Hoàng Kim Đài

Chương 77: Tỉnh lại

Thế giới là một màu xám trắng lạnh lẽo khô cứng, y như bị giam trong chiếc lồng gỉ sét, chẳng phân ngày đêm, cũng không cảm giác được thời gian chảy trôi, chỉ có ý thức còn đang yếu ớt hoạt động, không ngừng hỏi y: Ta là ai? Ta đang ở đâu?

Thế giới màu xám dần dần sáng lên, y giơ tay sờ thấy một mặt đá xù xì, xúc cảm này khơi dậy một vài ký ức, y nhớ ra rồi —— Đây là tường thành Yến Châu thành.

Năm tám tuổi, nhị thúc từng dẫn y băng qua thảo nguyên, đến căn cứ trú quân được Bắc Yến quân phòng thủ nghiêm ngặt, còn từng leo lên cổng thành lầu Yến Châu thành.

Khi ấy y chỉ là một đứa nhóc, còn chưa cao bằng cái gò trên tường thành, y giơ đôi tay ngắn cũn víu lấy vách tường, được Phó Đình Tín cõng trên vai.

Trong khoảnh khắc, đất trời rộng lớn, non nước mênh mang.

Ngoài thành là quần sơn và thảo nguyên bao la bất tận, trong thành là nhà cửa phố xá trật tự ngay ngắn. Ngoài thành có trạm gác, có bầy chiến mã lười biếng gặm cỏ, trong thành có người qua kẻ lại, có lồng hấp bánh bao cao cao, mở nắp ra là bốc lên một luồng khói trắng nghi ngút.

Hồi đó Phó Đình Tín vẫn còn trẻ lắm, gương mặt thấm gió biên thùy có hơi thô ráp, râu ria xồm xoàm, nhưng vẫn chẳng giấu được sự anh tuấn hiên ngang, khi cười rộ lên bên má trái còn hiện ra một lúm đồng tiền nho nhỏ.

“Về thôi nhé?” Phó Đình Tín cõng y trên vai, xoay người xuống khỏi tường thành: “Trời âm u, sắp mưa rồi.”

Y tỉnh tỉnh mê mê đưa tay ra, quả nhiên, từ trên bầu trời mênh mông xám xịt, “Tí tách” rơi xuống một hạt mưa.

Cảnh tượng bỗng nhiên thay đổi.

Lần này y đứng ở đầu tường Yến Châu, đã cao lớn trưởng thành, tựa như một thanh trường đao hàn thiết đón gió mà đứng, bên ngoài là quân đội Chá tộc đông nghìn nghịt.

Y không cần ngồi trên vai ai nữa, mà vẫn có thể quan sát thấy rõ mảnh đất này.

“Tướng quân”, Vị phó tướng trẻ tuổi mặc giáp đen, tướng mạo ôn hòa đi tới bên cạnh y, “Bắc Yến thiết kỵ đã tập hợp xong, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất chiến.”

“Tốt.” Y vươn tay ra giữa không trung, hứng được một giọt mưa đột ngột rơi xuống, khẽ nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Trời mưa rồi.”

Cánh tượng lại thay đổi.

Y quỳ gối giữa màn mưa tầm tã, bị xối lạnh thấu tim, vạt áo đỏ thẫm nổi trên mặt nước tựa như lá phong không chịu bay đi, điểm cuối nền gạch xanh là cánh cửa cung đỏ thắm đóng chặt.

Nước mưa lạnh lẽo không ngừng táp vào mặt, lòng y trống rỗng, hoảng hốt cảm thấy thiếu mất thứ gì đó, y mông lung tự hỏi: Mình đang đợi ai?

Vô số cảnh tượng liên tiếp lướt qua trước mắt y, y nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen biết hoặc chỉ ấn tượng mơ hồ, song lại chẳng có một người đáng lẽ phải khắc sâu trong ký ức.

Nhưng y rõ ràng không có bất kỳ ký ức nào liên quan đến người kia cả.

