Hoàn Xuân

Chương 4

Edit: Dlinh – Beta: Chi

*****

Lâm Tuế Xuân liếc mắt nhìn hắn rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Thích Cố ngồi xuống băng ghế cạnh giường, tựa tay trái lên mặt bàn, chọc chọc cậu: “Nói xem, đã xảy ra chuyện gì? Tề Sâm bắt nạt cậu à?”

Lâm Tuế Xuân không ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì, là tự tôi không cẩn thận thôi.”

Thích Cố chống cằm chăm chú nhìn cậu, nhìn hết nửa ngày hắn mới đặt tay lên cuốn sách cậu đang đọc.

Lâm Tuế Xuân vừa ngước mắt lên, Thích Cố đã đặt một nụ hôn nồng cháy lên khóe mắt cậu.

Thích Cố có vẻ ngoài tuấn tú, đường nét tinh xảo, đôi mắt hoa đào, cả người bừng bừng sức sống của một thiếu niên.

Hắn theo học mỹ thuật chuyên ngành tạo hình, từ bé đã được rất nhiều nghệ sĩ, họa sĩ từng giành nhiều giải thưởng quốc tế lớn tự tay chỉ dạy, hàng năm thường xuyên được tiếp xúc với các tác phẩm nghệ thuật đặc sắc.

Vậy nên dù chỉ mặc sơ mi trắng cũng không thể che lấp phong thái lãng mạn, đa tình và hào hoa của hắn.

Hắn ôm lấy mặt Lâm Tuế Xuân, dịu dàng liếm từ môi đến mắt cậu, cứ như đang nâng niu một bảo vật vô giá, dù chạm vào cũng phải thật khẽ khàng.

Bầu không khí mờ ám mà yên tĩnh này không khỏi khiến trái tim người ta rung động.

Nhưng bản thân Lâm Tuế Xuân lại chẳng chớp mắt lấy một cái, bởi cậu hiểu con người Thích Cố dối trá đến thế nào.

Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên mình gặp Thích Cố, đó là tháng thứ hai kể từ khi cậu bị Tề Sâm bạo lực học đường.

Cho tới bây giờ, khi nhớ lại, mọi thứ vẫn rất rõ ràng.

Giữa trưa hôm đó, khi cậu vừa bước chân vào lớp, những tiếng tranh cãi ầm ĩ của đám bạn học lập tức ngưng bặt, tất cả đều chăm chú nhìn về phía cậu, bầu không khí tĩnh lặng đến quái lạ.

Lâm Tuế Xuân sờ băng gạc trên mặt mình, lúc ấy cậu còn khờ dại tưởng rằng mọi người tò mò về vết thương trên mặt mình.

Ngay lúc cậu bước tới bục giảng, bất ngờ có người gọi tên cậu.

Lâm Tuế Xuân dừng bước, cô đơn đứng giữa lớp, vẻ mặt mờ mịt.

Thiếu niên gọi tên cậu đứng dậy từ giữa đám đông, là một người trước giờ cậu chưa từng gặp.

Hắn rất đẹp trai, dù chỉ mặc một chiếc áo hoodie bình thường nhưng vẫn sáng chói giữa đám đông.

Người kia đút tay vào túi quần, chậm rãi đi đến trước mặt cậu.

Lời đối phương thốt ra khỏi miệng một cách vô cảm đã đẩy cậu thẳng xuống đáy vực.

Hắn nói: “Cậu lấy trộm một nghìn đồng của lớp trưởng lớp cậu đúng không?”

Lâm Tuế Xuân mờ mịt: “Sao cơ?”

Thích Cố giơ di động trong tay lên, đôi mắt xinh đẹp híp lại: “Sao? Không chịu thừa nhận à? Mọi người trong lớp cậu đều biết cả rồi.

Nếu đã trộm thì cứ ngoan ngoãn thừa nhận, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

“Tôi không…”

Lâm Tuế Xuân vừa định phản bác, điện thoại di động của Thích Cố đã được đưa tới trước mắt cậu.

Trên màn hình là một đoạn video từ camera theo dõi của hành lang, thời gian vào khoảng sáu giờ chiều.

Trong vài giây mở đầu, toàn bộ hành lang không một bóng người, sau đó bất ngờ xuất hiện một thiếu niên gầy yếu bước vào phòng học.

Không bao lâu sau, người kia đã cúi đầu bước ra.

Bọn họ hiểu lầm.

Vừa nhìn thấy video, Lâm Tuế Xuân liền luống cuống.

Lúc ấy, tiền sinh hoạt đều dành cho việc mua thuốc, cậu chỉ có thể mua đại bánh bích quy giá rẻ ở ký túc xá, ăn bánh quy rất dễ nghẹn nên mỗi ngày cậu đều tới phòng học lấy một bình nước đầy, mang về ký túc xá uống.

“Không phải, tôi chỉ đi lấy nước thôi.” Lâm Tuế Xuân mở to đôi mắt trong vắt, vội vàng giải thích.

Thích Cố nhìn cậu, khóe môi cong lên, lập tức cao giọng nói: “Ai sẽ tin lý do nhảm nhí đó chứ, cậu không có cả mấy đồng để mua nước à? Hơn nữa, ai lại tới phòng học vào giờ này, đã thế còn vừa khéo đúng lúc bị mất tiền? Lớp trưởng lớp cậu cũng đối xử không tệ với cậu mà? Cậu có biết mấy ngày nay bạn ấy nóng ruột, khổ sở ra sao không?”

“Không, mọi người hiểu nhầm rồi…”

Lâm Tuế Xuân bất ngờ bị hắn lớn tiếng chỉ trích, sợ tới mức con ngươi run run, cảnh tượng trước mắt cũng nhòa đi, gương mặt thiếu niên đẹp trai đứng đối diện cũng bắt đầu trở nên méo mó, tất cả mọi thứ đều không chân thật nữa.

