Hoa Tường Vy Mùa Hạ

Chương 35: 35 Chương 34

Một cú ngã từ trên đỉnh núi xuống vực thẳm, tôi xuyên qua đám mây bồng bềnh rồi giật mình tỉnh giấc trên một chiếc nệm mỏng.

Mắt tôi mở toang ra, rồi hơi nheo lại vì những tia nắng chói chang từ cửa sổ.

Đầu đau như búa bổ, tôi chống tay lên trán rồi từ từ hé mở đôi mắt của mình ra lần nữa.

Cơn gió tràn qua ô cửa sổ làm những ngôi sao nhợt nhạt trên trần nhà khẽ đung đưa.

Tôi nghiêng đầu về phía hình con mèo kitty của cái giường màu hồng bên cạnh mình, con Vy đang ngồi ở đó và nhìn tôi một cách chăm chú.

- Tỉnh rồi à? - Nó nở một nụ cười yếu ớt.

- Sao tao lại ở đây? - Tôi chống tay xuống nệm, cố gắng ngồi dậy.

- Tao? - Nó trừng mắt nhìn tôi - Anh nói chuyện với ai vậy?

- Xin lỗi, - Tôi nói - Anh quên mất.

- Tối qua tự nhiên anh lăn đùng xuống đất như con heo chết, em định ném ra đường nhưng vì nặng quá nên thôi.

Nằm xuống đi, - Nó đặt ngón chân cái lên ngực tôi, với một lực vừa đủ để khiến tôi phải từ từ ngả người xuống - Trông anh vẫn còn yếu lắm.

- Chắc chỉ bị sốt nhẹ thôi.

- Tôi sờ lên cái trán hơi âm ấm của mình.

- Khỏi cần sờ nữa, ba mươi chín độ thôi, cũng nhẹ lắm.

- Nó thu lại bàn chân và nói - Mà em không ngờ là khi ngủ trông anh xấu kinh khủng như vậy.

- Xấu lắm sao?

- Ừ, xấu lắm - Nó nhếch môi và diễn tả lại tôi qua gương mặt của nó - Mắt thì mở he hé rồi trợn trừng lên, cái lưỡi thì thè ra ngoài như thế này này, còn chảy đầy nước dãi nữa.

- Không có chuyện đó đâu, - Cô Hà bước vào phòng với cái khay đựng hai tô cháo thơm phức - Vy trêu cháu đó.

Hai đứa dậy rửa mặt đi rồi ăn sáng.

Món cháo nghêu của cô rất ngon, nhưng khi đã ăn được một nửa, tôi cảm thấy có chút khó nuốt.

Cô Hà nói rằng đã gọi cho mẹ tôi nên tôi có thể ở lại.

Mọi thứ xung quanh vẫn diễn ra bình thường khiến tôi cứ ngỡ như chuyện đó chỉ là một giấc mơ.

Nhưng những dấu vết trên người con Vy nói tôi biết rằng tất cả đều là thật.

Công an lại đến để làm việc, đi cùng bọn họ là một nữ bác sĩ.

Tôi ngồi trên nền gạch lạnh lẽo của phòng khách và chờ đợi.

Trong sân là vài bộ đồng phục màu xanh, cả ngôi nhà đang bị giám sát.

Một lúc sau, cô Hà đi xuống và ngồi bên cạnh tôi.

- Cháu thấy đỡ hơn chưa? - Cô hỏi.

- Cháu khỏe lại rồi, - Tôi đáp lời, nhìn vào cánh tay cô - Cô không cần đến bệnh viện thật à?

- Không sao, có gì cô gọi bác sĩ đến cũng được, - Cô chạm nhẹ vào vết thương trên cánh tay mình - Cô nên ở nhà với Vy sẽ tốt hơn.

- Dạ.

- Cảm ơn cháu, - Cô nói - Nếu không có cháu, cô không biết phải làm sao nữa.

- Vy sẽ không sao chứ? - Tôi hỏi.

- Hi vọng con bé sẽ ổn.

- Cô trầm ngâm một lúc rồi nói - Hôm qua lúc cháu bị ngất đi, Vy nó rất lo lắng.

Khi cô chạy vào thì thấy cháu đã nằm gục dưới sàn, còn con bé thì ngồi bên cạnh lay cháu không ngừng, vừa khóc vừa gọi tên cháu.

