Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 165: Dù sao thì tôi cũng đã kết hôn rồi

Là mẹ của Cố Mặc Thành - Lưu Tuệ Linh.

Đứng bên cạnh bà ấy là ông Cố, Cố Thần Hi và một đôi vợ chồng trung niên còn có cả một đám đàn ông khác.

Bố mẹ hai bên với một đôi nam nữ, nhìn cứ như đang bàn chuyện hôn nhân vậy.

Lưu Tuệ Linh cũng đã mở miệng rồi, Niên Nhã Tuyền muốn tránh cũng không được, đành quay sang bọn họ nở một nụ cười thương nghiệp, "Cháu chào hai bác."

Chú Thần Hi nhìn cô từ trên xuống dưới, "Sao cô lại có mặt ở đây?" Từ khẩu khí của Cố Thần Hi có thể nhìn ra được, việc Niên Nhã Tuyền xuất hiện tại đây, là một điều rất không khó tưởng tượng ra nổi.

Thiếu điều chưa nói thẳng, Niên Nhã Tuyền sao cô lại có mặt ở lầu năm Ngọc Hành này được.

"Vị này là?" Lần này người lên tiếng là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc một chiếc áo khoác thoải mái màu xanh, có vẻ hứng thú thầm đánh giá Niên Nhã Tuyền, ánh mắt toát ra vẻ chán ghét như Cố Thần Hi vậy.

Có điều, người đàn ông này càng nhìn càng thấy quen mắt..

"À, Úy Trầm, một người không liên quan mấy mà thôi, chúng ta đi!" Ông Cố - Cố Thiệu đứng ra giải vây.

So với thái độ muốn dàn xếp ổn thỏa của Cố Thiệu, thì ngược lại Lưu Tuệ Linh lại dở hơi cố ý gây sự, "Cô đây là muốn bám lấy Mặc Thành nhà tôi à? Vậy thì không may rồi, hôm nay Mặc Thành nhà chúng tôi không đến, đi hẹn hò với con dâu tương lai của tôi rồi."

Về phía Cố Mặc Thành hắn đã có vị hôn thê rồi, dạo gần đây ngày nào cũng nhắn tin qua lại với cô ta, đáy lòng thầm cười nhạo, tra nam thì vẫn là tra nam! Cô mỉm cười nói với Lưu Tuệ Linh, "Có lẽ là bà đây đã suy nghĩ nhiều rồi, tôi đến đây không phải để tìm con trai bà, tôi chỉ đến ăn bữa cơm mà thôi."

Lưu Tuệ Linh nghe nói không phải đến tìm con trai của mình, vì để chống quê, tỏ vẻ lấy lòng nói với người phụ nữ không chênh tuổi mấy có vẻ khá lạnh lùng đứng cạnh bà ta, "Bà Hoắc, vị này là bạn gái cũ của con trai tôi, con trai tôi chia tay cô ta nhiều năm rồi, vậy mà ngày nào cũng quấn lấy con trai tôi! Khiến ngài chê cười rồi."

Bà Hoắc? Niên Nhã Tuyền nhìn người phụ nữ ấy nhiều thêm một chút, người này có khí chất cũng khá giống với Hoắc Lăng Trầm, lạnh lùng trầm mặc.

Có điều, cô lại cho rằng mình cả nghĩa quá rồi, người họ Hoắc bắt đầy ra đó.

Nhận thấy ánh mắt xem thường của bà Hoắc, Niên Nhã Tuyền lấy lại tinh thần đáp trả Lưu Tuệ Linh vừa tự luyến lại vừa đa tình, "Bà Cố có vẻ bà nghĩ sai rồi, là con trai bà một mực quấn lấy tôi mới đúng, tôi còn đang định lần sau có gặp lại bà, nhờ bà khuyên hắn ta giúp tôi, đừng có mà quấn lấy tôi mãi không buông thế, dù sao tôi cũng đã kết hôn rồi."

