Đám người học viện Hà Hoàng đứng bao vây. Nữ nhân hồng y lúc trước xuất hiện trước mặt mọi người một cách kiêu ngạo.
"Nga! Một đám chuột nhắt trốn ở đây à.", ánh mắt lúc này của ả vô cùng xem thường mọi người ở đây.
"Các ngươi muốn làm gì?!", Thuyên Tiểu Kiều run sợ trước áp lực nặng nề mà nữ nhân kia tỏ ra.
"Ha ha ha! Các ngươi nghĩ ta sẽ làm gì? Đi chung hả? Ha ha ha!", nữ nhân hồng y cười một cách vô cùng kiêu ngạo không xem ai ra gì kể cả thái tử và cửu công chúa đang ở đây.
"Tch! Lần này e rằng phải có người hy sinh như thế ư!"
Hữu Thanh Đằng căng thẳng nhìn đám người học viện Hà Hoàng đứng xung quanh chuẩn bị động thủ.
Ngay lúc này hắn lại nhớ tới món đồ của Mặc Chi đưa. Khi đó Mặc Chi đã nói chỉ cần bóp nát quả cầu này thì nàng sẽ tới kịp lúc.
Nhưng rồi hắn lại do dự. Không được dựa dẫm vào món đồ này hay là Mặc Chi. Người ta muốn chém muốn giết thì một mình hắn chịu là đủ. Không thể để Mặc Chi bị liên lụy.
"Nói lời từ biệt đi!", nữ nhân hồng y nở nụ cười độc ác tay cầm roi vung tới trước mặt Thuyên Tình Họa.
Sợi roi mang theo uy áp vung thẳng về phía của Thuyên Tình Họa. Cùng lúc đó một phi tiêu được hình thành từ nước chặng được một đòn của nữ nhân hồng y.
"Là ai dám phá chuyện tốt của ta!", nữ nhân hồng y sắc mặt dần kém rồi gào lên.
Một đoàn người mặc bạch y đội nón che mặt xuất hiện.
Là người của học viện Ngưng Tinh. Dẫn đầu là một cô gái thường hay đi bên cạnh thiếu chủ của họ.
"Đừng có mà lo chuyện bao đồng!", nữ nhân hồng y vung roi tới cô gái. Sợi roi được cô gái nắm chặc trong tay làm cho nữ nhân hồng y không thể thu lại được.
"Các ngươi muốn làm trái quy tắc thì đừng có mà ra tay trước mặt bọn ta."
Cô gái nói ra những lời vô cùng lạnh lùng.
"Ngươi là ai?", nữ nhân hồng y hơi run sợ trước cô gái bạch y lạnh lùng.
"Ta là Bạch Nhiên Thùy, là người phụ trách sự an nguy của thiếu chủ."
"Vậy lo đi bảo vệ thiếu chủ các ngươi. Đừng ở đây làm việc thừa thải.", nữ nhân hồng y tức giận lấy ra một cây roi khác vung về phía Bạch Nhiên Thùy.
"Không biết tự lượng sức!", Bạch Nhiên Thùy nắm chắc cả hai sợi roi thi triển thuật đông cứng lan về phía của nữ nhân hồng y.
Một nam nhân nhìn thấy nguy hiểm liền gỡ tay của nữ nhân hồng y ra khỏi sợi dây.
"Chiêu Hề! Ngươi tránh ra!", nam nhân vẫn cương quyết không buông.
"Hồng Liên Mĩ! Đừng có làm chuyện điên rồ. Ngươi chán sống à!"
Hồng Liên Mĩ gạt Chiêu Hề qua một bên chuẩn bị hạ đòn sát thủ.
Thái tử cảm nhận được nguy hiểm liền lấy ra một quả bom khói. Nhân lúc khói chưa tan thì kéo nhau mà chạy.
Làn khói biến mất. Chỉ còn lại đám người của học viện Hà Hoàng đứng ở đây hít khói.
"Đáng ghét!", Hồng Liên Mĩ đấm tay vào thân cây mà phát tiết.
Đám người kia thì vẫn cứ đâm đầu chạy về phía trước. Họ cứ chạy như vậy từ ngày này sang ngày kia là qua ba ngày.
"Chắc bọn người đó không đuổi kịp đâu. Chúng ta nghỉ ngơi đã.", thái tử dừng lại nhìn về phía sau rồi mới an tâm kêu mọi người ngồi nghỉ.
