Hoán Tình Kiếp

Chương 41: Kẻ bí ẩn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Các tân đệ tử theo lệnh, tập trung trước một khu rừng trúc trải rộng cả một ngọn núi. Nhóm Kim Yến, Kiều Anh, Đặng tiểu thư và những người khác cũng đồng thời có mặt tại đây.

Ở phía trên bục giảng, Dễ Tính hôm nay trở thành người chỉ dạy, gương mặt nghiêm nghị luôn nhắn nhó của hắn không khỏi khiến toàn bộ mọi người toát mồ hôi lạnh.

Đứng trước hàng trăm người, Dễ Tĩnh mở đầu bài hướng dẫn bằng một yêu cầu:

"Các ngươi mau triệu hồi cánh thần ra đi!"

Nghe lệnh, ai nấy đều cuống quýt thực hiện. Nhất thời, khung cảnh bên dưới đồng loạt hiện lên những đôi cánh khác nhau với đa dạng màu sắc và hình dáng.

Kim Yến lúc này không khỏi nhìn lại đôi cánh của mình. Nó có màu nâu xấu xí hoàn toàn không có điểm gì thu hút. Lại còn là đôi cánh dơi điểm vài cái lỗ nho nhỏ y như vết rách. Kim Yến từng có thời gian tự ti về thứ này, nhưng Minh Nguyệt thì luôn khen nó, bảo rằng đây là may mắn trời cho. Tương lai cô nhất định sẽ ngạc nhiên về nó.

Tuy không biết điều đó có là thật hay không, nhưng Kim Yến vẫn thấy vui vẻ vì biết rằng ít nhất Minh Nguyệt cũng không chê bai cô.

Ở phía trên, Dễ Tính dõng dạc chỉ hướng về phía khu rừng trúc, lên tiếng:

"Nơi đây sẽ là chỗ luyện tập bay lượn cho các ngươi về sau."

Mọi người nghe đến thì không khỏi trở nên hoang mang. Từ trước đến nay, họ chỉ bay trên bầu trời rộng lớn không có lấy một chướng ngại, ấy vậy mà còn gặp khó khăn đủ điều nhằm duy trì hướng đi và tốc độ. Bây giờ, ở trước mặt họ lại là một khu rừng trúc um tùm, dây leo chằng chịt, sương mù dày đặc khó thấy được vào sâu, chưa kể khoảng cách giữa các thân cây lớn nhất cũng chỉ có gấp đôi hai bờ vai, trong khi đôi cánh của họ khi giang rộng thì đã bằng chiều ngang của bảy người trưởng thành. Rõ ràng để len lỏi mà bay giữa khu rừng trúc này là vô phương thực hiện.

Tiếng than vãn giữa hàng trăm tân đệ tử vì lẽ đó mà vang lên:

"Làm sao có thể bay được trong đó?"

"Chỉ đập cánh một cái thôi là đã vướng ít nhất vài cây trúc rồi."

"Tối đa lắm chỉ bay được khoảng cách vài bước chân là phải dừng lại thôi."

"Tại sao lại ra yêu cầu kì quặc như vậy?"

"..."

Ngữ Yên đứng ở một góc nghe thấy những lời đó thì không khỏi cười lạnh:

"Ấu trĩ thật! Nhớ ngày nào ta cũng từng như thế."

"Cô từng thực hành rồi sao?" Kim Yến dò hỏi.

"Phải! Ngày trước ở Mộc Tử phái cũng có dạng luyện tập như vậy, chẳng khác gì so với nơi đây!" Ngữ Yên nhăn mặt trả lời. Cô không bao giờ thôi khó chịu khi nhắc đến nơi đó.

Dễ Tính ở trên thấy tất cả ồn ào vô kỷ luật thì liền tức giận, hét to:

"Im lặng!"

Nhất thời, mọi người ai nấy đều sợ hãi mà đồng loạt dừng nhốn nháo. Sức uy hiếp của Dễ Tính trước các đệ tử khó bảo vẫn luôn hiệu quả như vậy. Ba người Cao Thiên Bá, Thu Thuỷ và Xuân Nhật có mặt tại đó không khỏi đổ mồ hôi khi hoài niệm lại ngày xưa.

