Beta: Nguyenchau
Kim Quang Dao thi lễ với Hiểu Tinh Trần rồi nói: "Ta sao dám đem ngài ra làm con tin, ta trước giờ đối với ngài kính trọng không hết nữa là." Hiểu Tinh Trần không muốn nghe những lời sáo rỗng này của hắn, thẳng thừng vào vấn đề: "Liễm Phương Tôn tới là có chuyện gì chăng?" Kim Quang Dao đáp: "Không sai, ta lần này chính vì Âm Hổ phù mà tới. Nhưng đạo trưởng cũng không nên hiểu lầm, thái độ của ta với vật này khác phụ thân ta, ta không muốn lấy cho bằng được, bởi từ đầu ta đã cảm thấy Âm Hổ phù giống như một ngòi nổ, quá nhiều người dòm ngó tới, nói không chừng vì vật này một ngày nào đó sẽ dẫn đến họa sát thân. Nói ra thì thật xấu hổ, nhưng ta vẫn rất luyến tiếc cái mạng mình, của khó giữ được, ta không khoái." Điều này nhưng lại là thật, Hiểu Tinh Trần đứng tại chỗ lắng nghe. Kim Quang Dao nói tiếp: "Song, ta lại càng không hi vọng vật "khó giữ" này lại ở trong tay kẻ khác, vật hung hiểm như Âm Hổ phù, nếu rơi vào tay kẻ tâm địa bất chính, thiên hạ tất sẽ xảy ra đại loạn. Cho nên đạo trưởng, ta muốn nhờ ngài khuyên nhủ tiểu bằng hữu khiến người khác phải đau đầu kia, giao Âm Hổ phù cho ta. Dù bất tài, nhưng tại hạ nguyện ý đem "lựu đạn" này đi niêm phong, không để nó lại gây ra họa phân tranh nữa." Đúng là thuyết phục lòng người, Kim Quang Dao quả thực là hoa ngôn xảo ngữ, tự đem bản thân nói đến rất vô tội lại còn vô cùng vĩ đại. Nhưng lời hắn nói chưa hẳn là không có đạo lý. Hiểu Tinh Trần ngẫm nghĩ một lát, trả lời: "Được." Không ngờ tới Hiểu Tinh Trần lại nhanh đáp ứng đến vậy, Kim Quang Dao ngẩn ra, cười nói: "Hiểu Tinh Trần đạo trưởng quả nhiên là người cao thâm trượng nghĩa." Hiểu Tinh Trần từ chối cho ý kiến: "Nhưng mà ta không khẳng định có thể thuyết phục được Tiết Dương hay không, ta nghĩ tính tình của hắn, ngươi hẳn hiểu rõ." Kim Quang Dao biết rõ, hắn đi tới bên người Hiểu Tinh Trần, tựa như lấy lòng, vươn tay chỉnh lại cổ áo giúp y, liền thấy một vết sẹo do kiếm để lại, nhỏ dài, nhạt màu, vắt ngang cổ. Kim Quang Dao dường như suy tư một chút, khẽ mỉm cười, ngẩng đầu ghé vào bên tai y nói nhỏ: "Vậy thì phải xem giao tình giữa hai người cùng sức thuyết phục của đạo trưởng rồi." Cùng là lanh lẹ thông minh, nếu nói Tiết Dương là ngang ngược phô trương không chút kiêng kỵ thì Kim Quang Dao chính là thâm tàng bất lộ, bề ngoài như mộc xuân phong, nhưng chẳng ai biết trong lòng hắn đang lên kế hoạch gì. Rõ ràng là lời nói nhỏ nhẹ chẳng hề có áp bức, song lại khiến Hiểu Tinh Trần rợn cả tóc gáy, không phải sợ, mà là một loại cảm giác rất khó chịu, y không thích nó, cảm giác đó giống như có đôi mắt luôn nhìn chằm chằm sau lưng, một mực muốn dõi vào tận sâu lòng người. Hiểu Tinh Trần muốn lùi xuống một bước nới ra chút khoảng cách với người này, nhưng cổ tay trái đã bị hắn đi trước một bước giữ chặt lấy. Kim Quang Dao nói: "Vì thiên hạ và ngàn vạn chúng sinh, tại hạ tin đạo trưởng có thể." Lời còn chưa dứt hắn lại đã sáp gần y: "Cũng tránh tổn thương trăm họ vô tội." Hiểu Tinh Trần trong lòng rét lạnh, nói: "Ngươi có ý gì?" Hắn còn chưa trả lời, một giọng nói khác đã vang lên: "Kim Quang Dao! Bỏ tay ngươi ra!" Kim Quang Dao giương mắt nhìn, chỉ thấy Tiết Dương vọt tới, dáng vẻ vừa gấp vừa lo lại còn giận không thể tả. Kim Quang Dao chưa từng thấy qua Tiết Dương lại vì