Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 136: Ôm nhau

Chương 136 —— Ôm nhau

"Vậy đành chờ Cố Như gửi phần sau của kịch bản thì mới biết được." Hề Mặc mở chai nước, đưa cho Nguyễn Dạ Sênh.

Nguyễn Dạ Sênh nhận lấy chai nước, uống xong nói: "Xem ý tứ của Cố đạo e là sẽ không gửi hết kịch bản trong một lần, đoán chừng bà ấy còn tính toán rất nhiều, chúng ta phải chờ thôi."

"Cứ tùy bà ấy, cũng không có gì bất ngờ." Hề Mặc thản nhiên nói: "Mặc cho bộ điện ảnh này đi theo tuyến tình cảm gì, chỉ cần Cố Như bà ấy muốn quay thì bà ấy đã chắc chắn về mặt xét duyệt. Bây giờ về mặt diễn viên hay tài chính, đoàn phim đã dần sắp xếp ổn thoả, Cố Như sẽ không lấy những việc này ra làm trò đùa, chúng ra cũng cần phải hiểu kịch bản kĩ càng, đợi đến lúc nhập tổ mà quay thôi."

Nguyễn Dạ Sênh gật đầu, nói sao đi nữa thì cô vẫn có niềm tin với Cố đạo.

Nhưng thật sự cô cũng rất tò mò, tại sao Cố đạo lại thiết trí phân cảnh hai nữ chủ đút cherry cho nhau bằng miệng, cô thật sự rất muốn đi lấy điện thoại để nhìn xem rốt cuộc trong kịch bản mô tả phân đoạn này ra sao.

"Cậu không chạy bộ nữa?" Hề Mặc thấy cô đi, lập tức hỏi.

Nguyễn Dạ Sanh: "Không chạy nữa."

Hiện tại cô chỉ một lòng một dạ muốn nhìn xem cảnh đút nhau ăn đó như thế nào, để tốt hơn nữa, phải pha thêm ly trà nóng, ngồi trên sofa rồi từ từ tận hưởng.

Cũng không biết thiết trí nhân vật sẽ ra sao, là nhân vật của cô đút cho nhân vật của Hề Mặc, hay là nhân vật của Hề Mặc đút cho cô?

Vẫn chưa xem, chỉ nghĩ thôi mà lúc này cô đã đỏ mặt tím tai.

Hề Mặc không biết trạng thái nôn nóng lúc này của Nguyễn Dạ Sênh, cho rằng cô vì lười chạy nên nhíu mày nói: "Mới chạy được một lúc mà cậu đã không muốn chạy nữa? Hôm mà chúng ta vừa đổi về, mình dùng cơ thể cậu ôm cậu chạy ra khỏi cổng, chạy đến mệt chết, khi đó mình còn nói cậu, sau khi đổi về nhớ phải chăm chỉ rèn luyện cơ thể, lúc ấy cậu có nghe không?"

"Có nghe." Nguyễn Dạ Sênh cười rộ lên.

Tuy lúc đó ý thức cô mơ hồ nhưng những điều mà Hề Mặc nói với cô, cô đều nghe thấy hết.

Vì sợ cô thiếp đi, dọc đường Hề Mặc nói chuyện với cô rất nhiều, nhưng vì tình huống khẩn cấp, thật sự Hề Mặc cũng không biết mình phải nói gì, dẫn đến có rất nhiều lời đều là những lời tận sâu trong lòng nàng.

Cho dù như thế, Nguyễn Dạ Sênh vẫn muốn nghe thật nhiều.

Những lời đó như là thứ ánh sáng duy nhất trước khi cô chìm sâu vào bóng tối, nó như là chút ánh sáng cuối cùng giữ lấy hơi thở mỏng manh của cô, khi đó cô nghĩ rằng, cô phải cố gắng, phải cố tiến đến ánh sáng của nàng.

Hề Mặc nói: "Vậy còn không chịu tập luyện nhiều hơn?"

"Sức lực của mình rất lớn đó có biết không?" Nguyễn Dạ Sênh có chút không phục: "Là do cậu lúc ấy không dùng quen cơ thể của mình, nếu là do mình ôm cậu chắc chắn sẽ không mệt đến như vậy."

"Lắm lý do."

Nguyễn Dạ Sênh lại tính toán trong lòng, tạm thời không nghĩ đến chuyện kịch bản, cô bước đến trước mặt Hề Mặc, mỉm mỉm cười vươn hai tay về phía nàng: "Không tin cậu đến đây, mình ôm cậu đi vài vòng xem thử, xem có mệt đến thở không ra hơi hay không."