Lúc này, Dễ Tính lại tiến lên phía trước, dùng một chất giọng uy nghiêm nhất có thể, trừng mắt trước tất cả mà giải thích:

"Các ngươi nghĩ trở thành thần nhân là đơn giản lắm hay sao? Các ngươi nghĩ đôi cánh ấy được ban cho chỉ nhằm để du sơn ngoạn thuỷ? Sai lầm! Các ngươi làm thần nhân ngoài việc hưởng thụ niềm vui thì còn dùng để đối đầu với các thế lực tà ác, tạo phước cho dân lành. Và trong thực chiến, đôi lúc các ngươi sẽ phải truy đuổi kẻ thù hoặc bị kẻ thù truy đuổi. Và kẻ thù của các ngươi sẽ chẳng bao giờ bay trên một đường thẳng, hay các ngươi không thể nào trốn thoát nếu không lợi dụng địa hình xung quanh."

Nói xong lại chỉ hướng về phía rừng trúc, mắt không dời khỏi các đệ tử, Dễ Tính tiếp tục dạy bảo:

"Đôi cánh của các ngươi vừa là lợi thế, vừa là trở ngại. Chúng sẽ trở nên vướng víu trong những không gian hẹp và nhỏ. Chính vì thế, việc thường xuyên luyện tập tại khu rừng trúc này sẽ giúp các ngươi cải thiện và khắc phục điểm yếu ấy."

Mọi người nghe xong thì cùng gật gù thấy có lý, mọi sự phàn nàn cũng từ đó biến mất. Dẫu sao thì họ gia nhập Thanh Linh một phần cũng vì muốn cứu nhân độ thế, tạo phước cho tất cả mọi người.

"Thiên Bá!" Dễ Tính hướng đại đồ đệ của mình gọi.

"Có đồ nhi!"

"Ngươi thực hiện trước cho bọn chúng xem đi!" Dễ Tính phân phó.

Cao Thiên Bá chắp tay nghe theo. Sau đó liền triệu hồi cánh thần, bay thẳng vào bên trong khu rừng.

Các đệ tử lúc này cùng ngạc nhiên mà chứng kiến. Thiên Bá giữa hàng cây chằng chịt mà thong thả bay lượn khắp nơi. Đôi cánh cứ đạp gió, đẩy khí trong những khoảng không. Lúc thì vươn cánh ra, lúc thì khép chặt lại nhằm giúp cơ thể có thể luồn lách vào giữa hai hàng cây chật hẹp.

Thực hiện hàng loạt động tác phức tạp như vậy mà tốc độ của Thiên Bá cũng không hề giảm đi, ngược lại nó ngày càng tăng nhanh, bẻ góc, tăng hạ độ cao một cách chóng mặt.

Khi Thiên Bá hoàn thành nhiệm vụ của mình, Dễ Tính liền gật gù hài lòng. Sau đó phân phó lại cho những người phụ trách theo dõi buổi luyện tập, bản thân thì phi thân rời đi.

Các tân đệ tử theo chỉ dẫn mà lần lượt lao mình vào rừng trúc nhằm thử thách bản thân. Nhưng tất cả hầu hết đều dừng chân ở quãng đường rất ngắn.

Đến lượt Ngữ Yên, cô thong thả tiến lên và bay lượn không một chút khó khăn. Mọi người chứng kiến thì không khỏi khâm phục tài năng ấy.

Từ khi tham gia Thanh Linh phái đến nay, vì chuyện với Mộc Tử phái lần trước mà các tân đệ tử ngoại trừ nhóm Kim Yến, thì hầu như ai nấy đều e dè cô. Qua sự việc lần này, sẽ giúp kéo theo một số ít mối quan hệ, giảm đi cái nhìn thiếu thiện cảm vẫn tồn tại từ trước đến giờ. Bởi đối với mọi người tại đây mà nói, tài năng vẫn chiếm một phần lớn yếu tố giúp một kẻ nhận được sự quý trọng từ mọi người.

Trong lúc Ngữ Yên được vây quanh bởi hàng tá đệ tử khác nhờ chỉ dẫn và truyền thụ kinh nghiệm, thì Kim Yến cũng muốn tiến lên thử sức của mình. Cùng lúc đó, ở hai nhóm khác, Kiều Anh và Đặng Tiên Thiên cũng được gọi lên thực hiện chuyến bay đầu tiên vào rừng trúc.

Cả ba không hẹn mà cùng song song nhau vượt qua các chướng ngại, tiến về phía trước. Bản thân tập trung hết mức có thể, tránh sao nhãng bởi yếu tố bên ngoài.

Kiều Anh trong một lúc không tự chủ, cô liếc nhìn Đặng tiểu thư ở một bên mà rối bời. Bởi dạo gần đây, cô không thể nào hiểu được chính mình, khi trong đầu thường xuyên hiện lên hình bóng của nàng ấy.