Cảnh tượng bỗng nhiên dừng lại, mưa vẫn đang rơi xối xả, nhưng mưa lại được nhà cửa ngăn cách bên ngoài, chỉ còn tiếng mưa liên miên không dứt, y chống cây gậy cời lửa, hai chân bắt chéo, ánh mắt không yên lòng nhìn vào gò má của nam nhân bên cạnh đống lửa.

Người nọ có vẻ rất lạnh nhạt với y, bộ dáng rất hờ hững, bị nhìn chằm chằm cũng chẳng chịu quay đầu ngó sang.

Lòng y nghĩ: Mình chọc giận hắn sao?

Lại nghĩ kỹ một chút, vừa rồi hình như y có nói một câu, có vẻ không được xuôi tai lắm, thế là người kia lập tức thay đổi sắc mặt.

Hồi ức kèm theo tiếng mưa râm ran đồng thời tràn vào trong đầu, giọt mưa lạnh lẽo rơi trên mặt, y rốt cuộc ý thức được, đây không phải là nước mưa.

“Bỏ lại ngươi lẻ loi một mình trên cõi đời này, ta dù có chết cũng không nhắm mắt được.”

Vì sao ngươi chẳng nói lời nào?

Là bởi vì…. không tin ta sao?

Vừa nhớ tới câu nói này, dường như có một tia sáng xuyên thấu bầu trời, chiếu sáng thiên địa hỗn độn, hết thảy ký ức mơ hồ rời rạc dần dần hiện ra sắc thái vốn có của chúng. Qua đôi mắt khép chặt, y lần đầu tiên cảm nhận được ánh sáng bên ngoài.

Ngón tay Phó Thâm cuộn tròn trong lòng bàn tay Nghiêm Tiêu Hàn khẽ cựa, chỉ một chút động tĩnh khó nhận ra đó cũng thành công khiến hắn sờ đơ ra tại chỗ.

“Đỗ….. Khụ,” Nghiêm Tiêu Hàn mở miệng, cổ họng đã khản đặc, âm cuối còn run rẩy, “Đỗ quân y, hình như y vừa mới cựa quậy…..”

“Thật hả?” Đỗ Lãnh hoài nghi hắn nhạy cảm quá mức, bèn đi tới bảo, “Để ta xem xem.”

Nghiêm Tiêu Hàn từ bên giường đứng dậy, định nhường chỗ cho hắn, nhưng tay vừa mới buông ra thì lập tức bị túm chặt lại.

“Đừng đi…..”

Đôi mắt khép chặt kia mở ra.

Vành mắt Nghiêm Tiêu Hàn đỏ lên, từ đầu ngón tay đến cánh tay cứng như khúc gỗ. Hắn chẳng dám tin vào mắt mình, khẽ hỏi: “Kính Uyên?”

Đỗ Lãnh lại như Vương Mẫu Nương Nương nhẫn tâm tuyệt tình, đẩy hai cái người đang nắm tay nhau ra, đi tới bắt mạch cho Phó Thâm, nói: “Ngài tránh ra trước đã….. Tướng quân, hiện giờ ngài cảm thấy thế nào, có đau ở đâu không?”

Phó Thâm muốn lắc đầu, nhưng nằm lâu quá nên choáng váng vô cùng, đành phải nằm thẳng bất động, cất tiếng yếu ớt: “Không đau, chỉ váng đầu thôi. Vừa nãy nằm mơ, mơ thấy trời đổ lệ, đánh thức ta dậy. Không tin người sờ mà xem, mặt ta…. có phải ướt không?”

Nghiêm Tiêu Hàn: “…….”

Đỗ Lãnh cạn lời quay đầu, nhìn về phía Nghiêm Tiêu Hàn vẫn đang đỏ mắt.

Nước mắt kiểu gì mà có thể đánh thức người hôn mê sâu tỉnh dậy? Mẹ nó mắt chảy tiên đan đấy hả.

