Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 9: Chương 9

Đây rõ ràng là muốn làm nhục mình mà.

Từ Uyển Nhi cũng không đợi Thư Tình mở miệng, cô ta trực tiếp bước về phía cây đàn piano ở góc sân khấu.

Do cô ta có thân phận là thiên kim Từ gia, lại còn là thanh mai trúc mã của Hoắc Vân Thành, quần chúng bất giác hướng ánh mắt về phía cô ta.

Advertisement

Từ Uyển Nhi đàn khúc nhạc sở trường của mình.

Tiếng đàn vừa dứt, quần chúng đều vỗ tay.

Sau khi bước xuống, Từ Uyển Nhi liền cười nói: “Đàn chẳng ra làm sao cả, Thư tiểu thư, đến lượt cô rồi.”

Đám chị em plastic của Từ Uyển Nhi ở bên cạnh bắt đầu giễu cợt.

“Uyển Nhi, cậu đàn hay như thế còn bảo là chẳng ra làm sao!”

“Thư tiểu thư, sao cô lại không dám lên vậy? Chẳng lẽ cô lại không biết đánh đàn piano à! Tin tức vị hôn thê của Hoắc tổng không biết đánh đàn piano bị đồn ra ngoài sợ rằng sẽ bị người ta chê cười mất!”

Xung quanh còn có rất nhiều người, họ đều đắc ý nhìn Thư Tình.

Mẹ Hoắc chỉ cảm thấy cực kì mất mặt, ánh mắt nhìn Thư Tình lại càng tỏ ra chán ghét.

Thư Tình cười: “Chỉ là tôi cảm thấy đánh đàn piano trong tiệc rượu như thế này giống như một ả đào vậy, nếu mọi người đã nhất quyết muốn nghe, vậy tôi sẽ đánh đàn.”

Nói xong, Thư Tình đặt ly rượu xuống, tao nhã bước về phía cây đàn.

Cô chọn một khúc nhạc giống với Từ Uyển Nhi.

Từ Uyển Nhi muốn vả mặt cô, nhưng cô ta lại không biết trình độ đánh đàn của Thư Tình đã vượt cấp mười từ năm cô mười tuổi.

Người có thể khiến Thư Tình mất mặt còn chưa xuất hiện trên đời này đâu!

Tiếng đàn êm tai từ từ vang lên, mọi người trên sàn nhảy cũng phối hợp với Thư Tình mà bắt đầu nhảy, khung cảnh vừa đẹp đẽ lại hòa hợp.

Đại đa số người ở đây đều am hiểu về đàn.

Lúc này, mọi người đều có thể nghe ra Thư Tình đàn tốt hơn Từ Uyển Nhi rất nhiều.

Hoắc Vân Thành đang tiếp khách cũng khựng lại, anh hướng mắt về phía người phụ nữ bên cây đàn.

Cô mặc một bộ lễ phục màu xanh lam nhạt, mái tóc xoăn gợn sóng buông xõa sau cổ.

Cô nhắm mắt, đôi tay lướt nhẹ trên phím đàn, đẹp đến mức khiến người ta ngộp thở.

Không chỉ Hoắc Vân Thành, rất nhiều khách khứa đều nhìn phát ngốc.

Từ Uyển Nhi ở dưới khán đài như bị sét đánh, mặt như bị vả cho một phát, đau rát.

Thư Tình thế mà lại biết đánh đàn, thế mà lại đàn tốt hơn cả cô? Sao lại thế được?

Khúc nhạc vừa dứt, Thư Tình liền bước xuống.

“Thư tiểu thư đúng là tài nghệ hơn người, tôi hổ thẹn không sánh bằng.” – Từ Uyển Nhi nói một cách nền nã, nhưng trong lòng thì vô cùng tức giận.

Từ Uyển Nhi cô thế mà còn không bằng một kẻ tới từ nông thôn?

“Từ tiểu thư đàn cũng không tồi.” – Thư Tình nói cho có lệ.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc tây trang màu đen bước về phía bọn họ.

Thư Tình chợt khựng lại, đây không phải là chú An – quản gia của trang viên hay sao? Sao chú ấy lại tới đây?

Thân phận thực sự của mình sắp bị bạo lộ rồi ư!

An quản gia bước thẳng về phía họ.

Ông liếc nhìn Thư Tình nhưng cũng không nói gì, mà lại hướng về phía Hoắc Vân Thành và mẹ Hoắc nói: “Chào Hoắc tổng và Hoắc phu nhân, tôi là An Phong – quản gia của Thư gia.

Thật sự rất xin lỗi, lão gia không khỏe, nên chỉ đành để tôi tới dự tiệc thay.”

Hoắc mẫu vội tiến lên, nói: “An tổng đừng khách sáo, Thư lão gia không sao chứ?”

Mấy người họ hàn huyên một lúc.

Bên ngoài ai chẳng biết Thư lão gia và Hoắc lão gia đã thân nhau mấy đời.

Năm đó hai nhà có thể nói là đã cùng xưng bá trên thị trường thương nghiệp.

Song nhiều năm trước, Thư lão gia đã bán công ty đi, rút khỏi giới.

Nhiều năm như vậy vẫn không có tin tức gì về ông, nghe nói là ông đã đưa cháu gái đi ngao du thế giới rồi.