Bất ngờ, vì mãi suy nghĩ mà Kiều Anh vô tình để cánh mình đập vào một thân trúc, mất đà lảo đảo rơi xuống đất, lại lăn mình rơi xuống một con dốc cao và dựng đứng bên dưới.

Đặng tiểu thư thấy vậy thì hốt hoảng hô to: "Kiều Anh!"

Ngay lập tức, cô nàng vội đổi hướng, thân vẫn ngồi xe lăn, cánh vẫn đập mạnh mà vút bay giữa đám trúc một cách điêu luyện, hướng về phía Kiều Anh đang lăn xuống.

"Tỷ tỷ!" Kim Yến cũng gọi với theo. Ngay trong lúc muốn tiến đến giúp đỡ thì đôi cánh cô lại vô tình vướng vào giữa hai thân trúc, lập tức ngã xuống một cú rõ đau.

Đặng Tiên Thiên ngay khi tiếp cận Kiều Anh thì nhảy khỏi chiếc xe lăn, nhào đến ôm lấy đối phương, cả hai cùng lăn xuống:

"Đặng tiểu thư?" Kiều Anh ngạc nhiên.

"Yên nào!" Tiên Thiên vội chặn lại lời đối phương, cố dùng thân mình che chắn cho Kiều Anh khỏi bị thương tổn.

Ngay khi cả hai sắp phải va vào một tảng đá nằm sẵn trên đường thì họ liền được một ngoại lực giữ lại, nâng cơ thể từ từ bay lên.

Khi được đưa lên đầu con dốc, hai người họ mới nhận ra người cứu mình là Kiều Nguyệt. Lúc này, Kim Yến cũng vừa đến, lo lắng hỏi:

"Tỷ tỷ, Đặng tiểu thư! Hai người có sao không?"

"Ta không sao." Kiều Anh nhẹ nhàng đáp. Lại không khỏi xấu hổ vì bản thân vốn vẫn còn đang nằm trong lòng Đặng tiểu thư.

Sau đó, ba người cùng hướng Kiều Nguyệt nói lời cảm tạ. Kiều Nguyệt cũng phân phó cả ba đến "Dược điện" kiểm tra nhằm tránh xảy ra bất trắc.

Quan sát nhóm ba người rời đi, nhìn thấy mối quan hệ thân thiết giữa Kiều Anh và Tiên Thiên, lại trông thấy Tiên Thiên trong phút chốc tiến bộ thần tốc mà vượt qua các chướng ngại không chút khó khăn; Kiều Nguyệt không khỏi cảm thán tình bằng hữu giữa họ rất tốt. Sau việc này, cô chắc chắn sẽ yêu cầu các vị ở trên cho phép hai người họ ở cùng một nhóm, nhằm hỗ trợ nhau tu luyện.

Nhưng Kiều Nguyệt nào hay biết, việc cô làm không chỉ giúp tu vi Kiều Anh và Tiên Thiên cùng tiến bộ thần tốc, mà còn giúp trái tim họ đến gần nhau hơn.

----------

Tại một khu vực bí ẩn bên dưới lục địa bay Tước Vũ, được bao bọc bởi một tầng khí quyển chuyên tạo nên ảo giác nhằm ẩn giấu một cánh cổng toả đầy âm khí.

Bảo vệ bên ngoài nơi ấy chính là các thuộc hạ và đệ tử tà giáo. Ai nấy đều nín thở nhằm tránh quấy rầy kẻ đang ở bên trong.

Lai Ngạo và Thất Hình cũng có mặt tại đây. Thất Hình đứng một bên không nói không rằng. Lai Ngạo thì mắt nhìn về xa xăm, tâm trạng rơi vào một dòng suy nghĩ giấu kín.

Bên cạnh đó, ba trong tứ đại giáo đầu của Huyết Mạch giáo cũng xuất hiện. Chúng bao gồm: nhị giáo đầu Trấn Tiên Tri; tam giáo đầu Hoàng Long và tứ giáo đầu Đài Xuân Thu. Tất cả đều theo Lai Sát mà đến đây trông chừng, đề phòng xung đột có thể xảy ra.

Dẫu cho hai tà giáo đã giao ước hợp tác cùng nhau. Nhưng sự đối đầu trong suốt mấy nghìn năm không thể loại bỏ một sớm một chiều. Hai bên vẫn luôn trong trại thái đề phòng đối phương trở mặt.