Một màn tự nhiên phóng khoáng này của cô, khiến Lưu Tuệ Linh phải đổi sắc mặt, "Nói nhăng nói cuội gì đấy! Con trai tôi quấn lấy cô? Cũng không chịu tự nhìn lại bản thân mình xem! Bây giờ tự nghĩ mình đeo bám theo được một người trợ lý, được người ta quăng cho chút tiền bao nuôi, là đã trở thành một bà lớn rồi đấy à? Cô kết hôn? Nhẫn cưới đâu? Để tôi xem xem một trợ lý quèn sẽ chịu mua nhẫn kim cương cho cô không?"

Không hổ là hai mẹ con, Lưu Tuệ Linh và Cố Mặc Thành đều cho rằng Niên Nhã Tuyền gả cho Trọng Hải Trình.

Niên Nhã Tuyền hít sâu một hơi, không để ý đến bà ta nữa, nhìn về phía bà Hoắc vẫn đang rất lạnh lùng, có lòng nhắc nhở, "Vị phu nhân này, ngài yên tâm cho con trai mình cưới con gái của loại người này à? Không biết một ngày nào đó, con gái của bà ta cũng bày ra cái bộ dáng chanh chua này?"

Bà Hoắc lạnh lùng quả nhiên do dự, nhưng lại không nói ra mặt. Nhìn con trai mình đang nhìn Niên Nhã Tuyền chằm chằm, cảm thấy như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!

Lưu Tuệ Linh kéo Niên Nhã Tuyền lại, đè thấp giọng hung tợn cảnh cáo, "Mày ăn nói hàm hồ, coi chừng tao xé nát miệng mày! Đúng là một con tiện nhân lắm mồm lắm miệng!" Sau đó cười trừ nhìn đôi nam nữ trung niên bên cạnh, "Ông Hoắc bà Hoắc, cậu Hoắc, con nhỏ này đầu óc có vấn đề, chúng ta đi trước đi."

Ông Hoắc và bà Hoắc vô tình bị kéo vào trận hỗn chiến này, gật đầu quay người rời đi.

Ngược lại người được gọi là cậu Hoắc bước sau mọi người một bước, rất có hứng thú nhìn Niên Nhã Tuyền, "Tôi cũng cho rằng sau này Cố Thần Hi cũng sẽ hung tợn như thế này, bằng không tôi không đính hôn với cô ta nữa, làm bạn trai của cô được không?"

Niên Nhã Tuyền dưới con mắt phẫn nộ bùng lửa của Cố Thần Hi, lấy sợi dây chuyền dấu trong áo ra, lắc lắc trước mặt cậu Hoắc kia, "Thấy gì chưa, tôi kết hôn rồi!"

Trứng bồ câu kim cương* Hoắc Lăng Trầm tặng cô ấy, bị cô làm thành sợi dây chuyền mang lên cổ.

*trứng bồ câu kim cương là một dạng nhẫn đính kim cương đeo một ngón đủ che ba ngón.

Cũng là bị Hoắc Lăng Trầm giày vò rất lâu, cô mới chịu đồng ý đem mang nơi cổ.

Hai con mắt của Cố Thần Hi chăm chăm nhìn sợi dây chuyền kia, sao cô ta lại có thể không nhìn ra sợi dây chuyền này là hàng thật hay giả cho được? Thứ đồ tốt như Niên Nhã Tuyền đang mang đây, người không biết nhìn hàng cũng nhìn ra được sợi dây chuyền này có giá không hề tầm thường.

Ý thức được thứ Niên Nhã Tuyền đang mang thực sự là trứng bồ câu kim cương, Cố Thần Hi bắt đầu nghiêm túc dò xét lại số phối sức của Niên Nhã Tuyền, vừa bắt đầu xem xét cô thì lại cảm giác cả người không chỗ nào thoải mái.

Ví như đôi bông tai đeo trên lỗ tai Niên Nhã Tuyền, nhìn qua thì cũng chẳng có gì đáng chú ý, nhưng nếu là người biết nhìn hàng, vừa nhìn liền sẽ biết nó có giá trị không nhỏ, ít nhất cũng phải mấy chục vạn.

