Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 37: Ngày mốt Hoắc Lăng Trầm đến giảng dạy

Trước kia, lúc Niên Nhã Tuyền không kịp về biệt thự, sẽ đến ký túc xá ở.

Chỉ là, Hoắc Lăng Trầm cũng đã lên tiếng rồi, không cho cô ở lại túc xá nữa, vẫn phải tiếp tục đợi thôi!

Cô yêu thương sờ mái tóc dài của Lâm Uyển Oánh, thở dài, "Người đẹp à, tôi cũng rất nhớ cậu, đợi tí nữa rồi đi." Nói đoạn, cô còn thâm tình nhẹ nhàng hôn một cái lên cánh tay trắng nõn của Uyển Oánh.

Thư Trạch Nam lập tức la toáng lên, "Niên Nhã Tuyền, cậu cũng đừng đồng tính luyến ái chứ, cậu xem thử xem lớp chúng ta soái ca nhiều như vậy, đừng có mà lãng phí!"

Cô cười liếc Thư Trạch Nam một cái đầy ẩn ý, "Yên tâm, nhiều soái ca như vậy, dù là một người tôi cũng không bỏ qua!"

"Ha ha ha!" Mọi người đều bị dáng vẻ cô ám chỉ tình tứ cười ầm cả lên.

Chuông vào học vang lên, tất cả mọi người chạy về vị trí của mình, người bước vào chính là giáo sư Đậu Minh Chí.

Ông ta cố ý nhìn thoáng qua, Niên Nhã Tuyền ngối phía sau, ừm, rất có tinh thần.

"Bây giờ cả lớp bắt đầu vào học."

Niên Nhã Tuyền ttrong khoảng thời gian này, mặc dù vẫn là cái dáng vẻ lề mề nghịch ngợm, nhưng mà rất rõ ràng, số lần gây rắc rối đã bớt đi.

Đã vài ngày rồi mà phòng giáo dục vẫn không rao tên cảnh cáo Niên Nhã Tuyền, mọi người thật có chút không quen.

Chỉ là, tục ngữ nói hay lắm: Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!

Ngay lúc mọi người.. Đương nhiên, ngoại trừ Hoắc Lăng Trầm ra người vẫn luôn cho rằng Niên Nhã Tuyền từ đây đã ngoan ngoãn trở lại ra, cô lại lần nữa bị thầy chủ nhiệm gọi đến phòng giáo dục.

Bởi vì cô liên tục trốn học trong một tuần lễ..

Chỉ là lần này, thầy chủ nhiệm giống như mở lòng từ bi, chỉ khiển trách cô vài câu, rồi thả cô về.

Đúng lúc Niên Nhã Tuyền buồn bực không chỗ phát, trong trường lại phát sinh một sự kiện trọng đại!

Cô kinh ngạc nhìn Wechat của trường, tin tức có một gửi đến một thông tin, đó chính là Hoắc Lăng Trầm sắp tới trường họ làm giảng sư thỉnh giảng một khoảng thời gian.

"Yo, yo, Nhã Tuyền cậu thấy gì chưa? Hoắc Lăng Trầm sắp tới trường chúng ta làm giảng sư!" Trịnh Hiểu Kha giơ điện thoại, hưng phấn kéo cô gái đang sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Niên Nhã Tuyền lấy lại tinh thần, không yên lòng nhẹ gật đầu, sao cô lại có loại dự cảm không tốt nhỉ?

Đáy lòng bỗng nhiên xẹt qua một chút sợ hãi, chính cô cũng không biết mình đang sợ cái gì, dù sao cũng chính là đang sợ.

Không được, cô muốn xin phép nghỉ, Hoắc Lăng Trầm đến giảng bài bao lâu, cô muốn xin nghỉ bấy lâu.

Cửa phòng làm việc của hiệu trưởng

Niên Nhã Tuyền chăm chú nhìn chằm chằm cửa gỗ màu nâu trước mắt, cái cửa sổ đó sắp bị cô trừng cho thủng ra cái động luôn rồi, cô còn đang nghi hoặc, vì sao xin phép nghỉ học hai ngày trở lên phải cần Lục Khải Hàng phê chuẩn.

Trước đó vì sao không có quy định này?

Vậy là cô nên trực tiếp trốn tiết, hay là ngoan ngoãn đi tìm Lục Khải Hàng phê chuẩn?

Lại suy nghĩ thêm hai phút, Niên Nhã Tuyền gõ cửa.

Cô thà đối mặt với Lục Khải Hàng, cũng không muốn nhận lấy ánh mắt cóng chết người kia của Hoắc Lăng Trầm khi anh ta biết cô trốn học.

"Vào." Lục Khải Hàng ở bên trong đợi cô đã lâu, kể từ lúc cô xin phép nghỉ học, anh ta đã biết rồi.

"Hiệu trưởng Lục!" Đẩy ra cửa văn phòng ra, bên trong Lục Khải Hàng vừa đúng lúc pha xong trà xanh, trong không khí tản ra hương trà loáng thoáng. Thấy cô tiến vào, chỉ chỉ vị trí đối diện bàn trà, "Ngồi đi, nếm thử bạch trà An Cát Lăng Trầm tặng tôi."

* * * Sao ở đâu cũng đều có thể nghe thấy cái tên Hoắc Lăng Trầm vậy nhỉ.

Còn nữa, hiệu trưởng Lục đối với người nào đều.. tốt như vậy sao?

Niên Nhã Tuyền đi vào trong mấy bước, nhưng lại không ngồi xuống, cô đến đây cũng không phải là để uống trà, là xin phép nghỉ học, "Hiệu.."

"Nghe nói bạch trà An Cát này là tổng thống nước Z tặng cho Lăng Trầm, rất khó được, Nhã Tuyền em nhất định phải nếm thử."

