Hoàn Châu Chi Bất Cải Cơ Nhạc

Chương 50

Vĩnh Kỳ có được cam đoan của Càn Long tâm tình liền tốt hơn hẳn, bệnh cũng khỏi nhanh. Tử Vi và Phúc Nhĩ Khang luôn bị giam lỏng trong lều trại, Càn Long cố ý sai người trông coi kỹ càng. Hòa Kính vốn không thích đứa con riêng của Hoàng a mã xuất hiện lúc Hoàng ngạch nương sinh bệnh, cũng lười quản chuyện này, một câu cũng không hỏi. Ngũ a ca cũng biết không thể càn quấy sau lưng Càn Long, nên cũng chẳng đến thăm hai người  họ. Hai người cứ như vậy bị quên tiệt đi, nhưng đôi phu thê có thể tự làm tự vui, mỗi ngày quấn lấy nhau nói mấy lời tâm tình sến súa buồn nôn, ngày qua ngày cũng không tệ lắm.’

“Hoàng a mã, đến mùa xuân, nơi này toàn bộ đều thành màu xanh thật sao?” Vĩnh Cơ ngồi trên lưng ngựa, trước mắt là thảo nguyên bát ngát mênh mông, cỏ trải dài từ dưới chân đến tận chân trời không thấy điểm cuối, “Sẽ có dê cừu khắp nơi luôn ạ?”

Có cơn gió nhẹ chợt thổi qua, Càn Long nhắm mắt lại, tùy ý để gió lướt qua người, mang theo quả cầu nhung bên tai Vĩnh Cơ chớp lên. Hắn ôm chặt lấy người ngồi trong lòng, nhỏ nhẹ nói, “Đúng vậy, đến mùa xuân, nơi này mới là thảo nguyên thực sự.” Lại còn chọt chọt cái bụng nhỏ mềm mại của Vĩnh Cơ, nó bị nhột liền vặn người, lưng cọ vào ngực hắn. Càn Long bật cười ha ha, “Vĩnh Cơ rất thích nơi này?”

Đầu nhỏ trước mặt gật gật, thanh âm ngọt ngào theo gió thoảng qua tai, “Vĩnh Cơ thích nơi này lắm, Khoa Nhĩ Thấm rất đẹp. Hoàng a mã có thích không?”

“Hoàng a mã sao, Hoàng a mã cũng thích nơi này.” Càn Long ghé sát vào tai Vĩnh Cơ, nó hơi nghiêng đầu sang hỏi, “Hoàng a mã cũng thích thảo nguyên nhiều dê cừu a?”

Càn Long mỉm cười lắc đầu, áp trán lên mặt đứa nhỏ, “Không phải, Hoàng a mã thích là vì Vĩnh Cơ thích.”

“…” Vĩnh Cơ bỗng dưng đỏ mặt. Hoàng a mã cách nó gần quá, nó kinh ngạc nhìn vào đôi mắt chỉ cách nó trong gang tấc, thấy sâu trong ấy đều là sủng nịch ôn nhu.

Vĩnh Cơ ngốc nghếch không hiểu, nhưng rặng mây đỏ trên mặt lại càng lan ra, cuối cùng ngay cả tai lẫn cổ đều đỏ, nó hé môi, mơ hồ gọi, “Hoàng a mã…”

Tim đập thình thịch như muốn vuột ra khỏi ngực, Vĩnh Cơ kêu rồi lại không biết mình muốn làm gì, theo bản năng dựa vào người Càn Long, Càn Long cúi đầu hôn nhẹ lên sườn mặt nó, “Vĩnh Cơ, trẫm sẽ chờ ngươi.”

Vĩnh Cơ muốn nói gì đó, lại không biết làm sao không thốt nên lời được, nó cụp mắt, xoay mặt nhìn về phía trước. Hoàng a mã vừa mới hôn nó, Phúc công công nói qua, đó là việc chỉ mình với phúc tấn mới được làm, vậy mà cả một đường Hoàng a mã hôn nó tới mấy lần.

Vĩnh Cơ bụm mặt, “Hoàng a mã về sau không thể hôn Vĩnh Cơ!”

Càn Long kéo kéo quả cầu nhung bên tai nó, đùa, “Sao lại không thể hôn, trẫm thấy Thập Nhị rất vui mà!”

