Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 88: Biểu tỷ (6)

Lục Thanh Lam kiếp trước nhìn tỷ tỷ xuất giá, mình cũng từng trải qua, tiêu chuẩn nghi thức của hoàng gia tuy có chỗ khác với dân gian, nhưng trang phục tân nương tử cũng là đều hết sức phiền toái.

Từ sáng sớm, mãi cho đến gần giữa trưa, Lục Thanh Nhàn mới coi như mặc hoàn chỉnh.

Các thân thích ra ra vào vào, cũng không luôn ở cùng nàng. Kỷ thị phải tiếp đón thân thích và khách nhân tới chúc mừng, còn phải xử lý mọi chuyện, cũng không thể làm bạn với nữ nhi, chỉ có cô muội muội Lục Thanh Lam này vẫn đứng ở bên người tỷ tỷ.

Mắt thấy thời gian sắp đến, Lục Thanh Nhàn bắt đầu khẩn trương, thỉnh thoảng lại hỏi Đan Hương và Đan Khấu: “Hiện tại là giờ nào rồi”.

Lục Thanh Lam cười cầm tay của tỷ tỷ, cười đùa bên tai nàng: “Tỷ tỷ chớ khẩn trương, tỷ phu chỉ mong sao sớm cưới ngươi về nhà đấy, không để lỡ canh giờ đâu!”

Lục Thanh Nhàn trừng mắt nhìn nàng một cái oán trách, cảm thấy giảm bớt không ít khẩn trương.

Đúng vào lúc này, pháo bên ngoài vang lên bùm bùm cách cách. Vinh ca nhi chạy bình bịch vào, hắn mặc một thân tiểu áo bào thêu ám văn, ngày thường hắn vốn mập, cộng thêm ăn mặc vui mừng, nhìn đáng yêu nói không nên lời. Vinh ca nhi lớn tiếng nói: “Tam tỷ tỷ, Lục tỷ tỷ... Tân lang quan tới rồi.”

“Ầm” một tiếng, các tiểu cô nương chưa thành thân tuổi không lớn lắm, tất cả đều không chịu nổi tò mò chạy ra nhìn tân lang quan. Trong phòng lập tức vắng vẻ.

Tiểu gia hỏa giống như quả cầu lăn lại đây, lôi kéo tay của Lục Thanh Lam nói: “Lục tỷ tỷ, chúng ta cũng đi xem tân lang quan đi.” Tiểu gia hỏa chạy tới chính là vì gọi Lục tỷ tỷ cùng đi xem tỷ phu tương lai.

Lục Thanh Lam cũng có chút động tâm, nhưng mà.... Nàng ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ. Nàng lo lắng tỷ tỷ một mình không ai chăm sóc.

Lục Thanh Nhàn cười nói: “Bảo Nhi muốn đi cứ đi đi, chỗ này của ta đã có Đan Hương, Đan Khấu.”

Lục Thanh Lam còn hơi do dự, liền thấy một tam đẳng nha hoàn tên là Tiểu Đào bên cạnh Lục Thanh Nhàn kích động chạy vào, nói: “Cô nương, Đại gia ra mười câu đố, nói Cô gia đoán đúng tất cả mới mở cửa cho Cô gia, Cô gia thật lợi hại, lập tức đáp đúng hết.” Đại gia là chỉ Lục Văn Khải của đại phòng.

Lục Thanh Nhàn nghe thấy ánh mắt cũng sáng lên.

Lục Thanh Lam cao hứng nói: “Tỷ phu thật có tài! Vậy tỷ phu hiện giờ vào cửa hay chưa?”

Tiểu Đào tiếc nuối lắc đầu nói: “Ải này của Đại gia thì qua, nhưng mà Tam gia nói, Đại gia là Đại gia, hắn là hắn, đại gia cho hắn vào, không phải là Tam gia cũng cho hắn vào, nếu hắn muốn vào, nhất định phải lên tiếp mười hiệp dưới đao của hắn mới được.”

Kỷ Hải là một văn nhân nhã sĩ, làm sao biết dùng thương bổng, cái này rõ ràng không phải là làm khó người khác ư?

