*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Một đứa, hai đứa, ba đứa, bốn đứa...!Còn nữa không?" Hạ Cẩm đếm đếm mấy cái đầu củ cải đỏ* trước mặt, hỏi cái người vừa mới đi ra khỏi phòng.
Thích Không trong tay nhấc theo hai nam nhân bất động, quấn hai người lên cây cột, quay sang gật đầu với Hạ Cẩm: "Không còn, chỉ có một tên bên sư tỷ ngươi, bây giờ qua đó đi."
*Củ cải đỏ: Trẻ con.
"Chờ một lát rồi đi." Hạ Cẩm bật thốt lên.
"Tên còn lại biết võ công, không biết sư tỷ của ngươi có gặp nguy hiểm hay không, vẫn nên qua xem một chút thì hơn." Thích Không kiên trì nói, "Ngươi trông chừng đám nhỏ, ta đi hỗ trợ."
"Ây! Ây hòa thượng, ngươi lại đây trông đám nhỏ để ta đi cho!" Hạ Cẩm vừa muốn bước đi, một đứa bé đã nắm lấy vạt áo hắn, dáng vẻ như sắp khóc tới nơi, hắn vội vã ôm lấy nó mà dỗ: "Không khóc không khóc, chờ một lát sẽ đưa các ngươi về nhà." Chậm trễ một chút như thế, Thích Không đã đi đến trước cửa một gian phòng khác, cửa đột nhiên bật mở, nữ tử thoạt nhìn vẫn thuần lương hiền thục như trước đi ra, trong ngực ôm một đứa nhỏ đang mê man, chỉ là quần áo trên người không chỉnh tề, lộ ra hơn nửa da thịt như hoa như ngọc, từ hai má đến cổ dính đầy vết máu đỏ thẫm.
Hạ Cẩm vội vã đem quay người bốn đứa nhỏ lại, bảo sư tỷ hắn: "Sư tỷ, đừng có dọa trẻ con!" Đến khi thấy được một mảng đùi lớn lộ ra ngoài của nữ tử, lại tăng thêm một câu, "Còn có hòa thượng nữa."
Nữ tử cười nhạo một tiếng, "Tên hòa thượng kia của ngươi mới chỉ thấy nam nhân chứ chưa từng thấy nữ nhân bao giờ đúng không." Nàng nhét đứa nhỏ vào trong lòng Thích Không, "Được, ta đi tắm." Nàng quay người vào phòng, mùi máu tanh nhàn nhạt bay ra từ bên trong.
"Nàng giết người." Thích Không cau mày nói.
Hạ Cẩm giật nhẹ ống tay áo của y, "Được rồi, không phải Phật cũng nói kẻ ác sẽ gặp báo ứng sao?" Hắn nhìn sắc mặt Thích Khôn, thở dài, hạ thấp giọng ghé vào lỗ tai y nói: "Sư tỷ khi bé đã bị bọn buôn người lừa gạt bán vào thanh lâu, trải qua cuộc sống đau khổ suốt một thời gian dài...!Ngươi để nàng trả thù một lần thôi." Hắn vừa dứt lời, nữ tử đã đi ra từ trong phòng, trên người đã dùng vải thấm nước lau qua một lần, chưa đánh phấn trang điểm, tóc tai cũng không vén lên, nhưng quần áo đã chỉnh tề, nàng nhận lấy đứa trẻ từ trong tay hòa thượng, giải thích: "Không muốn để cho thằng bé nhìn thấy những chuyện kia, nên ta vừa cho nó viên kẹo, rất nhanh sẽ tỉnh lại."
Nàng bỗng dừng một chút, ngoắc ngoắc tay với Hạ Cẩm, "Nó giống chúng ta."
Hạ Cẩm cả kinh, nhìn về phía đứa nhỏ trong lòng nàng, "Vậy có nên nói cho cung chủ biết hay không..."
