Hoàng Thượng Lại Ghen Tị

Chương 89

Mùng ba tết, đây là thời điểm nhàn hạ nhất trong năm, tất cả mọi người đều mở rộng cửa nhà, hàng xóm tụ tập lại cắn hạt dưa với nhau nói chuyện rôm rả, đám trẻ con cùng nhau ăn quà kẹo ngày tết và vui chơi trong đống tuyết, thỉnh thoảng người lớn sẽ nhắc nhở chúng cẩn thận.

"Ngựa lớn!"

Một cậu bé lanh lợi chỉ về phía đầu thôn.

Đứa bén vừa lên tiếng thì đám trẻ con xung quanh cũng nhao nhao, ngẩng đầu phụ họa ầm ĩ.

"Ngựa lớn quá!"

"Mẫu thân, bên ngoài có nhiều ngựa lớn lắm!"

"Phụ thân nó mau ra xem thử đi!"

...

Bọn trẻ con náo loạn hồi lâu thì người lớn đi ra xem thử, còn cho rằng đám trẻ nghịch ngợm nói linh tinh mà thôi, thôn Xuân Hà khá nhỏ, chỉ có mấy nhà sở hữu xe bò, có phải trấn lớn đâu mà có ngựa? Cho dù đi ngang thì cũng không đi qua nơi này! Còn đang định nhéo tai đám nhóc nghịch ngợm nhà mình thì nghe được tiếng lộc cộc của vó ngựa.

Thật sự có ngựa lớn ư?

Quay đầu nhìn lại, mấy chục người đang cưỡi hắc mã xếp thành hai hàng mở đường, trời lạnh như vậy mà những người cưỡi ngựa kia chỉ mặc y phục mỏng, mặt nghiêm túc và lạnh tanh. Tiến lại gần lập tức nhìn thấy cổ xe màn xanh được hai nhóm người cưỡi ngựa vây kín, viên hồng ngọc trên đỉnh xe ngựa rực rỡ dưới ánh mặt trời.

"Hít!"

Không ít người hít vào một ngụm khí lạnh, đám người này vào thôn làm gì vậy? Bọn họ vừa suy đoán vừa ôm hài tử nghịch ngợm của mình vào lòng, không để chúng quấy rầy quý nhân. Tất cả mọi người đều đứng trước cửa, nhìn đoàn người chậm rãi đi ngang, ánh mắt luôn dõi theo đội xe.

"Ơ? Không phải khách qua đường sao? Đi về phía đông của thôn rồi?"

Đội xe đi thẳng về phía đông, đằng sau thôn đông là vách núi, không phải đi ngang mà là tìm người ư? Có người lên tiếng: "Bên thôn đông có Lý gia, Trương gia, Đại gia, ai là người họ muốn tìm vậy?" Người trong thôn biết rõ, tổ tiên của mấy nhà này đâu có ai rạng danh, sao có thể có thân thích phú quý như thế này?

Một phu nhân trẻ tuổi nghĩ ra gì đó.

"Bên thôn đông không chỉ có ba nhà đó, còn có Tô gia nữa!"

"Không phải Đại thẩm thẩm nói rằng biểu ca của cô nương Tô gia đến đón nàng ấy đi rồi sao, biểu ca của nàng ấy làm quan ở kinh thành đấy!"

"Các người cũng thấy mấy rương đồ xe ngựa chở đến Đại gia lúc trước rồi đấy, những thứ đó đều do nha đầu Tô gia gửi đến đấy!"

Thân phận của Tô Mật đã bại lộ từ lâu nhưng người của thôn Xuân Hà vẫn chưa biết, bọn họ nghĩ rằng nàng đã được biểu ca đón đi. Một là ở thôn Xuân Hà này chẳng có ai đọc sách hiển nhiên không biết chuyện lớn trong thiên hạ. Hai là, Lan Cửu đã ra lệnh che chở cho thôn này.

Không ai dám mạo phạm long uy cho nên dù có hiếu kì về Tô Mật đi nữa, thì đám người kia chỉ lặng lẽ đến rồi âm thầm rời đi.

Thấy cảnh này, đám thôn dân đứng ngồi không yên, xe ngựa lớn kia thật là uy phong, Tô nha đầu trở về thật sao? Đám người vội báo cho người nhà rồi chạy đến Tô gia.