Lục Thanh Nhàn lập tức nôn nóng, “Bảo Nhi ngươi mau đi xem một chút, ngàn vạn lần chớ để đệ đệ làm Hải biểu ca bị thương.”

Lục Thanh Lam cười ha ha.

Lục Thanh Nhàn thì khuôn mặt đều hồng lên.

Lục Thanh Lam lôi kéo Vinh ca nhi chạy tới chính viện. Đã nhìn thấy phía trước sân đầy người, Lục Văn Đình đang đứng ở trên cái thang, ra vẻ như thật la to với người rước dâu phía ngoài: “Hải biểu ca ngươi có can đảm đồng ý hay không, nếu ngươi không dám khoa tay múa chân với ta, hôm nay ngươi từ đâu, thì trở về đó...”

Ba huynh đệ Lục Hãn, Lục Thần và Lục Diệp đứng ở trên bậc thang, nhìn bọn tiểu bối náo động. Lục Thần mặc một bộ áo bào màu đỏ thêu hoa văn lan trúc, chìm đắm trong quan trường vài năm, hắn có vẻ đã trầm ổn hơn không ít, hôm nay gả nữ nhi, hắn gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, cả người thoạt nhìn rất hưng phấn.

Lục Thanh Lam cảm thấy có người đang nhìn mình, nàng vừa quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa một nam tử mặc trường bào màu thạch thanh, bộ dạng loè loẹt, đang nhìn mình không nháy mắt.

Chính là cháu trai của Lão phu nhân, nàng thường xuyên đề cập đến Thất công tử Trương Đào của Ngạc quốc công phủ.

Trương Đào chính là một quan nhị đại bất học vô thuật (bất tài) điển hình, trừ ăn uống chơi gái đánh bạc ra, cái khác một chữ cũng không biết. Đã sớm nghe nói hai nha đầu của nhị phòng trong phủ cô tổ mẫu bộ dạng xinh đẹp, người sau đẹp hơn người trước, bởi vậy ngày thường thường xuyên đến Hầu phủ làm khách. Nhưng Kỷ thị bảo hộ hai nữ nhi vô cùng tốt, hắn căn bản không có cơ hội gặp mặt các nàng.

Hôm nay gặp Lục Thanh Lam, thấy tiểu cô nương này mặc một bộ bối tử màu đỏ thêu hình phượng xuyên mẫu đơn, chải song thùy kế, tuổi mặc dù nhỏ, nhưng tuyết phu hoa mạo, cả người giống như là tiên nữ từ trong tranh bước ra. Trương Đào quả thực nhìn ngây người, nghĩ thầm những này hoa khôi thường xuyên đón tiếp hắn, và tiểu biểu muội này so sánh với nhau, quả thực người nào cũng đều là đồ nhà quê.

Nhớ tới Tam phu nhân Triệu thị từng bái phỏng nói với hắn, Lão phu nhân có ý gả tiểu cô nương này cho hắn làm thê, nếu là hắn thích, Tam phu nhân sẽ tìm cách giúp hắn thành toàn chuyện này, điều kiện tiên quyết là hết thảy hành động của hắn đều phải nghe theo Tam phu nhân. Nghĩ đến đây, lòng của hắn liền ngứa.

Lục Thanh Lam thấy ánh mắt hắn sắc mị dính trên người của mình không chịu dời, trong lòng không khỏi giận dữ. Nếu không phải là vì không muốn quấy nhiễu ngày lành của tỷ tỷ, nàng thật sự muốn tìm lý do sửa trị cuồng đồ này một chút. Nha, cũng chỉ đành không để ý tới hắn. Nàng liền để cho Mặc Cúc và Mặc Hương che ở bên cạnh mình, che đi tầm mắt của Trương Đào.

