Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 2: Chương 2

“Phòng tôi ở đâu?” Thư Tình hỏi người hầu phía sau.

Người hầu còn chưa kịp trả lời, Hoắc Thiến đã tiến lên nói: “Ở đây.

Mở cửa phòng ra, Hoắc Thiến nói: “Chắc là cô chưa ở trong một căn phòng rộng như vậy bao giờ nhỉ! Nên phải trân trọng cuộc sống ở Hoắc gia đi, tôi là Hoắc Thiến, em gái của anh Vân Thành, cô phải lấy lòng tôi, ngày nào đó…”

Advertisement

Hoắc Thiến còn chưa nói xong, Thư Tình đã bước vào phòng đóng cửa lại, sầm một tiếng, khiến cho Hoắc Thiến càng thêm tức giận.

“A! Một cô gái đến từ nông thôn như cô ta mà dám lên mặt vậy sao? Rốt cuộc sao ông nội lại chọn trúng cô ta chứ!”

Người hầu cúi đầu: “Tiểu thư, phòng này là của Hoắc thiếu gia mà?”

Hoắc Thiến khinh thường liếc về phía cửa.

“Đừng nhiều lời, anh họ ghét nhất là bị người khác đụng vào đồ của mình, đến lúc đó cứ nói tự cô ta muốn ở phòng này.

Nói xong, trong mắt Hoắc Thiến lóe lên một tia sáng.

Thư Tình cũng không nhận ra đây là phòng của người khác, thấy trong phòng tắm toàn là đồ dùng của nam giới chỉ nghĩ là do người của Hoắc gia cố tình làm vậy.

Đúng là một nơi kỳ lạ.

Nhưng mà chỉ ba tháng thôi, cô đã đánh cược với ông nội, ở lại Hoắc gia ba tháng, nếu vẫn không có tình cảm gì với Hoắc Vân Thành, thì hôn ước này sẽ vô hiệu.

Thư Tình tắm rửa, ăn cơm tối người hầu bưng lên, mệt mỏi cả ngày, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.

Buổi tối, Hoắc Vân Thành đi xã giao về đến nhà cũng đã mười hai giờ đêm.

Anh biết hôm nay Thư Tình sẽ đến Hoắc gia, Hoắc lão gia tử bảo Hoắc Vân Thành đi đón Thư Tình, nhưng anh lấy lý do bận công việc từ chối, anh không hề hứng thú với vị hôn thê này, hôn ước kia sớm muộn gì cũng phải giải trừ thôi.

Sau khi trở về phòng, Hoắc Vân Thành đi tắm xong liền lên giường.

Có lẽ là bởi vì đêm nay uống hơi nhiều, mãi đến khi năm xuống, Hoắc Vân Thành mới phát hiện trong phòng vậy mà lại có một người phụ nữ khác?

Anh hơi sửng sốt, trong bóng tối, Hoắc Vân Thành không thấy rõ mặt của người phụ nữ, cô trở mình ôm lấy anh, thì thào: “Tiểu Hùng ngoan, đừng nháo nữa, mau ngủ đi.

Hoắc Vân Thành cứng đờ cả người.

Trên người cô có mùi hương rất quen thuộc, giống hệt với người kia…

Có lẽ do tác dụng của rượu, Hoắc Vân Thành không có động tĩnh gì, ôm Thư Tình nằm xuống ngủ.

Đêm nay Hoắc Vân Thành không mất ngủ như trước nữa, ngược lại ngủ rất ngon.

Trong mơ, anh thấy hình ảnh mười năm trước, trong căn phòng nhỏ tối tăm, một cô gái nhỏ ôm lấy anh, dịu dàng nói: “Đừng sợ, tôi rất lợi hại, tôi sẽ bảo vệ anh.

Hoắc Vân Thành mơ thấy anh tìm được cô, chân thật như vậy.

Hôm sau, trước cửa.

Đêm qua Hoắc Thiến ngủ sớm, nhưng sáng nay thức dậy cũng không nghe người hầu nói Thư Tình bị đuổi ra khỏi phòng Hoắc Vân Thành.

Sao lại như vậy? Chẳng lẽ đêm qua anh họ không về? Nhưng xe của anh ấy ở ga ra mà!

Hoắc Thiến không nhịn được gõ cửa: “Anh họ, dì đã làm xong bữa sáng rồi, không phải sáng nay anh có một cuộc họp sao? Mau dậy đi!”

Hai người đang ngủ say trong phòng đồng thời bị đánh thức, Thư Tình cảm thấy mình đang rúc vào lòng ai đó, tựa hồ có người nào đó đang ôm mình.

Bốn mắt nhìn nhau, Thư Tình lập tức tỉnh táo, cô bật dậy, kinh ngạc nói: “Anh là ai vậy?”