Mãi cho đến lúc bác sĩ đến khám và nói rằng cháu không sao, nó mới ngừng khóc.

Con bé ngồi đó cả đêm để trông cho cháu, cô khuyên thế nào cũng không chịu đi ngủ.

Vy nó lo lắng cho cháu tới mức - Cô hít sâu một hơi rồi đưa tay lên khóe mắt - Quên cả những việc vừa xảy ra với chính mình.

Tôi lắng nghe tất cả và chỉ im lặng.

- Nhưng có khi như vậy cũng tốt.

- Cô lại nói.

Trưa hôm đó, tôi và con Vy lại được ăn món cháo do cô Hà nấu, cùng một ly nước trái cây.

Một mình cô, với vết thương trên cánh tay, vẫn cố gắng chăm sóc cho hai bệnh nhân của mình.

Con Vy chỉ ăn được một ít rồi ngủ thiếp đi.

Có rất nhiều thứ đang đè nặng trên đôi mí mắt đầy những đường gân xanh của nó.

Cô Hà xuống phòng khách để làm việc với luật sư của mình và để tôi lại với con Vy.

Tôi lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt có chút xanh xao ấy, đặt lên trán nó một nụ hôn nhẹ nhàng.

Ngồi tựa đầu vào mép giường, tôi ngủ thiếp đi, trong bàn tay là những ngón tay nhỏ nhắn.

Có một thứ gì đó đang bóp chặt lấy những ngón tay làm tôi tỉnh giấc.

Là bàn tay rất lạnh của con Vy.

Tôi vội vàng ngồi dậy và đáp lại tiếng gọi của nó.

Đôi chân mày nó khẽ nhíu lại, đôi đồng tử lăn lộn không ngừng bên dưới lớp mí mắt run rẩy.

Nó gọi tên tôi mãi, nhưng hình như không nghe thấy tiếng tôi gọi lại.

Những giọt mồ hôi li ti bắt đầu rịn ra trên trán, đầu nó cứ xoay qua xoay lại không ngừng trên cái gối.

Nó bật dậy và hét lên một tiếng, thở dốc từng hơi một rồi ôm lấy tôi òa khóc.

Lắng nghe âm thanh rền rĩ không ngừng bên tai, tôi mím chặt môi và cố gắng nín thở.

Nhưng khi những hơi thở của tôi thoát ra, chúng run lên theo từng tiếng thút thít của con Vy.

Tôi hôn lấy những sợi tóc bị bết lại và ôm chặt cơ thể nhỏ bé của nó trong vòng tay.

- Đừng sợ, - Tôi nói - Có anh đây.

- Có chuyện gì vậy? - Cô Hà vội vã chạy vào phòng.

- Vy gặp ác mộng ạ.

- Tôi trao trả lại đứa con gái bé bỏng vào vòng tay cô, nhưng nó không chịu buông tôi ra.

Một lúc sau, con Vy bình tĩnh lại và không khóc nữa.

Bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn cũng sắp tàn, tôi có chút không nỡ nhưng vẫn phải ra về.

- Mai anh sẽ lại đến thăm em.

- Tôi hôn lên tóc nó và nói.

Tôi đứng trước cửa phòng rất lâu, quay lại ôm lấy gương mặt ấy thêm lần nữa trước khi thực sự rời đi.

Ai đó đã đem chiếc xe đạp của tôi vào trong sân, đặt bên cạnh gốc cây hoa sứ.

Tôi chào cô Hà rồi dắt xe ra khỏi cổng.

Mặt trời đã lặn, những ngọn đèn chỉ mới thắp lên chút ánh sáng mờ, con đường phía trước tôi bỗng nhiên tăm tối và dài đến vô tận.

Ổ bi xe đạp cứng ngắt, tôi đạp từng vòng nặng nề, tay lái run run trước cơn gió lạnh lẽo.

Những ngày sau đó, tôi đi học lại bình thường, nhưng không thể nào tập trung nghe giảng được.

Ánh mắt tôi luôn hướng ra ngoài cửa sổ, còn tâm hồn tôi thì bay theo hướng nhà con Vy.

Sau mỗi buổi học, tôi vẫn ghé qua chỗ con Maxi, nhưng tôi chỉ ở đó một lát rồi đi ngay.