Bên trong người xem náo nhiệt không sợ đài cao, ồn ào một hồi. Đúng lúc này, chỉ nghe thấy bên ngoài có người cất cao giọng nói: “Đình ca nhi, không phải ta không sợ ngươi, mà là...” Lục Thanh Lam nghe ra thanh âm này là Kỷ Hải. Thanh âm Kỷ Hải nhỏ đi, chỉ thấy mặt Lục Văn Đình biến sắc, đột nhiên từ trên thang nhảy xuống.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lục Văn Đình đã chạy đến trước cửa thuỳ hoa*, rầm một tiếng mở then cài cửa ra. Tất cả mọi người bị chuyển biến cực lớn này của Lục Văn Đình làm cho ngây ngẩn cả người.

(*) 垂花门cửa thuỳ hoa [chuí huā mén] Đây là đường phân chia và lối đi duy nhất giữa bên trong nhà và bên ngoài nhà (trước sân). Bởi vì cột không chạm xuống đất mà treo dưới mái hiên, gọi là thùy trụ, thông thường hình dạng sơn trên cửa là hoa và cánh hoa, cho nên được gọi là thùy hoa môn.

Nhị gia Lục Văn Xương bất mãn nói: “Ngươi được lắm Lão Tam, Kỷ Hải cho ngươi đồ gì tốt, đón mua ngươi dễ dàng như vậy...”

Lục Văn Xương còn chưa nói xong, đã bị Lục Văn Đình bụm miệng lại: “Nhị ca, lần này hãy bỏ qua cho biểu ca ta đi, lần tới Bảo Nhi thành thân ta nhất định cho ngươi ngăn cửa.” (Tội Cửu ca:v)

Bên này then cửa vừa rơi xuống, Kỷ Hải mặc hỉ bào đỏ thẫm liền dẫn người tuôn vào.

Sau khi trải qua một loạt nghi lễ, Kỷ Hải đi vào trong thính đường dập đầu cho Lão Hầu gia và Lão phu nhân. Lại dập đầu cho nhạc phụ Lục Thần và nhạc mẫu Kỷ thị.

Kỷ thị nhìn thấy Thám hoa lang mặc hỉ phục đỏ thẫm, tinh thần sáng láng, sau ngày hôm nay, hắn là đại nữ tế của nàng, thấy hắn mặt mày cao hứng thú, thần thái chói mắt, nàng cảm thấy hết sức hài lòng. Nàng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, ta đem Nhàn tỷ nhi phó thác cho ngươi, ngươi phải biết chiếu cố nàng.”

Kỷ Hải dập đầu, lớn tiếng nói: “Tiểu tế nhất định không cô phụ lười dặn dò của nhạc mẫu đại nhân, nhất định chiếu cố biểu muội, không để cho nàng chịu một chút ủy khuất.”

Hắn dập đầu hết sức vang dội, tất cả phụ nhân trong phòng đều che miệng nở nụ cười, nhao nhao nói: “Thám hoa lang đón dâu rất có thành ý!”

Người Lục gia cảm thấy rất có mặt mũi, Lục Văn Đình tự mình tiến lên đỡ Kỷ Hải dậy.

Lúc này hỉ nương dắt tay Lục Thanh Nhàn đang đắp khăn voan đỏ thẫm đi tới, sau khi liên tiếp nói lời cát tường, đem tay của Lục Thanh Nhàn giao cho Kỷ Hải. Kỷ Hải cầm bàn tay nhỏ mềm mại của biểu muội, liền không bao giờ thả ra nữa.

Lục Văn Đình cõng tỷ tỷ lên kiệu hoa, Kỷ Hải được như nguyện đón tân nương tử trở về Kỷ phủ.

Trường Hưng Hầu phủ bên này lại còn chưa yên tĩnh, còn đang sắp xếp tiệc rượu.

Lục Thanh Lam cả ngày nay đều đang hồi tưởng cảnh ngộ kiếp trước của tỷ tỷ, kiếp này nàng sống lại, giúp tỷ tỷ tìm một vị tỷ phu tốt, tỷ tỷ ở kiếp này nhất định sẽ hạnh phúc. Trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, uống nhiều hơn vài chung rượu.

Mặc Cúc thấy cô nương nhà mình mặt đỏ hồng, liền đề nghị: “Cô nương, chúng ta đến trong hậu hoa viên tản bộ đi.” Vì thế cùng Mặc Hương một trái một phải giúp đỡ tiểu thư nhà mình đi tới hậu hoa viên của Hầu phủ.

