Hoàn Lương

Chương 7

61.

Án mất tích lại một lần nữa gặp bình cảnh.

Cơ quan công an suốt đêm mở hội nghị, những người phụ trách vụ án, bất kể đang ở nơi đâu, cơ hồ đều vội vàng chạy tới.

Trừ bỏ vị trí bên cạnh ngài giám đốc vắng mặt, nhưng không có bất kì ai dò hỏi đến người kia.

Nguyên nhân mở họp rất đơn giản – suy luận của bọn họ bị đánh đổ.

Những người mất tích tính đến hiện nay tổng cộng có 12 vị, 11 người trước đều là những thanh niên trẻ tuổi trên dưới hai mươi, giới tính không hạn, có cả nam lẫn nữ.

Tuy nhiên riêng nạn nhân số 12 lại xuất hiện vấn đề.

Nạn nhân thứ 12 tên là Lan Cao Mân, năm nay 32 tuổi, không vợ không con, cùng cha mẹ già mỗi người có nhà riêng.

Lan Cao Mân công tác bận rộn, ngày đêm đều không rảnh rỗi, cho nên không thường xuyên về nhà.

Nhưng gần hai tháng không liên lạc, cha mẹ lúc này mới đi tới những nơi con trai thường xuyên lui tới, phát hiện người này như thể bốc hơi khỏi thế giới này.

Bọn họ đến bây giờ chỉ mới đưa ra hai kết luận:

Một, những người mất tích không có liên hệ gì với nhau, hung thủ không phải báo thù, tùy cơ gây án, động cơ không rõ, khả năng sẽ còn tiếp tục gây án.

Hai là, không rõ nạn nhân hiện đang ở đâu, tỉ lệ sống sót cực thấp, nhưng lại không hề phát hiện ra thi thể, hẳn đã bị hung thủ cất giấu ở một nơi nào đó.

62.

Một người nhấc tay: “Nạn nhân thứ 12 có thể hay không chỉ là ngoài ý muốn, mà không hề liên quan gì với liên hoàn án mất tích này?”

Có người gật đầu đồng ý, có người lại lắc đầu phủ nhận.

Nữ cảnh sát căm giận: “Đây rõ ràng đều là thủ đoạn của cùng một người, trước sau không hề lưu lại dấu vết, hung thủ nhất định có tố chất tâm lý cực cao, hơn nữ thủ pháp khác hẳn người bình thường.”

Nữ cảnh sát tuổi đời còn trẻ, xưa nay nổi tiếng tính tình đanh đá, trong lúc nhất thời không ai mở miệng chọc nàng.

Giám đốc nhíu mày, tay phải xoa xoa quần áo – đây là hành động theo bản năng mỗi khi ông muốn hút thuốc.

Nữ cảnh sát lại nói: “Trực tiếp bắt y lại là được rồi, bắt người, thành phố khẳng định sẽ không có người mất tích nữa.”

Giám đốc liếc nhìn nàng một cái: “Tiểu Văn, chú ý lời nói.”

Người này không thể động, nếu không có chứng cứ xác thực, bọn họ không thể xuống tay.

Huống chi, một người có thể đi tới vị trí hiện tại, khẳng định đều có đường lui.

Sự tình không hề đơn giản như nữ cảnh sát tưởng tượng.

63.

Giám đốc không có thuốc để giải sầu, đành phải uống một hớp trà đặc bình tâm: “Tiểu Văn, cô vào sở cũng sắp sửa hai năm rồi nhỉ.”

Nữ cảnh sát gật đầu: “Vâng, từ khi nạn nhân đầu tiên mất tích, tôi đã làm việc trong này.”

Giám đốc thở dài: “Cô còn nhỏ, rất nhiều chuyện không rõ.”

Bắt giam một người nào có dễ như vậy.

Không có chứng cứ, ai dám phê chuẩn lệnh bắt tạm giam.

Hơn nữa kể cả có đưa được người về đồn, còn chưa kịp thẩm vấn lại phải lập tức thả người đi.

