Hoắc Loạn Giang Hồ

Quyển 1 - Chương 33: Thích

*chương trước tên là “Huynh có thích ta không?”, chương này là “Thích”

Hoắc Lâm Phong vừa về tới vườn trúc là đi ngủ ngay, tới gần trưa mới dậy.

Hắn trở mình ngồi dậy, đi tắm rửa gội đầu, tỉ mỉ chọn lựa y phục. Bỗng nhiên có một mùi ngai ngái tỏa ra, Đỗ Tranh thò đầu vào hỏi: “Thiếu gia định ra ngoài hử?”

Hoắc Lâm Phong “ừm” một tiếng: “Thối chết mất, ngươi đi móc phân à?”

Sao có thể chứ, Đỗ Tranh đến Mạc Thương Đài lượn một vòng, hôm nay không có ai tập luyện, mọi người đang treo chảo sắt giết heo tế dê. Đại cung chủ đã nói, mấy ngày nay đã vất vả nhiều rồi, tối nay định tổ chức yến tiệc chiêu đãi các đệ tử.

Hoắc Lâm Phong gật gật đầu, tiếp tục chọn y phục, hắn mặc một bộ trung y đơn giản, khoác thường phục tay chẽn màu xanh lông quạ, thắt lưng cột một dải lụa vô cùng tinh tế. Y phục màu tối, trên đỉnh đầu đeo phát quan vàng tơ nạm ngọc, xỏ giày mới, giắt ngọc bội và hầu bao.

Đỗ Tranh dòm dòm, tưởng như đang trở về Hầu phủ ở Tái Bắc, tiểu Hầu gia lỗi lạc phóng khoáng, phong thái xa hoa. Không đợi cậu hỏi, Hoắc Lâm Phong đã đi ra ngoài, tiếng cầu thang trúc kêu cọt kẹt và tiếng huýt sáo hòa lẫn vào nhau.

Trước khi đi, Hoắc Lâm Phong còn tưới nước cho cây ngọc lan, tưới tận ba gáo.

Ra khỏi Thiên Cơ Đường, trên con đường nhỏ các đệ tử nô nức ùa ra, tất cả đều đang đi đến Mạc Thương Đài chuẩn bị yến tiệc. Hắn đi ngược dòng người, tiến về phía Vô Danh Cư, cửa sổ khép hờ, vì thế hắn đi tới ngó vào trong.

Cảnh tượng quen thuộc, Dung Lạc Vân đứng trước tủ chọn y phục, thái độ trịnh trọng đó chẳng khác hắn chút nào. Y sam màu lam, tươi sáng hoạt bát, hắn cảm thấy rất đẹp; y sam màu ngọc bích, như trúc như lan, hắn rất thích; y sam màu tro, tao nhã chín chắn, hắn vô cùng hài lòng.

Dung Lạc Vân cứ cầm lên rồi bỏ xuống, bộ nào cũng không vừa ý. Hoắc Lâm Phong dòm lén một lúc lâu, bỗng dưng lên tiếng: “Cung chủ à, còn chọn nữa thì trời sẽ tối mất.”

Dung Lạc Vân lập tức ngoái lại, cực kỳ lúng túng, tức giận đóng sầm cửa lại.

Hoắc Lâm Phong đi vòng vào trong phòng, to gan hơn rồi, khoanh tay đứng một bên nhìn. Dung Lạc Vân xoay mặt liếc hắn, ngắm hắn từ đầu đến chân, nhíu mày nói: “Huynh ăn mặc tuấn tú thế làm gì?”

Hắn phì cười: “Có lúc nào tôi không tuấn tú đâu?” Nói xong bưng thau đồng múc nước, giặt khăn, “Cung chủ có trùm bao bố cũng vẫn đẹp, mau mặc y phục rồi rửa mặt đi.”

Không nghe được câu trả lời, hắn đang ở đây, người ta càng không chọn được.

