Mọi người bàn bạc sáng sớm hôm sau lên đường. Lục Thanh Lam đi mời tỷ tỷ, Lục Thanh Nhàn không chịu đi. Kể từ sau khi đính hôn nàng vẫn trốn ở trong viện không ra.
Vinh ca nhi quá nhỏ cũng không thể đi, cuối cùng quyết định Kỷ thị mang theo Lục Văn Đình, Tiêu Kỳ, Lục Thanh Lam đi.
Mọi người tập hợp tại nhị môn, Tiêu Kỳ thấy Lục Văn Đình mặc kỵ trang màu xanh ngọc, đôi mắt sáng lên lấp lánh sắc bén lanh lợi giống như chim ưng, anh khí bừng bừng nói không nên lời, không nhịn được nhìn nhiều hai mắt.
Hôm nay trang phục của Tiêu Kỳ cũng có chút xinh đẹp, nhưng Lục Văn Đình cũng không biết thiếu dây thần kinh nào, lại không liếc mắt nhìn Tiêu Kỳ một cái.
Lục Văn Đình sau khi tự mình kiểm tra xe ngựa xong đi tới, chào hỏi mọi người trên xe, người không nhiều lắm, Hầu phủ cũng xuất ra hai cỗ xe ngựa, Kỷ thị mang Lục Thanh Lam Tiêu Kỳ ngồi một chiếc, nhóm nha hoàn bà tử cùng đi ngồi một chiếc. Lục Văn Đình cưỡi ngựa, đi theo một bên xe ngựa.
Núi Dương Khê nằm ở ngoại ô phía tây kinh sư, thôn trang của Hầu phủ xây dựng dưới chân núi, phía trước thôn trang có con sông nhỏ uốn lượn chảy qua, tựa núi kề sông, không có dã thú.
Thôn trang này là của hồi môn của Kỷ thị, nhiều năm qua vẫn do thị tì của nàng ở chỗ này quản lý. Trang đầu nghe nói phu nhân tiểu thư tới đây, sáng sớm liền dẫn người quét dọn mấy gian phòng tốt nhất, còn huân hương.
Đoàn người ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, Lục Thanh Lam liền kêu Tiêu Kỳ đi sông nhỏ ở cửa thôn mò cá, Kỷ thị muốn gọi trang đầu tới hỏi tình hình của thôn trang, liền phái Lục Văn Đình đi theo hai nữ hài.
Từ cổng lớn quy củ sâm nghiêm đi ra ngoài, hai vị cô nương cảm thấy không khí hô hấp đều tràn đầy hơi thở tự do. Trong con sông nhỏ nước chảy trong mát, nhưng cũng không sâu, thủy thảo trong sông tốt tươi, đầy đủ cá tôm. Hai cô nương thoát giày, hoan hô vui vẻ nhảy vào trong nước sông.
Nhìn thấy cá bên trong rất nhiều, nhưng hai người giằng co hồi lâu cũng không bắt được một con. Về sau Lục Thanh Lam nóng nảy, gọi người tìm lưới bắt cá đến, hai người hợp lực, cũng chỉ bắt được mấy con cá nhỏ.
Tiêu Kỳ hết sức khó chịu, nhìn thấy Lục Văn Đình nghiêng người dựa vào một gốc cây ở phía xa, trong miệng cắn một mảnh lá cây, bộ dạng vô cùng buồn chán, Tiêu Kỳ ngẩng đầu nhìn, lại cảm thấy cho dù bộ dạng hắn thờ ơ, cũng có loại soái khí nói không nên lời.
Lục Thanh Lam thấy Tiêu Kỳ lén đánh giá ca ca của mình, liền mở miệng nói: “Tam ca, ngươi không thể tới đây giúp chúng ta sao?”
Tiêu Kỳ lại nói: “Bỏ đi, ngươi đừng mong chờ vào hắn. Con cá này trơn trượt như vậy, hai ta không làm được, ta thấy hắn cũng không được đâu!” Nàng suốt ngày chạy đến Trường hưng Hầu phủ, coi như là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với Lục Văn Đình, hai người đại khái là bát tự không hợp đi, gặp là cãi nhau, đấu miệng từ nhỏ đến lớn.