người khác mà gấp đến như vậy, song hắn không buông tay, ngược lại nắm thật chặt, mỉm cười hỏi thăm: "Thành Mỹ, đã lâu không gặp, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn khỏe chứ?" Vừa nghe thấy cái tên này, Tiết Dương liền đen mặt, nói: "Ngươi thì có vẻ rất tốt nhỉ, còn rảnh hơi mà đến nơi này." Kim Quang Dao đáp: "Ta cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ, khi đó bất luận thương lượng với ngươi thế nào, ngươi cũng không chịu giao Âm Hổ phù, còn gạt ta nói không biết để đâu rồi, mà ta khi ấy lại bị một số chuyện quấn thân, không rảnh nói nhiều, nên ngươi mới may mắn chạy thoát." Tiết Dương hừ một tiếng cười nói: "Vậy nên ta phải tạ ơn ngươi không giết?" Khi ấy Kim Quang Dao bên ngoài thì nói thanh lý môn hộ, nhưng thực tế lại âm thầm mở cho Tiết Dương một con đường sống, chỉ đánh trọng thương. Cũng chẳng biết Kim Quang Dao thực là niệm tình chút "tình xưa" như có như không kia, hay là lưu hắn một mạng để lấy Âm Hổ phù nữa. Dẫu sao biết tung tích Âm Hổ phù lại có thể tu bổ Âm Hổ phù, cũng chỉ có mình Tiết Dương làm được mà thôi. Giờ phút này hai người đối diện nhau mà cười, biết rõ trong lòng kẻ kia có bao nhiêu tính toán, giống như khoảng thời gian trước luôn lăn lộn cùng nhau vậy. Giằng co một hồi, Tiết Dương nói: "Vậy, ngươi còn định nắm tay y bao lâu?" Quả nhiên giữ người này trong tay, Tiết Dương liền không kiên nhẫn nổi. Kim Quang Dao nói: "Muốn giữ đạo trưởng thêm một lát nữa, không biết có được không?" Tiết Dương hận đến nghiến răng ken két, gương mặt tươi cười gắng nén cơn giận, Kim Quang Dao nói: "Thật sự ta rất muốn biết quan hệ của các ngươi từ lúc nào lại tốt như vậy." Kim Quang Dao rất hiểu Tiết Dương, nói một chút động một chút, Tiết Dương liền làm bại lộ luôn mối quan hệ giữa bọn họ, chi tiết không rõ, nhưng Tiết Dương để ý Hiểu Tinh Trần, cái này liếc qua liền thấy. Thật là thế sự khó ngờ, ban đầu là đối đầu sinh tử oan gia, sau lại thành như thế này. Kim Quang Dao cuộc đời lận đận, con trai kỹ nữ, một đường khổ cực leo lên, trải qua bao ủy khuất oán hận, hắn biết rõ những chuyện ân ân oán oán, huyết hải thâm thù mở dễ khó liền. Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần lại thành ra như vậy, càng nghĩ càng khó tưởng tượng, nếu không phải tận mắt chứng kiến, hẳn chẳng thể tin nổi. Tiết Dương nói: "Tại sao ta phải nói cho ngươi biết, không bằng ngươi tự đoán đi?" Lời còn chưa dứt, Hàng Tai đã rạch một nhát, Tiết Dương nghiêng người bổ tới cánh tay Kim Quang Dao. Kim Quang Dao lách mình tránh đi, hắn liền vươn tay kéo Hiểu Tinh Trần ra sau lưng mình. Thật sự thì Hiểu Tinh Trần đâu cần Tiết Dương che chở, nhưng chính hắn lại cảm thấy y nằm trong tay Kim Quang Dao tuyệt đối rơi xuống thế hạ phong, giống như dê vào miệng cọp, cứ tiếp tục như vậy có mà bị chơi chết lúc nào chẳng hay, tuyệt đối cần hắn tới bảo vệ. Hành động này của Tiết Dương đã kinh động tới hộ vệ đang âm thầm ẩn núp, ngay lập tức mấy đạo thân ảnh màu đen vọt xông tới, Tiết Dương giương kiếm chống lại, sau mấy chiêu, liền thăm dò được tu vi công lực đối phương, đều thuộc hàng thượng đẳng. Xem ra lần này Kim Quang Dao nhất định phải đắc thủ, nên mới mang theo nhiều vệ sĩ tu vi cao thâm tới vậy. Tiết Dương vừa đánh vừa bảo hộ Hiểu Tinh Trần lui về sau. Kim Quang Dao nhìn