“Có cần tôi chọn giúp cung chủ không?” Hắn đi đến trước tủ quét mắt nhìn một lượt, rút ra chiếc bào lụa màu xanh trắng, “Bộ này thế nào?”

Đêm đầu tiên gặp nhau, hôm rơi xuống nước, đều là bộ này.

Hoắc Lâm Phong mở rộng áo, mặc vào cho Dung Lạc Vân, khép vạt áo, cột nút thắt, công việc của nha hoàn mà hắn làm rất thuận tay. Đai lưng màu nhạt cột quanh eo, hắn cố ý siết chặt, khiến đối phương kêu rên một tiếng.

“Eo cung chủ mấy tấc?” Còn muốn hỏi vớ vẩn.

Dung Lạc Vân trả lời loạn: “Tám tấc…”

Hoắc Lâm Phong mím môi cười, thò tay vào tủ rút ra một dải lụa màu xám bạc, định buộc lại mái tóc đen của Dung Lạc Vân. Mượt mà trơn bóng, giống như đang nắm một vốc cát, bàn tay của hắn rất to vậy mà chẳng thể giữ được. Dung Lạc Vân giơ tay lên vén tóc ra sau đầu, buộc một cái đuôi ngựa đung đưa lắc lư.

Tay chạm tay, ngón quấn ngón, dây buộc biết mái tóc là mượn cớ, mái tóc cũng hiểu dây buộc là viện cớ.

Mãi một lúc lâu sau mới buông ra, Hoắc Lâm Phong hoàn hồn, Dung Lạc Vân tỉnh táo, chỉ còn lại hai gương mặt ngại ngùng xấu hổ. “Tôi ra ngoài đợi.” Hoắc tướng quân nói rất khẽ rồi vội vàng trốn đi, Dung cung chủ đi rửa mặt, gương mặt ấy muốn đun nóng cả chậu nước lạnh.

Đúng giờ Ngọ, hai người cùng một lừa đi ra cổng chính.

Con lừa ở chính giữa làm bức bình phong, thật là vướng víu. Hoắc Lâm Phong vỗ một cái vào mông lừa bảo con vật không tinh ý này chạy về phía trước, sau đó hắn dịch hai bước bên bên cạnh Dung Lạc Vân. Dung Lạc Vân kiếm chuyện để nói: “Tinh thần của nó rất tốt, không biết ai đã giúp ta cho nó ăn.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Còn có thể là ai nữa, tôi chứ ai.”

Lại hết lời để nói, đi ngang Mạc Thương Đài nghe thấy heo gào éc éc vì bị giết, con dê béo đã được mổ rồi, Điêu Ngọc Lương ôm cặp sừng dê gạt đi nước mắt. Từ từ đi qua, Dung Lạc Vân cưỡi lừa xuất cung, đến dưới chân núi Lãnh Tang nhìn thấy không ít bà con đi trẩy hội.

Càng vào trong thành người càng nhiều, giữa phố ngựa xe như nước, ngọn tháp Mâu ni cũng bị chen chúc muốn xiêu vẹo tới nơi.

Dung Lạc Vân cưỡi lừa xem hoa, đi ngang một sạp bán khăn lụa và quạt, nhớ lại lần trước cùng nhau đi dạo phố. Mua quạt tặng người trong lòng, thế nhưng tâm can Bảo La là giả, e là chiếc quạt thêu kia đã rơi vào phận trôi nổi long đong rồi.

Lúc này, Hoắc Lâm Phong hỏi y: “Cung chủ cười chuyện gì?”

Y giật mình: “Ta có cười sao?”

Hoắc Lâm Phong ghìm dây cương cho lừa dừng lại: “Có lẽ là mắt tôi hoa rồi chăng? Cung chủ xuống đây đi dạo đi.”