Tiêu Kỳ thân là Quận chúa, ở trước mặt người ngoài luôn giữ dáng vẻ, đối với nam tử hoặc là kính nhi viễn chi, hoặc là lấy lễ đối đãi, hết lần này tới lần khác gặp phải Lục Văn Đình là không bình tĩnh, Lục Văn Đình luôn có cách làm nàng tức giận.
Lục Văn Đình biết rõ Tiêu Kỳ là phép khích tướng, nhưng hắn còn trẻ khí thịnh, chịu không nổi nhất bị người khác xem nhẹ, lại là cái cô nương suốt ngày đấu võ mồm với hắn, càng không thể để mất mặt. Nhổ lá cây trong miệng ra, lười biếng nói: “Bắt mấy con cá thôi, khó như vậy sao?”
Tiêu Kỳ không phục nói: “Ngươi nói thật nhẹ nhàng, nếu không ngươi thử một chút xem?” Nói xong liền nhét lưới cá vào trong tay Lục Văn Đình.
Lục Văn Đình không đón lấy lưới cá của nàng, mà rút chủy thủ giắt bên hông ra, cắt lấy một nhánh cây trên cây, sau đó dùng chủy thủ gọt nhánh cây nhọn hoắt.
Lục Văn Đình cắm cây chủy thủ trở về bên hông, buộc áo bào tới eo lưng, cầm lấy công cụ bắt cá tự chế của mình nhảy xuống nước, Tiêu Kỳ trợn mắt nhìn chằm chằm Lục Văn Đình, thì ra là thiếu niên này vừa nhảy xuống, bắn nước tung tóe cả người nàng.
Lục Văn Đình căn bản không nhìn Tiêu Kỳ, động tác hết sức tiêu sái đâm vào trong nước, “rầm” tiếng nước bắn lên, kèm theo tiếng thét chói tai của Tiêu Kỳ, trên “xiên cá” của Lục Văn Đình đã nhiều hơn một con cá lớn, Lục Văn Đình lấy cá xuống, tiện tay ném lên trên bờ.
Trên bờ có nha hoàn gã sai vặt nhặt cá bỏ vào trong thùng gỗ.
Kèm theo theo tiếng thét chói tai của Tiêu Kỳ, Lục Văn Đình tốn nửa buổi, bắt được một thùng cá lớn. Kỷ thị nhìn thấy không khỏi buồn cười: “Hóa ra ba người các ngươi chạy tới đây là để bắt cá.”
Lúc này, ba người đã trở lại phòng, đổi lại một thân xiêm y khô ráo. Lục Văn Đình dùng một loại ánh mắt gần như khiêu khích nhìn Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ lại nhỏ giọng nói với Lục Thanh Lam: “Không phải là bắt cá thôi sao? Đắc ý cái gì!”
Kết quả buổi tối bọn hạ nhân nướng cá, thêm muối và các loại gia vị, Tiêu Kỳ ăn nhiều nhất, thiếu chút nữa nuốt luôn cả đầu lưỡi vào bụng.
Lục Thanh Lam trêu ghẹo nói: “Không phải là ngươi không thích cá của ca ca của ta bắt sao? Sao còn ăn nhiều như vậy?” Tiêu Kỳ vừa ăn vừa nói: “Cá là cá, ca ca ngươi là ca ca ngươi, không thể nói nhập làm một.”
Lục Thanh Lam mỉm cười.
Nàng chính là vẫn lo lắng tác hợp đôi bọn họ kia mà.
Kiếp trước hai người là một đôi oan gia hoan hỉ, thấy mặt liền cãi nhau, đấu võ mồm từ nhỏ đến lớn, về sau Tiêu Kỳ chẳng những không hận Lục Văn Đình, ngược lại yên tâm ký thác tất cả vào hắn.
Hai người từ cãi nhau đến lưỡng tình tương duyệt, một người là ca ca của Lục Thanh Lam, một người là khuê mật của Lục Thanh Lam, nàng quả thực là không muốn hiểu loại quan hệ này.
