sao?"

"Nếu thần có nói dối chút nào, nguyện bị chim ăn hết lục phủ ngũ tạng."

Dương Ngọc Hoàn nói: "An Lộc Sơn, ngươi đừng có lúc nào cũng cho côn trùng, cho chim ăn mất tâm phế của ngươi, nghe dọa người quá đi."

An Lộc Sơn đứng lên, cung kính cúi mình vái chào: "Đúng đúng, đạo trưởng nói rất đúng.

Lần này thần vào cung còn đặc biệt mang theo một phần lễ vật cho đạo trưởng, mong đạo trưởng vui lòng nhận cho." Sau khi được Lý Long Cơ cho phép, hắn vỗ vỗ tay ra lệnh cho hai tùy tùng người Hồ bưng lên hai khay vải đỏ thẫm.

Rõ ràng là ánh mắt Dương Ngọc Hoàn sáng lên một chút.

An Lộc Sơn nói: "Còn đây là trái vải, đặc sản mới của Phù Châu*, phải ra roi thúc ngựa suốt đêm để đưa tới Trường An, chỉ mất ba ngày.

Thần lệnh cho nô bộc chọn những quả đỏ tươi, lấy một đốt tre từ trong rừng ra, đặt trái vải vào trong đốt tre, dùng bùn để phủ kín lỗ hổng đó để có thể bảo quản quả vải tươi."

*Thuộc Tứ Xuyên Trung Quốc ngày nay.

Lý Long Cơ nói: "Mau lấy đến đây."

Tùy tùng bưng mâm vải lên, Lý Long Cơ lập tức tự tay bóc vải cho Dương Ngọc Hoàn.

Dương Ngọc Hoàn vừa mới ăn một miếng thì cất lời ca ngợi, nói ở quê hương mình cũng chưa từng được nếm qua quả vải ngon như vậy.

Lý Long Cơ nói: "Nàng đã thích như vậy, về sau để An khanh phụ trách đưa vải cho nàng."

An Lộc Sơn mang vẻ mặt vừa mừng vừa lo: "Thần lĩnh mệnh."

Mặt rồng của Lý Long Cơ vô cùng vui vẻ: "An khanh, người nhà ngươi khỏe chứ?"

"Phụ mẫu thần dưới cửu tuyền, nếu biết con mình được hưởng hoàng ân, tận trung báo quốc thì đương nhiên sẽ khỏe ạ."

"Ngươi chưa từng cưới vợ?"

"Chưa từng."

"Ta thấy trước ngực ngươi vẫn treo một thứ, còn tưởng ở quê ngươi đã có thê tử, còn đó là tín vật đính ước."

"A, đây là phần da trên dây cương trên đầu ngựa, là di vật của gia phụ.

Tộc Đột Quyết* là thị tộc sống trên ngựa, sống chết có ngựa đi theo, bởi vậy lúc chúng thần tổ chức tang lễ, sẽ để người chết ngồi trên lưng ngựa, cùng hỏa táng.

Phần da đó chính là dây cương cuối cùng treo trên đầu ngựa của gia phụ."

*Tộc Đột Quyết là dân tộc thiểu số thời cổ, ở Trung Quốc, sau bị nhà Đường tiêu diệt.

Lý Long Cơ muốn đến gần nhìn cho rõ, còn đưa cho Dương Ngọc Hoàn xem: "Phần da trên dây cương này làm rất tinh xảo, còn khắc hoa văn ngựa phi.

Nhưng mà An khanh à, cái này vì sao thiếu một cái vòng?"

"Hồi bẩm bệ hạ, vô ý làm thất lạc rồi."

"Thì ra là thế.

Khó có được người giữ đạo hiếu như An khanh, cho phép ngươi có thể đi lại trong cung nhiều thêm.

Hiếu tử không thiếu, con cháu đầy đàn luôn hiếu thuận với ngươi*"

*Trích trong bài Phong nhã - Ký túy.

