Hoán Thân

Chương 9

8

Xem ra trong quá trình tu bổ linh hồn đã có chuyện gì đó xảy ra.

Thanh Niệm buông tay ra, không nói thêm gì nữa, chỉ sai một đệ tử đưa ta tới chỗ ở mới, rồi lại bỏ đi đâu không rõ.

Ngày mai ta có thể gặp được Huyền Diệu, cùng hắn tu hành mấy trăm năm, ta cũng đã đoán được vận mệnh của hắn, giờ chỉ cần tìm một cơ hội để có thể một kích giết hắn.

Sử dụng chính con dao găm hắn đưa cho ta để giết hắn.

Nữ đệ tử cùng phòng với ta tên là A Vưu, nàng ta là người đã cùng những đệ tử ở Thiên Tinh Các bàn luận về việc ta đã thất bại trong việc quyến rũ sư phụ, cuối cùng phải gieo mình xuống từ Tru Tiên Đài. Sau khi gặp Huyền Diệu, nàng ta sẽ tạo cơ hội để lộ nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn của mình để thu hút hắn.

Nhìn có vẻ Huyền Diệu thực sự rất nổi tiếng.

Sư phụ của A Vưu là Liên Hoa Thượng Tiên, cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc trên Thiên giới. Là một người rất tốt, trước đây nàng ấy cũng thường ghé thăm Chiến Thần Cung, chỉ là tu vi không sâu cho nên không ai muốn làm đệ tử của nàng ấy.

Sau khi thu nhận A Vưu, mỗi ngày nàng ta cũng đều tự mình tu luyện, ta đứng bên ngoài quan sát cũng cảm thấy khá thú vị.

Huyền Diệu không tới tìm ta, Thanh Niệm cũng không, nàng nói ngày mai, nhưng đã mấy lần ngày mai trôi qua vẫn không thấy động tĩnh gì.

Điều này thật kỳ lạ, bản thân nàng muốn thu nhận ta nhưng sau lần đó lại không tìm ta, đã bảy tám ngày liên tục đều không thấy bóng người. Cũng không biết nàng đang có âm mưu gì.

Ta chán đến mức không hiểu vì sao lại bỗng nhớ đến Vưu Tồn, cũng không rõ hắn ta đi đâu? Làm gì? Bây giờ trời thật lạnh mà không có hắn sửa ấm...

Phi...phi...Tự dưng ta lại muốn hắn ta sưởi ấm là sao!

Ta nhìn đám để tử đang tu luyện đằng xa, rồi tụ hợp lại thành pháp trận.

Mặc dù những động tác tu luyện đó ta đã học từ mấy trăm năm trước, nhưng với thân thể hiện tại vẫn chưa sử dụng thành thục thì sự tu luyện của ta không khác gì một đệ tử mới nhập môn cả.

Trời sắp tối, khi ta ủ rũ quay về phòng để nghỉ ngơi thì trông thấy A Vưu đang bất tỉnh ngay trên mặt đất trước cửa.

Ta ngẩng đầu lên thì bắt gặp bóng người đang uể oải nằm trên giường A Vưu chính là Vưu Tồn.

“Làm sao ngươi vào được đây?”

Ta lon ton chạy qua, trong lòng có chút vui vẻ.

“Đương nhiên là để xem tiến triển tìm kiếm của ngươi như nào. Sao, không lẽ ngươi quên nhiệm vụ của mình?”

Đúng, ta đã quên......

Nhưng làm sao ta dám nói, nên ta chỉ có thể thề thốt “Làm sao có thể! Ta luôn nhớ mình phải làm gì đó!”

Cũng không rõ hắn có tin hay không nhưng dù sao hắn cũng chỉ hừ lạnh một tiếng.

Lúc này ta mới phát hiện hắn không ổn, chỗ lông mày có một vết sẹo mờ, khuôn mặt tái nhợt.

“Xảy ra truyện gì sao?”

Ta ngồi xuống cạnh hắn, chợt ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt. Vội ngẩng đầu lên mới phát hiện vạt áo trước ngực hắn thấm ra màu đỏ nhàn nhạt.

“Sao lại bị thương vậy?”

Ta vội lấy khăn tay giữ vết thương cho hắn.

Hắn bình tĩnh nói “Là do đánh nhau”

“Ngươi cùng ai đánh nhau? Vì sao không đánh trả? Để vết thương nhiễm trùng như vậy”

“Ta không chịu nổi muốn tới tìm ngươi”

Ta có chút nghẹn lời, tức giận hỏi:

“Vậy tại sao ngươi không nói thẳng ra?”

“Ngươi lại không hỏi ta”

Cơn tức giận nãy giờ của ta tựa như một trò cười vậy, hắn thậm chí còn không quan tâm đến vết thương, chỉ nhìn ta cười:

“Ta thật sự không nên quan tâm ngươi”

Ta bỏ chiếc khăn xuống, xoay người lục lọi tìm thuốc trị thương. Mỗi phòng ở đây để được chuẩn bị đầy đủ thuốc, chưa dùng qua đã đưa cho hắn trị thương.