Vốn là một đôi trời đất tạo nên, hai nhà cũng nguyện ý thành toàn một đôi tình nhân, Lục gia thậm chí ngay cả bà mối cũng tìm xong rồi, chỉ đợi đến đi cầu hôn, lại vừa vặn xảy ra chuyện xấu của Hoàng trưởng tử, bởi vì Lục Hãn gả thứ trưởng nữ cho thái tử làm Trắc Phi, Lục gia coi như là trói vào một thuyền cùng thái tử, nhất thời đại họa lâm đầu, người Lục gia cảm thấy bất an.
Lão Hầu gia bệnh không dậy nổi, cưỡi hạc về tây*. Lục Hãn ở trong quan trường chu toàn bằng mọi cách, Lục Thanh Lam khi đó cũng đến Yến vương phủ, trở thành Trắc Phi của Yến vương Tiêu Thiểu Huyền. Lục Văn Đình thì nghe theo đề nghị của Lục Hãn, cưới nữ nhi của Ngự sử đốc sát viện Giang Ninh phe của Yến vương làm vợ.
(*) 驾鹤西去 [giá hạc tây khứ] Ở Trung Quốc cổ đại, hạc thường được sử dụng như một biểu tượng của tuổi thọ, ngoài ra lìa đời cũng được ví là “cưỡi hạc về tây”, hạc là một linh điểu mang ý nghĩa tốt lành, thường gắn liền với thần tiên.驾鹤西去 [giá hạc tây khứ] “cưỡi hạc về tây”Lục Thanh Lam còn nhớ rõ Tiêu Kỳ sau khi nghe được tin tức này, cũng không có nói một câu, chỉ là buổi tối hôm đó lôi kéo nàng uống rượu uống đến say mèm, nôn đầy đất, tửu lượng nàng từ trước đến giờ rất tốt, tửu phẩm của nàng lại không được tốt nhưng lần đó lại không mượn rượu làm càn, chẳng qua chỉ là cuộn mình thành một cục, ôm chân, khóc không ra tiếng.
Về sau Tiêu Kỳ gả cho Tưởng Tín Hồng làm vợ, sau nữa Tưởng Tín Hồng tranh đoạt vương vị không thành, chết ở Yến quốc, tiểu thư gia tuổi còn trẻ tựu thành quả phụ. Mà Lục Văn Đình và Giang tiểu thư nhà sau khi thành hôn, vẫn hết sức lãnh đạm với vị thê tử này.
Kiếp trước, Lục Thanh Lam cũng không động chân tình với người nào, gả cho Yến vương Tiêu Thiểu Huyền đó là tình thế bất đắc dĩ. Về sau Yến vương ngoài ý muốn đăng cơ, Lục Thanh Lam cũng giữ vững tinh thần làm tốt bổn phận của một phi tử, tranh sủng, cung đấu, tranh thủ vì lợi ích chính trị nhà mẹ đẻ…
Nàng không thể nhận thức được loại đau triệt nội tâm của Lục Văn Đình và Tiêu Kỳ, nhưng nàng còn nhớ đến lúc ấy ca ca là ngũ phẩm, trên chiến trường ở Liêu Đông giống như một tân binh mang theo đại đao xông vào phía trước. Lục Văn Đình giết chết hai ba mươi kẻ địch, mà trên người của hắn cũng nhiều hơn mười lăm vết thương.
Lục Thanh Lam mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng này, đều cảm thấy cái mũi ê ẩm.
Cho nên kiếp này, nàng nhất định phải tìm cách thúc đẩy uyên ương, không để họ bị thương vì tình một lần nữa.
Lại nói buổi tối trở về Tiêu Kỳ rất không có tiền đồ ăn quá nhiều, lôi kéo Lục Thanh Lam tản bộ tiêu thực ở trong sân.
Vừa vặn kiếm cớ ở nơi này ở một đêm, Kỷ thị lúc tới đã sớm dự liệu được chuyện này, cho nên thống khoái đáp ứng.
Đợi trấn an Tiêu Kỳ xong, Lục Thanh Lam trở lại phòng của mình, Mặc Cúc đi vào bẩm báo nói: “Cô nương, đến rồi!”
Lục Thanh Lam duỗi lưng một cái, rốt cục có thể làm chính sự rồi.
