Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 17: 17 Thì Ra Cô Sợ Tối

Mặc xong quần áo, Hoắc Vân Thành nhanh chóng đi ra ngoài, ngồi ở trong xe, anh ngẫm nghĩ một chút, có thể đến công ty thử vận may, ít nhất có thể hỏi bảo vệ của công ty xem khi nào thì Thư Tình rời đi.

Hoắc Vân Thành tới công ty, trước mắt chỉ thấy đen kịt một màu, tìm bảo vệ thì được cho hay: “Đường điện gặp trục trặc, sáng sớm sẽ có người tới sửa, sẽ không là lỡ công việc của mọi người.”

Lúc hỏi tới Thư Tình, bảo vệ lại bối rối: “Tô không gặp cô ấy.”

Hoắc Vân Thành nhíu mày: “Cô ấy không đi làm?”

Advertisement

“Sáng sớm tôi đã thấy cô ấy tới làm rồi, thế nhưng lúc tan làm thì không thấy cô ấy đi ra.”

Bảo vệ khẳng định nói: “Tôi chắc chắn không nhớ lầm.”

Dạo gần đây Thư Tình được xem như “người nổi tiếng” ở công ty, rất nhiều người chú ý tới cô, nếu Thư Tình đi qua trước mặt thì bảo vệ nhất định sẽ không thể không nhìn thấy cô ấy.

Thế tức là Thư Tình vẫn đang ở trong công ty? Vậy sao cô ấy lại phải gửi tin nhắn cầu cứu cho anh?

Bảo vệ suy nghĩ một lát, lại nói: “Đúng rồi, hôm nay tôi nghe thấy mấy người bàn tán, nói là trưởng bộ phận thư ký giao cho cô ấy rất nhiều công việc, sẽ phải tăng ca rất muộn, hay là do cô ấy tăng ca mệt quá nên ngủ quên mất rồi?”

Mặc kệ có rất nhiều phỏng đoán, Hoắc Vân Thành trước tiên chỉ có thể lên lầu nhìn thử, bảo vệ đi theo phía sau giúp anh chiếu sáng.

“Thư Tình?”

“Thư Tình!”

Hoắc Vân Thành hô vài tiếng nhưng không có ai đáp lại.

Mãi đến khi đi tới trước bàn làm việc của Thư Tình thì anh nhìn thấy túi xách của cô vẫn còn đặt bên trên, nhìn xuống chút nữa liền thấy hai cái chân.

Hoắc Vân Thành vội vã ngồi xổm xuống, đèn pin của bảo vệ cũng theo đó chiếu xuống.

Dưới ánh đèn, Hoắc Vân Thành trông thấy Thư Tình co người thành một cụm, sắc mặt trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy.

“Thư Tình? Thư Tình!”

Hoắc Vân Thành ôm lấy cô, vỗ vỗ mặt cô: “Cô làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào à?”

Thư Tình cau mày, không biết là đang tự lẩm bẩm một mình hay đang trả lời Hoắc Vân Thành: “Tối quá…đừng…đừng đi…”

“Tối?”

Thì ra cô sợ tối.

Đáy lòng Hoắc Vân Thành nháy mắt liền mềm nhũn, đột nhiên anh nhớ tới cô bé trước kia, trong bóng tối cũng mặt mũi trắng bệch núp bên cạnh anh.

Không hiểu sao đáy lòng Hoắc Vân Thành nảy sinh một loại cảm giác thương tiếc, anh dịu dàng nói: “Đừng sợ, không sao, tôi mang cô về nhà.”

Nghe thấy lời anh nói, thân thể Thư Tình quả nhiên không run như vừa nãy nữa, chẳng qua miệng cô vẫn không ngừng lẩm bẩm, Hoắc Vân Thành nghe không rõ, lúc này chỉ vội vã mang cô rời đi.

Vừa đi vừa an ủi: “Không sao, đừng sợ, tôi ở đây.”

Đặt Thư Tình trên ghế phụ lái, nhìn cô còn đang nắm chặt vạt áo mình, Hoắc Vân Thành dứt khoát cởi luôn áo đắp lên người cô.

Nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô lúc này so với dáng vẻ của cô lúc bình thường cứ như là hai người khác nhau vậy, trong lòng Hoắc Vân Thành bỗng sinh ra cảm giác áy náy vô cùng.

Nếu như anh lưu số điện thoại của Thư Tình vào di động, nếu như lúc đó nhận được tin nhắn liền nhanh chóng liên hệ lại với cô thì tốt rồi.

May mà anh tới, nếu không…Để cô một mình ở lại chỗ này một đêm, không biết sẽ gây ra hậu quả gì nữa.

Hoắc Vân Thành ôm Thư Tình về gian phòng của cô, giúp cô lau mồ hôi trên trán, đang lúc muốn rời đi thì quần lại bị nắm chặt lại.

Anh quay đầu lại, chỉ thấy Thư Tình ngủ vô cùng không yên ổn, sắc mặt cô tuy đã đỡ hơn một chút nhưng vẫn tái nhợt.

Anh giơ tay định gỡ tay Thư Tình ra lại bị cô cầm ngược lại rồi kéo vào trong lòng.

“Đừng…ở lại bên cạnh tôi được không?”

Giọng cô run khẽ, không giống giọng nói lạnh nhạt lúc bình thường mà như đang làm nũng vậy.

Nhìn cô như vậy, trong đầu Hoắc Vân Thành lần nữa hiện lên khuôn mặt của cô bé kia.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Thư Tình anh đã cảm thấy cô và cô bé kia rất giống nhau, bây giờ càng nhìn càng thấy giống.

Do dự một lát, Hoắc Vân Thành cuối cùng cũng không rút tay ra mà ngồi lại bên giường cô.

Anh dịu dàng nhìn Thư Tình, Hoắc Vân Thành đột nhiên nghĩ, nếu như vị hôn thê của anh là cô bé năm đó thì thật tốt, anh nhất định sẽ yêu thương cô cả đời, sẽ bên cạnh cô trong mỗi buổi đêm tăm tối làm cô sợ hãi, chỉ đáng tiếc…