"Ta đưa nó về trước đã, Trình nương tử sợ là đã chờ đến sốt ruột rồi.
Các ngươi cũng đưa bọn nhóc này đến quan phủ đi." Nàng lấy buộc đứa nhỏ trước người mình, phóng người lên lưng ngựa rồi đi mất.
Bỏ lại Hạ Cẩm cùng Thích Không hai mặt nhìn nhau.
"Vừa vặn bốn đứa, ta với ngươi mỗi người ôm hai đứa?" Hạ Cẩm giành trước ôm lấy hai đứa bé gầy nhất, nghiêng đầu nhìn Thích Không.
Việc này nói ra thì dài dòng.
Lần trước Thích Không tình cờ gặp được Hạ Cẩm cùng sư tỷ hắn là Cung Nhụy, bọn họ đã tiện đường kết bạn mà đi.
Nói là tiện đường, nhưng thật ra hai nhóm người cũng chưa xác định điểm đến ở đâu, Hạ Cẩm cùng Cung Nhụy là muốn ra ngoài du sơn ngoạn thủy thuận tiện trêu hoa ghẹo nguyệt, Thích Không thì lại càng vạn sự tùy duyên, nếu đã gặp phải hai người này, thì có lẽ thực sự là do ý trời đã định.
Dù sao có Thích Không ở đây, Hạ Cẩm sẽ không ra ngoài "Hái hoa", trước sau gì thì lần đó hắn đã thề son thề sắt với người ta bảo đảm sẽ không làm chuyện xấu nữa, bây giờ có người ở đây canh chừng, lại càng chột dạ vô cùng.
Mỗi khi đi qua một ngôi chùa nào đó, Thích Không vẫn sẽ đi vào dâng nén hương, Hạ Cẩm cùng Cung Nhụy không theo y, sẽ tự mình đi tìm thú vui.
Không ngờ tới lần nọ Thích Không từ trong chùa đi ra, lại thấy hai người họ vẫn đang đứng dưới chân núi, hình như không phải đang chờ hắn, mà là đang cùng một phụ nhân nói gì đó.
Thì ra phụ nhân kia vốn là gái lầu xanh được chuộc thân, gả cho một lão gia làm tiểu thiếp, sau lại bị ông ta có mới nới cũ mà đuổi ra khỏi nhà, một thân một mình dắt đứa con trai mới bảy, tám tuổi sang thôi bên cạnh nuôi tằm sống qua ngày.
Mấy ngày trước con trai nàng mất tích, nàng tìm khắp thôn cũng không thấy đâu, nên mới đến chùa vái Phật.
Đó là cái một nữ nhân dù đã trở thành thôn phụ nhưng vẫn còn nét xinh đẹp quyến rũ khi xưa, cặp mắt đỏ hoe vì khóc, trăn trở mà nói: "Ninh nhi của ta lớn lên đáng yêu, bên tai trái có một nốt ruồi nhỏ, sau gáy có một cái bớt màu đỏ, nhìn như bông hoa vậy.
Nếu các ngươi có nhìn thấy nó, xin hãy dẫn nó về đây..."
Thấy Thích Không ra tới, Hạ Cẩm bước đến bảo: "Hòa thượng, ta cùng sư tỷ muốn bắt bọn buôn người, ngươi có đi cùng hay không?"
Hai người Thích Không và Hạ Cẩm mỗi tay ôm một đứa bé, dắt theo một con ngựa, mất nửa canh giờ mới từ ngoài thành đi tới quan phủ.
Chờ quan phủ báo án, nhận mấy đứa trẻ rồi bắt hai tên buôn người kia đi, sắc trời đã sắp chập tối, Hạ Cẩm lại không muốn nghỉ lại trong thành, giục Thích Không nói: "Chúng ta đến thôn Lý gia nhanh đi, để còn kịp bữa tối bảo sư tỷ làm gà ăn mày, nàng làm gà ăn mày là ngon nhất luôn đó..."
"Ta chỉ ăn chay."