Phó Thâm vẫn luôn nhìn Nghiêm Tiêu Hàn không rời mắt, Đỗ quân y cố chống đỡ cái bầu không khí vô cùng không thích hợp với mình, tận chức tận trách kiểm tra một lượt cho Phó Thâm, cuối cùng nói: “Độc đã giải, mặc dù tổn thương đến nội tạng nhưng không quá đáng ngại, ta kê cho ngài hai thang thuốc, dưỡng một thời gian là tha hồ mà nhảy nhót liền.”

“Đa tạ,” Phó Thâm mệt mỏi nói, “Ngươi vất vả rồi.”

Đỗ Lãnh xua tay, không muốn khách sáo với y, hắn dặn dò Nghiêm Tiêu Hàn về những loại đồ ăn thức uống cần kiêng, sau đó thức thời cáo từ.

Đợi khi bước chân hắn biến mất ở ngoài cửa rồi, Phó Thâm liền đưa tay ra với Nghiêm Tiêu Hàn đang đứng bất động ở cuối giường: “…..Lại đây.”

“Gì thế?” Nghiêm Tiêu Hàn lập tức thoát khỏi trạng thái đờ đẫn vừa rồi, bỗng nhiên ý thức được sự thất thố của mình, hắn vội đi tới, cúi người hỏi: “Làm sao vậy?”

Phó Thâm nắm lấy một tay của hắn, kéo đến môi nhẹ nhàng cọ cọ.

“Không làm sao cả,” Y khẽ nói, “Chỉ muốn hôn ngươi một cái thôi, đừng khóc.”

Nghiêm Tiêu Hàn nhẫn nại hít một hơi thật sâu, cả người cứng ngắc như bị điểm huyệt, ngay cả chớp mắt cũng quên mất, một giọt nước rơi thẳng lên mu bàn tay Phó Thâm.

“Khiến ngươi sợ hả?” Phó Thâm nhoẻn miệng, nở nụ cười rất nhẹ, “Không có chuyện gì, chẳng phải ta đã tỉnh rồi đây sao.”

Nghiêm Tiêu Hàn chậm rãi cúi người, không dám dùng sức, nhưng vẫn cố ôm y thật chặt, vùi mặt vào trong hỗm cổ y, tai dán vào mạch đập bên sườn cổ.

Hắn có vô số lời muốn nói với y, nhưng lại chẳng thể thốt ra được chữ nào, đành phải run rẩy gọi y một tiếng: “Kính Uyên.”

“Ừ, đừng sợ.” Phó Thâm nói, “Ta bảo với ngươi rồi mà, bỏ lại ngươi lẻ loi một mình trên cõi đời này, ta dù có chết cũng không nhắm mắt được.”

Đó không phải một câu hứa hẹn bâng quơ.

Cho nên, ngươi phải tin tưởng ta.

“Sống với chết cái gì, nói toàn lời xúi quẩy.” Khi Nghiêm Tiêu Hàn ngẩng đầu lên thì đã hoàn hoàn không nhận ra vết nước mắt nữa, hắn cẩn thận đặt một nụ hôn lên môi Phó Thâm, dịu dàng nói: “Ngồi dậy uống ngụm nước, được không?”

Phó Thâm gật đầu, cong mắt nhìn hắn chăm chú, trong mắt chứa đựng ôn nhu quyến luyến khó có thể diễn tả bằng lời.

Nghiêm Tiêu Hàn dùng chăn gối chất thành một cái ổ dày cho y, rồi đừng dậy đi rót nước.

Mấy câu vừa nãy đã tốn hết toàn bộ khí lực của y, Phó Thâm mệt mỏi khép hờ mắt, dựa vào đầu giường, thần trí vẫn rất tỉnh táo. Y nhớ mấy ngày trước, quân báo từ triều đình trở về phê chuẩn đồng ý cho y hòa đàm với phản quân Tây Nam, Phó Thâm liền sai người dựng một lều trại đơn sơ giữa hai quân, hẹn Đoàn Quy Hồng gặp mặt tại đây. Hôm xảy ra chuyện, y và Đoàn Quy Hồng đều để vệ binh ở bên ngoài, mỗi người chỉ dẫn theo một phó tướng đi vào. Kết quả còn chưa nói được hai câu, lúc y đang định cầm chén trà thì trời đất bỗng quay cuồng, cổ họng ngòn ngọt, mắt tối sầm, rồi ngã xuống.