Dung Lạc Vân nghe lời nhảy xuống, đông đúc thế này, ba bước là đụng phải một cụ già, năm bước là đụng phải một nha đầu. Cánh tay được kéo đi, Hoắc Lâm Phong ôm y đi, ngăn chặn, che chở, dòng người thỉnh thoảng đẩy y vào lòng Hoắc Lâm Phong.

Nhóm biểu diễn đã ở trước mặt đang đi ngang qua, người diễn tuồng hóa trang thành thần quỷ, nhạc sư thổi sáo gẩy đàn diễn tấu. Dòng người lùi sang hai bên chen chúc nhau, người thì kéo vạt áo, kẻ thì túm tay áo. Hoắc Lâm Phong không quản nổi con lừa, ôm Dung Lạc Vân lùi ra sau, một tay ghìm eo y nâng lên khỏi mặt đất.

Dung Lạc Vân hơi hoảng hốt, đạp chân mấy lần cũng không có kết quả. Vừa đáp xuống đất, sau lưng đã dán vào lồng ngực Hoắc Lâm Phong, bàn tay đang giữ eo chuyển sang túm lấy cánh tay. “Cẩn thận không rơi giày đó.” Đối phương nói, “Có nhìn thấy được không?”

Y ngẩng đầu, trước mặt có một tên đại hán vạm vỡ chắn tầm mắt, không nhìn thấy. Y vỗ vỗ vai tên kia, ra lệnh: “Tránh ra.”

Tên đại hán trừng mắt giận dữ, không nhúc nhích phân nào. Dung Lạc Vân vô cùng mất mặt, nện một quyền lên cánh tay gã, trình bày thân phận kẻ ác: “Ta là người họ Dung ở Bất Phàm Cung, ta sẽ giết ngươi.”

Vừa dứt lời, những người xung quanh lập tức tách ra một khoảng trống, Dung Lạc Vân kéo Hoắc Lâm Phong đến bên cạnh mình, đắc ý nói: “Được rồi, chúng ta xem thôi.” Y giống như vừa làm được chuyện lớn gì đó, còn hừ hừ mấy tiếng.

Hoắc Lâm Phong nhịn cười, không có tâm trạng nào xem người hát tuồng nữa, chỉ lo nhìn “kẻ ác” bên cạnh mình.

Bỗng Dung Lạc Vân kéo cánh tay hắn: “Đỗ Trọng, sáo loại nào lại nhỏ như thế?”

Hắn ngước mắt lên nhìn, nói: “Đó là sáo làm bằng xương chim ưng, người Hồ rất thích thổi loại sáo này.” Hắn cũng có một cây, lớn bằng bàn tay, sau mỗi trận chiến đều thổi một khúc. Hắn từng nghĩ sau này tìm một người tri kỷ, dạy cho đối phương thổi khúc “dẫn hồn phục cốt” kia.

“Cung chủ.” Hắn hỏi, “Tôi có một cây sáo này, tôi dạy cung chủ thổi có được không?”

Không biết vì sao, Dung Lạc Vân lại nghe ra một chút ưu buồn, vì thế cứ ngây thơ mà gật đầu.

Đợi đoàn biểu diễn đi qua, dòng người tiếp tục đi chuyển, rốt cuộc bọn họ cũng nhớ ra nhóc lừa kia. Nhìn quanh bốn phía nhưng vẫn không thấy bóng dáng nó đâu, chẳng lẽ bị người ta bắt đi làm bánh bao nhân thịt lừa rồi ư? Chợt Hoắc Lâm Phong chui vào con ngõ cũ, con lừa kia đang trốn trong này nhai cỏ.

Một trước một sau chạy vào trong ngõ, vào buổi trưa đầu hạ toát mồ hôi nhễ nhại.

Ở cuối ngõ có một sạp làm kẹo đồ chơi bằng đường (*), trông ngọt lịm, nhưng lão bá làm quá chậm, mãi mà không có một người khách nào. Dung Lạc Vân tới gần ngồi lên chiếc ghế đẩu, móc ra một thỏi bạc vụn, nói: “Tôi muốn mua một cây.”