Đôi giày này nếu như cô ta không nhìn lầm, là một phong cách đang hot, là loại mà một đôi cũng phải mười mấy vạn.

* * *

Cho nên, Niên Nhã Tuyền thật sự gả cho một trợ lý sao?

Có điều suy nghĩ kỹ lại một chút, tốt xấu gì cũng là trợ lý thân cận của Hoắc Lăng Trầm, có thể mua được những thứ này cũng là điều rất bình thường.

Hoắc Úy Trầm cười gian ác, "Tôi cứ thích giúp cô đào tường đấy! Đi theo tôi, tôi mua cho cô hai chiếc kim cương trứng bồ câu như này, thấy sao?"

Niên Nhã Tuyền khó có thể tin được nhìn người đàn ông nở nụ cười gian ác trước mặt mình, dám giỡn mặt cô thế này dưới sự chứng kiến của Cố Thần Hi? Chẳng lẽ cô đoán sai rồi, người đàn ông này đến đây không phải để bàn chuyện hôn nhân với Cố Thần Hi?

Điện thoại di động trong tay vang lên, là Hoắc Lăng Trầm, cô kéo dài khoảng cách với Hoắc Úy Trầm, nhận cuộc gọi của Hoắc Lăng Trầm sau đó vội vàng rời đi, ".. Em đang quay lại."

Trở lại phòng bao vừa ngồi xuống, dưới bàn Hoắc Lăng Trầm nắm tay cô lại, "Sao đi lâu vậy, em đi đâu thế?"

Cô nói, "Gặp phải một người bạn, nói vài câu chào hỏi thôi."

"Ừm, ăn no chưa?"

"Vâng, no rồi."

"Vậy giờ mình về!" Hoắc Lăng Trầm nói rồi kéo Niên Nhã Tuyền đứng dậy.

Niên Nhã Tuyền, "..."

Ăn no rồi đi ngay, Hoắc tổng quả nhiên tùy hứng.

Mọi người thấy hai người họ đứng dậy, ai nấy cũng đều nượm nượp đứng dây cả, biết Hoắc Lăng Trầm muốn ra về, người thì xung phong đi lấy áo khoác giúp, người thì giúp mở cửa..

Nhiệt tình đến độ khiến Niên Nhã Tuyền cảm thấy khó mà tiếp nhận được, hết lần này tới lần khác bản thân Hoắc Lăng Trầm không có bất kỳ biểu cảm gì khác, cứ như mọi thứ đã hình thành thói quen rồi vậy.

Từ trong Ngọc Hành đi ra, hai người lên thẳng xe, trên xe Hoắc Lăng Trầm nói với cô, tí nữa đưa em về trước, bên công ty anh còn chút việc, muộn chút anh về. "

" Không để mai làm được à? "Bây giờ cũng sắp chín giờ rồi còn làm gì nữa, ngày nào cũng bận đến tối mặt tối mày, cô rất đau lòng.

Người đàn ông cười khẽ," Ngày mai có công việc của ngày mai, anh sẽ cố về sớm, ha? "Nói xong, đặt nhẹ một nụ hôn lên trán cô.

Niên Nhã Tuyền đành phải gật đầu," Vậy thì anh đừng làm muộn quá đấy."

Xe đi ra khỏi bãi đậu xe ngầm, phía trước là một cái ngã tư, mười mấy chiếc xe đều bị chặn lại, Đế Tước chậm rãi dừng lại, Hoắc Lăng Trầm lại gọi điện thoại cho Trọng Hải Trình, Niên Nhã Tuyền nhàm chán ra ngoài cửa sổ.

Trong lúc vô tình nhìn thấy ngay cửa lớn của Ngọc Hành có mấy người nam nữ lôi lôi kéo kéo nhau, cô gái mặc áo khoác đi nhìn rất quen mắt, ngay khi cô gái đó bị một người đàn ông khác kéo xoay người lại, Niên Nhã Tuyền mới thấy rõ được dáng dấp của cô ta.