Là ngày gió mát hiu hiu, Lục Thanh Lam bị gió thổi, người thanh tỉnh không ít. Trong bụng không khỏi âm thầm kỳ quái, kiếp trước mình bồi bạn uống rượu Tiêu Thiểu Huyền nhiều liền luyện tửu lượng rất tốt, hôm nay sao lại kém như vậy?

Đang suy nghĩ, phía sau núi giả bỗng nhiên nhảy ra một người, Lục Thanh Lam hoảng sợ, không khỏi lui về phía sau mấy bước.

Nhìn người tới, chỉ thấy hắn mặc một trường bào màu thạch thanh, bộ dạng loè loẹt, trên mặt có mấy vết rỗ gồ ghề. Thái độ hết sức ngả ngớn ngăn đường của ba người.

Hắn huýt sáo: “Lục muội muội, thì ra là ngươi a!”

Thần sắc trên mặt Lục Thanh Lam liền lạnh xuống. Người này chính là cháu trai của Lão phu nhân, Lão phu nhân một lòng muốn làm cho tỷ muội các nàng gả cho Thất công tử Trương Đào của Ngạc quốc công phủ.

Lục Thanh Lam thấy ánh mắt của hắn giống như là dài ra một cái móc, móc lên người mình, bộ dạng nước miếng sắp chảy ra, trong lòng không khỏi vô cùng chán ghét. Căn bản là không muốn quan tâm hắn, xoay người liền đi. Vẫn là Mặc Hương ngăn cản hắn, mở miệng nói: “Người nào to gan như vậy, dám xông vào nội trạch hầu phủ, ngươi không rời đi, ta sẽ gọi hộ viện.”

Trương Đào ngả ngớn liếc mắt nhìn Mặc Hương một cái: “Được lắm nha đầu, mắt ngươi đúng là bị mù rồi, cô tổ mẫu của gia chính là Lão phu nhân nhà các ngươi, gia chính là Thất công tử Trương Đào của Ngạc quốc công phủ, tiểu thư nhà ngươi phải gọi ta một tiếng biểu ca đấy, ngươi còn không mau tránh ra. Lục biểu muội, ngươi đừng đi a, chúng ta hiếm khi được gặp mặt một lần, biểu ca có lời muốn nói với ngươi, đừng đi!” Câu phía sau là nói với Lục Thanh Lam.

Hắn đẩy Mặc Hương ra, đi nhanh vài bước ngăn trước mặt Lục Thanh Lam, mở ra hai cánh tay ngăn cản đường của nàng. Cười hi hi cà lơ phất phơ nói: “Biểu muội đừng đi vội a, biểu huynh muội chúng ta nhiều năm không gặp như vậy, nên thân cận một chút.”

Mặc Hương lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất.

Lục Thanh Lam không khỏi giận dữ, giọng nói lạnh lẽo: “Cuồng đồ đến từ nơi nào? Ngươi là biểu ca của ai? Ai lại là biểu muội của ngươi? Nếu không nhanh chóng thối lui, đừng trách bổn cô nương không khách khí!”

Trương Đào cười ha ha: “Biểu muội tuổi không lớn lắm, tính tình ngược lại đủ cay, hắc hắc hắc, ta thích! Ngươi rất xinh đẹp, thanh âm cũng dễ nghe.” Nói xong, hắn lấy ra từ trong ngực một cây trâmbạch ngọc: “Ta biết hôm nay tới Hầu phủ, cố ý chọn cho biểu muội một cây trâm ngọc làm lễ vật, đột nhiên gặp phải ở chỗ này, vừa vặn đưa cho biểu muội.” Hắn từ chỗ Tam phu nhân nghe nói qua Lục Thanh Lam trong cung làm bài thơ kia, cảm thấy tiểu cô nương này một bụng bao cỏ, mỹ nhân như vậy tất nhiên tham mộ xa hoa, thích đồ vàng ngọc, thủ đoạn Trương Thất công tử hắn đối phó với mỹ nhân đều là như thế.