Hạ Cẩm hơi nghẹn họng một chút, lại nói tiếp, "Vậy chúng ta hái rau dại dọc đường đi, sư tỷ nấu cháo rau ăn cũng ngon nữa..."
Thích Không có thể nhìn ra hắn cũng không thật sự quan tâm đến bữa cơm chiều, mà là đứa trẻ kia."Nó giống chúng ta.", y lại nhớ tới câu nói kia của Cung Nhụy.
Y đột nhiên nhận ra mình biết quá ít về Hạ Cẩm, ngoại trừ việc hắn thích cái đẹp, rượu ngon, mỹ thực, thích mặc màu xanh lam, không thích ăn cá, thì y không biết Hạ Cẩm đến từ đâu, lại muốn đi đâu, là người phương nào, có thân phận gì.
Nếu một ngày nào đó Hạ Cẩm lại chạy trốn như lần trước, y cũng không biết phải đi đâu tìm hắn.
Đây chính là mối vướng bận hồng trần duy nhất, lại lúc nào cũng có thể biến mất không còn tăm hơi của y.
"Nghĩ gì thế, mau lên ngựa." Hạ Cẩm gõ đầu y, "Trời tối rồi thì không thấy rau dại nữa đâu."
Y tự sờ đầu mình, kể từ khi xuống núi y chưa cạo đầu lần nào, tóc con đã mọc dài ra một chút, đâm hơi đau.
Y leo lên ngựa, con ngựa này là của Hạ Cẩm, Hạ Cẩm với Cung Nhụy mỗi người có một con ngựa, Thích Không túi tiền eo hẹp, mua không nổi ngựa, cũng may Hạ Cẩm không thèm để ý, lần nào cũng để y cưỡi chung, Hạ Cẩm buông tay dựa vào người hòa thượng thưởng thức phong cảnh, tùy ý Thích Không cưỡi ngựa đến nơi nào thì đến.
Bọn họ đã hỏi thăm người trong quan phủ, đi đường tắt tới thôn Lý gia, cưỡi ngựa ra cánh đồng ngoài thành, lại hướng về phía núi, vượt qua ngọn núi nhỏ này là đã rút ngắn được nửa chặng đường.
Hạ Cẩm tuy nói muốn hái rau dại, nhưng lại không thật sự để Thích Không dừng lại hái rau, chỉ là đi ngang qua một cái cây dại nào đó có trái, thì sẽ hái một quả cắn một miếng, sau đó chép miệng bảo chua quá, lại đưa nó đến bên mép Thích Không, bảo y cũng cắn một miếng.
Chỉ là cưỡi không bao lâu sau, bầu không khí đã có sự thay đổi, Hạ Cẩm dựa vào lồng ngực Thích Không, theo con ngựa xóc nảy, hắn càng lúc càng ngã về sau, lưng dán vào ngực Thích Không, cái mông cũng dính sát thân dưới Thích Không, khe mông không biết vô tình hay cố ý cọ lên đũng quần y, đánh thức cái côn th*t đang say ngủ kia.
Đũng quần hòa thượng nhô lên một cái túp lều nhỏ, xúc cảm vừa nóng vừa cứng truyền đến bờ mông mềm mại của Hạ Cẩm, hắn phóng đãng mà khẽ lắc hông, lại thêm con ngựa đang chạy, làm cho côn th*t bọc trong lớp vải cứ cọ tới cọ lui trong khe mông hắn.
Thích Không cau mày nói: "Đừng đùa nữa, phải nhanh chóng lên đường."
Hạ Cẩm lại không có ý nghe lời y, tay hắn mò ra phía sau, cách lớp vải nắm chặt cai thứ đang cương cứng kia, cào nhẹ một cái lên phần đỉnh, bụng dưới hòa thượng lập tức thít chặt, hắn liếm môi, đầu dựa lên xương quai xanh của hòa thượng, nghiêng đầu liếm hầu kết y, hàm hồ nói: "Hảo ca ca, chúng ta song tu đi..." Hắn ngậm đoạn xương nhô ra kia, môi kề sát vào mạch máu khẽ đập trên cổ hòa thượng sát.