Vĩnh Cơ dẩu mỏ, cảm thấy Hoàng a mã nói chuyện nghe như lưu manh, nó giận dỗi thở phì phì khoanh tay không nói tiếng nào. Lại không biết Càn Long thích nhất bộ dạng này của nó, hắn lại cúi đầu chuẩn bị trộm hương, chợt nghe cách đó không xa có tiếng vó ngựa tới gần.

“Hoàng thượng, Kinh thành truyền đến cấp báo!” Thị vệ kia đầy vẻ mệt mỏi gió bụi, vừa thấy Càn Long đã nhảy xuống ngựa quỳ trên đất, hai tay dâng tấu lên.

Càn Long thẳng lưng, thu lại nét cười trên mặt, “Chuyện gì?”

“…” Thị vệ kia nhìn lướt qua Vĩnh Cơ ngồi trong lòng Càn Long, mới nói, “Kinh thành cấp báo, Hoàng hậu bệnh tình nguy kịch, xin Hoàng thượng định đoạt!”

“Hoàng ngạch nương?” Dây cương tuột khỏi đầu ngón tay Vĩnh Cơ, Càn Long vỗ vỗ nó, “Thập Nhị đừng vội. Trẫm biết rồi, về lều nói lại kỹ càng tỉ mỉ cho  trẫm.”

Tin tức từ Kinh thành truyền tới, Hoàng hậu ở lãnh cung bỗng dưng bệnh nặng, ngự y mấy người  xem qua cũng thất thủ vô sách, chỉ sợ nàng không còn nhiều thời gian, thỉnh  Hoàng thượng định đoạt.

Đương nhiên tin này là giấu Vĩnh Cơ nói cho Càn Long. Càn Long cứ nói với Vĩnh Cơ rằng không sao cả, nhưng lại hạ lệnh lập tức khởi hành, nhanh chóng quay lại Kinh thành. Mọi người liền hiểu bệnh tình Hoàng hậu nguy kịch ra sao.

“Vĩnh Cơ, cười một cái, Hoàng a mã cam đoan sẽ không để Hoàng ngạch nương của ngươi có việc gì.” Từ khi Ô Lạp thị sinh bệnh, Vĩnh Cơ như thay đổi thành người khác, cơm nước cũng không màng. Càn Long thấy Vĩnh Cơ như vậy, tâm đau gần chết, ngồi cạnh nó cố dỗ nó vui vẻ.

Vĩnh Cơ nhìn cảnh sắc dần trôi xa ngoài cửa xe, lần đầu tiên không để ý lời Càn Long nói. Nó đang rất hối hận, sau khi mình xuất cung, liền quên mất Hoàng ngạch nương, chỉ lo cho mỗi mình. Hoàng ngạch nương ở lãnh cung, nơi đó cũ nát như vậy, ngay cả người hầu kẻ hạ cũng không có. Mình lại mặc quần áo mới cùng Hoàng a mã đi chơi, đúng là bất hiếu. Chính nó từng nói sẽ cố gắng tích cóp chờ khi xuất cung kiến phủ sẽ đón Hoàng ngạch nương theo, muốn người một nhà sống cùng một chỗ.

Chính nó từng nói với Hoàng ngạch nương, nó sẽ nhanh chóng trở lại. Bây giờ Hoàng ngạch nương bệnh, nó không ở bên cạnh, Hoàng ngạch nương nhất định sẽ giống nó trước đây, chờ người khác đến thăm mình, chờ mãi chờ mãi…

Nhưng làm sao mà đợi được. A Ca Sở sẽ không có ai đến, lãnh cung lại càng không, người Hoàng ngạch nương đợi sẽ chỉ còn có nó, nhưng nó lại du ngoạn ngoài cung. Vĩnh Cơ không phải đứa con tốt.

Càn Long thấy Vĩnh Cơ rầu rĩ không vui, thế nào cũng dỗ không được, chỉ có thể sai người ra roi thúc ngựa, bọn họ đến Khoa Nhĩ Thấm trong một tháng, đi về lại chỉ còn nửa tháng. Vĩnh Cơ gầy đến mức mắt thường cũng nhìn ra, Càn Long nhìn đứa nhỏ ngủ say mà đôi mày vẫn cau chặt, vươn tay vuốt ve khuôn mặt của nó, “Vĩnh Cơ, đừng hận a mã!”