Hề Mặc không nói gì chỉ nhìn cô chằm chằm, tỉ mỉ quan sát.

Hai tay Nguyễn Dạ Sênh vươn ra đột nhiên có chút thấp thỏm.

Không biết có phải vì được ở trong nhà Hề Mặc khiến cô cảm giác mình đã đến gần Hề Mặc hơn, cả cách nói chuyện lẫn hành vi đều không còn chừng mực giống như trước kia, thậm chí còn toát ra vài phần nũng nịu.

Cô không biết như thế có thỏa đáng hay không, trong lòng cô rất mâu thuẫn, cô trông chờ có được nhiều cơ hội tiếp xúc gần với Hề Mặc rồi lại lo lắng nàng thích hay là ghét cách đến gần này của cô.

Cô nhìn Hề Mặc nhưng không cách nào nhìn ra Hề Mặc nghĩ gì, nhất thời tiến không được lùi không xong.

Hề Mặc tiến về trước vài bước, tiến vào phạm vi vòng tay cô có thể ôm ấy, bước vào lãnh địa của cô.

Nguyễn Dạ Sênh chạm phải mồ hôi lạnh lẽo trên cánh tay Hề Mặc, cả người cô ngây ngẩn.

"Sao đứng im rồi?" Hề Mặc nhìn cô: "Không phải nói đi vài vòng xem thử sao?"

Lúc này Nguyễn Dạ Sênh như mới tỉnh mộng, nội tâm tràn ngập sự vui sướng không thể nào đo được, nhiệt huyết trong người như tràn ra theo từng lỗ chân lông.

Vậy mà Hề Mặc lại đáp ứng.

Nguyễn Dạ Sênh bình ổn lại hơi thở, khom người, một tay cô cẩn thận nâng chân Hề Mặc, tay khác cô ôm lấy lưng nàng, bế nàng lên.

Lúc trước khi bị dị ứng hải sản, cơ thể Hề Mặc đã từng được cơ thể Nguyễn Dạ Sênh ôm như vậy, lúc ấy chủ nhân của hai cơ thể này hoàn toàn bị đảo ngược, Hề Mặc không hề có cảm giác.

Bây giờ đã trở về với cơ thể của mình, cảm nhận được sức lực của Nguyễn Dạ Sênh, cô bế nàng lên một cách vững vàng, tức khắc đột nhiên nàng thấy khẩn trương.

Đây là lần đầu tiên nàng bị người khác ôm thế này, cảm giác rất khó nói thành lời.

Có chút không quen.

Mà nhiều hơn là cảm giác tê dại không cách nào hình dung, tê dại đến tận trái tim nàng.

Thậm chí Hề Mặc không biết phải đặt tay của mình ở đâu, ssau một lúc do dự, cuối cùng là nàng ôm lấy hai tay của mình, nhìn qua có chút chật vật.

"Vậy mình bắt đầu đi nha?" Nguyễn Dạ Sênh cúi xuống, thoáng nhìn qua Hề Mặc.

Vừa mới chạy bộ xong, cơ thể Hề Mặc rất ấm, đồ chạy bộ cũng rất mỏng, nhiệt độ ấy qua lớp vải truyền vào bàn tay Nguyễn Dạ Sênh, làm nóng cả nội tâm của cô, Nguyễn Dạ Sênh cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì tươi cười.

"Ừm." Hề Mặc nâng mắt, ở trong lòng nhìn cô, nói: "Để xem cậu có thể đi được bao lâu."

Nguyễn Dạ Sênh cố chịu ngọn lửa đang cháy trong lòng, ôm Hề Mặc bắt đầu đi dọc theo vách phòng tập.

"Thế nào, mình ôm ổn định chứ?" Vì để giảm bớt sự khẩn trương của bản thân, Nguyễn Dạ Sênh vừa đi vừa giả vờ như bình thản nói chuyện với Hề Mặc: "Trước kia khi mình cùng cô học vũ đạo, cô luôn nói với bọn mình là, là một vũ công thì phải luyện thể lực, có thể lực thì vũ đạo của con mới có lực, mới đánh động được người xem. Nhưng thể lực không phải là sức mạnh đơn tuần, mà là sự khéo léo ở bên trong, nếu như không có lực, vũ đạo sẽ trở nên yếu ớt thiếu sức sống, mất hết ý nghĩa."

"Cho nên cậu cảm thấy thể lực bản thân rất tốt?" Hề Mặc nhìn giọt mồ hôi lấp lánh trên chóp mũi của Nguyễn Dạ Sênh, hỏi.