Đôi môi lại dịch lên trên, hắn liếm cằm hòa thượng, rồi hai má, thậm chí còn muốn hôn lên môi y.
Tầm mắt bị chắn, Thích Không suýt nữa không ghì được cương ngựa, làm con ngựa đạp hụt trên đường núi.
Con đường nhỏ trên núi mặc dù không tính là hiểm trở, nhưng cũng không phải vùng đất bằng phẳng có thể phóng ngựa lao nhanh.
Y nắm cổ Hạ Cẩm đè xuống, lại phát hiện thân thể hắn nóng quá mức, cứ như người bệnh đang phát sốt.
Y vươn tay sờ lên kinh mạch Hạ Cẩm, lập tức không nhịn được nhăn chặt mày.
"Sao lại có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma?"
Hạ Cẩm bị đè xuống lại vùi đầu vào cổ hòa thượng, dùng răng cắn cổ áo y, để lại một cái dấu răng trên xương quai xanh y cho hả giận.
Nghe y nói thế, hắn bỗng ngẩn ra, vận chân khí đi khắp kinh mạch một lượt, mắng thầm: "Thế mà lại vào lúc này..." Hắn nghĩ mình chỉ bị khơi lên dục vọng như bình thường, không chú ý nhiệt độ bất thường trong cơ thể.
Thứ nhiệt độ đó lại càng cháy bỏng mãnh liệt hơn, chỉ trong chốc lát, hắn đã bị nóng đến mềm nhũn cả người, toàn thân ửng hồng, mềm oặt trong lồng ngực Thích Không, thứ trong quần nhô cao, nâng vạt áo hắn lên.
Chân khí trong cơ thể hắn lại hỗn loạn đến nghiêm trọng hơn, Thích Không nắm cổ tay hắn, cố gắng truyền từng chút chân khí mỏng manh sang cho hắn, nhưng khi chân khí của y vừa dung nhập vào người Hạ Cẩm, Hạ Cẩm lại rên lên một tiếng, hai chân kẹp chặt bụng ngựa.
"Là công pháp ta tu, xảy ra sự cố.
Mau đi tìm sư tỷ..." Hắn vừa dứt lời, Thích Không đã giật giây cương một cái, tốc độ con ngựa lập tức tăng lên.
Mà nhiệt độ trong cơ thể Hạ Cẩm cũng bắt đầu tàn phá bừa bãi, hắn cuộn mình ngồi dậy, thở dốc đứt quãng.
Thích Không đè lên kinh mạch của hắn, hỏi: "Bây giờ có thể làm được gì?"
Hạ Cẩm hít sâu một hơi: "Ta có cách...!Nhưng ngươi phải giúp ta."
"Phải làm sao?" Thích Không lập tức hỏi.
Hạ Cẩm nghiêng đầu, cọ má lên bàn tay đang nắm dây cương của y, "Không phải ta đã nói rồi sao, hảo ca ca, chúng ta song tu đi..."
Hắn thì lên yên ngựa cố gắng chống đỡ thân thể, nhưng người vẫn mềm nhũn, hòa thượng đành chuyển sang một tay cầm cương, một tay vòng qua eo hắn, ôm vào trong lòng mình.
Y hơi chần chờ cử động tay, dời xuống hạ bộ dang tràn đầy phấn khởi của Hạ Cẩm, do dự nói: "Ta giúp ngươi?" Hạ Cẩm ngửa ra sau, dựa vào vai y, hơi thở cực nóng phà lên vành tai y, khàn giọng nói: "Hảo ca ca, giúp ta một chút đi."
Hòa thượng nhấc vạt áo hắn lên, có chút vụng về dùng một tay cởi quần hắn, bàn tay đặt lên cái thứ đã cương cứng kia, lúng túng mà bao chặt lấy nó.
