Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 42

Tề Nhạc Nhân lại ngồi trên phi thuyền.

May mắn thứ mà cậu ngồi lúc này không phải là phi thuyền lớn bị nổ tung mà là phi thuyền của sở thẩm phán, hình thể càng nhỏ, tốc độ càng nhanh, hình dáng càng …..kỳ quái. Mặc dù cậu đã nhìn thấy các loại vũ khí steampunk ở Vùng Đất Hoàng Hôn, nhưng đột nhiên nhìn phi hành khí tương tự một con côn trùng quái dị vẫn phá hủy thẩm mỹ của Tề Nhạc Nhân.

Phi thuyền rất nhỏ, ngay cả bên trong trực thăng cũng lớn như vậy, Al đang ngồi đối diện với cậu, khoảng cách giữa hai người chỉ có một bàn vuông nhỏ nửa thước.

“Tại sao tôi bị hạn chế hành động? Nhiệt tình làm việc thiện cũng là phạm tội à?” Tề Nhạc Nhân bị cu0ng bức lên tàu vũ trụ, giận dữ nói.

Al ôm cánh tay, híp mắt chợp mắt: “Xin hợp tác với Sở thẩm phán, cám ơn.”

“Ít nhất anh tới nói cho tôi biết nguyên nhân, không hiểu gì bị Cục Cảnh sát bắt đi tôi không thể tiếp thu!” Tề Nhạc Nhân nói.

“Là Sở thẩm phán, ở đây không có đồn cảnh sát.” Al nhắm mắt nói.

“Cho nên lý do gì?” Tề Nhạc Nhân không từ bỏ hỏi.

Al im lặng trong vài giây, như thể hắn thực sự đang ngủ, vì vậy khi Tề Nhạc Nhân nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời, Al mở mắt. Dưới ánh hoàng hôn mặt trời lặn, đôi mắt của hắn không phải là màu nâu, mà là sự phản chiếu lửa đỏ của ánh chiều tà, giống như thiêu đốt, nhưng dù vậy, đôi mắt hắn vẫn lạnh lùng.

“Lý do?” Hắn tự lẩm bẩm một mình, hai tay ôm trước ngực thả xuống đặt ở trên bàn, thân thể hướng về trước, tới gần Tề Nhạc Nhân; tuy rằng giống như một thiếu niên, nhưng khí thế kinh người. Không gian nhỏ bé này khiến người Tề Nhạc Nhân cảm thấy rất khó chịu, cậu ngưỡng người ra sau một chút nhưng cũng không tránh khỏi tầm mắt của hắn.

Loading...

“Nếu tôi không mang cậu đi...” Al nghiêng đầu nở nụ cười chế nhạo, “Cậu cho rằng mình có thể sống được bao lâu?”

Biểu tình Tề Nhạc Nhân đọng lại trên khuôn mặt, vị trí sau gáy lại truyền đến cơn đau nhói bén nhọn, cậu gần như muốn kêu ra tiếng.

Al lười biếng dựa lưng vào ghế, nhìn Tề Nhạc Nhân cố gắng áp chế bất an cùng vẻ mặt nghi hoặc, cười như không cười: “Cậu cảm thấy được sao?”

“Cái gì?” Tề Nhạc Nhân có chút luống cuống, cậu đã nhận ra được chính mình gặp rắc rối, rắc rối lớn.

“Nó đang cố gắng phát triển, giống như một hạt giống, nó vươn rễ để hấp thụ ‘chất dinh dưỡng của đất’ dùng sức sinh trưởng. Thật là một vật nhỏ bé nhưng có sức sống.” Al nỉ non như nằm mơ, “Một ngày nào đó nó sẽ trở nên mạnh mẽ và càng tham lam hơn; ép khô mọi chất dinh dưỡng của ‘đất’ dù đất có cạn kiệt đi chăng nữa, nó không biết cảm kích, nó không hiểu được sự quay lại, nó chỉ biết đoạt lấy mà thôi. Nhưng dù vậy, vẫn luôn có những người thèm muốn sức mạnh của nó, như uống rượu độc giải khát, họ càng chìm sâu cho đến khi không thể cứu vãn được nữa.”

Tề Nhạc Nhân mơ hồ biết hắn đang nói cái gì: “Giết chóc chi chủng... sao?”

Nhưng làm thế nào là có thể? Cậu rõ ràng đã replay, làm sao nó có thể ký sinh được?

Al mỉm cười, khó có thể biết đồng tình hay là lạnh nhạt, hắn không trả lời.

Phi thuyền đáp xuống một góc hẻo lánh trên đảo Mặt Trời Lặn, Tề Nhạc Nhân theo Al xuống phi thuyền, tòa nhà đắm chìm trong ánh hoàng hôn dường như thánh địa thời trung cổ. Con đường xếp một hàng cột đá làm trục trung tâm, hai bên đường đá có những kiến trúc màu trắng đối xứng, tràn ngập không khí tôn giáo nhưng cũng không phải là kiến trúc tôn giáo thuần tuý.

Bọn họ rơi xuống ở trung tâm quảng trường, xung quanh có một vài người mặc đồng phục giống như Al, cảnh tượng rất vội vã.

Al dẫn Tề Nhạc Nhân đến một tòa nhà màu trắng, nhìn từ xa đã thấy tòa nhà này cao hơn các tòa nhà khác, hai bên đường treo đầy tượng thần lấy đủ tư thế cầu nguyện. Tề Nhạc Nhân bước lên bậc thang, ngẩng đầu nhìn tòa nhà kiến trúc màu trắng tựa vào núi nguy nga trang nghiêm này, trong ánh hoàng hôn dường như là nơi thánh địa ẩn thân.