Bùi Hi Lam mặc nam trang đứng trước mặt Dương Ngọc Hoàn, Hình Dật Sơ ngồi ở bàn thứu nhất, khoảng cách giữa hai người rất gần.

Nghe đối thoại giữa họ, Bùi Hi Lam hơi khom thắt lưng nói: "Lễ tang đối với một thanh niên Đột Quyết mà nói cũng giống như đại hội xem mắt, bởi vì họ tìm kiếm một nửa kia đều ở trong lễ tang.

An Lộc Sơn từng tham gia lễ tang nhưng lại chưa đón dâu, chẳng lẽ là bởi vì khuôn mặt hắn sao?"

Hình Dật Sơ nói: "Ta cũng khá tò mò với chuyện này."

"Không phải tương truyền ngươi là Nghiêm Quân Bình* tái thế, có thần lực biết trước mọi chuyện sao? Ngươi mau tính thử xem."

*Nghiêm Quân Bình - cao nhân ẩn dật triều đại Nhà Hán làm nghề xem tướng số tại thành phố Thành Đô.

Hàng ngày ông đều xem bói cho rất nhiều người, luôn luôn răn dạy mọi người về tín nghĩa trung hiếu.

"Ta chỉ có tiên lực không đủ một phần mười ở tiên giới, không thể thấy quá khứ của hắn.

Cái gọi là biết trước, chẳng qua chỉ là gặp được nhiều chuyện lý thú trong thiên địa, mở mang trí óc nên có thể đoán được tương đối.

Nếu như nàng có thể sống đến từng tuổi này như ta, cũng có thể biết trước."

"Vậy ngươi bốc thử một quẻ xem An Lộc Sơn này có nói dối hay không."

Trong lúc trò chuyện, Bùi Hi Lam càng nói càng hăng say, hoàn toàn không biết cơ thể mình đã hoàn toàn nghiêng về phía Hình Dật Sơ.

Lý Long Cơ thấy cảnh này, hắng hắng giọng: "Bùi phụ tá, Hình Thiếu sư, hai người đang nói thầm gì đó?"

Bùi Hi Lam lập tức đứng thẳng người: "Đang thảo luận quả vải của Ngọc Hoàn tỷ tỷ vừa đỏ vừa to, đúng là trân quý khó gặp."

Lý Long Cơ nói: "Nếu như nói đến trái vải, không thảo luận với Ngọc Hoàn tỷ tỷ của ngươi, vì sao phải tìm Hình Thiếu sư?"

"Hình Thiếu sư kiến thức rộng rãi, đương nhiên sẽ đưa ra biện pháp càng tuyệt diệu hơn, như vậy Ngọc Hoàn tỷ tỷ sẽ vui vẻ.

Tỷ ấy vui vẻ có thể hầu hạ bệ hạ vui vẻ rồi."

Dương Ngọc Hoàn sẵng giọng: "Ngươi, con nhóc kia!"

Lý Long Cơ nói: "Một khi đã như vậy, trẫm sẽ tha cho ngươi tội nói riêng trên điện.

Nhưng Hình Thiếu sư thì không thể không phạt.

Lý Cung phụng, các ngươi xem phải xử lý thế nào."

Lý Bạch nói: "Nếu không thể để Hình Thiếu sư bị phạt rượu rồi làm thêm một bài thơ."

Lý Long Cơ nói: "Không được, quân thân cùng hưởng thụ, lễ nghi cũng chẳng qua được ba chén.

An khanh, ý ngươi thế nào?"

An Lộc Sơn chớp mắt, chỉ về phía vũ cơ người Hồ vừa nhảy múa: "Người Hồ bọn thần có một quy định, nếu một nữ tử nào coi trọng một người nam tử, cho dù nam tử này đã lấy vợ hay không, đều phải hôn nữ tử này một chút.

Ta thấy nữ tử váy lam kia cứ một mực ngắm Hình Thiếu sư, tất nhiên là có ý với Hình Thiếu sư, nếu không thì Hình Thiếu sư hôn nàng ta một chút, đưa nàng ta về nhà?"