Bọn họ về đến Kinh thành là vừa lúc chạng vạng. Vĩnh Cơ quần áo  cũng chưa kịp thay, lại càng không về A Ca Sở, hấp tấp chạy đến lãnh cung.

Đứa nhỏ vội vàng như thế, ngay cả quay đầu nhìn hắn cũng không có lấy một lần. Càn Long đứng trước đường đá dẫn đến Càn Thanh Cung, nhìn bóng dáng nó biến mất sau khúc rẽ. Thân ảnh nó đã không còn thấy nữa, Càn Long lại cố chấp không rời đi, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm nơi vừa khuất bóng nó.

Hồi lâu sau, hắn mới xoay người đối diện Ngô Thư Lai, thản nhiên nói, “Đi thôi, về Càn Thanh Cung.”

Ngô Thư Lai tỏ vẻ kinh ngạc, ông còn tưởng lấy sự sủng ái của Càn Long với Vĩnh Cơ, tuy không nói sẽ thả Hoàng hậu khỏi lãnh cung, nhưng ít nhất cũng sẽ đến thăm chứ.

“Hoàng thượng, vậy còn Hoàng hậu thì sao?”

“Hoàng hậu đã bị trẫm biếm vào lãnh cung, trẫm chấp thuận cho Vĩnh Cơ đến thăm đã là khai ân lắm rồi, quân vô hí ngôn, Ngô Thư Lai, ngươi muốn nói cái gì?” Càn Long quát khẽ, ánh mắt trở nên bén như dao.

Ngô Thư Lai run người cúi đầu, “Nô tài biết tội!”

Vĩnh Cơ chạy đến lãnh cung, nhưng thân thể nó vốn không tốt, chạy quá sức liền thở hồng hộc. An Nhạc phía sau nó bèn trực tiếp cắp lấy nó, dùng khinh công nhảy  vài bước đã đến lãnh cung. Nơi này so với lúc nó rời đi vẫn y nguyên như vậy. Vì đã đến cuối thu, ngay cả bóng cây duy nhất trong góc có thể tăng chút sinh khí cũng lá rụng đầy đất, chỉ còn lại thân cành xác xơ. Vài chiếc lá héo chưa dứt cành lắc lư trong gió thu lạnh, đập vào mắt càng thêm vẻ tiêu điều hiu quạnh, cũng chẳng vì Hoàng hậu sinh bệnh mà thay đổi chút gì.

An Nhạc đặt Vĩnh Cơ trước cửa, xoay người muốn đi, lại bị đứa nhỏ vươn tay giữ lấy. Hắn tỏ  vẻ không hiểu, nhướn mày nhìn nó, đứa nhỏ sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy thì thào, “An Nhạc, ta sợ.”

Nam tử lạnh lùng cũng thấy nao nao, liền vươn ra bàn tay to lớn ấm áp, xoa nhẹ lên đầu nó, vẻ mặt cứng ngắc cũng trở nên nhu hòa, “Không phải sợ.” Lại nói thêm, “Ta ở trên cái cây ngoài cung kia, đừng sợ.”

Vĩnh Cơ gật gật đầu, cất bước tiến vào trong. Điểm khác biệt duy nhất so với lần trước Vĩnh Cơ đến là tiếng gõ mõ đã mất đi, ngược lại nhiều thêm mùi thuốc. Nó không vào từ cửa chính, mà theo thói quen đi tìm Phật đường nhỏ Ô Lạp thị hay ở, lại thấy Dung ma ma không có bên ngoài.

Nó lặng lẽ đi vào, phòng nhỏ cạnh Phật đường có cửa nhưng không chắc, chỉ khép hờ chừa ra một khoảng. Vĩnh Cơ bước qua ghé mắt nhìn vào.