Mấy ngày nay tuyết khá lơn, một ngày không quét tuyết ở trước cửa sẽ đến mắc cá chân. Mặc dù chăn nệm ấm áp nhưng Đại thẩm thẩm quen bận rộn rồi, ngồi lâu lại thấy bức rức nên bà cầm chổi ra ngoài quét tuyết. Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một đám người ngựa đi về phía này.

Tay Đại thẩm thẩm khựng lại, nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên bà vui đến nóng ran toàn thân.

Xe ngựa dừng lại trước Đại gia.

Xe vừa dừng hẳn, Tô Mật vội vã mở cửa, nhìn thấy Đại thẩm thẩm đang đứng trước cửa, nàng lập tức xuống xe, nhào vào lòng bà, nàng ngẩng mặt lên, mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm: "Thẩm thẩm, con về rồi!

"

Bà đã đoán trước rồi nhưng khi Tô Mật thật sự xuất hiện, Đại thẩm thẩm vẫn kinh ngạc đờ cả người.

Đợi đã, bà đưa tay chạm nhẹ vào mặt Tô Mật.

Sự mềm mại ở đầu ngón tay khiến bà ứa nước mắt.

"Thật sự về rồi!"

Bà lập tức ôm chặt Tô Mật.

Lan Cửu xuống sau, nhìn hai người họ ôm nhau khóc lóc, không biết vì khóc hay lạnh mà chóp mũi Tô Mật đỏ hết cả lên. Lan Cửu nhìn Vân Noãn, nàng ấy lặng lẽ tiến đến cười nói: "Đứng đây khóc sẽ bị người khác cười đấy nhé, cô nương và phu nhân vào trong nói chuyện đi ạ?"

Đại thẩm thẩm hoàn hồn, nhìn Vân Noãn đang cười rồi nhìn lại Tô Mật đã bị tuyết phủ cả chân mày, bà vội gật đầu: "Nào, bên ngoài rất lạnh, vào trong đi!" Trong mắt, trong lòng bà chỉ có mỗi Tô Mật, không để ý đến người phía sau, kéo Tô Mật đi thẳng vào trong, Lan Cửu lắc đầu bất đắt dĩ, sau đó đi theo.

"Mọi người mau xem ai về này!"

Đại thẩm thẩm cười dẫn Tô Mật vào nhà chính, tổng cộng có cả mười người bao gồm họ hàng, Đại thẩm thẩm cho rằng bọn họ sẽ cực kỳ vui vẻ nhưng ai cũng nhìn về phía sau... Phía sau? ? Đại thẩm thẩm nghi hoặc quay người, bà thấy Lan Cửu đang khoác áo bào tím, đai lưng ngọc đứng sau lưng Tô Mật.

"A... Quên mất ngươi nữa!"

Đại thẩm thẩm vội vàng mời Lan Cửu ngồi, sau đó ngẩng đầu nói với Minh Lỗi: "Nhanh, lấy trà ngon Tô nha đầu gửi đến vài ngày trước ra pha đi!" Đại Minh Lỗi hoàn hồn, nhìn thoáng Tô Mật rồi đi vào trong. Lan Cửu ngồi xuống, liếc nhìn bóng lưng Đại Minh Lỗi.

Lúc này, Đại thẩm thẩm không quan tâm đến Lan Cửu nữa, bà đến gần Tô Mật, nói: "Sao con gửi nhiều đồ đến vậy? Biểu ca con tài giỏi nhưng suy cho cùng cũng không phải con làm chủ, gửi nhiều đồ như vậy biểu ca con không nói gì sao?"

Tô Mật vẫn còn ăn mặc và trang điểm như một cô nương, bà biết nàng vẫn chưa thành thân.

Nói xong bà cẩn thận nhìn về phía Lan Cửu, vị này thật uy phong, Tô nha đầu có thể nắm bắt được không? Bà phát hiện ra dấu tay trên mặt Lan Cửu, vì quá kinh ngạc nên buộc miệng hỏi: "Mặt hắn bị sao vậy?" Tô Mật chớp chớp mắt, nhìn về phía Lan Cửu.

Quên hôm nay phải gặp gỡ người khác!

Lần này Lan Cửu mất mặt như vậy, nhất định sẽ tức giận!

Lan Cửu lờ đi vẻ khẩn trương của Tô Mật, liếc nhìn Đại Minh Lỗi đang bưng trà đến, cười ôn hòa nói: "Ta không cẩn thận nên đụng trúng thôi."