Khi ý thức sắp biến mất, Phó Thâm còn nghe thấy phó tướng của mình hét lên “Có mai phục! Trúng kế rồi!”

Lúc đó ý nghĩ cuối cùng trong đầu y cũng là trúng kế rồi. Đoàn Quy Hồng không thể nào hạ độc y, tên phó tướng này trợn mắt nói dối, nhất định là gã ta rồi.

“Nào, súc miệng trước đã.”

Nghiêm Tiêu Hàn đỡ lấy y từ phía sau, đưa chén trà nhỏ đến bên miệng y. Tay nghề chăm sóc người khác của hắn đã mấy năm vẫn chưa sa sút, Phó Thâm nghe lời súc miệng, lại được hắn mớm thêm mấy ngụm nước nữa, bấy giờ mới cảm giác mình hoàn toàn sống lại.

“Làm sao vậy?” Phó Thâm nhìn băng vải trên cổ hắn, hỏi. Y nôn máu nhiều lần, cơ thể suy yếu, khi nói chuyện cũng không dám dùng sức mà chỉ khẽ khàng: “Cổ ấy.”

Nghiêm Tiêu Hàn cúi đầu nhìn, hờ hững nói: “Xảy ra chút hiểu lầm nhỏ với vương gia, bị trớt một chút ấy mà, không đáng ngại. Còn muốn uống nữa không?”

Phó Thâm lắc đầu ý bảo không cần nữa, rệu rã dựa vào vai hắn: “Bây giờ ta thế này cũng chẳng cách nào giúp ngươi đánh lại được, hôm sau ngươi tự tìm ông ta ước chiến một trận đi….. Ngay cả cháu dâu cũng đánh, đúng là tồi tệ mà.”

Đoàn Quy Hồng nghe nói Phó Thâm đã tỉnh, đang định đi vào thăm: “……”

Nhóc con này! Đồ bạch nhãn lang có vợ quên mẹ!

Nghiêm Tiêu Hàn bật cười, ôm y trách cứ: “Ngươi đang bệnh đấy, sao còn nhiều chuyện thế hả. Vương gia vất vả lắm mới cứu được ngươi về, thế mà ngươi lại muốn đánh người ta.”

Ngoài phòng, Đoàn Quy Hồng đang định bỏ đi liền dừng lại, đi tới đi lui một lát, sau đó rời đi với tâm trạng phức tạp.

Trong phòng, Phó Thâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhủ bụng: “Trời ơi, cuối cùng cũng cười rồi.”

Y biết mình đã làm Nghiêm Tiêu Hàn sợ. Có thể nằm mơ nghĩa là trong tiềm thức y đã khôi phục cảm giác với thế giới bên ngoài, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại thôi, cho nên trong mộng luôn cảm thấy nước mưa rơi trên tay, đó hẳn không phải là ảo giác.

Mỹ nhân đổ lệ đương nhiên cũng đẹp, nhưng giờ y thành ra thế này, không thể ôm ấp dỗ dành được, đành thôi vậy.

“Tên phó tướng kia của ta…..”

Phó Thâm vừa lên tiếng đã bị Nghiêm Tiêu Hàn chặn lại ngay tắp lự: “Mấy việc đó ngươi không cần phải lo, cứ giao cho ta, ngươi chỉ cần dưỡng thương cho tốt là ta sẽ không buồn phiền gì hết.”

Phó Thâm cũng không đôi co với hắn, y vùi mặt vào trong lồng ngực hắn: “Nghe phu nhân hết.”

Tinh thần Phó Thâm mệt mỏi, chẳng mấy chốc đã buồn ngủ, Nghiêm Tiêu Hàn cho y uống hết thuốc xong liền đặt y vào trong chăn. Đang định đi thì Phó Thẫm bỗng mở mắt, kéo tay áo hắn: “Ngươi đi đâu vậy?”

