Hoàng thượng,hoàng hậu lại khi quân!

Chương 7

-1, 2, 3.....kỳ lạ đếm đi đếm lại vẫn thấy thiếu một lọ.

Nữ nhân nào đó gãi gãi đầu đôi mắt mông lung nhìn mấy lọ thuốc trên bàn trầm tư.

-Hoàng hậu người sao vậy.

Nha hoàn đứng cạnh nàng thấy vậy liền lên tiếng hỏi mặc dù cũng không muốn hỏi lắm đâu nhưng phận làm nô thì vẫn phải hỏi thôi, thường thường ngày nào hoàng hậu cũng tự lẩm bẩm lung tung tự cười rồi tự ngồi chơi một mình cũng là chuyện thường rồi nhiều lúc phận làm nô tỳ cũng cảm thấy tương lai phía trước thật mịt mờ.

-À Tiểu Hoàn em có thấy lọ thuốc màu trắng của ta không?

Vị a hoàn nào đó nhăn mặt nhíu mắt nhìn lên bàn, mặt đã đen lại càng đen "ủa rồi trên bàn lọ nào cũng toàn màu trắng người nói ta phải thấy lọ nào"

-Bẩm hoàng hậu, thần đây có mắt nhưng tròng không có không thấy đồ vật của hoàng hậu, mong hoàng hậu tha tội.

-Hừm là không thấy sao, nhưng để nó đi lung tung thì không ổn rồi dù sao đó cũng là hợp hoan tán.

Tiểu Hoàn trợn trắng mắt "nàng theo hoàng hậu từ đời nào cũng chưa từng nghe hoàng hậu có hợp hoan toán, phi lý vậy thuốc từ đâu mà ra"

Vị hoàng hậu nào đó hình như vẫn chưa hiểu ra vấn đề vô tư tiếp tục đi tìm lọ thuốc.

-Mà Tiểu Hoàn không phải ta nói với em rồi sao, em không cần dùng kính ngữ với ta vậy đâu. Bổn hoàng hậu là người chơi hệ xuyên không, cũng không quen cách dùng kính ngữ của các em.

-Hoàng hậu người lại nói lung tung rồi. A Hoàn ôm trán đôi mắt đăm đăm nhìn nàng ,rồi lại chuyển dời đến mấy con chim ngoài cửa.

Ở một nơi nào đó tròn hoàng cung.

-Vô Ảnh rốt cuộc ngươi cho ta ăn cái gì.Vị hoàng thượng nào đó mặt đỏ bừng thở hồng hộc nhìn tâm phúc của mình nghiến răng.

-Kỳ thật thần cũng chỉ đưa xương của mấy con bồ câu về cho người thôi mà, thần có làm gì đâu. Vô Ảnh lắc đầu một bộ mặt vô tội nhìn hoàng thượng nhà mình.

-Ngươi...ngươi...

-Hoàng thượng chẳng lẽ người trúng hợp hoan tán.

-Biết còn hỏi.

-Không sao, hoàng thượng thần nguyện dâng hiến tấm thân ngọc ngà này của thần cho người.

Vị hoàng thượng nào đó đem mặt trực tiếp cầm bình trà gần đó nhắm thẳng mặt vô ảnh mà ném.

-Cút, gọi đại phu đến cho trẫm.

-thần biết rồi, Vô Ảnh ôm bàn tay vì bắt bình trà nóng lên vừa thổi vừa mếu máo vâng dạ đi gọi đại phu cho hoàng thượng "chậc đúng là số chó mực tự dưng lại dính đến hoàng gia làm gì chứ, bổn hộ vệ hảo khổ tâm."

...

-Hoàng thượng thần thật sự hết cách, đây là hợp hoan tán mà kinh thành cấm bán, mà ở hoàng cung cũng không có loại này nếu có thì cũng phải dùng thân xác mới giải được,thứ cho thần vô năng. Đại phu lắc lắc đầu.

vị hoàng đế nào đó đen mặt cảm giác bất lực lan tỏa khắp căn phòng. Vô Ảnh cũng vì chuyện này mà đứng một góc nhịn cười đến nội thương. Một bình trà nữa lại bay thẳng vào mặt hắn lần này là trúng thật, hắn lo nín cười không chú ý nên bị ám tiễn bình trà thân mến của hoàng thường bay qua đụng trúng.

-Hoàng thượng ….

Hắn lơ đi lời nói thốt ra từ miệng Vô Ảnh, tiếp tục trầm ngâm nghĩ cách .

-Hiền đại phu ông có cách nào khác không.

-Thần có thể thử châm cứu để ngăn hợp hoan tán trong khoảng nửa nén hương, nhưng đây cũng không phải là biện pháp lâu dài, hoàng thượng nếu thực sự không cùng nữ nhân giao hoan thì tương lai có lẽ sẽ không có thái tử nối dõi mất .

Hoàng thượng thân yêu trực tiếp chết trân mọi lời nói chỉ là gió thoảng qua tai, mọi sự đau khổ không phải chỉ lời nói có thể biểu hiện được đang hiện rõ trên gương mặt đẹp trai không góc chết.