Tô Mật: …

Đại thẩm thẩm: "..." Đụng trúng đâu mà có nguyên cái dấu tay như vậy chứ? Rõ ràng là bị Tô nha đầu đánh còn gì! Bà trợn mắt nhìn Tô Mật, nói với Lan Cửu: "Ngươi đừng để bụng nhé, nha đầu này được nuông chiều quen rồi nên có hơi tùy hứng." Lan Cửu liếc Đại Minh Lỗi, cười khiêm tốn.

"Tùy hứng mới tốt, được người khác yêu thương mới có thể tùy hứng."

Một câu nhưng có hai ý nghĩa.

Đại thẩm thẩm hiểu rõ, bà cười rất vui vẻ, thấy nhi tử ngốc nghếch của mình vẫn đứng đờ ra đó, bà vội nói: "Mau đem trà đến đây, con đứng đó làm gì vậy?" Đại Minh Lỗi đáp lại, cúi đầu đi đến, đặt chén trà vào tay Lan Cửu rồi đặt chén thứ hai vào tay Tô Mật. Nàng thấy Đại Minh Lỗi vẫn ít nói y hệt lúc trước, không thay đổi chút nào, nàng vươn tay nhận chén trà, cười ngọt ngào nói: "Làm phiền Minh Lỗi ca ca rồi."

"Ừm..."

Hắn chỉ nói một chữ thôi mà khí lạnh đã lan tỏa cả căn phòng, lạnh đến nỗi Đại Minh Lỗi phải rùng mình, quên mất bản thân muốn nói gì luôn, Tô Mật cười cười, sau đó lui sang một bên.

Tô Mật đang khó hiểu thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân ở gian ngoài, quay đầu nhìn thì thấy rất nhiều thôn dân, da đầu Tô Mật tê rần, cười gượng gạo. Tô Mật sợ một, Lan Cửu sợ đám bà tám này mười. Lúc nhìn thấy đám người kia, hắn lập tức để lại một câu rồi chạy biến sang nhà bên cạnh.

Hắn có thể kiên nhẫn với người Đại gia nhưng những người khác thì bỏ đi.

Tô Mật xoa xoa khóe miệng vì cười nên mỏi nhừ, nàng và Đại thẩm thẩm đang ngồi trong phòng bếp, củi lửa cháy lách tách, Tô Mật vuốt vuốt mặt, vươn tay ra sưởi ấm, Đại thẩm thẩm quay đầu nhìn khuôn mặt không vui của Tô Mật, cười nói: "Không phải tại con hay sao, gióng trống khua chiêng đưa nhiều đồ đến như thế, ai cũng nói con phát tài rồi, tất nhiên muốn đến lấy lòng con."

Lúc tặng đồ nàng không có nghĩ nhiều như vậy!

Bị vây cả một canh giờ, đầu óc sắp ngốc luôn rồi.

Mùi thịt tỏa ra từ nồi, Tô Mật nuốt nước miếng cái ực, xoa xoa bụng.

"Chín chưa ạ? Đói bụng quá!"

Tết đến nên nhà nào cũng đầy ắp đồ ăn, nào gà nào vịt muốn gì thì có đó. Hiện tại là buổi chiều, Đại thẩm thẩm hỏi Tô Mật, nàng nói chỉ muốn ăn thịt khô, bà liền đem chưng cho nàng, làm thêm một đĩa bánh nhỏ và bỏ một ít bánh phở vào đĩa. Thịt khô vừa được bưng ra, Tô Mật lập tức gắp một miếng bỏ vào miệng.

Một miếng thịt to, bỏ vào miệng vừa mềm vừa thơm, không ngán một chút nào.

"Ngon quá!"

Đại thẩm thẩm vừa cười vừa bỏ thịt khô vào bánh tráng, thêm một ít bánh phở nữa, cuộn lại rồi đưa cho Tô Mật, nàng cắn một cái, sau đó giơ ngón trỏ lên: "Ăn kiểu này ngon hơn!" Thẩm thẩm rất khéo tay, bánh tráng này bà tự tay làm, ăn ngon hơn bên ngoài quán nhiều.

Đại thẩm thẩm xếp thịt khô và bánh tráng vào mâm, đợi Tô Mật ăn xong, bà đưa cái mâm cho nàng, Tô Mật chớp chớp mắt nghi hoặc, Đại thẩm thẩm gõ lên đầu nàng một cái: "Nha đầu vô lương tâm này, con ăn no căng bụng còn biểu ca con vẫn còn ở bên nhà bên cạnh đấy, còn không mau đem qua đó?"