Y không biết phải dùng cường độ thế nào để chăm sóc Hạ Cẩm, cái thứ đó theo nhịp chạy của con ngựa mà ra vào trong tay y, tựa như đang thao bàn tay đang nắm hờ của y.
Hạ Cẩm chậm rãi thở ra một hơi, bất đắc dĩ nói: "Hòa thượng, ngươi tính giúp ta như vầy à?"
"Ta..." Thích Không mặt đỏ lên, không biết nên đáp lại như thế nào.
Hạ Cẩm liếm vành tai y, "Được rồi, không trêu ngươi nữa...!Ta muốn ngươi đi vào." Tay hắn linh hoạt mò vào trong quần Thích Không, thành thạo hơn Thích Không nhiều mà chơi đùa côn th*t của y, chơi đến mức nó trở nên càng to hơn, bừng bừng sức sống mà nảy lên trong tay hắn, "Muốn ngươi làm ta, hảo ca ca, mau nhét cây gậy to lớn này vào trong huyệt của ta, thao cái huyệt dâm của ta mạnh lên, thao ta đến không bắn ra gì được nữa, thao chết ta đi..." Cái thứ trong tay hắn lại càng thêm hưng phấn, gần như một bàn tay hắn cũng không cầm hết được.
Hắn liếm môi một cái, móc côn th*t tử trong quần Thích Không ra, lại lột quần mình xuống, hai cánh mông trắng như tuyết lộ ra gió núi, đã có d*m thủy chảy ra từ trong huyệt, thấm ướt cả yên ngựa.
"Quá nguy hiểm, lỡ như té xuống thì sao..."
"Ca ca, ngươi không thao ta thì ta chết mất..." Hạ Cẩm thở dốc nói, "Vậy ngươi giúp ta chút..." Hắn đạp yên ngựa cố gắng nửa đứng lên, mà chân lại run đến nhũn cả ra, suýt nữa thì té khỏi yên ngựa.
Thích Không lập tức ôm eo hắn chặt hơn, để hắn cầm lấy dây cương, buông hai tay đỡ lấy hông hắn, cố gắng ấn mông hắn xuống.
Hai người cưỡi trên lưng ngựa trập trùng lay động, mỗi khi Thích Không muốn chen côn th*t dựng đứng của mình vào giữa khe mông, nhắm vào lỗ nhỏ ở giữa mà nhét vào, thì sẽ bị xóc nảy làm cho đâm trượt, quy đầu khổng lồ chọc tới chọc lui trên cặp mông, d*m thủy của Hạ Cẩm cùng niêm dịch chảy ra từ quy đầu như trộn lẫn vào nhau, làm hai cánh mông cũng trở nên ẩm ướt dính dính, nhưng mà thế nào y cũng không chen vào lọt, hậu huyệt trống rỗng ngứa ngáy khát khao được lấp đầy, hai chân Hạ Cẩm càng run dữ dội hơn, tay hắn cầm dây cương, miễn cưỡng hướng ra sau, đỡ lấy côn th*t Thích Không, dây cương thô ráp quấn quanh ngón tay hắn, sờ soạng phần gốc côn th*t.
"Nhanh lên, ca ca, ta muốn...!Muốn chết đi được..." Hắn bừa bãi mà gọi, miệng huyệt khép khép mở mở, cuối cùng cũng ăn vào được một nửa quy đầu, khát khao mà mút chặt lấy.