Thời buổi này, chạy tội nào có khó gì.

Một người có quyền, có tiền, chỉ một câu nói có vô số kẻ nguyện ý bán mạng chết thay.

Đến lúc đó chỉ có bọn họ, những kẻ ‘bắt lầm người’ này phải chịu chỉ trích mà thôi.

64.

Nữ cảnh sát không tiếp tục lên tiếng.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới, con trai giám đốc cũng là một nạn nhân trong vụ án này.

Bằng không, vị trí bên cạnh giám đốc sẽ không trống người.

Bọn họ nói trắng ra là vì nhân dân phục vụ, nhưng giám đốc không chỉ muốn một lòng vì nhân dân, còn phải mỗi ban đêm đều đang cầu nguyện cho con trai của mình bình an vô sự.

Trong phòng im ắng, mọi người không hẹn mà cùng im lặng cúi đầu.

65.

Du Tá không hề biết nơi ở của mình và Hám tiên sinh bị cảnh sát đến thăm hỏi, cậu vẫn như trước bình thản ở bên người mình thích, làm một con thỏ ngoan ngoãn nghe lời.

Tờ lịch cuối cùng bị xé đi, thay bằng một quyển lịch mới, lại một năm cũ đã qua.

Tuy nói mùa đông năm nay lạnh giá hơn mọi năm, thế nhưng tuyết đầu mùa tới không sớm cũng không muộn, nhằm đúng ngày mùng 1 đầu năm mà đến.

Không biết có phải bởi vì Hám tiên sinh không thích cậu ra cửa hay không, mà từ đó đến nay cậu chẳng hề có cơ hội dậy sớm chạy bộ.

Du Tá tỉnh lại bởi vì nghe được tiếng nói chuyện từ lầu dưới truyền tới.

Cậu không đi xuống lầu, chỉ mặc áo ngủ cẩn thận, tay chân nhẹ nhàng mà đứng bên cầu thang, nhón chân nhòm bên dưới.

Hám tiên sinh bắt chéo chân ngồi trên sofa, đối diện là hai vị mặc cảnh phục.

Hai mắt cậu lấp lánh, nhấp môi ngồi lên bậc thang lạnh lẽo.

66.

Hám tiên sinh mang theo biểu tình thỏa mãn sau tình sự, ngữ khí lại không thể nói là cao hứng hay không: “Luôn chọn thời gian nửa đêm người người đi ngủ mà tới, là thói quen của quý sở sao?”

Nam cảnh sát cười khổ: “Xin lỗi ngài… chúng tôi……”

Nữ cảnh sát gay gắt ngắt lời: “Hám tiên sinh ở nội thành kinh doanh công ty đúng không nhỉ, nghe nói quý công ty luôn luôn bận rộn, không biết Hám tiên sinh vì lí do gì mà lại lựa chọn ở địa phương xa xôi như thế này, mỗi ngày đi làm đều quá bất tiện ấy?”

Hám tiên sinh cười cười: “Người mà tôi bồi dưỡng cũng đủ khả năng điều hành công ty hoạt động bình thường, người yêu tôi thích nơi này, huống chi đây là chuyện riêng của tôi, không nhọc người khác tới suy nghĩ hộ.”

Nữ cảnh sát nói tiếp: “Ngài đã có người yêu, cũng nên vì hắn suy xét một chút, cớ sao lại làm những việc sẽ hại hắn như thế?”

Nam cảnh sát khẩn trương: “Tiểu Văn!”

Hám tiên sinh nhàn nhạt hỏi: “Câu nói này có ý tứ gì?”

Nữ cảnh sát nói: “Ngài nhốt người yêu mình ở lại nơi này, chẳng lẽ không phải đang hại hắn sao?”

Du Tá ngẩn người, móng tay cơ hồ muốn cắm vào trong da thịt.

Cậu ngây ngốc mà lắc đầu.