Không đến một lát, Khâu Khánh tiến vào. Mấy năm nay Khâu Khánh làm làm không ít việc cho Lục Thanh Lam. Khâu Khánh đại khái cũng phát hiện tiểu cô nương này mặc dù tuổi không lớn, nhưng bản lãnh không nhỏ, cho nên trung thành tận tâm với nàng, tất cả chuyện nàng giao đều làm rất thỏa đáng.
Lục Thanh Lam một cái tiểu cô nương, trong phủ không quá thuận tiện gặp quản sự tiền viện như Khâu Khánh, nhưng đến thôn trang, quy củ ít, tai mắt cũng ít đi, dễ dàng hơn rất nhiều.
Lục Thanh Lam bảo Mặc Cúc mang cho cha nàng một cái ghế, để cho Khâu Khánh ngồi, sau đó không thể chờ được hỏi: “Khâu quản sự, chuyện ta giao cho ngươi làm thế nào rồi?”
Mông của Khâu Khánh chỉ mới đụng tới cái ghế một chút, biểu hiện được hết sức kính cẩn. Hắn nói: “Hồi bẩm Lục cô nương, tiểu nhân đã dựa theo phân phó của cô nương, mua tất cả Bành Nam trang. Tất cả khế đất đều đầy đủ, quan phủ địa phương cũng đã ấn dấu, trên mặt thủ tục không có chút vấn đề nào.”
Bành Nam trang cách thôn trang của hồi môn này của Kỷ thị hai mươi dặm đường, bởi vì người trong trang chín mươi phần trăm họ Bành, bởi vậy gọi là Bành Nam trang. Nơi đây thổ địa cằn cỗi, căn bản là không có loại hoa màu nào sinh trưởng được, trên núi núi Dương Khê cũng không có sản vật gì đáng nhắc tới. Toàn bộ thôn trang chiếm diện tích chừng năm trăm mẫu, Khâu Khánh xem ra quả thực không có chút giá trị đầu tư nào.
Thế nhưng một chỗ như vậy, Lục Thanh Lam từ ba năm trước đây bắt đầu bố trí, lợi dụng tiền riêng của phụ thân mẫu thân cho cùng tiền tài đè ép từ chỗ Lục Văn Đình, mua lại thôn trang của nông dân, cũng không lấy danh nghĩa của Lục Thanh Lam, Khâu Khánh dựa theo phân phó của Lục Thanh Lam, đem tài sản của chừng một trăm hộ và mười mấy hỏa kế cho vào danh nghĩa của hắn.
Dĩ nhiên, sở hữu chân chính vẫn là Lục Thanh Lam.
Chuyện này xử lý không hề dễ dàng giống như trong tưởng tượng của nàng. Lục Thanh Lam cho đám nông dân giá cả hết sức công đạo thậm chí là hậu đãi, nhưng đất cố hương khó cách, rất nhiều nông dân thà rằng gặp cảnh khốn cùng ở chỗ này, cũng không muốn bán nhà cửa cho Khâu Khánh, lúc này Khâu Khánh không thể không dùng ít thủ đoạn.
Lục Thanh Lam nghe hắn hồi báo cẩn thận tình huống thu mua, nghe nói cả năm trăm mẫu đất của thôn trang đã trở thành vật trong túi của nàng, không khỏi hưng phấn mà di chuyển hai vòng trên đất. “Tốt, chuyện này ngươi làm rất tốt. Quay về ta sẽ có phần thưởng ban cho ngươi.”
Khâu Khánh vội vàng khiêm nhường mấy câu.
Thần sắc Lục Thanh Lam nghiêm nghị dặn dò lần nữa: “Chuyện ta mua Bành Nam trang, ngươi nhớ lấy nhất định phải giữ bí mật, không thể tiết lộ cho bất kỳ ai. Nhớ lấy nhớ lấy!”
Khâu Khánh vẫn là đầu thấy nàng trịnh trọng phân phó một chuyện như vậy, vội vàng đáp ứng: “Tiểu nhân biết hiện giờ nên làm cái gì.”
Khâu Khánh không biết, Bành Nam trang này đích xác là rất trọng yếu.
