Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 18: Giết người diệt khẩu

Tây Lương Mạt chỉ cười không nói, nàng bảo Hoàng Ngọc ở giữa đường sửa lại lời nhắn và nơi hẹn với Ngu Hầu, rồi sai Bạch Nhụy nhất định phải mời Hàn Úy tới rừng trúc, lại thông báo với Tĩnh Quốc công chậm hơn một chút, sau đó không cẩn thận “trật chân”. Hai nơi này đều rất tối, huồng hồ Bạch Nhụy còn buông rèm, thổi tắt đèn lồng nên mới có màn trò hay vừa rồi.

Dòng dõi như Quốc Công phủ chắc chắn không chấp nhận được người như vậy, việc tối nay nhất định sẽ kết thúc bằng việc Tây Lương Sương gả cho Ngu Hầu.

Tây Lương Mạt nhìn ngọn đèn yếu ớt bên hồ, lộ ra một nụ cười nhạt, nàng siết chặt nắm tay. Sau sự kiện đầu năm, thân thể vừa có chút khôi phục nàng liền bắt đầu bố trí tất cả, trước kia Liễu ma ma từng là nha đầu hầu hạ son phấn cho lão thái thái khi bà ta còn trẻ, nàng đã để tâm theo học Liễu ma ma vài năm, ý định có một tài nghệ sau khi chạy khỏi phủ về Giang Nam.

Tuy nàng có ký ức của kiếp trước nhưng trong thời buổi phong kiến nhiều ràng buộc với phụ nữ này, nếu không có căn bản rất khó đi nổi nửa bước.

Nàng cũng từng sai Bạch ma ma có cơ hội ra khỏi phủ lén cầm son phấn mà nàng và Liễu ma ma làm đi bán, đã tiết kiệm ít tiền làm lộ phí, cuối cùng Liễu ma ma và Bạch Mai lại vĩnh viễn không có cơ hội nhìn thấy bầu trời xanh bên ngoài.

Nàng dứt khoát dùng số lộ phí này cùng với số bạc hàng tháng ít ỏi, cộng thêm ít son phấn để mua chuộc, tiếp cận tất cả hạ nhân có tác dụng trong phủ, những hạ nhân này vốn đã bị chủ tử không coi là người, đặc biệt là nha hoàn, bà tử tam đẳng không được vào phòng, thậm chí có những nha đầu làm việc nặng và gã sai vặt không có phẩm cấp càng dễ bị đánh chửi, bán đi tùy tiện, thậm chí đánh chết.

Tuy Tây Lương Mạt không được hoan nghênh nhưng tốt xấu gì trên thân phận cũng là chủ tử, nàng dịu dàng dễ thân khiến người ta cực kỳ dễ chịu, trong nửa năm, nàng đã lập được một mạng lưới quan hệ của riêng mình, khi đó Mạnh Thường Quân có ba nghìn thực khách chẳng phải vẫn được cứu mạng bởi hạng người trộm gà bả chó đấy thôi.

Đây chỉ là kỹ năng xử lý quan hệ giữa người với người cùng kỹ năng quan hệ xã hội cơ bản nhất của người thân là thư ký của chính khách là nàng mà thôi.

Lực lượng trên tay nàng còn ít, đại nha đầu hầu hạ Tây Lương Sương từ nhỏ như Hoàng Ngọc rất trung thành tận tâm, là kiểu người khó thuyết phục nhất. Thế nhưng Tây Lương Sương tự cho mình là cô gái tài ba, Hoàng Ngọc theo nàng ta cũng học được không ít thi thư, lần trước Hàn Úy đến thuận miệng khen ngợi Hoàng Ngọc vài câu uy tĩnh trinh mỹ, huệ chất lan tâm khiến Tây Lương Sương lòng dạ hẹp hòi ghen ghét, sợ Hoàng Ngọc sẽ bò lên giường Hàn Úy, nhất định muốn đuổi Hoàng Ngọc ra ngoài, gả cho đứa con trai què của Nhị quản gia.