Không phải, các người nào có phải tôi, dựa vào cái gì lại nói Hám tiên sinh của tôi như vậy?

67.

Du Tá không biết cảnh sát đến đây vì lí do gì.

Cậu cũng không muốn nhìn thấy cảnh sát, cậu phải cố gắng lắm mới không lao xuống tầng dưới đuổi hai người kia đi, chỉ cứng còng ngồi thu mình ở đó.

Cậu nghe thấy Hám tiên sinh lên tiếng: “Lần này tới, chính là để hỏi tại vì sao tôi lại ở vùng ngoại thành? Từ khi nào mà các cậu lại quản cả việc nhà ở của công dân nữa vậy?”

Nam cảnh sát tiếp lời: “Vẫn là chuyện lần trước, là như thế này, chúng tôi tìm trong tiệm của Lan tiên sinh nhưng không tìm được giấy tờ ghi chép nhập xuất hàng các tháng khác, chỉ tìm được duy nhất của tháng Lan tiên sinh mất tích…. Ngài cùng Lan tiên sinh quen biết lâu như vậy, có biết hắn thường xuyên giao tiếp với vị khách hàng nào hay không?”

Hám tiên sinh lắc đầu phủ nhận: “Xin lỗi, công việc của tôi cùng hắn không hề có chút liên hệ gì, tôi cũng chưa bao giờ tiếp xúc khách hàng của hắn.”

Nam cảnh sát dừng lại, tựa hồ đang đắn đo xem nên hỏi tiếp câu gì.

Hám tiên sinh nói: “Tôi cũng rất đau buồn, dầu sao thì chúng tôi đã quen biết khá nhiều năm, nếu không phải người yêu tôi vẫn luôn an ủi, tôi cũng sẽ không thể nào thoát khỏi nỗi đau mất đi bạn tốt nhanh như vậy.”

68.

Nam cảnh sát hỏi Hám tiên sinh rất nhiều vấn đề, Du Tá nhìn thấy sự buồn bã không che dấu nổi trên khuôn mặt nam nhân, trong lòng càng muốn đuổi hai người kia ra ngoài.

Vì cái gì lại hỏi Hám tiên sinh những chuyện đó? Hám tiên sinh cùng người đã chết kia rất quen thuộc sao?

Các ngươi đi hỏi người khác a, không cần phải quấn lấy Hám tiên sinh, đừng khiến Hám tiên sinh lộ ra biểu cảm bi thương như vậy.

Khiến cho tựa hồ….

Tựa hồ….

Người chết mới phải người yêu của Hám tiên sinh vậy.

Du Tá mím môi, dù cho quanh mình tràn đầy hơi ấm của máy sưởi, tay chân cũng lạnh lẽo rụng rời.

69.

Nét mặt nữ cảnh sát không được tốt lắm, lúc đẩy cửa đi ra kém chút nữa quăng vỡ cánh cửa.

Nhìn dáng vẻ kia có lẽ không được đến đáp án mà nàng mong muốn.

Nam cánh sát vừa cười làm lành xin lỗi, vừa lặp đi lặp lại không phải bọn họ cố ý quấy rầy Hám tiên sinh nghỉ ngơi đâu, ánh mắt liếc nhìn góc tường: “Hám tiên sinh thích cất chứa rượu vang đỏ sao?”

Đó là một cánh cửa thông với tầng hầm, chẳng qua khóa lại đã lâu, độ ẩm quá cao, Hám tiên sinh không cho phép Du Tá đi vào.

Hám tiên sinh nói: “Đúng vậy, thuần hương lại ngọt ngào, tôi cứ nghĩ không có ai so với tôi càng thích cất chứa rượu vang đỏ.”

Nam cảnh sát không nán lại lâu, đi theo sau nữ cảnh sát: “Thật sự rất xin lỗi ngài, tôi sẽ yêu cầu cục trưởng bỏ thứ mà ngài ấy cất giữ nhiều năm ra gửi tới đây, coi như món quà xin lỗi vì đã làm phiền của chúng tôi.”