Kiếp trước, sự tồn tại của Bành Nam trang thậm chí có thể nói là ảnh hưởng tới toàn bộ hướng đi của triều cục Đại Tề. Ai cũng sẽ không nghĩ tới, một cái tiểu sơn thôn nho nhỏ dưới chân núi cằn cỗi, trong lòng đất lại ẩn chứa mỏ vàng khổng lồ chất lượng tốt. Kiếp trước chỗ mỏ vàng này bị Tiêu Thiểu Huyền đoạt được, hơn mười năm trước khi đăng cơ, hắn vẫn phái người bí mật khai thác, sản xuất vàng đổi thành tiền tài liên tục không ngừng, cung cấp cho hắn thành lập tổ chức tình báo, thu mua đại thần các lộ, thành lập nòng cốt.
Tiêu Thiểu Huyền chẳng những dựa vào mỏ vàng này để đoạt đích, còn thành công mê hoặc Gia Hòa đế cùng một đám các hoàng tử, ai có thể nghĩ đến một Tứ hoàng tử Vương Phủ sản nghiệp ít ỏi, cũng không tham ô hối lộ, ánh mắt lại sẽ nóng bỏng mơ ước long ỷ trong Tử Cấm thành kia.
Ai cũng biết, đoạt đích tuyệt đối là chuyện đốt tiền của.
Đời này Lục Thanh Lam Lam đoạt trước một bước, lấy được khế đất của Bành Nam trang, chẳng khác nào cắn mất bảy tấc của Tiêu Thiểu Huyền.
Nói xong những điều này, Khâu Khánh mới đưa tất cả khế đất giao cho Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam cẩn thận thu lấy khế đất cất kỹ vào một cái hộp.
Chuyện này tuy nói là hoàn toàn làm xong rồi, nhưng nàng cũng chưa hoàn toàn yên lòng. Vàng có ý nghĩa như thế nào nàng rất rõ ràng, mỏ vàng dưới đất của Bành Nam trang số lượng dự trữ phong phú, kiếp trước chính là dựa vào tài lực của mỏ vàng này trợ giúp Tiêu Thiểu Huyền từng bước leo lên bảo tọa đế vương mà nàng lại là nữ lưu, mới được mười mấy tuổi, bỗng nhiên có được mỏ vàng như vậy, thất phu vô tội hoài bích kỳ tội*, bây giờ nàng giống như ôm vào trong ngực ô một cái bom có nổ tung bất cứ lúc nào, chẳng những có thể nổ cho nàng không còn hài cốt, hơn nữa còn có thể liên lụy đến Trường Hưng Hầu phủ.
(*) 匹夫无罪怀璧其罪 [thất phu vô tội hoài bích kỳ tội ] Xuất từ « xuân thu Tả truyện · hoàn công mười năm », ví von có tài năng, có lý tưởng mà bị hại.Lúc Lục Thanh Lam lo lắng. Ngọc Minh trong điện, Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế, cầm trong tay một tờ giấy xem hết sức chăm chú. Hắn nhìn qua hết sức bình tĩnh, nhưng nắm tay nắm chặc của hắn tỏ rõ nội tâm của hắn vô cùng lo lắng.
“Đại tế sư thật muốn cắt nhân thủ của bí doanh đi một phần ba ư?” Tiêu Thiểu Giác vò thư thành một cục, nắm trong lòng bàn tay, ánh mắt ngưng tụ trầm giọng hỏi Vệ Bân.
Vệ Bân bị ánh mắt giống như đao phong của hắn quét qua, thân thể lại thấp thêm ba phần, cân nhắc từng câu từng chữ nói: “Điện hạ, đại tế sư đúng là ý này.”
“Không được!” Tiêu Thiểu Giác lập tức mở miệng cự tuyệt, “Bí doanh là nương ta năm đó một tay thành lập, ngưng kết toàn bộ tâm máu của nương ta cho tới cả Hạ tộc, đại tế sư tại sao có thể không chịu trách nhiệm như vậy!” Hắn nhảy dựng lên, “Đại tế sư ở đâu, ta muốn gặp!”