Cùng lúc đó, không khí đằng sau cánh cửa mà họ đang canh giữ cũng trở nên nặng nền chẳng kém gì bên ngoài.

Dưới một cái trần cao rộng, phủ đầy khoáng thạch rũ xuống như những mũi giáo chực chờ rơi rụng; một nền đá gập ghềnh không có quy luật, mọc lên những cây cột xám màu to lớn, treo đầy những ngọn đèn đốt bằng hồng hoả, tạo nên bầu không khí chết chóc bao trùm cả không gian.

Lai Gia Huấn và Lai Sát đứng song song nhau cùng ngẩng mặt về phía trước. Đối diện họ là một khối thạch nhũ màu lam, bên trong nó đang chứa một cơ thể bí ẩn không nhìn rõ mặt, còn luôn toả ra luồng khí áp đảo, ảnh hưởng đến cả hai Bán Nguyên Thần nơi đây.

Lai Sát tiến lên phía trước, nhẹ giọng cầu khẩn:

"Mẫu thân! Xin người hãy khuyên đại huynh!"

"Đệ đệ! Chuyện ta đã nói rất rõ. Thổ Di Kiếm ta vẫn phải giữ!" Lai Gia Huấn lập tức xen vào.

Bỗng một tiếng hừ lạnh vang lên. Khối đá run rẩy lợi hại làm chấn động khắp đại sảnh, toả ra uy áp kinh khiếp làm nứt toác toàn bộ nền đất. Lai Sát và Lai Gia Huấn cùng cúi đầu kiêng dè, không dám hành động lỗ mãng.

Một lúc sau thì khối đá ấy dần ổn định. Một giọng nói trầm thấp, khô khan như một lão nhân gia lập tức phát ra từ bên trong, lại không kém phần nghiêm nghị, phân phó cho người bên dưới:

"Gia Huấn! Giao Thổ Di Kiếm ra cho ta!"

"Mẫu thân! Chuyện này..." Lai Gia Huấn kích động lên tiếng, muốn từ chối thì lại bị cắt ngang.

"Dương Thiên bị bắt đi vào lúc sắp sửa đột phá, nên với thân phận hiện tại, hắn có thể gọi là một cận Nguyên Thần*. Ta đã suy nghĩ từ lâu, có lẽ hồn phách của hắn có thể giúp ta hồi phục thần tốc." Nói xong, bà ta từ bên trong khối thạch nhũ liền thi phép, cướp lấy đi Thổ Di Kiếm trong tay Lai Gia Huấn, trước sự bất ngờ của cả hai người.

Thấy Dương trưởng lão sắp bị hút mất hồn phách. Lai Gia Huấn liền do dự không biết làm thế nào.

Lai Sát ở một bên thì vui mừng ra mặt, nói:

"Nhi nữ sẽ phái người cấp tốc truy tìm Vật Tế, cướp đi các tấm Kim Bài, triệu hồi Thứ Đó. Đợi mẫu thân hồi phục thì lúc ấy, không một ai có thể ngăn cản được sự thống trị của tà giáo chúng ta nữa!"

Nghe thấy viễn cảnh ấy, Lai Gia Huấn liền lạnh sóng lưng. Không do dự, hắn liền triệu hồi cây bút lông của mình, đánh một đòn mạnh vào khối thạch nhũ, tiện thể bay đến cướp lại Thổ Di Kiếm.

Lai Sát chứng kiến việc ấy thì không khỏi tức giận, hét lớn:

"Đại huynh! Huynh có biết mình đang làm gì không?"

Người đàn bà bên trong khối thạch nhũ do chấn động mạnh mà tạm thời không thể làm gì được, chỉ có thể gấp rút ra lệnh:

"Lai Sát! Mau ngăn hắn lại cho ta! Cướp lấy hồn phách Dương Thiên về đây!"

Lai Sát nghe vậy thì lập tức triệu hồi Mộc Cương Giáo mà xông đến tấn công.

Bất ngờ, một cái bóng đen khổng lồ không biết từ đâu ra, xuất hiện và đánh một đòn hướng về Lai Sát. Bị bất ngờ không kịp trở tay, hắn liền bị đẩy lùi về phía khối thạch nhũ.

Người đàn bà bên trong khối thạch nhũ ở trên liền thi phép đỡ lấy Lai Sát, rồi nhìn chằm chằm vào sinh vật màu đen vừa xuất hiện kia.