(*) kẹo đường: là cái cây anh chàng đẹp trai bên dưới đang cầm á, có thể vẽ thành nhiều hình dạng khác nhau, thích hình gì vẽ hình đó

Không phải trẻ con nữa, mua cái này có hơi ngại ngùng, lại bổ sung: “Tôi mua cho thủ hạ của mình.”

Hoắc Lâm Phong nghe thế liền nhướng mày, ngồi xuống bên cạnh: “Vậy tôi muốn một thanh bảo kiếm.”

Lão bá cười ha ha, ngào đường bắt đầu vẽ, vẽ ra một thanh bảo kiếm có chuôi hình rồng, sau khi khô lại thì gỡ lên đưa tới. Hoắc Lâm Phong nhận lấy, khua tay múa chân hai cái rồi giơ cao lên trời, nói: “Cung chủ, để tôi biểu diễn cho cung chủ xem một màn nuốt kiếm.”

Nói xong liền bắt đầu từ mũi kiếm, từ từ nuốt vào trong miệng, vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, cắn đường vàng răng rắc. Dung Lạc Vân cũng cắn theo, cắn phải môi dưới, xem màn biểu diễn cười ngặt nghẽo.

Hoắc Lâm Phong ăn chỉ còn lại chuôi kiếm, hỏi: “Cung chủ, đã hài lòng chưa?”

Dung Lạc Vân nói: “Ta còn muốn xem ngực đấm vỡ đại thạch.”

“…” Cái này hơi khó, Hoắc Lâm Phong định chuyển sự chú ý của Dung Lạc Vân, vươn tay ra lắc lắc, “Nếm thử một miếng không?” Dung Lạc Vân do dự một lát, thấy xung quanh không có ai, y lại thèm ăn, dứt khoát cúi đầu cắn một góc chuôi kiếm.

Người này cầm kẹo, đút người kia nhai kẹo.

Rõ ràng bên ngoài biển người đông cuồn cuộn, sao bọn họ có thể không kiêng nể gì mà trở nên thế này?

Ăn xong thì đi, lão bá vội gọi lại: “Trả dư tiền rồi này.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Nuốt kiếm rất đáng, tôi tặng ông đó.” Dẫn lừa ra khỏi ngõ, đến một con phố khác. Đi dạo loanh quanh, đói bụng thì mua đồ ăn, mua một đống chủy thủ ở cửa tiệm bán binh khí, chất đầy túi lỉnh cà lỉnh kỉnh.

Khi mặt trời lặn, hai người đi đến một ngôi chùa nhỏ, các thầy tu đang bố thí bánh chay. Mọi người đều đi xếp hàng, Phật đường trong chùa đã trống trải hơn nhiều, bọn họ liền nhân cơ hội vào thắp một nén hương.

Trong sân chùa có trồng một cây cầu phúc, chuông đồng và miếng gỗ được cột lên cây bằng một dải lụa, viết lời cầu nguyện lên miếng gỗ, treo được càng cao thì cơ hội thành hiện thực sẽ càng lớn. Gió vừa thổi qua, chuông đồng trên cây liền kêu vang, Hoắc Lâm Phong hỏi: “Cung chủ, chúng ta cũng viết chứ?”

Dung Lạc Vân “Ừm” một tiếng, cầm bút chấm mực, viết một câu trên miếng gỗ. Viết xong nghểnh cổ xem của người ta, không nhìn thấy y bèn tò mò nói: “Huynh viết gì vậy? Chúng ta xem của nhau đi?”

Hoắc Lâm Phong do dự, nhưng mà Dung Lạc Vân đã chìa miếng gỗ của y sang rồi, trên đó viết: Bất Phàm Cung thống nhất giang hồ.