Đúng rồi, Lan Cửu vẫn còn ở bên đấy.

Tô Mật vội bưng mâm thức ăn về nhà mình.

Kết quả, nàng vừa đi đến cửa đã nhìn thấy Lan Cửu đi ra, nhìn thấy nàng hắn lập tức giấu tay ra sau lưng, có gì đó màu trắng thấp thoáng sau lưng hắn: "Chàng lại đem xác con gì về rồi?"

Vân Noãn cắn môi nhịn cười đi đến nhận lấy mâm thức ăn trong tay Tô Mật.

"Không phải xác!"

Dừng một chút, hắn chậm rãi đưa tay ra phía trước, đó là một con thỏ nhỏ màu trắng.

Lan Cửu giơ con thỏ nhỏ ra trước mặt Tô Mật, bình tĩnh nhìn nàng.

Chắc lần này nàng sẽ thích?

Đương nhiên là Tô Mật thích rồi, con thỏ nhỏ nằm trong lòng bàn tay lớn của hắn, lỗ tai trắng mịn, nàng ôm lấy, nó rất ngoan có thể sưởi ấm tay, Tô Mật vui vẻ nhìn Lan Cửu: "Chàng lấy ở đâu vậy?" Thấy Tô Mật vui như vậy, Lan Cửu rất muốn cười thỏa mãn nhưng cố nhịn.

Hắn chỉ nói: "Nàng không tức giận nữa à?"

Lửa giận đến nhanh, đi cũng nhanh.

Hắn xuất hiện trước mặt người khác với dấu bàn tay trên mặt mà không chút kiêng dè, nàng đã không còn giận nữa. Hiện tại, nhìn thấy hắn cẩn trọng như vậy, Tô Mật khẽ gật đầu: "Ừm, không giận nữa." Mặc dù quà hắn tặng hôm trước khiến người ta cạn lời nhưng suy cho cùng đó cũng là tấm lòng của hắn. Tô Mật nghĩ vậy thì không thấy giận nữa.

Đang định bảo hắn nếm thử tay nghề của thẩm thẩm, nào ngờ Lan Cửu hỏi lần nữa.

"Thật sự không giận nữa?"

"Không giận."

Tô Mật gật đầu chắc nịch.

Tốt lắm.

Lan Cửu gật đầu.

Đột nhiên hắn sầm mặt, nhìn Tô Mật.

"Bây giờ đến trẫm tức giận!"

Tô Mật không hiểu gì cả: "Chàng giận cái gì?"

Lan Cửu cắn răng: "Trẫm từng nhớ đã nói với nàng rằng không muốn nàng gọi người khác là ca ca, vừa rồi nàng gọi hắn là Minh Lỗi ca!" Khuôn mặt tức giận, giọng điệu kích động, giống như không phải Tô Mật chỉ gọi người khác là ca ca mà là bị hắn bắt gian tại giường!

Tô Mật: …

Nàng im lặng, ngẩng đầu nhìn Lan Cửu, muốn giảng đạo lý với hắn.

"Thẩm thẩm đối xử với ta tốt hơn với nữ nhi, ta thật lòng coi hắn là ca ca, không hề có ý nghĩ gì khác." Lan Cửu cười lạnh: "Nàng không có ý khác nhưng người khác thì có!" Tô Mật nhẫn nhịn bộ dạng kỳ quái này của Lan Cửu: "Không đâu, ta gọi hắn là ca ca hơn mười năm rồi, hiển nhiên hắn xem ta là muội muội..."

Lan Cửu: "Nàng gọi hắn là ca ca mười năm?"

Cái này là trọng điểm sao?

Tô Mật nhắm mắt lại, thật sự không muốn nhìn bình dấm chua này tiếp, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lạnh băng, liếc Lan Cửu một cái.

"Cách xa ta một chút!"

Nàng ôm chú thỏ con đi qua Lan Cửu định về Đại gia, Lan Cửu giơ tay ra cản lại, tức giận nói: "Nàng vì cái tên ở bên cạnh kia mà hung dữ với ta, vừa rồi còn nói là không tức giận nữa mà, bậy giờ lại tức giận rồi, nữ nhân các nàng dễ thay đổi vậy sao?"

Tô Mật: …

Ta mới tha thứ cho ngươi, ngươi đã so đo như vậy, không hiểu chuyện một chút nào, ta không tức giận sao được?

Aaaaaa!