"Đương nhiên rồi." Nguyễn Dạ Sênh cười: "Trước kia khi học múa, cô của mình lấy mình làm tiêu chuẩn, luôn bảo mình biễu diễn cho mọi người xem lực đạo khi múa, mỗi lần múa mình đều xếp đầu."

Nụ cười của cô đầy tự tin và rạng rỡ.

Hề Mặc ngắm nhìn cô, biết Nguyễn Dạ Sênh xứng đáng với sự tự tin này.

Có lẽ vì có chút cảm động, Hề Mặc nâng tay, theo đó nàng vô thức chạm lên cánh tay trần của Nguyễn Dạ Sênh.

Vốn ban đầu nàng chỉ câu thúc nằm gọn trong lòng Nguyễn Dạ Sênh, tay nàng không hề chạm Nguyễn Dạ Sênh, một chạm này, cánh tay Nguyên Dạ Sênh bị tay nàng thiếp lên, đột nhiên như vậy, Nguyễn Dạ Sênh không kịp đề phòng.

Nguyễn Dạ Sênh bủn rủn, hai tay cũng run run.

Cho dù cô có lớn sức, với một Hề Mặc như thế cơ bản cô không có khả năng phòng bị. Tâm run lên, người cũng run lên suýt chút nữa cô lảo đảo, nhưng cô nhanh chóng suy nghĩ, cô cố gắng ổn định cơ thể rồi thả Hề Mặc xuống, tránh cho Hề Mặc bị ngã.

Hề Mặc từ lòng ngực Nguyễn Dạ Sênh thoát ra, đứng lên, nét mặt vi diệu nhìn Nguyễn Dạ Sênh, nói: "Còn đi chưa được nửa vòng mà đã không ôm nổi rồi?"

Nguyễn Dạ Sênh: "..."

Hề Mặc lại nói: "Còn nói lúc đó do mình không sử dụng tốt cơ thể của cậu cho nên lúc ôm cậu mới mệt như vậy, để cho cậu làm thì sẽ khác, bây giờ xem ra đều là lời ngụy biện."

Tim Nguyễn Dạ Sênh đập nhanh thần kì nhưng lời ngụy biện lại hết sức logic: "Lúc đó từ bên trong đi ra cổng, đi một khoảng cách xa như vậy, là ai cũng cảm thấy sẽ rất khó, nếu như ngược lại, cậu dùng cơ thể của cậu ôm mình đi, cũng sẽ mệt chết mà thôi."

Hề Mặc liếc cô: "Ồ vậy sao?"

"Đương nhiên." Nguyễn Dạ Sênh giảo hoạt: "Nếu không cậu ôm mình đi thử xem."

Hề Mặc: "..."

Nguyễn Dạ Sênh biết nàng sẽ không làm, chỉ muốn trêu chọc nàng.

Ai ngờ Hề Mặc chăm chú nhìn cô một lát, nhỏ giọng nói: "Được, thử một chút xem."

Nguyễn Dạ Sênh: "..."

Hề Mặc đi đến trước mặt cô, căn dặn: "Đứng im đừng nhúc nhích."

Nguyễn Dạ Sênh giây đó như ngừng thở, làm sao dám động đậy.

Hề Mặc khom người, nâng người Nguyễn Dạ Sênh rồi bế cô lên, đem Nguyễn Dạ Sênh ôm vào lồng ngực. Mục tiêu chính xác của nàng đó là muốn thể hiện cho Nguyễn Dạ Sênh thấy nàng có thể đi tận vài vòng, cho nên không chút do dự, bế Nguyễn Dạ Sênh lên xong thì nàng bắt đầu đi.

Hai người ai cũng mồ hôi hầm hập, đồ thể thao thoáng mát lộ da thịt hoàn toàn khác so với thường ngày, cánh tay trống không, trên đó là mồ hôi ướt át dán vào nhau.

Nguyễn Dạ Sênh nằm gọn trong lòng ngực Hề Mực, vươn tay câu lấy cổ Hề Mặc, trong mắt sóng nước lăn tăn nhìn nàng.

Đi đi lại lại, xương quai xanh tinh xảo của Hề Mặc theo nhịp thở phập phồng, mồ hôi như đọng lại ở xương quai xanh không chịu rơi xuống.

Nhìn nhìn, Nguyễn Dạ Sênh khẽ cắn môi.

Hề Mặc cũng rũ rũ mắt, ánh mắt nàng đảo quanh trên người Nguyễn Dạ Sênh.