Hoàng Ngọc van xin thế nào cũng vô dụng, đương nhiên nảy sinh oán hận. Từ lâu Tây Lương Mạt đã sai Bạch Nhụy đi tiếp cận Hoàng Ngọc, biết việc hôm nay có lý nào không lợi dụng, Bạch Nhụy an ủi Hoàng Ngọc một hồi cũng chỉ vì muốn mua chuộc nàng ta, không ngờ thật sự hỏi thăm được độc kế của Tây Lương Sương và Tây Lương Nguyệt.

Tây Lương Sương tự hủy Trường Thành, tâm tư ác độc, đương nhiên nàng sẽ chọn cho Tây Lương Sương một “hôn sự” tốt!

“Được lắm! Thì ra thật sự là các người gây chuyện, ta sẽ nói cho phu nhân và Huyện chúa!” Một giọng nữ đắc ý bỗng vang lên, một cô gái nhảy ra từ bụi hoa.

Tây Lương Mạt cùng Bạch Nhụy giật mình hoảng hốt, đồng thời nhìn lại, thì ra là nha đầu nhị đẳng Hồng Cẩm bên cạnh Tây Lương Tiên. Tây Lương Tiên luôn cảm thấy chuyện này kỳ quái, liền sai Hồng Cẩm lặng lẽ ở lại theo dõi Tây Lương Mạt, không ngờ nàng ta thật sự nghe được không ít chuyện!

Hồng Cẩm đi quanh Tây Lương Mạt và Bạch Nhụy một vòng, đắc ý nói: “Không ngờ Mạt tỷ nhi lại ác độc như thế, chúng ta đều nhìn lầm ngươi!” Huyện chúa và phu nhân biết nàng ta thám thính được bí mật lớn nhất định sẽ trọng thưởng, ngày nàng ta thăng chức thành đại nha hoàn sắp tới rồi.

Bạch Nhụy sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nếu Hàn Nhị phu nhân biết, nàng và Đại tiểu thư đều phải mất mạng. Nha đầu Hồng Cẩm này vô cùng xảo quyệt cay độc, trước kia từng không ít lần giúp Tây Lương Tiên ức hiếp bọn họ, bạc tiêu vặt hàng tháng đều bị nó cắt xén.

Sau khi giật mình, Tây Lương Mạt yên tĩnh lại, nàng giương mắt nhìn về phía Hồng Cẩm: “Hồng Cẩm, ngươi thật sự không chịu bỏ qua cho chúng ta?”

Hồng Cẩm vỗ tay cười khẩy: “Thật buồn cười, tha cho các người thì bạc thưởng của ta làm sao bây giờ?”

Tây Lương Mạt bỗng thở dài một hơi, lấy ra một chiếc hà bao thêu chỉ bạc, vẫy tay với nàng ta, mềm giọng nói: “Ngươi tới đây, ta cho ngươi bạc, ngươi đừng nói chuyện này cho Huyện chúa và phu nhân.”

Hồng Cẩm tính toán trong lòng, bạc? Nàng cứ nhận bạc trước rồi lại bán đứng Tây Lương Mạt, chúng cũng chẳng làm gì được nàng.

Vì vậy, nàng ta vênh váo đi qua, vươn tay: “Đưa đây.”

Tây Lương Mạt đột nhiên nở nụ cười, ném hà bao về phía con đường, Hồng Cẩm vô thức vươn người tới bắt, lại tức giận nói: “Ngươi… A!”

Sau nửa tiếng hét chói tai chính là tiếng vật nặng rơi xuống nước.

Hồng Cẩm rơi thẳng vào trong nước, liều mạng giãy dụa muốn đứng lên, thế nhưng hai cánh tay gầy yếu trắng nõn đè đầu nàng ta thật chặt, khiến toàn thân nàng ta chìm xuống hồ, thoáng cái đã uống rất nhiều nước lại gọi không ra tiếng, lúc này nàng ta mới nghĩ tới trong nụ cười kia của Tây Lương Mạt là sát khí vô tận.

Một cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng cực độ nháy mắt nảy lên trong lòng, nàng ta dùng sức quẫy hai tay, muốn van xin lại chỉ khiến hít vào càng nhiều nước.

“Tiểu thư…!” Bạch Nhụy bịt chặt miệng, sợ hãi nhìn Tây Lương Mạt liều mạng ấn Hồng Cẩm xuống nước.

“Còn không mau tới đây giúp!” Tây Lương Mạt có chút khó khăn thấp giọng quát, cơ thể này quanh năm thiếu dinh dưỡng, thật sự không đủ sức.