Hắn quả thật là không còn gì để nói, miễn cưỡng khen một câu: “Cung chủ đúng là có chí hướng cao xa.” Trong tay chợt trống trơn, miếng gỗ đã bị cướp đi. Dung Lạc Vân cầm lên xem: “Cho dù có chuyện gì đi nữa, Tiểu Lạc Vân cũng đừng giận dỗi với tôi.”

“Đỗ Trọng!” Dung Lạc Vân không thiết gì nữa, “Huynh cũng gọi như vậy sao? Bây giờ ta giận rồi đấy!” Y vung quyền đánh một cái, tay y cầm dải lụa đung đưa qua lại, tiếng chuông đồng vang lên giòn tan.

Hoắc Lâm Phong trúng một quyền, đoạt lấy miếng gỗ phi thân lên cây, vội vàng cột lên. Dung Lạc Vân nhìn chòng chọc tán cây xanh, đâu còn tìm được lời xằng bậy đó nữa chứ. Hừ, hôm khác sẽ tới đốn cái cây này trong đêm, y xoay người tức giận nói: “Không đi dạo nữa, về cung ăn tiệc.”

Hoắc Lâm Phong đi theo, trên đường cứ xoa xoa chỗ đau.

Ánh chiều tà đã tan hết, đổi thành vầng trăng lưỡi liềm và vài ngôi sao, chiếu sáng cả núi Lãnh Tang.

Về đến Bất Phàm Cung, ánh lửa loáng thoáng, trên Mạc Thương Đài vô cùng náo nhiệt. Nướng dê béo, quay heo sữa, chúng đệ tử ăn ăn uống uống rất hăng say. Dung Lạc Vân tìm bàn ngồi xuống, đại đệ tử và cung chủ cùng bàn, Hoắc Lâm Phong liền ngồi ở đối diện.

Điêu Ngọc Lương ghé sang: “Nhị ca, dê nhỏ chết thảm quá đi.”

Dung Lạc Vân nói: “Vậy đệ đừng ăn nữa.”

Điêu Ngọc Lương nghẹn họng, đi tìm Đại ca. Hoắc Lâm Phong ngồi cách một cái bàn nhìn y, róc một đĩa thịt dê đứng dậy đưa tới, ngồi xuống ghế bên cạnh.

“Cung chủ còn giận à?” Hắn hỏi.

Dung Lạc Vân động đũa, lẩm bẩm: “Hết giận rồi, chỉ là thiếu cơ hội xuống nước.” (xuống nước ở đây không phải là xuống hồ nước mà là nhượng bộ á, sợ mí bạn hỉu lầm, bản gốc là “thiếu bậc thang đi xuống”, còn tiếng Việt mình thì hay gọi là xuống nước)

Hoắc Lâm Phong lập tức lót đường cho người ta xuống liền: “Cung chủ còn muốn ăn gì nữa?”

Dung Lạc Vân lau miệng: “Không ăn nữa, rót rượu.”

Bát đáy nông, rượu cập miệng bát, y bưng lên kính đệ tử cả bàn. Bữa tiệc hôm nay là để chiêu đãi chúng đệ tử, y đứng dậy rời khỏi bàn, đi một vòng uống rượu với họ. Cuối cùng ném luôn bát, dứt khoát cầm vò rượu rót vào miệng.

Đã kính hết các đại đệ tử rồi, chỉ không thèm để ý mỗi Hoắc Lâm Phong.

Hoắc tướng quân lẳng lặng ngồi ăn thịt, chẳng thèm tin cái câu “hết giận rồi” của người kia.

Dung Lạc Vân đi khắp bàn này lại chuyển qua bàn khác, uống hết nửa vò. Y nói: “Chuyện cứu nạn ở Hạn Châu, chúng đệ tử đã bôn ba vất vả, tôi kính mọi người.” Nói xong ngửa cổ lên, lại ừng ực hết nửa vò.