Nó là một con chim có bộ lông màu đen tuyền, đôi chân vàng sáng bóng, cùng một cặp mắt xanh như ngọc lục bảo, tu vi chỉ vừa tiến vào Bán Thần Nhất Pháp. Kích thước tuy chỉ cao khoảng ba trượng* nhưng có vẻ đây vẫn không phải là bản thể thật của nó. Lập tức, bà ta liền nhận ra đó là gì, trầm giọng lên tiếng:

"Hắc Phượng Hoàng. Ta biết rõ là đang có sự thay đổi to lớn ở kiếp này mà."

(*Một trượng = bốn mét.)

Lai Gia Huấn nghe vậy thì cơ thể lập tức chấn động, tay cầm Thổ Di Kiếm không khỏi run lên.

Ở trên, bà ta liền hướng Lai Sát đang còn bất ngờ, nghiêm nghị ra lệnh:

"Đừng kiềm chế! Dùng hết sức đi!"

"Nhưng mà..." Lai Sat do dự. Hắn không dám mạo hiểm dùng toàn bộ khả năng của mình. Bởi hai Bán Nguyên Thần mà nghiêm túc đối đầu nhau, hậu quả để lại sẽ cực kì tàn khốc!

Nhận thấy đây là cơ hội chạy thoát của mình, Lai Gia Huấn liền leo lên lưng Hắc Phượng mà cưỡi nó bay đi.

Người đàn bà thấy vậy thì quát to:

"Mau ngăn hắn lại!"

Lai Sát thấy vậy thì cũng thôi do dự. Lập tức biển đổi Mộc Cương Giáo, khiến nó thành bản nâng cấp của Ngũ Hành Bảo - mang tên Lâm Nộ Cuồng Đao, toàn thân chuyển hoá thành một thanh đao màu lục bảo, phần lưỡi sắc bén toả ra khí áp chết người, phần cán kéo dài nóng đến bốc khói.

Lai Sát tụ lực, xoay vòng thanh đao trên tay, tạo ra sức gió kinh khiếp, làm chấn động cả bên trong và bên ngoài sảnh.

Đám người Lai Ngạo nghe thấy chấn động thì lập tức muốn xông vào. Bỗng cánh cửa lớn nặng tựa nghìn cân mà bọn họ đang canh giữ liền bị thổi bay. Lai Gia Huấn cưỡi Hắc Phượng Hoàng tức tốc băng qua bọn họ mà trốn chạy về phía chân trời.

Thất Hình thấy vậy thì ngạc nhiên hô to: "Giáo Chủ!"

Ngược lại, Lai Ngạo thì mặt không biểu tình mặc cho việc chứng kiến phụ thân mình đang cố trốn chạy.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đám người của Huyết Mạch giáo cũng hoang mang không kém.

Bất ngờ, tiếng thét của Lai Sát từ bên trong vang lên:

"Tất cả tránh qua một bên cho ta!"

Nói rồi, hắn cắm Lâm Nộ Cuồng Đao xuống đất. Tức thì, hàng tá những chiếc rễ khổng lồ nổi lên từ lòng đất, tiến thẳng hướng đi của Lai Gia Huấn mà xông tới.

Sức ép kinh người bởi nguồn thần lực được thi triển làm chấn động cả lục địa bay Tước Vũ bên trên, vốn cách bên dưới mặt đất hàng nghìn dặm. Các áng mây vì sự chuyển động của các dòng khí thần thuật mà bay tán loạn, thay phiên che mờ Nhật Nguyệt, lại tương tác với nhau làm nổi lên sấm sét bao trùm khắp muôn nơi trên luyện thần giới.

Thanh Linh phái cũng bị một phen sợ hãi. Các đệ tử tuy lo lắng nhưng ai nấy đều tránh không khỏi tò mò mà xông ra ngoài quan sát. Kim Yến cùng Bạch Vân vốn ở chung phòng nên cũng đồng thời nhìn ra ngoài.

Kim Yến chưa từng kiến thứ gì khủng khiếp như vậy, tò mò hỏi:

"Luyện thần giới cũng có thiên tai sao?"

"Con không nghĩ vậy!" Bạch Vân vội bác bỏ. Nó lại nhìn dị tượng một lần nữa, thở gấp lên tiếng:

"Có vẻ là sức ảnh hưởng từ một kẻ tu vi rất cao gây nên."