“Đi tìm vương gia nói mấy câu thôi, ta sẽ về ngay.” Nghiêm Tiêu Hàn dịu dàng nói, “Ngươi ngủ đi.”

“Không được đi,” Phó Thâm kéo hắn đến giường, “Lại đây nằm với ta một lát, ngươi đã mấy ngày rồi không chợp mắt?”

Nghiêm Tiêu Hàn sững người, tất cả mệt mỏi cũng mãnh liệt trào ra theo lời nhắc nhở ấy.

Hắn không từ chối sự quan tâm của Phó Thâm, cởi áo ngoài rồi liền lên giường. Phó Thâm dịch vào trong, chừa chỗ cho hắn, hai người nằm song song trên chiếc giường chẳng mấy rộng rãi, mặc dù chen chúc nhưng tứ chi dán vào nhau còn hữu hiệu hơn bất cứ sự an ủi nào. Nghiêm Tiêu Hàn ôm eo Phó Thâm, nhanh chóng thiếp đi như bị đánh lén một gậy.

Một canh giờ sau, Đỗ Lãnh vào kiểm tra thương tích của Phó Thâm thì thấy hai người ôm nhau ngủ trên chiếc giường nhỏ hẹp tựa như uyên ương giao cổ, liền thấy buồn cười.

Hắn cuối cùng cũng hiểu rồi, đối với Phó tướng quân, Nghiêm Tiêu Hàn hữu hiệu hơn bất cứ loại thuốc nào.

Đỗ Lãnh không muốn quấy rầy ai người, bèn buông rèm xuống định lui ra, đúng lúc ấy Phó Thâm lại tỉnh dậy. Hai người nhìn nhau, Phó Thâm cúi đầu liếc Nghiêm Tiêu Hàn đang ngủ say, ra hiệu bảo Đỗ Lãnh im lặng, rồi vẫy tay gọi hắn lại.

Đỗ Lãnh không hiểu ra sao. Phó Thâm chỉ nhấc nửa người dậy, rút một tay ra, nhẹ nhàng vén tay áo Nghiêm Tiêu Hàn lên, ra hiệu bảo hắn xem vết tụ máu trên cổ tay, nói bằng khẩu hình miệng: “Thuốc.”

Không ngờ ngay cả điểm này mà y cũng chú ý tới, Đỗ Lãnh lấy làm bất ngờ, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra ý y, hắn lấy ra một bình thuốc mỡ tiêu sưng từ trong hòm thuốc. Phó Thâm nhận lấy chiếc bình, thì thầm với hắn: “Đa tạ.”

Ánh mắt bọn họ nhẹ nhàng chạm nhau giữa không trung, Phó Thâm vừa cảm ơn vì bình thuốc này, vừa cảm ơn vì ân cứu mạng của hắn.

Đỗ Lãnh nghe Đoàn Quy Hồng nói Phó Thâm đã phát hiện ra thân phận của mình từ lâu nhưng vẫn không vạch trần, bấy giờ mặt không khỏi đỏ lên, vội xua xua tay, luống cuống đi ra ngoài.

Khi Nghiêm Tiêu Hàn tỉnh lại thì đã là sáng sớm hôm sau rồi. Hắn ngủ quá lâu nên tạm thời không mở mắt nổi, chỉ mơ hồ cảm thấy có người đang nắm cổ tay mình, thuốc mỡ man mát, lòng bàn tay ấm áp, khiến hắn bỗng sinh ra cảm giác yên lòng khi được người khác quý trọng.

“Dậy rồi à?” Phó Thâm bị thương mà tinh thần còn tốt hơn hắn một ít, chẳng biết đã chuyển ra nằm ngoài giường từ bao giờ, đang cầm tay hắn thoa thuốc, “Ngủ một ngày rồi, tay còn đau không?”