Nguyễn Dạ Sênh mặc áo lót thể thao, bao nhiêu biến hóa trên người cô có thể xem một cách rõ ràng, thậm chí Hề Mặc còn có thể nhìn giọt mồ hôi dọc theo khe ngực chảy đi xuống một cách rõ ràng, xung quanh chiếc rốn cũng đều là mồ hôi.

Hơi thở Nguyễn Dạ Sênh có chút gấp gáp, ngoài miệng nói: "Đi lâu như vậy mà còn rất ổn, cậu tập thể hình cũng rất hiệu quả."

Hề Mặc liếc nhìn cô: "Nếu không cậu cho là phòng tập này của mình chỉ để trang trí hay sao?"

Nàng ôm lấy phần lưng Nguyễn Dạ Sênh, lại nhìn phần eo mềm của Nguyễn Dạ Sênh. Tay nàng dùng sức, lấy đà nâng cơ thể của Nguyễn Dạ Sênh lên, đương nhiên tay sẽ đi xuống theo, lại yên tĩnh bước đi.

Hề Mặc ôm Nguyễn Dạ Sênh, dọc theo phòng tập đi hai vòng rồi mới thả Nguyễn Dạ Sênh xuống, nói: "Mình ôm cậu đi hết hai vòng, sức lực rõ ràng lớn hơn cậu phải không?"

Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh rối loạn, quyến luyến cái ôm của nàng, ngoài miệng cười nói: "Cái này là sao chứ?"

Giữa nữ minh tinh với nhau, so sánh ai ăn ít hơn ai thì có thể hiểu được.

Đi so sánh ai sức lớn hơn ai, này lần đầu cô mới nghe.

Hề Mặc không nói tiếp, chỉ hỏi cô: "Chạy tiếp chứ?"

"Bộ cậu là con sâu chạy bộ sao, còn chưa thấy mệt?" Nguyễn Dạ Sênh cười vì thấy nàng bướng bỉnh, nói: "Đã là giờ này rồi, nhanh ăn sáng thôi, đi xuống lầu, mình làm bữa sáng cho cậu."

Hề Mặc nghĩ nghĩ, ở một tiếng, ra vẻ đáp ứng.

Nàng đưa cho Nguyễn Dạ Sênh tấm khăn lông để Nguyễn Dạ Sênh lau mồ hôi. Hai người dọn dẹp đôi chút, sau đó từng người quay lại phòng tắm rửa, thay quần áo rồi quay lại lầu một.

Nguyễn Dạ Sênh làm hai phần sandwich, thêm một ít rau cùng salad, một người một ly sữa rồi phân quả cam tươi thành hai phần, mỗi người một nửa. Trong việc ăn uống, các nàng rất chú ý, lượng thức ăn không nhiều nhưng đa dạng phong phú, phải đảm bảo đầy đủ thành phần dinh dưỡng.

"Ăn rất ngon." Chưa đợi Nguyễn Dạ Sênh hỏi đến, Hề Mặc ngồi ở bên cạnh chủ động nói.

Nguyễn Dạ Sênh không khỏi cười: "Đây đều là những món làm đơn giản, không nói lên trình độ nấu nướng của mình."

Hề Mặc nói: "Được, vậy đợi xem buổi trưa cậu làm món gì."

Bữa sáng qua đi, Nguyễn Dạ Sênh gấp gáp ngồi ở sofa ôm gối, lấy điện thoại mở ra phần kịch bản mà Cố Như gửi cho cô, không xem những thứ khác, cô nhanh chóng tìm thẳng đến phân cảnh ăn cherry.

Cho đến khi cô tìm đến phân đoạn kia, cô nhanh chóng xem nó kỹ càng.

Vừa nhìn đến, cảm thấy thật sự khó tin.

Càng xem, gói ôm càng bị Nguyễn Dạ Sênh siết chặt, nếu cái gối có thể thở được, e là nó đã sớm bị cô làm cho tắt thở.

Cô không nghĩ đến là, phân cảnh hai người đút cherry cho nhau ăn thì cả hai đang là trong trạng thái bị trói.

Khó trách phải dùng miệng đút cho nhau.

Cố Như đúng là lợi hại.

Hơn nữa lúc quay phim, là cô dùng miệng đút cho Hề Mặc.

Nguyễn Dạ Sênh tai hồng mặt đỏ, nghĩ đến buổi quay đó, nhìn xem tiến triển của hai nữ chủ trong kịch bản, cuối cùng không phát hiện thêm được gì, sự tò mò không được giải đáp, cô cảm thấy mất mát, hận không thể gọi Cố Như để bà ấy lập tức gửi phần kịch bản khác cho cô.