về phía Tiết Dương, bình thản nói: "Thành Mỹ, nếu ngươi không thể thỏa đáng xử lý Âm Hổ phù, vậy lần này đừng trách ta hạ thủ vô tình." Tiết Dương chửi thề một câu, cùng Hiểu Tinh Trần phi thân nhảy khỏi cửa sổ. Trên đường phố biển người qua lại, bày sạp, kéo xe, tản bộ, mấy tên tu sĩ kia vượt qua từng ấy chướng ngại, đuổi tận không buông, hai người buộc phải vừa đánh vừa lùi. Tiết Dương một tay giương kiếm, tay kia vung lên, vẩy ra một đám phấn độc. Song những kẻ đó đều là thủ hạ Kim Quang Dao, sớm có phòng bị, căn bản không sợ chút thủ đoạn này của hắn. Tiết Dương thấy chiêu này vô dụng, chửi thầm liên tục. Hắn từ nhỏ lang thang đầu đường xó chợ, tự học thành tài, mày mò quỷ đạo, sau Ngụy Vô Tiện hắn chính là người thứ hai, lại còn thông minh xảo quyệt, thủ đoạn vô biên, bình thường tranh đấu với người khác, dù đối phương có tu vi cao hơn hắn bao lần, hắn vẫn có thể ung dung ứng phó. Nhưng lần này đối phương lại biết rõ phương thức chiến thuật của hắn, khẳng định nhắm vào hắn rồi, không chỉ vậy, kiếm thuật cũng thuộc loại thượng thừa. Mà nếu đọ thật về kiếm pháp, Tiết Dương không thể so được, dẫu tự học có tinh xảo thế nào cũng chỉ là học phứa, không thể vững chắc như tu luyện chính thống. Hai cái cộng lại, dù có thêm Hiểu Tinh Trần, hai người cũng tuyệt đối chống không lại nổi. Tiết Dương nói: "Ỷ đông hiếp yếu, đúng là không biết xấu hổ." Rõ ràng tu vi không bằng người ta, nhưng vẫn đổ cho đối phương đông người, đúng là biết đổ vỏ, bao biện cho việc thế yếu của mình đến cùng cực như thế. Tiết Dương lại nói: "Đây mà là thế gia tu tiên à, tên lùn kia dạy các ngươi như vậy hả?" Đối mặt với khiêu khích của Tiết Dương, những kẻ kia làm như câm điếc, giống hệt tượng gỗ vậy, chỉ chĩa kiếm chém về phía hai người. Hiểu Tinh Trần đánh bật một người ra, vừa xoay người liền cảm thấy kiếm khí ập đến, một thanh trường kiếm hướng tới sau lưng Tiết Dương, y không kịp nghĩ nhiều, bất giác nghiêng thân, đẩy Tiết Dương ra, nhưng không ngăn được thế kiếm, cánh tay bị nó hung hăng rạch một đường. Tiết Dương nổi điên, Hiểu Tinh Trần lui về sau một bước, kéo hắn, hai người vừa đánh vừa lùi, lúc này đã cách xa thành trấn, nhìn quang cảnh bốn bên, chính là cách nghĩa trang không xa lắm. Không nghĩ tới bất tri bất giác lại lui đến nơi này Hiểu Tinh Trần nói: "Không bằng tạm thời cứ tránh vào nghĩa trang đi." Phòng trong nghĩa trang nhỏ mà nhiều, mỗi gian đều đầy ứ quan tài, chỉ cần hai người trốn trong đó, cho dù những người này có vào được nghĩa trang, cũng sẽ không thể kiểm tra hết được toàn bộ quan tài. Tiết Dương hiểu ý, nói "được", hai người liền cùng chạy vào nghĩa trang, băng qua sân, bước qua ngưỡng cửa cao cao đằng này, tiến vào gian phòng nhỏ tận cùng bên trong. Căn phòng này giống như kho chứa quan tài của nghĩa trang vậy, ngoài quan tài ra chẳng còn thứ khác, hẻo lánh âm u, thích hợp nhất để làm chỗ lánh nạn. Tiết Dương kéo tay Hiểu Tinh Trần bước vào trong phòng, đóng cửa lại, nhưng không đẩy quan tài chặn cửa, bởi thứ nhất với những kẻ đó mà nói chút mánh khóe nhỏ này không có tác dụng gì, hai là nếu làm như vậy, chẳng phải đã tự nói lên đang có người trốn ở đây sao. Tiết Dương chỉ hơi dịch mấy quan tài ra, chọn cái bên trong cùng, kéo Hiểu Tinh Trần để y nằm xuống trước, rồi đẩy nắp quan tài