Y không nhắc thì Nghiêm Tiêu Hàn cũng chẳng nhớ tay mình bị thương. Hắn trở mình, ôm Phó Thâm vào lòng: “Không đau. Chỉ cần ngươi khỏe mạnh là ta sẽ đao thương bất nhập, bách độc bất xâm.”

Phó Thâm vừa đau lòng vừa buồn cười: “Ngươi giỏi quá nhỉ. Lát nữa dậy thì nhớ thay thuốc ở cổ tay, Tây Nam ẩm thấp, không thể sơ ý được, kẻo lại mưng mủ.”

Y chẳng cần làm gì, chỉ cần ngồi ở đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy muôn phần an tâm. Sát ý lạnh lẽo của Nghiêm Tiêu Hàn được y xoa dịu, dần dần chìm xuống mặt nước, hắn ngoan ngoãn gật đầu đáp “Ừ”. Hai người nằm trên giường thêm một lúc nữa, đến khi thuốc của Phó Thâm được sắc xong mang tới thì mới dậy rửa mặt ăn sáng.

Phó Thâm vẫn cần dưỡng thương, Nghiêm Tiêu Hàn không muốn khiến y bận tâm, chỉ khom lưng đòi hôn một cái rồi ra ngoài gặp Đoàn Quy Hồng và Đỗ Lãnh.

Hôm nay là mùng tám tháng bảy, từ lúc Phó Thâm trúng độc đến nay đã qua bốn ngày, phía quân triều đình đang hết sức hỗn loạn, tin Phó Thâm chết truyền ra xôn xao, hai phe đối lập, giương cung bạt kiếm.

Hôm đó xảy ra chuyện đột ngột, Phó Thâm tự dưng thổ huyết ngã xuống đất, Đoàn Quy Hồng sợ hết hồn, chưa kịp phản ứng thì phó tướng vào cùng Phó Thâm đã rút đao hét lên: “Có mai phục! Trúng kế rồi!”

Tiếng kêu kinh thiên động địa, vệ binh ngoài trướng lập tức vọt vào, nhân mã Tây Nam tuy không hiểu tình huống ra sao, song không thể trơ mắt nhìn Đoàn Quy Hồng bị bắt được, nên cũng xông vào trong lều, hai phe lập tức hỗn chiến túi bụi. Đoàn Quy Hồng chỉ đờ ra giây lát, tức khắc hiểu ngay là bị dính bẫy. Nhưng tình huống lúc đó quả thực không biện minh được, Đoàn Quy Hồng không kịp bắt tên phó tướng kia, bèn sai người khiêng Phó Thâm rút lui, quay về đại doanh gọi quân y khám chữa, xác định là bị trúng độc, nhưng lại không tìm ra được là độc gì.

May mà có Đỗ Lãnh bất chấp nguy hiểm chạy sang lúc đêm khuya, hắn đáng tin cậy hơn quân y trong doanh trại của Đoàn Quy Hồng, nhận ra Phó Thâm bị trúng một loại độc bọ cạp. Loài bọ cạp này thường xuất hiện ở vùi núi sâu Quảng Nam, nọc độc trong suốt không màu, vị ngọt thuần, ngửi mùi giống rượu, cho nên người địa phương gọi nó là “Bọ cạp say”. Lấy bọ cạp say ngâm rượu, ép ra nọc độc, sẽ cho ra một thứ độc dược tên là “Minh Nhật Túy”.

Đặc điểm lớn nhất của độc này là ăn vào sẽ không lập tức phát tác ngay, mà phải chờ tới buổi trưa ngày hôm sau mới có công hiệu. Bởi vì độc dược này không khác gì rượu nhạt, lại phát tác chậm, cho nên người trúng độc thường không phát hiện ra được, cứu trị càng khỏi nói, độc phát là chết ngay.

Mùa này Tây Nam ẩm ướt nhiều mưa, Phó Thâm có lúc lại đau chân, Đỗ Lãnh đề nghị y mỗi đêm uống chút rượu để tiêu trừ bệnh thấp. Chính vì phân đoạn này xảy ra sơ suất nên mới để cho người của Tiết Thăng thừa cơ lợi dụng.