Vệ Bân thấp giọng nói: “Điện hạ, ngài đã quên ước định với đại tế sư sao? Vì bảo đảm an toàn tuyệt đối của ngài, không đến nguy cơ lâm đầu thật sự, ngài là tuyệt đối không thể gặp hắn.”
Tiêu Thiểu Giác chợt đứng lên, gầm hét: “Ta phải hỏi hắn, tại sao phải xử trí bí doanh như vậy, xử trí qua loa tâm huyết của nương ta như thế!”
Vệ Bân chợt quỳ xuống: “Điện hạ, đại tế sư trung thành với ngài, tuyệt không chút hai lòng. Hắn ra quyết định xóa bỏ bí doanh cũng là không còn biện pháp khác.”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Ngươi là đệ tử hắn tỉ mỉ dạy dỗ, dĩ nhiên sẽ nói chuyện thay hắn, bản thân ta muốn nghe một chút, hắn rốt cuộc có nổi khổ tâm bất đắc dĩ gì!”
Vệ Bân nói: “Điện hạ, ngài không biết duy trì bí doanh mỗi năm tiêu phí bao nhiêu bạc, chúng ta còn muốn bí mật huấn luyện tử sĩ, thu mua lại đại thần, chuẩn bị sẵn sàng vì tương lai của điện hạ. Mà trong tộc mặc dù có không ít sản nghiệp, một năm có thể kiếm ra bao nhiêu bạc? Sản nghiệp chính kiếm tiền, tất cả đều bị hoàng thất cùng với mấy gia tộc quyền cao chức trọng chia cắt hầu như không còn rồi. Chúng ta đã sớm nhập không đủ xuất nhiều năm, lúc này đại tế sư mới phải ra hạ sách này, quyết định cắt bỏ bí doanh, chỉ để lại ty tình báo và võ dũng đường trọng yếu nhất.”
Tiêu Thiểu Giác nghe ngây ngẩn cả người. Mỗi chuyện Bí doanh làm đều là chuyện muốn rơi đầu, bất luận là huấn luyện người mới hay là mua trang bị đều phải tốn tiền tài lớn, mà bởi vì địa vị Hạ tộc ở Đại Tề không hợp pháp, tất cả sản nghiệp đều ẩn ở trong bóng tối, sản nghiệp chân chính kiếm tiền không có bao nhiêu, tình huống cụ thể hắn còn không hiểu rõ, nhưng nghe ý tứ Vệ Bân là đã sớm xuất hiện thiếu hụt rất lớn.
Dĩ nhiên là vì tiền! Hắn nở nụ cười khổ, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng thiếu tiền, có thể nói là xem tiền tài như cặn bã, không ngờ đến cuối cùng cũng có một ngày vì tiền mà rầu rĩ.
“Thì ra là như vậy! ” Tiêu Thiểu Giác từ từ ngồi trở lại trên ghế, “Có thể có biện pháp nhanh chóng kiếm tiền hay không?” Hắn cũng biết chuyện này chẳng qua là người si nói mộng, ngành nghề có thể nhanh chóng kiếm tiền, đã sớm có người đi đầu tranh đoạt rồi, còn có thể đến phiên hắn ư?
Tiêu Thiểu Giác nghĩ nửa ngày, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể giải quyết, đành phải nói: “Nếu như thế, ngươi trở về nói với sư phụ ngươi, theo phương án của hắn cắt giảm bí doanh đi.” Nói tới đây vẫn là hết sức không cam tâm.
Tiêu Thiểu Giác phủi tay, liền đi tới chỗ một thiếu nữ mười ba mười bốn, một thân quần áo màu hồng đào, sơ một cái đọa mã kế, trên đầu cắm một cây ngân trâm. Thiếu nữ tuổi không lớn lắm, mắt hạnh má đào, da trắng như, ngọt ngào tươi mát, có thể nói tuyệt sắc.
Nữ hài tử này bước đi lặng yên không một tiếng động, trong tay còn ôm một cái chậu than, vừa nhìn đã biết là người luyện võ công cao cường.
Nữ tử đi tới phía trước Tiêu Thiểu Giác hai bước quỳ xuống, khẽ cúi thấp đầu, lộ ra một đoạn cổ thon dài tuyết trắng, thấp giọng kêu một tiếng: “Điện hạ!”