đóng lại, chỉ chừa ra chút khe hở để không khí lưu thông, bản thân cũng nằm xuống bên cạnh Hiểu Tinh Trần. Xung quanh lập tức tối om, an tĩnh cực độ. Tiết Dương thở hổn hển, xé rách một góc y phục, trong bóng tối mò mẫm đến bên cánh tay Hiểu Tinh Trần, cẩn thận giúp y băng kỹ. Tiết Dương nói: "Có phải rất đau không?" Hiểu Tinh Trần nhàn nhạt trả lời: "Chỉ là bị thương ngoài da, không sao." Tiết Dương "ừm" một tiếng, vừa rồi trải qua kịch chiến, giờ mới thở ra hơi, hai người đều có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhất thời chẳng ai nói lên lời. Dừng một chút, Hiểu Tinh Trần mở miệng: "Ngươi cần gì phải động thủ với Kim Quang Dao, nếu bình tĩnh nói chuyện, không chừng có thể miễn một trận đánh." Y cũng không phải trách cứ Tiết Dương, mà chỉ tùy việc phán xét. Tiết Dương nói: "Ngươi là chưa từng tiếp xúc qua Kim Quang Dao, hay là thật sự không hiểu hắn, tâm tư hắn thâm tàng bất lộ, không phải dạng mà ngươi có thể đoán được. Liễm Phương Tôn này căn bản đến có chuẩn bị, ngươi cho là hắn sẽ dễ dàng nói chuyện với ngươi? Sau đó mọi người sẽ hiểu nhau, vui vẻ hòa hợp với nhau, cùng ngồi xuống ăn tối rồi vẫy tay từ biệt?" Hiểu Tinh Trần nói: "Ta không có ý như vậy, chỉ là, không cần vừa mới như vậy liền..." Tiết Dương hừ một tiếng: "Đao sắc chém loạn ma, ta không ưa dáng vẻ làm bộ làm tịch của hắn." Lời này thoạt nghe giống như Tiết Dương đang cực kỳ khinh thường Kim Quang Dao vậy, nhưng y luôn cảm thấy ẩn sâu trong hai người này có cái gì đó rất giống nhau, tựa như tính tình tương thích, chỉ là chẳng ai chịu thừa nhận, cũng không biết nó nông sâu thế nào, nhưng chung quy sẽ không phải tử cục, lời nói vừa rồi của Kim Quang Dao, Hiểu Tinh Trần cũng đã hiểu. Nhưng phần tình riêng này chỉ dành cho Tiết Dương, bất luận là vì chút tình xưa hay vì một mục đích nào khác, hắn cũng chỉ không hạ sát thủ với một mình Tiết Dương thôi. Hiểu Tinh Trần nghĩ đến câu nói "cũng tránh tổn thương trăm họ vô tội" của Kim Quang Dao, nghĩ thế nào vẫn thấy đây là một lời uy hiếp. Nếu Âm Hổ phù không được xử lý thỏa đáng, liệu hắn có tàn sát trăm họ trong thành không? Dù sao Nghĩa thành xa xôi, chết mấy mạng người, hay thậm chí đồ sát toàn thành cũng chẳng thành vấn đề, không thể truyền ra ngoại giới. Cho đến tận giờ, y cũng không biết liệu Liễm Phương Tôn thủ đoạn bất lộ này liệu có làm ra chuyện như vậy không. Kim Quang Dao mang y tới chỗ hắn, trước tiên muốn nhờ y khuyên giải Tiết Dương giao ra Âm Hổ phù, sau lại nói những lời này, một loạt hành động, thật là ân uy đủ nặng, mà mềm mỏng chẳng thiếu, đúng là thủ đoạn hay. Tình cảnh gian nan, nhưng Tiết Dương lại thấy nhẹ nhõm. Nghĩa thành là nơi hắn cư ngụ, nghĩa trang giống như nhà hắn, hết thảy nơi này đều có dấu vết hắn lưu lại, dùng qua, sờ qua, tất cả đều có khí tức của hắn, bình dị chân thực lại khiến cho người an tâm. Hiểu Tinh Trần nằm bên người hắn, thân thể bọn họ gần gũi như vậy, mặt đối mặt, gần như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Không còn ân oán thị phi, ít nhất giờ khắc này, hắn là chính mình. Tiết Dương gối đầu lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn Hiểu Tinh Trần, trong bóng tối có thể thấy được đôi nét tuấn tú của y. Tiết Dương nói: "Không nghĩ tới chạy một vòng lớn, chúng ta lại trở về nơi này rồi."