“Hoàng hậu nương nương, người uống thuốc đi, không uống thuốc làm sao khỏe được? Thập Nhị a ca còn phải dựa vào người mà.” Dung ma ma bưng bát thuốc ngồi ở đầu giường, mặt mũi u sầu buồn bã nói. Ngự y đã đến, cũng cho thuốc tốt, không làm khó bọn họ, nhưng thứ Hoàng hậu nương nương muốn không phải dược. Khổ tâm của Hoàng hậu so với ai khác bà càng rõ ràng, nương nương nói đã sáng mắt ra, kỳ thực nàng vẫn không thấy gì cả, nàng chôn mình ở Phật đường này, nói trần duyên đã đứt, nhưng vẫn lặng lẽ nhìn về Càn Thanh Cung, chờ đợi nam nhân kia đến.

“Thôi, bỏ đi, đều là kẻ sẽ chết, tội gì lẵng phí dược liệu.”

“Không phải! Hoàng ngạch nương người nói dối, Hoàng ngạch nương sẽ không chết! Hoàng ngạch nương phải sống lâu trăm tuổi!”

Đứa nhỏ đứng ngược sáng nơi cửa, nắm tay siết chặt, khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng nhìn vào trong. Dung ma ma kinh hỉ buông bát thuốc, “Tiểu chủ tử! Tiểu chủ tử, ngài đã về rồi ư!”

Vĩnh Cơ nhào đến bên giường, nó từ khe cửa nhìn vào không rõ lắm, nhưng đến khi tận mắt nhìn kỹ Hoàng ngạch nương, lại không biết phản ứng sao cho phải. Đây không phải Hoàng ngạch nương uy nghi cao thượng của nó, Hoàng ngạch nương của nó phải là nữ nhân tôn quý, chỉ cần cau mày cũng khiến người khác sợ run, chứ không phải nữ nhân ốm yếu ho khan nằm liệt giường thế này.

Nhưng đây thực sự là Hoàng ngạch nương của nó, bởi vì trên đời sẽ không có  nữ nhân thứ hai nhìn nó với ánh mắt như vậy, lạnh nhạt mà ấm áp, nó trước kia không hiểu, nhưng giờ đã rõ rồi. Ánh mắt như thế chỉ có Hoàng ngạch nương, chỉ có Hoàng ngạch nương mới có.

Ô Lạp thị nhìn thấy Vĩnh Cơ, sắc mặt xanh xao cũng có chút ửng hồng, nàng cố vẫy tay với nó, “Vĩnh Cơ, Thập Nhị của ngạch nương. Lại đây, lại đây cho ngạch nương nhìn một chút.”

Vĩnh Cơ vội nắm lấy tay nàng, bàn tay sớm không còn trắng trẻo nuột nà như hồi phú quý nhàn tản trước kia, mà biến thành bàn tay gầy guộc lạnh lẽo, mất đi độ ấm bình thường.

“Hoàng ngạch nương, Vĩnh Cơ tới thăm người, Vĩnh Cơ về rồi đây.”

Thường ngày nàng sẽ lạnh lùng gạt đi, nhưng Ô Lạp thị lần này còn cho Vĩnh Cơ một nụ cười dịu dàng, nàng vuốt lên mu bàn tay nó, thì thào hỏi, “Vĩnh Cơ, đi có vui không? Không làm Hoàng a mã phiền lòng chứ?”

Vĩnh Cơ lắc đầu, “Không làm Hoàng a mã giận đâu, Vĩnh Cơ ngoan lắm. Vĩnh Cơ cứu Hoàng a mã, Hoàng a mã nói phong cho Vĩnh Cơ làm quận vương. Vĩnh Cơ muốn trưởng thành, vì lớn lên liền có thể xuất cung. Xuất cung kiến phủ rồi đón Hoàng ngạch nương về cùng ở.”

Ô Lạp thị nở một nụ cười, “Vậy quá tốt rồi, Hoàng ngạch nương trước đây không để ý tới Vĩnh Cơ, Vĩnh Cơ có giận không?”

“Không đâu, Vĩnh Cơ không giận.”

“Thế thì tốt, không giận thì tốt. Nếu hắn cũng không giận cũng tốt, ngạch nương không phải cố ý đâu.” Thần sắc Ô Lạp thị hoảng hốt, không biết đang nhắc tới chuyện gì, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi, “Nhưng ngạch nương không biết mình nên làm gì bây giờ.”

“Hoàng ngạch nương…”