Hám tiên sinh xua tay: “Không cần.”

Cửa lớn đóng lại, ‘răng rắc’ một tiếng khóa trái.

Du Tá phục hồi tinh thần lại, vội vàng men theo hành lang đi về phòng, trốn mình vào trong ổ chăn.

Cửa phòng không có đóng kín, để lại một cái khe, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân vững vàng lên lầu của nam nhân.

Khe hở bị mở rộng ra, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào trong phòng, chiếu rõ khuôn mặt Du Tá.

Du Tá nhắm chặt mắt, bỗng nhiên nghe được nam nhân khẽ cười.

“Nhóc hư này.”

Du Tá cả kinh.

Cậu theo bản năng nhảy dựng dậy, đầu gối quỳ lên chăn nệm, nhào tới ôm eo nam nhân: “Em, em chỉ là nửa đêm tỉnh giấc, em không cố ý nghe lén ngài nói chuyện đâu…”

Hám tiên sinh cúi người, sờ lấy cổ chân đã lạnh của ai kia, khẽ trách: “Lại không biết đi giày, không phải nhóc hư còn là cái gì?”

70.

Du Tá thực mau liền quên mất chuyện cảnh sát tới đây hỏi thăm.

Cậu còn đang bận lo lắng việc mình nghe lỏm bị bắt, lại bị Hám tiên sinh nhẹ nhàng bâng quơ mấy câu liền quên luôn.

Chẳng qua nam nhân phạt cậu, với lí do không có đi giày.

Phạt cậu quỳ xuống sàn nhà, thay y khẩu giao, lại buộc cậu phải nuốt hết tinh dịch y đã bắn ra.

Rồi sau đó, đầu gối cậu bị ứ máu đỏ lên, khiến Hám tiên sinh đau lòng mà xoa nhẹ một hồi lâu.

Một tuần sau, Hám tiên sinh không ở nhà, tới công ty làm việc.

Chuông cửa bị ấn vang, người bên ngoài tự xưng là chuyển phát nhanh.

Du Tá nghi hoặc, vị shipper nào lại nguyện ý chạy hai giờ xe tới vùng ngoại thành này giao hàng đây?

Cậu có chút cảnh giác, kêu đối phương đặt đồ ở ngoài cửa, đuổi đi.

Nửa giờ sau, Du Tá mới mở cửa ra, nhanh chóng kéo hộp vào nhà.

Trên thùng hàng không ghi tên người nhận mà chỉ viết người gửi, là giám đốc sở cảnh sát H thị – Lạc Hoành Tuấn.

Du Tá ôm thùng hàng sửng sốt một hồi lâu, rốt cuộc nhớ tới tuần trước cậu cảnh sát kia nói sẽ gửi chai rượu tới cho Hám tiên sinh để tạ lỗi.

Cậu mở lớp đóng gói phức tạp ra, ôm lấy bình rượu nặng trĩu, nhìn về phía cánh cửa nơi góc phòng kia.

Thời tiết quá lạnh sẽ làm hỏng vị rượu, những chai rượu vang đỏ quý báu đều yêu cầu phải cất giữ trong hầm rượu.

Cậu đã để bình rượu ở ngoài cửa lâu như vậy, còn chần chừ chút nữa, cậu sợ mình sẽ phá hủy món quà này mất.

Du Tá nghĩ nghĩ, bước một bước chân hướng về cửa tầng hầm kia.

Lúc cậu hỏi về hầm rượu, Hám tiên sinh nói bên trong quá ẩm ướt, không tốt cho thân thể, cho nên cậu không được đi xuống.

Cậu đứng ở đầu cầu thang, lặng nhìn cánh cửa kia, biểu tình có chút rối rắm, như đang tự kiến thiến tâm lý.

Cuối cùng, cậu cẩn thận ôm lấy chai rượu ấy, mở ra cánh cửa kia.