Con chó có vẻ buồn, nhưng tôi không thể ở lại lâu hơn được.

Nếu như không phải con Vy vẫn thường nhắc nhở, có lẽ tôi cũng quên mất nó.

Tôi xin phép mẹ sang nhà bạn học nhóm đến tận buổi tối mới về, và bà đồng ý.

Tôi tranh thủ nhiều thời gian nhất có thể để ở bên chăm sóc con Vy, nhưng mỗi lần tôi đến, trông nó lại càng gầy guộc và xanh xao hơn trước.

Cô Hà nói với tôi rằng đêm nào nó cũng gặp ác mộng, rồi giật mình gọi tên tôi trong nước mắt.

Dù có chút buồn khi người con Vy cần nhất lại là tôi, nhưng cô luôn tự trách bản thân và không dám đòi hỏi điều gì.

"Nếu như không phải tại cô, chuyện này đã không xảy ra" - ngày nào cô cũng nói đi nói lại câu nói ấy vài lần.

Cô không còn lưu luyến công việc của mình như trước nữa, và ước rằng giá như có thể từ bỏ mọi thứ sớm hơn.

Mỗi ngày đều có bác sĩ đến khám cho con Vy.

Những vết thương trên cơ thể nó đã dần dần mờ đi, nhưng vết rách trong tâm hồn thì vẫn còn rất lớn.

Ngày phiên tòa diễn ra, cô Hà được xử trắng án, nhưng trên nét mặt của cô chẳng có gì là mừng rỡ.

Nụ cười của cô ướt đẫm những giọt nước mắt đắng chát.

Những cơn ác mộng triền miên đã vắt kiệt sức sống của đứa con gái mười bảy tuổi của cô.

Mùi thức ăn bắt đầu làm nó khó chịu, nó chẳng thể nuốt trôi thứ gì.

Ăn uống đối với nó không còn là niềm vui nữa mà trở thành một cực hình.

Sức khỏe nó cứ thế mỗi lúc một yếu, và nó được đưa đến bệnh viện trong trạng thái hôn mê.

Cô Hà cho tôi biết rằng sau mỗi lần gào khóc gọi tên tôi trong đêm, nó lại đưa ánh mắt đờ đẫn nhìn vào một khoảng trống giữa căn phòng, cho đến khi lại thiếp đi.

"Những lúc có mặt cháu, con bé mới tạm ổn trở lại" - cô nói.

Thì ra con Vy vẫn luôn cố gắng như vậy trước mặt tôi, nó sợ làm tôi lo lắng mà không tập trung vào việc học hành.

Kỳ thi lớp Mười Một kết thúc, tôi có nhiều thời gian hơn ở bệnh viện để chăm sóc cho con Vy.

Người nó lúc này đã gầy như que củi, hai gò má hóp lại giống như một quả bóng xì hơi.

Đôi môi trắng nhếch vẫn cố nở một cười mỗi khi tôi đến, và tôi cũng cười lại với nó.

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của nó, tôi thấy nụ cười của mình nhăn nhúm như quả chanh dây bị phơi khô.

Sau lễ tổng kết năm học, tôi nói với mẹ về bệnh tình của con Vy, trừ nguyên nhân gây ra việc đó, và xin phép được ở lại bệnh viện qua đêm.

Tôi ghét bệnh viện, ghét cái mùi của nó, tôi sợ linh hồn của những người đã chết còn đang lởn vởn xung quanh, và nhiều thứ khác nữa.

Nhưng cũng chính vì vậy, tôi không thể để con Vy một mình mà không có tôi được.

Đêm đầu tiên thật khó khăn, tôi trằn trọc mãi vẫn không ngủ.

Nhưng nhờ đó mà tôi kịp thời có mặt khi con Vy cất tiếng gọi.

Tôi ôm nó và bắt đầu vỗ về như đang nâng niu một đứa bé.

Cánh tay tôi không êm ái như của một người mẹ, nhưng đủ để giúp nó chìm lại vào trong giấc ngủ.

Nó giật mình như vậy ít nhất ba lần mỗi đêm, hệt như đứa con gái lớn của anh Hai tôi trong những năm đầu tiên chào đời.

Tất cả những gì tôi có thể làm là ở bên cạnh khi nó cần, và hi vọng rằng điều đó sẽ có ích..