Kim Yến nghe xong thì thầm sợ hãi. Cô tự hỏi rốt cuộc là kẻ nào lại có khả năng làm đến như thế? Lại nhìn về phía Hậu Linh điện vẫn đóng chặt cửa ở đằng xa. Tự hỏi nếu tai hoạ có giáng xuống thì mình có cơ hội gặp lại chị Nguyệt hay không?

Thúc Hạo cùng Dễ Tính đang trao đổi trong Thiền điện cũng vì điều này mà phải bỏ dở. Tập trung đánh giá những điều đang xảy ra.

Thúc Hạo bấm đốt ngón tay tính toán, được một lúc thì nhắm mắt, lắc đầu lộ vẻ tuyệt vọng. Dễ Tính thấy thế thì tò mò hỏi:

"Đại sư huynh! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Là do một kẻ tu vi Bán Nguyên Thần gây nên. Có vẻ là Lai Sát." Anh trầm giọng trả lời.

Dễ Tính nghe xong thì phất tay tức tối, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía bầu trời đang phủ đầy mây đen, phê phán:

"Cả Luật Ngầm** cũng dám phá! Bọn chúng đúng là muốn kéo mọi chuyện đi đến nước không thể vãn hồi mà!"

Thúc Hạo không nói không rằng. Anh nheo mắt nhìn những diễn biến đang xảy ra. Lại nhìn về hướng Hậu Linh điện ở đằng xa, thầm nhủ:

"Ngay cả những kẻ mạnh nhất cũng đã không còn kiêng dè sự tồn vong của tứ giới nữa rồi. Chúng bất chấp tất cả mà tung toàn bộ những gì mình có. Tiểu Nguyệt! Khi nào muội mới quay trở về đây?"

Lại cúi đầu thở dài, lấy ấn tín Chưởng Môn ra ngắm nghía. Anh nhớ đến Dương trưởng lão, nhớ lại những lời người đã từng nói, nhớ đến những điều Minh Nguyệt đã từng làm.

Ngẩng mặt nhìn lên một lần nữa, cố đưa mắt tìm kiếm ánh sáng mặt trời nhỏ nhoi đang bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp mây đen, nhàn nhạt lên tiếng:

"Hoán Kiếp... liệu có đủ hoán đổi sự tồn vong được định sẵn cho chúng sinh hay không?"

----------

Giải thích:

*Cận Nguyên Thần:

- Khi các Bán Nguyên Thần đủ điều kiện cho phép, họ sẽ tự động được đưa vào Vong Tưởng Thời Không, nhằm phá giải các tầng Vong Trận và Tưởng Trận, trở thành một chân Nguyên Thần.

- Trong quá trình đó, nếu họ bị cản trở, không kịp phá huỷ toàn bộ pháp trận; thì khi ấy, những người như vậy sẽ được gọi với danh xưng "cận Nguyên Thần".

- Về cơ bản: Cận Nguyên Thành sẽ mạnh hơn Bán Nguyên Thần, nhưng lại thua xa chân Nguyên Thần.

**Luật Ngầm:

- Cuộc chiến giữa những người ở tu vi vượt trên Ngũ Pháp có sức huỷ diệt cực kì tàn khốc. Chính vì vậy, luyện thần giới từ lâu tự động hình thành một "Luật Ngầm", đó là: Bất kì kẻ nào từ Long Thần (Phượng Thần) Ngũ Pháp trở lên đều không được phép tung hết sức, chỉ có thể trao đổi chiêu thức bằng những đòn thế không có sức tàn phá không gian, không được đánh lâu dài, phải đánh nhanh rút gọn.

- Luật Ngầm không có người nào quy định cụ thể, hay bất kì ai quản lý. Nhưng bất cứ ai từ chính phái đến tà giáo đều luôn luôn tuân thủ. Vì họ hiểu được sự tàn khốc không thể cứu vãn ấy.

Lời tác giả:

Từ đầu truyện đến giờ, chính vì Luật Ngầm ấy mà các trận đánh quy mô đều miêu tả rất nhanh chóng và không có điều gì đặc biệt tàn khốc (kể cả trận tại Thanh Linh phái, lúc hồn phách Dương trưởng lão bị cướp mất cũng vậy). Đa phần đều đánh nhanh rút gọn, nhất kích tất sát.

Nhưng kể từ chương này sẽ thay đổi. Lần lượt các Long Thần, Phượng Thần, Bán Nguyên Thần sẽ cho thấy cái gì gọi là "thần".

Và khởi đầu cho chuyển biến ấy, sẽ bằng trận chiến ngắn trong chương sau, giữa Lai Sát và Lai Gia Huấn.