* * *

Nhận lấy một tách trà xanh có màu rất nhạt đặt ở trước mặt cô, Niên Nhã Tuyền không thể chối từ thịnh tình, đành phải ngồi xuống trước.

Bưng trà lên nhấp một hớp nhỏ, giữa răng và môi đều là hương trà, rất dễ chịu.

Ngay cả cô là người không hiểu trà đạo, cũng có thể trong nháy mắt yêu loại trà này, có thể thấy được bạch trà An Cát này thật có giá trị không nhỏ.

Một tách vừa xuống bụng, Lục Khải Hàng lại rót cho cô tách thứ hai, "Nếu thích, đợi chút nữa mang một ít về."

"Không cần đâu, cảm ơn hiệu trưởng Lục, em là tới để xin phép nghỉ học." Nếu cô không nói mục đích đến đây, chắc sẽ bị Lục Khải Hàng làm cho phát điên mất.

Lục Khải Hàng nhận ra nét mất kiên nhẫn trên mặt cô, mỉm cười, trong ánh mắt tựa hồ mang theo.."Cưng chiều"? Niên Nhã Tuyền ép hai chữ này xuống, cô nhất định là hoa mắt rồi.

"Ngày mốt Lăng Trầm đến giảng dạy, anh ta vô cùng ưu tú, em lên lớp của anh ta nghe giảng chút đi, có rất nhiều điều lời, có trợ giúp rất lớn đối với tương lai của em, nếu như không có chuyện gì quan trọng, thì đừng xin nghỉ."

Người đàn ông ôn tồn lễ độ, ôn nhuận nho nhã, làm cho Niên Nhã Tuyền có muốn nổi giận cũng không giận được.

"Em không muốn nghe anh ta giảng bài, muốn xin phép nghỉ một tuần lễ." Niên Nhã Tuyền không nghĩ quanh co lòng vòng, trực tiếp nói ra ý nghĩ trong lòng.

Tay Lục Khải Hàng đang cầm ấm nước nóng chợt dừng lại, tò mò nhìn cô, "Cho nên, em là vì không muốn lên lớp của anh ta, nên mới muốn xin phép nghỉ một tuần lễ?" Hắn không hiểu sai chứ?

Niên Nhã Tuyền gật đầu.

Lục Khải Hàng thấy vậy thì bật cười ra tiếng, lần đầu tiên thấy có cô gái chán ghét Hoắc Lăng Trầm như vậy. Không hổ là Niên Nhã Tuyền, cá tính như cô.

"Được."

Hắn dứt khoát, khiến Niên Nhã Tuyền trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp, cho nên, "Hiệu trưởng đồng ý rồi?"

Lục Khải Hàng ngước mắt nhìn cô một cái, "Nêu tôi không phê chuẩn cho em nghỉ học, vậy em có lên lớp học không?"

* * * Hiệu trưởng Lục có chút nguy hiểm, làm sao lại hiểu rõ cô như vậy?

Vừa rồi trước khi bước vào cô đã hạ quyết tâm, coi như Lục Khải Hàng không phê chuẩn cho cô nghỉ, cô nhất định sẽ cúp tiết!

Tập đoàn ZL

Trịnh Phi cầm một túi hồ sơ đi vào văn phòng Tổng giám đốc, "Hoắc tổng, đây là tư liệu ngài muốn."

Hoắc Lăng Trầm để công việc trong tay xuống, mở túi hồ sơ ra, nhìn qua tất cả tư liệu một lần. So sánh với một trang giấy Trọng Hải Trình đưa anh, Trịnh Phi đưa anh có cả hơn năm trang giấy.

Cuối cùng, hỏi Trịnh Phi, "Cô ấy và Trọng Hải Trình quen biết thế nào?"

"Dựa theo điều tra, bởi vì lúc trước phu nhân đến tìm ngài nên có quen biết, sau này cho dù là việc công hay việc tư cũng đều chưa từng gặp lại nhau."

Hoắc Lăng Trầm đốt một điếu thuốc lá, "Cô ấy và Hàn Huệ Minh có quan hệ thế nào?"

Ánh mắt lướt trên phần đặc điểm yêu thích và nhược điểm của Niên Nhã Tuyền, đây là phần do anh đặc biệt hạ lệnh nhất định phải điều tra rõ ràng.. Sợ phim 4D trở lên, sợ rắn, bóng tối.. Bên ngoài nhìn thì có vẻ gan cũng lớn lắm, không ngờ lại sợ nhiều thứ như vậy! Quả nhiên bên trong thực chất vẫn là một cô gái vẫn chưa trưởng thành.

Trịnh Phi nhớ tới những bạn học mà anh hỏi đến kia có chút buồn cười, bọn họ toàn bộ đều trả lời khẳng định, "Anh em chí cốt, bạn bè thuần khiết."

"Ừm, tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi!"

"Vâng, tổng giám đốc!"

Trịnh Phi quay người, lại nghe thấy Hoắc Lăng Trầm nói thêm một câu, "Trong vòng hai năm tôi không muốn nhìn thấy Trọng Hải Trình."

"..."

Trịnh Phi trong lòng thầm lặng đốt một cây ngọn nến cho Trọng Hải Trình.

Hôm nay là ngày đầu tiên Hoắc Lăng Trầm đến học viện quản lý kinh tế giảng dạy, khi anh tập thể dục xong, tắm rửa xong, thậm chí đã ăn sáng xong rồi vẫn không thấy bóng dáng của Niên Nhã Tuyền.

"Trác quản gia, người đâu rồi?"

Trác quản gia biết anh đang hỏi ai, bình tĩnh trả lời, "Phu nhân xin ở trường nghỉ một tuần, sáng sớm hôm nay đã lên máy bay rồi."