Trong mắt Lục Thanh Lam hiện lên một tia khinh thường thiếu chút nữa bị hắn chọc tức mà cười, người này là không phải là đầu óc nước vào rồi. Nàng đường đường một tiểu tỷ con vợ cả của Hầu phủ, sẽ bị một cây ngọc trâm mua chuộc chắc?

Đúng lúc này, đột nhiên một cái tay vươn ra, năm ngón tay thon dài, dễ dàng lấy được ngọc trâm vào tay. “Thật là cái đồ chơi rách nát, cũng dám lấy ra cho mất mặt?” Một đạo thanh âm dễ nghe mà lạnh lẽo vang lên.

Lục Thanh Lam sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy một nam tử lâm lang mỹ ngọc mặc một thân cẩm bào màu xanh lá, đứng ở phía sau Trương Đào, thiếu niên kia cực kỳ tuấn mỹ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Đào đôi môi mỏng hơi nhếch lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười lười biếng.

Cũng là người đã lâu không thấy Lý Ngọc.

Lục Thanh Lam hết sức câm nín, nơi này là hậu trạch của Trường Hưng Hầu phủ, bọn họ từng người từng người, xem nơi này là chỗ nào vậy? Một mẫu ba phân nhà bọn họ chắc? Trương Đào là bởi vì Lão phu nhân thiên vị, không qáu ước thúc hắn đi lại trong nội trạch, cái này Lục Thanh Lam hiểu, Lý Ngọc thì là vào bằng cách nào?

Bên này nghĩ, Lý Ngọc đã tiện tay ném trâm ngọc xuống đất, nhất thời bể nát bấy.

Trương Đào quay đầu, tức giận nhìn Lý Ngọc. “Ngươi là ai? Dám can đảm ném hỏng đồ của gia?” Ngạc quốc công phủ ngày càng xuống dốc, đã sớm xa cách với giới huân quý kinh sư, cho nên hắn cũng không nhận ra Lý Ngọc.

Nhưng Lý Ngọc vừa rồi lại nghe được hắn tự giới thiệu. Hắn cười lạnh nói: “Ngươi coi là cái thứ gì, dám ở tự xưng gia trước mặt tiểu gia ta?” Thanh âm chưa ngớt, Lý Ngọc đã vung cánh tay “Ba” tát hắn một cái cái tát vang dội. Thấy người này cặn bã, đùa giỡn Lục Thanh Lam, Lý Ngọc cũng không hiểu vì sao tức giận lớn như vậy, giống như là hắn làm bẩn đồ vật mình yêu thích nhất.

Có thể nhẫn nhưng không nhục!

Trương Đào bị hắn đánh cho một cái lảo đảo, lui về sau một bước, bụm mặt căm hận nói: “Ngươi, ngươi dám đánh ta?” Hắn mặc dù ngu xuẩn, nhưng không có ngu đến vậy, động tác của Lý Ngọc vừa rồi nhanh như thiểm điện, hắn không kịp phản ứng, bị đánh một bạt tai, hắn tự biết đối phương võ công cao cường, vì vậy không dám liều mạng với Lý Ngọc.

Lý Ngọc lại không chịu buông tha hắn, lấn tới. Trương Đào chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, không đợi nhìn rõ, Lý Ngọc đã đi vòng ra sau lưng của hắn, hung hăng bổ một chưởng trên cổ của hắn, Lý Ngọc võ công cao vô cùng, thường ngày lại đánh nhau với người khác đã sớm có kinh nghiệm, một chưởng này hạ xuống, Trương Đào chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức ngất xỉu.

Đừng thấy Lý Ngọc thường ngày vô pháp vô thiên, nhưng là người vô cùng thông tuệ, biết nếu hai người ở đánh nhau ở chỗ này gây động tĩnh lớn, đưa người khác tới vây xem, cuối cùng xui xẻo sẽ chỉ là Lục Thanh Lam, làm khuê dự của nàng bị hao tổn, cho nên hắn dứt khoát đánh bất tỉnh Trương Đào.

Lục Thanh Lam và hai nha hoàn thấy hắn giải quyết Trương Đào đáng ghét này nhanh gọn, tất cả đều nhìn ngây người.