-Ta không sao, có còn sống đâu mà sao với chả không sao nữa ta trực tiếp chết tâm rồi.

Vô Ảnh đứng một góc, trong lúc nhất thời não được thông suốt vô ảnh liền bật chế độ sáng tạo.

-Hoàng thượng không phải người còn có hậu cung sao? ngài không gọi đại một vị phi tần nào đó.

Hiền đại phu gật gù tán thành.

-Hoàng thượng như vậy cũng tốt có thể trực tiếp chặn miệng lưỡi của mấy lão cáo già trên triều.

Hoàng thượng ôm đầu cảm giác bất lực trong lòng đã trở thành động lực để hắn có thể trực tiếp đồng ý, ý kiến của vô ảnh.

-Được,..ngươi đến hậu cung đi

Vô Ảnh nhận lệnh chưa kịp để hoàng thượng chớp mắt vô ảnh đã biến mất chỉ để lại một làn khói trắng mờ mịt sau lưng.

Hiền đại phu biết nhiệm vụ mình đến đây hết rồi liền đeo lại giỏ thuốc trực tiếp phóng đi.

-Hoàng thượng thần xin phép cáo lui.

Đùa hoàng thượng rất đáng sợ nên đừng nhân lúc hoàng thượng đang giận mà ở cạnh đó là cách để tiễn bản thân về cõi vĩnh hằng nhanh hơn đấy. Nên được lúc nào thì được chuồn nhanh nhất có thể lúc ấy tính mạng bản thân mới an toàn.

Gần được nửa nén hương sau Vô Ảnh quay về trên tay là một cái bịch đỏ đỏ đang phát ra tiếng ưm ưm.

-Hoàng thượng thần đem người về rồi.

-Ai vậy

-Là hoàng hậu ạ.

Hoàng thượng trực tiếp phun trà trong miệng ra đôi mắt tỏ vẻ ghét bỏ nhìn cái bịch đỏ đỏ trên tay vô ảnh.

-hoàng thượng thật sự không có ai ngoài hoàng hậu đâu ạ, An quý phi vừa ngã xuống hồ bị cảm, Hồng phi thì bị ngã xuống hố phân, Hoa phi, Thục chiêu nghi, An mỹ nhân đều đến thời kì quỳ thủy, còn các vị còn lại đều bị ốm tập thể, thần khó khăn lắm mới bắt hoàng hậu về được đấy.

-Ốm tập thể, trùng hợp thế à. còn hoàng hậu không ốm sao.

-Không ạ thần nghe nói hoàng hậu ăn no ngủ kỹ, tắm trắng thường xuyên sức khỏe tốt lúc thần đến hoàng hậu vừa tắm xong.

Hoàng thượng tiến lại tay chọt chọt cái bịch đỏ đỏ vẻ tò mò, áp lại là tiếng ưm ưm của hoàng hậu thân yêu.

-Thú vị

Quay trở về lúc Vô Ảnh đến cung hoàng hậu.

nữ nhân nào đó vừa tắm xong đang ngồi ăn nho thỏa mãn mỉm cười a hoàn bên cạnh thì đang đấm bóp tay chân cho mỗ nữ lười nhác nào đó. Vô Ảnh từ ngoài cửa xồng xộc xông vào.

-Hoàng hậu nguy rồi, hoàng thượng trúng hợp hoan tán rồi

-Hắn trúng hợp hoan liên quan gì đến ta ?

-Là lọ thuốc mà người cho thần đó.

Vị hoàng hậu nào đó bật người dậy ngạc nhiên

-Hóa ra ở chỗ ngươi sao làm ta tìm mãi, nó đâu rồi.

-Thần lỡ đổ quá đà đổ hết lên xương bồ câu rồi. Nên hoàng hậu người dùng thân thể giúp hoàng thượng giải hợp hoan tán đi.

-Ngươi đi tìm các phi thần khác ý ta không rảnh .

-Nhưng hoàng hậu thực sự không có ai cả, không có ai ngoài hoàng hậu đâu ạ, An quý phi vừa ngã xuống hồ bị cảm, Hồng phi thì bị ngã xuống hố phân, Hoa phi, Thục chiêu nghi, An mỹ nhân đều đến thời kì quỳ thủy, còn các vị còn lại đều bị ốm tập thể.

-Cái đám này lúc hoạn nạn thì bỏ rơi nhau thế chứ gì, ta còn lâu mới giải hợp hoan cho tên não lợn kia.

Hoàng hậu đứng phắt dậy trực tiếp chạy đi để lại vô ảnh sau lưng nhưng vừa ra đến cửa cung thì bị ngã xuống hố ngất xỉu.

-Thần thừa biết người tính bỏ trốn, nên trước khi đến đây thần sai người đào hố sẵn trước của cung của người rồi. Há há mình thật thông minh

Đám nha hoàn đem nàng từ dưới hố lên, nhân lúc đang bị ngất đem nàng đi tắm trói kĩ càng tay chân nhét vào cái bịch đỏ, vì sợ hoàng thượng đợi lâu bị đoạn tử tuyệt tôn nên Vô Ảnh trực tiếp vác hoàng hậu trên vai vận khinh công bay đi mất.