Thích Không cắn răng một cái, chậm rãi ấn người Hạ Cẩm xuống, côn th*t to dài thông thuận mà nong mở hậu huyệt mềm đến khó mà tin được kia, bắp thịt Hạ Cẩm căng cứng, hắn ngừng thở, miệng mở lớn quên luôn không khép lại, nước bọt từ khóe miệng nhỏ xuống, cây côn th*t đang xỏ xuyên trong người hắn kia cứ như chấn nát cả linh hồn hắn, hắn mất hết cả cảm giác, ngay cả khoái cảm cũng lui bớt đi, chỉ có xúc cảm khi cái thứ kia đâm vào trong cơ thể hắn từng chút một là vẫn rõ ràng đến thế, hắn dường như có thể nhìn thấy cây gậy tráng kiện kia chen vào huyệt đạo của hắn như thế nào, vách thịt của hắn co bóp vội vàng bao lấy đồ vật đang xâm nhập này ra sao, rồi bọn họ cuối cùng hợp thành một thể bằng cách nào.
Lắc lư trên lưng ngựa, mồ hôi cùng d*m thủy làm cái mông Hạ Cẩm trở nên quá mức trơn trượt, ngón tay Thích Không nắm ra cả dấu nhưng cũng không đỡ được, hắn ngã ngồi xuống một chút, côn th*t cứng ngắc đột ngột đâm đến nơi sâu xa nhất trong hắn, hắn rên lên một tiếng ngắn ngủi, bắn ra tinh dịch trắng đục
"...!Không sao chứ?" Thích Không thở ra một hơi, đỡ lấy Hạ Cẩm như mất hồn ngã vào trong ngực y.
Hạ Cẩm vẫn còn đắm chìm trong cơn cao trào, tựa như không nghe thấy mà dựa vào người y, hậu huyệt vẫn thít chặt, cắn lấy côn th*t đang đâm chọc trong cơ thể hắn.
Toàn thân hắn từ từ mềm xuống, như muốn tan chảy trong ngực Thích Không, bởi vì hậu huyệt vẫn còn ngậm dương v*t, phía trước của hắn lại run rẩy mà nổi lên phản ứng, nhưng vẫn không hoàn toàn cương, vô cùng đáng thương mà nửa cương lên.
Hơi thở của hắn dần vững trở lại, mở miệng nói ra câu đầu tiên lại là: "Hòa thượng...!Động đi."
"Cái gì?"
"Còn chưa đủ...!Tiếp tục thao ta, phải, phải thao ta đến mức bắn không ra nữa mới được..." Hắn tự mình ưỡn mông, côn th*t đâm vào rút ra theo nhịp chạy của con ngựa, khi thì đâm hắn tới nảy lên, khi thì chọc vào đến nơi sâu nhất, hắn liên tục lắc eo, như cưỡi ngựa mà cưỡi lên côn th*t của hòa thượng, rên rỉ, "Ha...Thao chết ta...!Nhanh lên, hảo ca ca, ta chết mất..." Eo hắn dần dần nhũn xuống, nằm nhoài trên lưng ngựa, chỉ còn cái mông vẫn dính liền với hạ thể Thích Không, có thể nhìn thấy rõ ràng dương v*t đỏ tím không ngừng ra ra vào vào trong cặp mông trắng nõn.
Hắn khó nhịn mà vặn vẹo thân thể, suýt nữa thì lại rơi khỏi lưng ngựa, Thích Không bèn ôm hắn ấn chặt xuống yên ngựa, vừa cầm cương cưỡi ngựa, vừa va chạm mông thịt của hắn, cắm hắn đến mức nước văng tứ tung, từng tiếng rên rỉ chồng lẫn lên nhau, chấn động tới mấy con chim trong rừng.
Đợi đến khi con ngựa xuống núi, Hạ Cẩm đã bắn một lần, Thích Không cũng bắn vào trong hắn một lần, tinh dịch từ trong huyệt chảy xuống yên ngựa.
Mà Hạ Cẩm thoạt nhìn vẫn không khá hơn chút nào, trái lại càng thêm gay go, dục vọng mãnh liệt cắn nuốt lý trí của hắn, Thích Không mới vừa rút ra khỏi hậu huyệt, hắn đã lắc eo khóc lóc cầu xin Thích Không lại cắm vào, thậm chí còn nâng mông lên tự mình moi móc bên trong hậu huyệt, tinh dịch sền sệt chảy ra từ cái miệng nhỏ bị thao đến không khép lại được của hắn.