Lý Ngọc tiêu sái phủi tay, đi tới trước mặt Lục Thanh Lam, “Ngươi không có chuyện gì chứ?”

Đối với Lý Ngọc, Lục Thanh Lam vẫn ôm thái độ kính nhi viễn chi, không ngờ lại gặp phải hắn ở chỗ này. Kiếp trước sau khi Lý Ngọc yêu nàng, vì bảo vệ nàng chính là dùng loại liều lĩnh này, vừa rồi hắn ra tay giải vây, lại làm cho nàng nhớ tới một ít chuyện kiếp trước, cảm thụ trong lòng có chút phức tạp, nhất thời ngơ ngác nhìn hắn, lại có chút nói không ra lời.

Lý Ngọc cho là hắn làm nàng sợ hãi, ho khan một tiếng, tận lực ôn nhu nói: “Này, ngươi... ngươi không sao chứ?” Nói xong vươn một tay ra quơ quơ trước mắt Lục Thanh Lam.

Lục Thanh Lam lúc này mới phản ứng, “Ta không sao, cám ơn ngươi đã giúp ta.” Kiếp trước nàng nợ hắn quá nhiều, kiếp này không muốn lại dây dưa với hắn, liền cố ý nhìn về phía trâm ngọc bị rơi bể, ánh mắt lộ ra thần sắc tiếc hận, thấp tiếng lẩm bẩm: “Một cây ngọc trâm tốt lành, đáng tiếc...”

Nàng biết Lý Ngọc ghét nhất chính là nữ nhân tham mộ hư vinh, cho nên mới muốn cố ý biểu hiện tầm thường.

Lý Ngọc nghe vậy quả nhiên nhíu mày, Lục Thanh Lam trong lòng trong mắt của hắn chiếm một vị trí hết sức trọng yếu, Lục Thanh Lam bộ dạng xinh đẹp như vậy, loại này theo lý thường nên cảm thấy nàng hẳn là loại tiên nữ thần thánh không ăn khói lửa nhân gian, mà không nên giống như là một tiểu thị dân so đo.

Có thể là thực tế và trong tưởng tượng chênh lệch quá xa, trong lúc nhất thời hắn khó có thể tiếp nhận, chỉ cảm thấy ngực khó chịu, khó chịu dị thường.

Hắn lạnh lùng nói: “Một cây trâm hỏng mà thôi, nếu ngươi thích, tiểu gia ta tặng ngươi mười bộ cũng không thành vấn đề.”

Trên mặt Lục Thanh Lam đầu tiên là lộ ra vẻ vui mừng, sau đó suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Vẫn là quên đi, nam nữ thụ thụ bất thân, ta làm sao có thể muốn đồ của Lý công tử chứ.”

Nàng thấy màu con ngươi của Lý Ngọc càng thâm trầm hơn, biết kế này có hiệu quả, trong lòng hơi an tâm một tí. Đáy mắt hiện lên biểu tình như trút được gánh nặng, mới nói: “Nơi này là nội viện, Lý công tử vẫn nên sớm rời đi, tránh gặp phải rắc rối khác.”

Hình tượng nữ thần Trong lòng ầm ầm bể tan tành, Lý Ngọc chỉ cảm thấy vừa căm phẫn vừa khó chịu. Lý Ngọc không muốn đối mặt Lục Thanh Lam nữa, hừ một tiếng, cúi người cầm Trương Đào giống như một cái bao tải khiêng lên vai liền đi ra ngoài.

Lục Thanh Lam lấy làm kinh hãi: “Ngươi muốn mang hắn đi đâu?”

Lý Ngọc mắt điếc tai ngơ, trong lòng Lục Thanh Lam hoảng sợ, việc này hôm nay nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu Trương Đào đem chuyện này truyền ra, sợ rằng sẽ tổn hại khuê dự của nàng, danh tiếng hơi kém cũng không sao, sợ là sợ Lão phu nhân và Tam phu nhân mượn chuyện này, đem nàng gả đến Ngạc quốc công phủ.