Đại hạnh trong bất hạnh, Phó Thâm được Đoàn Quy Hồng mang về đại doanh Tây Nam chứ không bị quân triều đình đoạt lại. Thu Dạ Bạch chuyên khắc độc rắn và độc bọ cạp, Đoàn Quy Hồng cái gì cũng thiếu, chỉ riêng Thu Dạ Bạch là không thiếu. Thứ thảo dược này từng cứu Phó Đình Tín một mạng trên thảo nguyên Bắc Cương, nay lại cứu Phó Thâm một mạng.

“Vương gia bắt Kính Uyên đi, giờ đang bị gán tội danh ‘mai phục ám sát’,” Nghiêm Tiêu Hàn gõ bàn suy tư, “Có điều chuyện này đối với chúng ta mà nói, cũng không phải là tình huống xấu nhất.”

Cảm xúc của Đoàn Quy Hồng đối với đứa “cháu dâu” này rất phức tạp. Đêm trước ông bị Nghiêm Tiêu Hàn mắng một trận không nể nang gì, cảm thấy kẻ này thật quá hung dữ, nhưng hôm qua đứng ngoài cửa nghe lỏm mấy câu, lại cảm thấy so với tên nhóc Phó Thâm khốn kiếp kia thì Nghiêm Tiêu Hàn vẫn còn chút lương tâm.

“Ngươi định làm thế nào?”

Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Hoàng thượng vừa kính vừa sợ Kính Uyên, tuy trong tay Tiết Thăng có chứng cớ Dĩnh quốc công thông đồng với Tây Nam, nhưng không trực tiếp đem ra mà lại chọn cách ám sát, còn muốn vu oan cho vương gia, chứng tỏ bọn chúng cũng sợ một khi chuyện xảy ra, bên phía Bắc Cương sẽ nhiễu loạn, đến lúc ấy cục diện khó mà khống chế được.”

“Suy đoán theo tình hình hiện tại thì, nếu Kính Uyên thực sự chết trong tay ngài, Bắc Yến thiết kỵ và bộ hạ cũ sẽ tính sổ với toàn bộ Tây Nam, hơn nữa không còn Kính Uyên thì tập thể vững mạnh của Bắc Cương đương nhiên phải phân hóa, triều đình sẽ không bị ‘cường tướng’ chèn ép nữa, một mũi tên trúng hai con chim, mục đích của bọn chúng liền đạt được.” Nghiêm Tiêu Hàn nói, “Với tính cách của hoàng thượng, người chết như đèn tắt, hắn ắt hẳn sẽ không truy cứu việc Phó gia nữa, thanh danh một đời của Kính Uyên vẫn có thể bảo vệ.”

Đoàn Quy Hồng hỏi: “Nếu như y chưa chết thì sao?”

“Vậy thì quan hệ giữa y và Tây Nam sẽ không thể giải thích rõ được,” Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Đến lúc ấy lại công bố thư của Dĩnh quốc công, tám phần giả cũng biến thành mười phần thật. Thân bại hay không thì không biết, nhưng danh liệt thì chắc chắn.”

Đoàn Quy Hồng nghe ra ẩn ý của hắn, liền tức tối nói: “Thế ngươi rốt cuộc có ý gì? Muốn cho y chết quách, sau đó mai danh ẩn tích quy ẩn sơn lâm, ngươi có thể đi tìm kiều thê mỹ thiếp, an hưởng phú quý, đúng không?”

Nghiêm Tiêu Hàn chẳng hề giận dữ, chỉ lắc đầu nói: “Vương gia đánh giá cao tại hạ quá rồi.”

“Đừng nói là lánh đời ẩn cư, cho dù là cùng trời cuối dất, ta cũng đi cùng y.” Hắn nói, “Không phải Kính Uyên không thể rời bỏ ta, mà là ta không thể rời bỏ y.”

✿Tác giả có lời muốn nói: 

Đoàn Quy Hồng: Sao ta lại vạ miệng thế chứ.