Thích Không đột ngột kéo vạt áo, ấn hắn vào ngực mình, bịt kín cái miệng đang rên rỉ của hắn.
Một bóng người xuất hiện đằng xa, con ngựa chạy nhanh, phút chốc đã đến gần người nọ, thoạt nhìn là một gã tiều phu.
Thích Không hỏi: "Thí chủ, thôn Lý gia ở phía trước có phải không?"
"Đúng thế, đi về phía trước vài dặm nữa là đến rồi." Tiều phu chỉ con đường trước mặt, lại nhìn Hạ cẩm đang nằm trong lồng ngực Thích Không.
Sắc trời đã tối, gã không thấy rõ biểu cảm hai người, chỉ có thể hỏi: "Tiểu huynh đệ này không sao chứ hả?"
"Thân thể hắn không thoải mái, ta muốn đưa hắn đến thôn trang nghỉ ngơi."
"Thế thì tiểu sư phụ ngươi đi nhanh đi, căn nhà ngay gốc hòe già đầu thôn kia là của đại phu đó."
"Tạ thí chủ nhắc nhở." Thích Không gật đầu, giật dây cương, con ngựa cấp tốc chạy đi mất.
Nếu đã sắp vào thôn, vậy thì đương nhiên y không thể cùng Hạ Cẩm cứ thế mà đi vào.
Mà Hạ Cẩm đã mất trí hoàn toàn, liên tục giãy dụa trong lồng ngực y, hàm răng gặm cắn ngón tay y, mơ hồ van xin y cắm vào.
Y nên dùng thứ gì để cắm vào thay đây?
Tay nải vẫn đang treo trên lưng y, một cây gậy chọc vào lưng y.
Đó là cây gõ mõ của y.
Không thể dùng dùi gõ mõ để làm chuyện như vậy.
Y lập tức bác bỏ ý nghĩ này.
Âm thanh Hạ Cẩm từ từ nhỏ dần, ngón tay vẫn còn cắm trong hậu huyệt của mình, nhỏ giọng nức nở cầu xin y.
Bọn họ đã có thể nhìn thấy ánh đèn đuốc của thôn trang ở xa xa, Thích Không khẽ cắn răng, rút gậy gõ mõ từ trong tay nải ra.
Dùi gõ mõ thấm đẫm nhiều năm đèn nhang, thân gỗ được mài bóng loáng toát ra mùi thơm của đàn hương trong chùa.
Thích Không thả chậm con ngựa, trong lòng đọc thầm A Di Đà Phật, rút tay Hạ Cẩm tay ra, đồng thời nhét thân gậy trơn nhẵn vào hậu huyệt hắn.
Dùi gõ mõ có phần đầu là một hình cầu thô to, đuôi là tay cầm bằng gỗ tinh tế, Thích Không đẩy cây gậy vào sâu bên trong Hạ Cẩm, dừng lại ở nơi sâu nhất của hắn, hậu huyệt khát khao cắn chặt lấy gậy gõ mõ, càng nuốt nó vào sâu hơn nữa.
Thích Không kéo quần áo của hai người lại, giấu vào trong vạt áo, ôm lấy Hạ Cẩm xoay người xuống ngựa.
"Sắp tới nơi rồi, chúng ta đi tìm sư tỷ của ngươi nhé." Y ghé vào bên tai Hạ Cẩm nói.
Đáp lại y làmột tiếng thở dốc cùng một nụ hôn ướtát
______
*Gà ăn mày, còn gọi là gà nướng đất sét:
*Dùi gõ mõ như này nè:
======Hết chương 5======
#Riz: Chương sau lại chơi tiếp, mấy chương tới nữa thì chơi đồ chơi tình thú cổ đại luôn, quá là dữ:)).