Nàng nhất thời nóng nảy: “Ngươi chờ một chút, lưu người lại! “

Lý Ngọc chỉ cảm thấy tựa hồ có chỗ nào đó không đúng, hắn đi hai bước. Người tập võ đều là tai thính mắt tinh, vừa rồi mặc dù cách xa, nhưng hắn nhìn thấy lúc Trương Đào lấy ra cây trâm kia, trên mặt Lục Thanh Lam là vẻ khinh thường rõ ràng như vậy. Huống chi Trường Hưng Hầu phủ mấy đời tích lũy, trong phủ phú quý, nàng làm sao có thể thiếu một cây trâm như vậy? Điểm này chỉ nhìn một cách đơn giản cách ăn mặc, hoa tai nam châu mang theo trên vành tai nàng, chuỗi ngọc trên cổ của nàng liền biết, mỗi món trân quý gấp mười lần cây trâm kia? Nàng tùy tùy tiện tiện mang ra ngoài, hành động lúc đó lại không có vẻ coi trọng chút nào.

Nàng không có lý do gì quan tâm cây trâm ngọc này như vậy.

Nàng cố ý biểu hiện ra như vậy, là vì cái gì? Lý Ngọc là người thông minh, hắn chợt nhớ tới vừa rồi trong mắt nàng là biểu tình như trút được gánh nặng, lập tức tỉnh ngộ. Hắn ném mạnh Trương Đào xuống đất, xoay người lại, lớn tiếng nói: “Ngươi lừa ta ư?”

Hắn dừng quá  thình lình, làm cho Lục Thanh Lam suýt chút nữa đụng vào người hắn, may mà nàng kịp dừng bước.

Đôi  mắt phượng của Lý Ngọc nhìn chằm chằm nàng, cực kỳ bá đạo chất vấn: “Ngươi rõ ràng chướng mắt cây trâm kia, tại sao phải ra vẻ xem tài như mạng trước mặt ta? Ngươi rôt cuộc có ý gì?”

Trong lòng Lục Thanh Lam hô hỏng bét. Lý Ngọc người này thực sự quá thông minh, bằng  kỹ xảo nàng thiên chuy bách luyện ở trong cung cũng không  lừa gạt được hắn.

Lục Thanh Lam nhíu nhíu mày: “Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu lời của ngươi.”

Lý Ngọc đang định nói chuyện, Trương Đào bên kia bị Lý Ngọc quăng ngã, lại từ từ tỉnh dậy, “Ôi chao”, hắn chỉ cảm thấy toàn thân chua xót đau nhức, hừ một tiếng liền mở mắt ra.

Nhất thời Lý Ngọc và Lục Thanh Lam đều nhìn đi qua.

Lý Ngọc đang cảm thấy có một cỗ khó chịu không có chỗ phát tiết, nhảy lên một bước, lại cho một chưởng đao, đáng thương Trương Đào không đợi hăn kịp thấy rõ hết thảy trước mắt, liền bị chém hôn mê bất tỉnh lần nữa.

Trên người hắn đằng đằng sát khí, Mặc Cúc và Mặc Hương đều không thể tự chủ lui một bước. Lý Ngọc chậm rãi đi tới trước mặt Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam không kịp phản ứng, liền đứng ở đó không nhúc nhích

Lý Ngọc cười ha ha, “Không cần giả bộ nữa, ta biết ngươi là đang lừa ta.” Hắn vừa rồi cố ý phóng sát khí ra. Nếu Lục Thanh Lam là tiểu nhân điêu ngoa bình thường, tất nhiên sẽ liên tiếp lui về phía sau giống như Mặc Cúc và Mặc Hương, nhưng cố tình nàng lại không, đủ để nói rõ nàng có đủ dũng khí và can đảm, mà người như vậy, làm sao lại giống như những nữ tử yêu tài hắn khinh bỉ chứ?

Lục Thanh Lam nhíu mày, nhất thời không suy nghĩ cẩn thận. Hết thảy hành động của nàng, đều chỉ là vì không muốn làm cho Lý Ngọc lại yêu nàng mà thôi.

“Ta nghe không hiểu lời của ngươi, nơi này không phải là chỗ nói chuyện, ngươi trước lưu Trương Đào lại.”