Tiêu Thiểu Giác ừ một tiếng, cho dù nữ hài tử có xinh đẹp bao nhiêu cũng cũng không có liếc nhìn nàng một cái. Chỉ là đem tờ giấy trong tay giao cho nàng, nữ hài tử kia có chút thất vọng, vẫn cung kính cầm tờ giấy đặt vào trong chậu than đốt cháy sạch sạch sẽ.
Tiêu Thiểu Giác nói: “Đại Vân, trong kinh gần đây có động tĩnh gì?”
Bí doanh thuộc quyền của ty tình báo, là một mạng lưới tình báo nghiêm mật bao trùm kinh sư, trình độ nghiêm mật thậm chí không thua Cẩm Y Vệ, lúc trước có tình báo đều do người chuyên môn thu thập, giao cho Đại tế sư, sau đó Vệ Bân nói cho Tiêu Thiểu Giác.
Bởi vì Vệ Bân phải liên lạc xử lý chuyện người Hạ tộc khắp trong cung, còn muốn liên lạc với Đại tế sư, bận không chịu nổi, Đại tế sư liền tuyển Đại Vân từ trong nhóm người Hạ tộc, trên danh nghĩa là nữ tỳ của Tiêu Thiểu Giác, trên thực tế giúp hắn chỉnh lý tình báo. Đại Vân tuổi tuy nhỏ, lại rất có thiên phú trong việc bí mật này, sửa sang lại tình báo hết sức hoàn hảo, cho nên hiện tại tất cả tình báo đều do nàng tập hợp tốt sau đó báo lên cho Tiêu Thiểu Giác.
Đại Vân đem điều tra tình báo của bí doanh từng cái báo cho Tiêu Thiểu Giác. Thanh âm của nàng uyển chuyển, giống như hoàng anh xuất cốc, nghe đúng là một loại hưởng thụ hiếm có.
Tiêu Thiểu Giác hai mắt hơi khép, lẳng lặng nghe, thấy chỗ hứng thú liền hỏi mấy câu, Đại Vân đối đáp trôi chảy. Hắn hết sức hài lòng, liền mở hai mắt ra, ném một ánh mắt tán dương.
Đại Vân đại được ủng hộ, mặt đều hơi đỏ lên.
Đợi Tiêu Thiểu Giác nghe nói Lục Thanh Lam lại đi thôn trang ở núi Dương Khê lần nữa, Tiêu Thiểu Giác không khỏi ngây ngẩn cả người. “Núi Dương Khê rốt cuộc có cái gì tốt? Nàng nửa năm này đã đi đến đó lần thứ ba đi?”
Đại Vân cải chính: “Điện hạ, là lần thứ tư!”
Tiêu Thiểu Giác hết sức chú ý hướng đi của Lục Thanh Lam, cũng rõ tay tính cách của nàng như lòng bàn, biết rõ tiểu cô nương này là một người không dậy sớm nổi, sao lại thường xuyên chạy đi chạy lại giữa núi Dương Khê và kinh sư, nhất định có bí mật gì không thể để cho ai biết.
Đại Vân nói: “Nàng phái một gã thủ hạ, tốn năm thời gian ba năm, dùng giá tiền gấp hai giá thị trường, từng chút mua lại một cái thôn nhỏ phụ cận thôn trang của núi Dương Khê, tên là Bành Nam trang.”
“Cái gì?” Tiêu Thiểu Giác không khỏi cau mày, “Nàng rốt cuộc giở trò quỷ gì? Các ngươi có tra cặn kẽ thôn trang kia có gì cổ quái hay không?”
Đại Vân nói: “Chúng ta phái huynh đệ của bí doanh điều tra, không phát hiện bất cứ dị thường nào.”
Lông mày Tiêu Thiểu Giác nhíu lại càng chặt, suy nghĩ một chút nói: “Vệ Bân ngươi đi chuẩn bị ngựa, ta muốn đích thân đi Bành Nam trang dò xét một phen.” Bởi vì chuyện tình cắt giảm bí doanh, tâm tình của hắn hết sức sầu muộn, vừa vặn mượn chuyện này đi ngoại ô giải sầu.