Một cơn gió biển thổi qua, hơi nước trong không khí làm Tề Nhạc Nhân hắt xì.

Cậu xoa mũi, bước chân sang một bên rồi ngẩng đầu lên.

Hai nam nhân trẻ tuổi bước ra từ trung tâm văn phòng thẩm phán.

Đi đằng trước là một người có mái tóc đen dài, mặc trang phục giống Al, bên ngoài cũng mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu đen; cách đó không xa gió biển thổi qua, mái tóc dài và chiếc áo sơ mi của hắn bay theo gió, lộ ra cần cổ thon dài và khuôn mặt xinh đẹp phi giới tính.

“Boss.” Al đứng thẳng dậy, cúi đầu kêu một tiếng.

Nam nhân không thèm để ý mà nhìn thoáng qua hai người một cái, lãnh đạm nói rồi nhìn thẳng về phía trước.

Tề Nhạc Nhân lại chết lặng.

Không phải vì người đàn ông vừa rồi, mà là vì Ninh Chu đứng sau lưng người nọ.

Ninh Chu dừng lại bên cạnh Tề Nhạc Nhân, nhìn cậu một cái thật sâu.

Mặt trời lặn làm dịu đi khuôn mặt và đôi mắt của hắn, nhưng Tề Nhạc Nhân biết, khoảnh khắc dịu dàng này chỉ là ảo giác. Cậu nhớ rõ có lần Ninh Chu không phải nhìn cậu bằng ánh mắt như thế, khi đó “cô ấy” yên lặng nhìn “nàng”, giống như đang nhìn bảo vật quý giá nhất trên đời. Vậy mà bây giờ trong đôi mắt xanh lam ấy, tình yêu đã bị hiện thực vô tình hủy hoại, thậm chí đem thời gian đông lại thành băng.

Con chim lớn màu đen dừng ở trên vai Ninh Chu thầm thì kêu, tựa hồ không chịu nổi cảnh nhìn người trước mắt thành xa lạ, vỗ cánh bay vào biển cả mênh mông và ánh hào quang của mặt trời đang lặn.

Ninh Chu cúi đầu, từ bên người Tề Nhạc Nhân đi qua, vội vàng đuổi kịp nam nhân phía trước.

“Cậu có vẻ hứng thú với hắn?” Nam nhân tóc dài nhướng mày hỏi.

“Tại sao anh ta lại đến Sở thẩm phán?” Ninh Chu không trả lời.

“Ồ, cậu thế mà chủ động hỏi tôi? Người mới đó có quan hệ gì với cậu?” Hắn quan tâm hỏi.

“Này không liên quan tới anh.” Ninh Chu mở cửa phi thuyền bên ngoài, ngồi xuống. Người đàn ông tóc dài xem một tiếng rồi ngồi xuống đối diện với hắn.

Phi thuyền cất cánh bay về phía biên giới Vùng Đất Hoàng Hôn.

Người đàn ông tóc dài mở ngăn kéo bên cạnh bàn, lấy trà ra châm trà. Phi thuyền khẽ rung động, nhưng hắn châm trà ổn không có xảy ra chuyện gì: “Uống một tách trà giải rượu đi, tôi ngửi được mùi rượu trên người cậu, haha.”

Ninh Chu không nhúc nhích, không nói chuyện, lạnh lùng nhìn hắn chăm chú.

Nam nhân tóc dài chính mình nhấp một ngụm, chán ghét nói: “Vị trà này như thế nào?”

Người điều khiển phía sau phi thuyền thấp giọng nói: “Xin lỗi BOSS, tôi sẽ đổi ngay khi quay lại.”

Hắn lại thở dài đặt ly xuống: “Được rồi, đừng nhìn tôi chằm chằm, tôi nói là được, chắc anh ta bị giết chóc chi chủng ký sinh.”

Ninh Chu nhíu mày nhỏ đến không phát hiện: “Tôi có thể...”

Người đàn ông xua tay: “Loại chuyện này, Sở thẩm phán còn có biện pháp giải quyết. Chỉ là hắn còn có công dụng khác.”

Thấy biểu tình Ninh Chu không tốt nhìn mình, thay vào đó anh ta cũng cười: “Ây da, đừng lo, nhìn mặt mũi cậu tôi sẽ không chơi chết người đâu.”

Phi thuyền nhanh đến một vùng biển của Vùng Đất Hoàng Hôn, xuyên qua bức tường kết giới này, thế giới bên ngoài là thế giới bị thống trị bởi ác ma.

Người đàn ông tóc dài đưa Ninh Chu đến biên giới.

“Tôi trở lại Vĩnh Vô Hương, có thông báo gì kịp thời nói cho tôi biết.” Ninh Chu nói.

Người đàn ông tóc dài dường như không xương dựa vào phi hành khí, lười biếng vẫy vẫy tay: “Thuận buồm xuôi gió, thay tôi vấn an Giáo hoàng miện hạ.”

Bóng dáng Ninh Chu biến mất ở bên ngoài kết giới, nam nhân chán nản ngáp một cái liền trở lại phi thuyền.

“Bây giờ trở lại văn phòng thẩm phán ạ?” Người điều khiển nhỏ giọng hỏi.

Ngồi trên ghế, khuôn mặt nam nhân nhìn ra biển cả mênh mông, ánh chiều tà mặt trời lặn dừng trên sườn mặt hắn, từng sợi lông mi đều nhuộm thành màu vàng hồng hoa mỹ: “Trở về đi, đi xem tên tiểu tử bất hạnh kia.”

****