Mở một vò nữa, y đã ngà ngà say rồi, gác một chân lên ghế: “Còn có chuyện hái hoa tặc, đã rửa sạch tiếng xấu nhiều năm của tôi, vì dân diệt họa, tôi lại kính mọi người.”

Dung Lạc Vân đi khắp các bàn, có vẻ say rồi, mặt đỏ ửng, mắt lảo đảo, thế mà lại càng hưng phấn hơn. Bất thình lình y loạng choạng suýt ngã, chống lên mép bàn bình tĩnh lại, đệ tử đến dìu, y đẩy ra, Đoạn Hoài Khác đến đỡ, y cũng đẩy ra.

Y cầm vò rượu nói: “Ta muốn kính riêng một người.” Tìm tìm kiếm kiếm, vòng qua vòng lại cuối cùng trở về chỗ ngồi ban đầu, đi chầm chậm đến chỗ Hoắc Lâm Phong. Những người xung quanh nghểnh cổ lên nhìn như đang xem kịch hay, đều biết sư huynh Đỗ Trọng “đắc sủng”.

Dung Lạc Vân đứng lại: “Đỗ Trọng, ta muốn kính huynh một ly.”

Trước mặt mọi người, Hoắc Lâm Phong cúi đầu xuống nói: “Thuộc hạ nào có tài đức gì.”

Dung Lạc Vân nói bằng chất giọng say mèm: “Huynh có đức hạnh, cũng có tài năng.” Nhấc tay túm lấy vạt áo đối phương, kéo lại gần, đẩy ra xa, rồi lại kéo gần, khẽ thì thầm, “Huynh còn biết làm ta thích.”

Rượu mạnh rót vào họng, đốt cháy cả cơ thể.

Gió đêm phả vào mặt, men say nồng như cảnh đêm.

Tiệc tàn, mọi người cũng đi hết, các đệ tử bá vai nhau về Thiên Cơ Đường, Điêu Ngọc Lương cũng ngủ mất, được Đoạn Hoài Khác cõng về biệt uyển. Nhị cung chủ không hổ là Nhị cung chủ, loạng chà loạng choạng men theo con đường nhỏ mò về được Vô Danh Cư.

Ở sau lưng y vài bước, Hoắc Lâm Phong đang đi theo.

Theo vào đến sân, lại theo vào trong phòng, theo đến tận bên giường. Hoắc Lâm Phong thắp một ngọn nến, ánh đỏ lập lờ, mờ mờ ảo ảo, tôn lên gương mặt đỏ ửng của Dung Lạc Vân. Mà Dung Lạc Vân đang ngồi lặng trên giường, giẫm lên bục kê chân, hai tay ngoan ngoãn ôm lấy đầu gối.

Hoắc Lâm Phong quỳ một chân trước giường, đối diện với đôi mắt sáng long lanh kia. Hắn hỏi: “Cung chủ không say phải không?”

Dung Lạc Vân gật gù, không giả say thì có những lời không thể nào nói ra được.

Hoắc Lâm Phong hỏi tiếp: “Vậy bây giờ có phải là nói không nên lời đúng không?” Hắn đặt tay lên đầu gối đối phương, phủ lên mu bàn tay y, “Vậy tôi nói nhé.”

Dung Lạc Vân cứng đờ người, nhưng con ngươi lại run cầm cập, thình thịch, trái tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng rồi.

Hoắc Lâm Phong nắm lấy tay y, nói: “Quen biết đã mấy tháng, tôi đã làm rất nhiều chuyện tôi chưa từng nghĩ tới.”

Bắt cá, hái hoa sen, làm đèn, dán diều,… và rất nhiều chuyện vụn vặt khiến người ta ngượng ngùng.