Hắn cứ im lặng nhìn ta rửa ráy vết thương rồi bôi thuốc băng bó cho hắn.

Sau khi xong ta thắt một cái nơ nơi băng bó vết thương rồi hỏi hắn “Trông thế nào?”

“Ừ, lần sau ta sẽ tới xem người”

“Ý ta không phải như vậy!” Ta tức giận thu dọn đồ đạc.

“Đau không?”

Hắn thản nhiên cười cười “Vết thương nhỏ này.....”

Ta không muốn nhìn hắn như vậy, định đánh cho hắn phát vào vết thương cho nhớ, thì hắn vôi vàng nắm lấy tay ta:

“Nếu không đau ta đã không đến chỗ ngươi...”

Ta tha cho hắn và nói “Ngươi đã chiến đấu với ai đến mức bị thương như vậy?”

“Vạn Yêu Động”

“Ngươi...ngươi điên rồi! Làm sao lại đi đánh nhau với bọn chúng!”

Hắn cười nói “Không thử sao biết được”

“Nhưng ngươi suýt chút nữa đã mất mạng”

“Nhưng Vạn Yêu Động đã bị ta đoạt lại”

“Nhưng...huh? Làm sao ngươi lấy lại được nó?”

“Đánh thôi”

Hắn nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng ta cũng có thể đoán được trận chiến đó ác liệt như thế nào, ta cảm thấy trái tim có chút đau lòng.

“Thay vì lo lắng cho ta, ngươi nên quan tâm bản thân mình nhiều hơn” Hắn nói như vậy ta mới nhận ra bàn tay mình vẫn đang bị hắn nắm chặt.

“Tru Ngọc, tay ngươi lạnh như băng”

“Chuyện nhỏ thôi, đừng lo cho ta” Ta thu tay trở về, im lặng một lúc rồi đứng dậy.

“Ngươi định đi đâu?”

“Thiên Quật Sơn”

Hắn liếc nhìn ta rồi nói một cách bình tĩnh “Ta sẽ lấy lại lãnh thổ của mình từng chút một”

Thanh Niệm và Huyền Diệu vẫn chưa đến tìm ta.

Mười ngày trôi qua, vì quá lâu không ai để ý đến ta nên A Vưu đã nói với Liên Hoa Thượng Tiên. Sau khi biết chuyện nàng ấy trực tiếp dẫn ta đến Chiến Thần Cung.

“Thanh Niệm đi nhân gian dẹp loạn yêu ma, nhưng cũng là mới hai ngày trước, nàng làm sao lại trước không mang ngươi đi gặp Huyền Diệu? Kỳ quái?”

“Sư tỷ, có lẽ tỷ ấy đã quên”

Ta nắm lấy cánh tay Liên Hoa và đi cùng nàng ấy.

Rất hiếm bắt gặp một Thượng Tiên để nói chuyện, vì vậy ta đã hỏi nàng ấy về chuyện linh thạch. Mặc dù trước đây ta ở trên Thiên giới nhưng trong mắt chỉ luôn để ý đến Huyền Diệu, không quan tâm đến cái khác. Cho nên ta cũng không biết rõ những điều xung quanh.

“Linh thạch? Đây không phải là thứ phong ấn Yêu Vương sao? Ngươi hỏi cái này làm gì?”

“Yêu Vương Vưu Tồn đã chết cũng hơn 10.000 năm, ngươi lại không nghiên cứu sách cổ, không biết cũng là điều hiển nhiên”

Ta bị sốc, vậy là những điều Vưu Tồn nói là sự thật, ta vốn luôn nghĩ rằng hắn đang nói dối.

“Còn linh thạch thì sao?”

“Chuyện này ta cũng không rõ, dù sao Vưu Tồn chết rồi, cũng đâu có ai còn quan tâm nữa. Đúng rồi, ngươi nghe nói về chuyện linh thạch ở đâu?”

“Ta nghe người ta nói”

Ta đã không còn nghe rõ những điều Liên Hoa nói phía sau nữa, giờ đây ta vẫn còn bị sốc bởi những điều mình vừa nghe thấy.

Một lúc sau, Liên Hoa dừng bước, nhìn toà nhà quen thuộc trước mặt, lòng ta chợt lạnh.

Cửa mở nhưng xung quanh rất yên tĩnh, thi thoảng có hơi thở dao động chứng tỏ bên trong có người.

Lòng bàn tay đổ mồ hôi, chậm rãi đi vào, vừa nhìn thấy Huyền Diệu ta suýt chút nữa không nhận ra hắn.

Hắn đang ngồi mắt nhắm chặt, toàn thân gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, lộ ra thể trạng bệnh tật vốn không nên hình thành trên người hắn.

Làm sao hắn lại trở nên như vậy? Chẳng nhẽ do cùng Thanh Niệm quá sung sức mà gây tổn hại thân thể?

Ta nhìn hắn mà cảm thấy ghê tởm.

“Tru Ngọc, mau đi bái kiến sư phụ ngươi” Liên Hoa Thượng Tiên nhỏ giọng nhắc nhở. Huyền Diệu chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt màu hổ phách tràn ngập nỗi sầu muộn không thôi.