“Lâm Tuế Xuân!” Một nữ sinh mặc váy đồng phục, mắt ngấn lệ đứng dậy nói: “Bình thường tôi đối xử với cậu tệ lắm sao! Cậu bị đánh tôi mua thuốc cho cậu, cậu không đủ tiền ăn cơm tôi còn vay tiền giúp cậu! Sao cậu lại trộm tiền của tôi! Đừng giả câm vờ điếc, mau trả lại cho tôi!”

Lâm Tuế Xuân cuống lên, khóe mắt đỏ ửng: “Lớp trưởng, không phải tôi, tôi không bao giờ làm loại chuyện này.”

Thích Cố trào phúng: “Lâm Tuế Xuân, tôi nghe nói thành tích của cậu tốt lắm, sao nhân phẩm lại thối nát vậy? Tiền của cậu là tiền, tiền của lớp trưởng thì không phải là tiền sao? Một nghìn đồng, phí sinh hoạt hai tháng của lớp trưởng lớp cậu đấy, cậu ăn trộm mà không thấy có lỗi à?”

Lâm Tuế Xuân quay phắt lại nhìn hắn.

Các bạn học ngồi bên dưới đã sớm ầm ĩ, nói ra những lời khó nghe.

Lâm Tuế Xuân cảm thấy toàn bộ thế giới như rung chuyển, tim đau như sắp nổ tung.

Thích Cố nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn lệ của cậu, mắt hắn lộ ra ý cười, nhưng giọng điệu vẫn giữ nguyên vẻ hiên ngang lẫm liệt: “Tôi biết nhà cậu nghèo, nhưng nghèo không phải là cái cớ cho nhân cách suy đồi của cậu!”

“Được rồi, chúng ta cùng tới văn phòng, để xem trường học sẽ xử lý như thế nào!” Nói xong, Thích Cố túm chặt cổ tay cậu, kéo cậu đi.

Hắn rất khỏe, nắm đến nỗi tay Lâm Tuế Xuân đau đớn.

Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu, nhưng cũng dễ hiểu.

Dù sao phá hủy một món đồ chơi dám phản kháng là chuyện dễ như trở bàn tay với mấy vị đại thiếu gia.

Thích Cố thêm mắm dặm muối tường thuật lại mọi chuyện cho giáo viên chủ nhiệm, đưa cả video cho ông ta xem.

Lời hắn nói có trật tự rõ ràng, ngôn từ chuẩn xác, đủ khiến người ta tin phục.

Lâm Tuế Xuân há miệng thở dốc, không nói nên lời, chỉ biết thì thào: “Em không ăn trộm…”

Thầy chủ nhiệm nhíu mày, nhìn cậu bằng vẻ chán ghét.

Thích Cố đút tay trong túi, trên mặt lộ rõ vẻ đùa cợt, hắn nói: “Thầy Lý, một học sinh luôn miệng nói dối không biết sửa sai như vậy, chẳng phải nên bị đuổi học sao? Trường chúng ta đương nhiên không thể chấp nhận loại người có nhân phẩm rác rưởi thế này.”

Lâm Tuế Xuân bàng hoàng, lau nước mắt, nức nở nói: “Không phải em, thật sự không phải em…”

Thích Cố nhìn cậu như nhìn một tên hề: “Cái gì mà không phải cậu cơ, chứng cớ rõ ràng trước mắt, vậy mà cậu vẫn dám cứng miệng nói không phải mình trộm sao?”

“Tôi trả lại, tôi trả lại tiền, như thế là được, phải không…”

“Cậu? Cậu trả lại được sao?”

Lâm Tuế Xuân cúi đầu, dường như có thể thấy rõ những giọt nước mắt đang rơi xuống đôi giày chơi bóng phía dưới: “Tôi có thể, tôi sẽ trả lại.”

Các bạn học liếc mắt nhìn cậu với vẻ khinh bỉ.

Lâm Tuế Xuân không quay về phòng học, cậu mượn điện thoại của cô ở canteen gọi cho bà nội, đầu bên kia lập tức bắt máy.

Nghe được giọng bà nội, sự xót xa dâng trào trong lòng Lâm Tuế Xuân, sự tủi thân nhẫn nhịn suốt hai tháng bỗng nhiên bùng nổ, những giọt nước mắt lăn dài trên mặt cậu.

“Bà nội.”

“Xuân Nhi?”

“Bà ơi, cháu, cháu không cẩn thận làm hỏng đồ của bạn, phải đền một nghìn đồng…”

Bà nội nghe thấy tiếng khóc nức nở khe khẽ của cậu, hơi kinh ngạc rồi vội vàng an ủi: “Không sao, không có việc gì, Xuân Nhi nhà ta trả lại là được, không có việc gì, không phải chuyện gì to tát đâu.”

Lâm Tuế Xuân che miệng, cố gắng để mình không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng dòng nước mắt vẫn tiếp tục tuôn rơi không thể kiềm chế được.

Nói chuyện điện thoại xong, Lâm Tuế Xuân dùng tay áo lau mắt.

Sau khi trả di động, cảm ơn cô ở canteen xong, cậu mới bước ra ngoài.

Cậu đứng trên cầu thang, vừa hay trông thấy Thích Cố đang đi về hướng này.

Hắn vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ với người bên cạnh.

Giây phút ấy, đầu óc Lâm Tuế Xuân hoàn toàn trống rỗng, mọi cảm xúc trong cơ thể như bị đào đi, tùy tiện vứt ở bên một bên, mặc người giày xéo.

Bởi vì cậu nhận ra, người đang đi bên cạnh hắn chính là căn nguyên cơn ác mộng của mình.

Là Tề Sâm..