Trong nháy mắt đó Lý Ngọc cũng thay đổi tâm niệm thật nhanh, mơ hồ hiểu mục đích Lục Thanh Lam làm như vậy. Hắn chưa bao giờ là một người thích lo chuyện bao đồng, hiếm khi phá lệ vì tiểu cô nương, tiểu cô nương lại tính kế hắn, ý đồ muốn hắn rời đi càng xa càng tốt, đã biết chính là mình một bên tình nguyện, thật sự làm cho lòng hắn có chút không phải tư vị.

Chẳng qua nghĩ lại, trước đây mình từng dùng tiếng địch đuổi rắn hù dọa nàng một lần, nàng đại khái là sợ mình, cho nên làm như vậy thật cũng không coi là kỳ quái. Hơn nữa nếu nàng nghĩ ra mưu kế như vậy, nói rõ nàng vẫn có sự hiểu biết đối với tính tình của mình, ít nhất nói rõ nàng rất quan tâm mình, vừa nghĩ như thế, trong lòng hắn lại mơ hồ có mấy phần cao hứng trở lại.

Lý Ngọc lại nhíu mày: “Ta biết ngươi đang sợ cái gì? Ngươi yên tâm, ta sẽ khiến hắn thủ khẩu như bình (giữ kín như bưng), chuyện tối hôm nay tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài một câu.”

Lục Thanh Lam nói: “Chuyện này vốn không liên quan đến ngươi, ta không muốn ngươi dính líu vào. Ngươi không cần vì một người không quen biết mà đắc tội Ngạc quốc công phủ.”

Lý Ngọc khoát tay áo: “Tính tình của ta, sợ ngươi còn chưa biết, nếu ta đã nhúng tay việc này, ta đương nhiên sẽ quan tâm đến cùng. Tiểu tử này giao cho ta, ngươi hãy yên tâm. Ngạc quốc công phủ ư, còn không đặt ở trong mắt Lý Ngọc ta.”

Nói xong nhếch môi cười cười, khiêng Trương Đào lên vai một lần nữa, bước đi nhanh ra ngoài

Nói cũng đã nói đến loại trình độ này, Lục Thanh Lam cũng biết không thể miễn cưỡng hắn nữa. Lúc trước nàng vốn muốn để cho Lục Văn Đình tới xử lý Trương Đào, chẳng qua đã có Lý Ngọc làm thay, nàng cảm thấy mình cũng không cần quan tâm nữa.

Kiếp trước Lý Ngọc giúp nàng làm không ít chuyện, thủ đoạn của Lý Ngọc nàng hiểu.

Ở kiếp này nàng không muốn lại thiếu nợ nhân tình của hắn, không muốn liên quan đến Lý Ngọc, chung quy vẫn là trời không toại lòng người. Nàng im lặng thở dài một tiếng, mang theo hai nha hoàn đi về hướng Thúy Phong uyển.

Lý Ngọc bỗng nhiên xoay người, giống như phát ra tuyên cáo lớn tiếng nói: “Lục Thanh Lam, sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ cho ngươi biết Lý Ngọc ta, cũng không phải là người đáng sợ như vậy!” Ánh mắt của hắn sáng lên trong đêm tối, trên mặt hắn mang theo nụ cười sáng lạng, thiếu niên anh tuấn tinh thần phấn chấn mạnh mẽ trong đêm tối.

Trí nhớ hai đời được vén lên, thần sắc Lục Thanh Lam có chút sững sờ.

Lý Ngọc nói xong câu nói kia, liền khiêng Trương Đào thẳng bước mà đi cũng không quay đầu nhìn lại biểu cảm của Lục Thanh Lam.

Ra khỏi cửa thuỳ hoa, có một hộ vệ ở đó chờ hắn, hắn trực tiếp vứt Trương Đào cho hộ vệ kia, phân phó hai câu, hộ vệ kia gật đầu, khiêng Trương Đào biến mất trong bóng đêm.

Hắn lại tự trở về bàn uống rượu, vẫn đợi đến khi bữa tiệc giải tán, lúc này mới thản nhiên trở lại biệt viện.