“Từng chê em kiêu căng ngạo mạn, nhưng bây giờ lại thấy rất đáng yêu. Từng ghét em vì em làm chuyện ác, nhưng bây giờ đã thay đổi quan điểm rồi.” Hoắc Lâm Phong nói, “Trước mặt tôi em đã từng tỏ ra yếu đuối, lúng túng, mạnh mẽ, ngây thơ, khờ dại, tôi nhìn một lần vẫn nhớ đến tận bây giờ.”

Hắn bỏ tay xuống, nắm lấy cổ chân Dung Lạc Vân: “Tôi không xác định được mình đã bị tính cách nào của em rung động, bởi vì đợi đến khi tôi nhận ra, mỗi một tính cách của em đều có thể dễ dàng khiến tôi rung động.”

Giày lĩnh cởi ra, Dung Lạc Vân nhấc chân đạp lên đầu vai Hoắc Lâm Phong, di chuyển xuống lồng ngực, y cũng nương theo nhịp điệu phập phồng. “Rung động huynh thì sao?” Răng nanh cắn lấy môi dưới, y ép hỏi, “Huynh muốn thế nào…”

Hoắc Lâm Phong nói: “Muốn gặp em, trò chuyện cùng em, đi chơi với em, dỗ dành cũng được, lừa gạt cũng được, muốn khiến em chú ý tới tôi nhất.” Dù cho có cùng là nam tử, có lẽ lập trường cũng trái ngược nhau, nhưng phần tình cảm này chẳng có gì có thể địch nổi.

Đầu mông lung, trái tim chìm vào mê đắm, tựa như thiêu thân lao vào trong lửa.

Dung Lạc Vân hỏi: “Có phải huynh ——”

“Phải.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Tôi thích em, cung chủ.”

Quỳ một chân rất mỏi, hắn đứng dậy, đè Dung Lạc Vân xuống giường. Thò tay vuốt dải lụa, thừa cơ cởi dây lưng, hắn ôm lấy cơ thể đang thả lỏng của Dung Lạc Vân. Dung Lạc Vân ngẩn người nhìn rèm che, tay rũ xuống, căng thẳng đến mức quên mất phải ôm lấy đối phương.

Hoắc Lâm Phong lại hỏi y: “Cung chủ, em có thích tôi không?”

Y mấp máy môi: “Thích.” Đâu còn kiêu căng ngạo mạn nữa, cằm đã không nhịn được mà tì lên vai hắn.

Mãi lâu sau, Hoắc Lâm Phong buông Dung Lạc Vân ra, nương theo ánh nến nhìn vào đôi mắt kia. Bảo La có một đôi mắt hạnh, còn người ở dưới thân đây có một đôi mắt hoa đào, vòng đi vòng lại, vị này mới đúng là “tâm can” thật sự của hắn.

Tay hắn nâng khuôn mặt Dung Lạc Vân, hắn cúi đầu áp lên trán Dung Lạc Vân. “Tối đó bệnh phong hàn phát tác, đã cắn vào cổ em.” Giọng nói khàn khàn, hắn nói trầm thấp hơn chút nữa, “Sau đêm đó, tôi đã muốn hôn lên môi em rồi.”

Dung Lạc Vân bỗng dưng trừng mắt, tim ngừng đập, não kêu ù ù, đôi môi được hôn rất mãnh liệt.

Nóng ấm, mềm mịn, mang theo men rượu và tình dục, thiêu đốt y, nhào nặn y, mãnh liệt như đèn đuốc đang cháy rực, quấn quýt triền miên như nước xuân óng ánh mây trời… Y từ từ tỉnh táo, giơ tay lên ôm lấy đối phương, ngửa cổ đáp lại, cất lên những tiếng rên rỉ.

Khóe mắt lặng lẽ chảy ra nước mắt.

Nụ hôn này vừa dứt, Hoắc Lâm Phong liền nói: “Cung chủ, tôi không làm đại đệ tử nữa.”

Dung Lạc Vân thở hổn hển, không hiểu ý.

Hoắc Lâm Phong cười nói: “Tôi muốn làm phò mã.”