Bạch Nhụy không dám hỏi nhiều, vô thức tiến lên giúp Tây Lương Mạt ấn đầu Hồng Cẩm.

Không biết qua bao lâu, người trong nước rốt cuộc không còn giãy dụa nữa, nặng nề chìm xuống đáy hồ.

Tây Lương Mạt giờ mới đứng dậy, tùy tiện lau tay vào người, nhìn trái phải không có ai lập tức kéo Bạch Nhụy chui vào trong đường nhỏ.

Trong lúc còn đang ngây người, Bạch Nhụy bỗng sáng trí nhắc nhở: “Đại tiểu thư, còn cái hà bao chỉ bạc!”

Tây Lương Mạt kéo Bạch Nhụy đang định quay về lại, thấp giọng nói: “Không cần để ý, đó là của Tử Đại bên cạnh Hàn Nhị phu nhân!” Lần kia đưa son phấn cho Tử Đại nàng thuận tay cầm về, nói không chừng sẽ có lúc cần đến.

Lần này nàng đã quá sơ suất! Cho rằng xảy ra chuyện như vậy ai cũng ngại xui, đường ven hồ nhất định không có ai, không ngờ Tây Lương Tiên kia quả nhiên cẩn thận, nghĩ ra chiêu thức ấy.

Hai chủ tới vội vàng kéo kéo đỡ đỡ cho nhau chạy xa, lại không ngờ phía trên Bích Ba Đình có hai người áo đen che mặt nằm đó từ khi nào. Một người trong đó thân hình thon dài, lộ ra đôi mắt xếch xinh đẹp, ánh mắt to đuôi mắt nhếch lên, đầy mê hoặc, lúc này đang cười hứng thú: “Thú vị, không ngờ lão già Tây Lương còn sinh ra một khuê nữ thú vị như vậy.”

“Nếu Đốc Công thích tiểu nhân sẽ sai người đi bắt, đứa lần trước đã chôn mấy hôm rồi ạ.” Người áo đen ở bên cung kính nói, nói đến bắt một người mà như nhặt một món đồ chơi, không thích hoặc chơi hỏng rồi liền ném sang một bên.

Trong đôi mắt yêu dị của người được gọi là Đốc Công kia lóe lên ánh sáng thâm trầm, lắc lư cái hà bao chỉ bạc trên tay, cười như có như không nói: “Ha ha, không vội…”

Hôm nay hắn chỉ nhàn rỗi không có việc gì làm mới tới chỗ lão già Tây Lương xem lão có bị hắn tức chết hay không, lại không ngờ nhìn thấy trò này.

Tiểu nha đầu kia nhìn gầy teo, có vẻ yếu ớt không chịu nổi bị thương lại bất ngờ hành sự tàn nhẫn như vậy, giết người diệt khẩu còn không chớp mắt.

Thật sự thú vị.

***

“Ngươi đừng mơ!” Theo tiếng loảng xoảng của đồ sứ vỡ tan trên mặt đất là tiếng người phụ nữ lạnh lùng nghiêm nghị quát lớn.

Vẻ mặt Hàn Úy ảm đạm nhưng vẫn có chút bất khuất: “Tiểu cô cô, vì sao không thể? Chính ngài đã nói Úy nhi nhất định phải lấy nữ tử của Tây Lương gia, củng cố mối quan hệ của Hàn tộc và Tây Lương tộc, để Hàn tộc có thể củng cố căn cơ đấy thôi!”

Gương mặt diễm lệ của Nhị phu nhân đã đầy vẻ giận dữ, mẹ đẻ Hàn Úy mất sớm, từ nhỏ hắn đã thường đi lại giữa hai phủ, trước nay bà ta yêu thương hắn, hắn cũng cực kỳ tôn trọng tiểu cô cô này.

Hôm nay bị Hàn Úy chống đối khiến Hàn Nhị phu nhân gần như không thở nổi, rồi lại không thể giải thích, chỉ siết chặt tay vịn của chiếc ghế quý phi bằng gỗ lê vàng: “Ta nói không được là không được, ngươi có thể lấy bất cứ đứa con gái nào của Tây Lương gia, chỉ Tây Lương Mạt là không được!”