"Tại sao lại chạy?"
Bạch Nhiên Thùy lại gần mà hỏi thái tử giọng điệu lạnh nhạt vô cùng.
"Như cô nói đấy. Không muốn làm trái quy tắc đấy thôi."
Thái tử lấy bình nước ra uống giải khác.
"Vậy hoàng huynh, đêm nay chúng ta sẽ ở đây ư?", "Ta nghĩ chắc là vậy. Cứ chạy tiếp như thế này thì không ai còn sức lực nữa."
Cửu công chúa nghe vậy thì cũng thả lỏng mà yên tâm ngồi nghỉ ngơi.
"Nhiệm vụ trước mắt là phải tìm kiếm được Chúc Nhiễm và Tử Tước Thảo.", "Nhưng ở đây đâu có hồ nước nào. Đệ nghe nói là Chúc Nhiễm thường ở vùng đầm lầy. Còn Tử Tước Thảo là ở dưới nước."
Hữu Thanh Đằng nghe Ngôn Hy Thành nói như thế cảm thấy cũng có lí. Trong một khu rừng âm u này thì đầm lầy là thứ dễ kiếm nhất. Còn hồ nước thì phải tìm ở đâu.
Mặt trời cứ lặng, mặt trăng xuất hiện. Bên một hồ nước trong xanh in bóng mặt trăng dưới hồ. Mặc Chi ngồi thiền tĩnh tâm hấp thụ tinh hoa ở nơi này. Bên dưới hồ nước luôn có những đốm sáng lúc ẩn lúc hiện đủ sắc màu.
Mặc Chi lại gần thì thấy những bông hoa đang ở dưới đáy hồ biết đây là Tử Tước Thảo liền tháo giày và áo ngoài nhảy xuống dưới hồ.
Vị thiếu chủ lúc này cũng vừa đi kiếm thức ăn về tới. Nhìn thấy áo ngoài và giày của Mặc Chi ở bên hồ nhưng không thấy Mặc Chi đâu.
Tâm trạng lúc này cũng hơi lo lắng liền cởi mũ, giày và áo ngoài mà nhảy xuống.
Lặn được một lúc cuối cùng hắn cũng nhìn thấy Mặc Chi.
Mặc Chi nhổ từng cây Tử Tước Thảo một cách tỉ mĩ vô cùng.
"Ta bảy, ngươi ba!", Mặc Chi nhìn thấy thiếu chủ bạch y đang tiến lại gần liền nhắn mặt mà nói.
"Được được."
Biết đó là địch ý của Mặc Chi nên hắn cũng không nói gì nhiều.
"Ngươi tên gì cho ta biết tên được không? Mỗi lần gọi thiếu chủ này thiếu chủ kia đúng thật mệt.", Mặc Chi vừa nhổ vừa thu vào nhẫn không gian và hỏi vị thiếu chủ cũng đang ở phía xa hái Tử Tước Thảo.
"Ta tên Bạch Vũ.", "Chỉ vậy?", "Phải!"
Sau một hồi thu hoạch Tử Tước Thảo. Cả hai đều ngoi lên mặt nước. Ánh trăng soi sáng làm cho cả hai đều nhìn thấy mặt của nhau.
"Nga! Ngươi đẹp như vậy hèn gì giấu là phải.", Mặc Chi đi lên bờ. Gương mặt đầy chiêu trò.
Bạch Vũ lúc này cứ như là một nhân ngư. Vẻ đẹp của hắn vô cùng hài hòa với khung cảnh như thế này.
Nhưng khi nhìn Mặc Chi hắn lại đỏ mặt tía tai.
"Ngươi, ngươi là nữ!", "Nga phải đó! Ta có nói ta là nam bao giờ nhỉ?"
Cả người Mặc Chi bây giờ là một bộ y phục ướt nhẹp. Nhìn thấy Mặc Chi vậy đúng là mê người. Mặc Chi còn giở cả mặt nạ ra, cả người từ tóc đến chân đều ướt trong bộ y phục màu đỏ vô cùng yêu mị. Giống như là một bông hoa bỉ ngạn tràn đầy yêu khí.
Mặc Chi định cởi đồ đi hong khô nhìn thấy Bạch Vũ quay đầu đỏ mặt.
"Ngươi né cái gì chứ! Ta có mặc đồ trong mà.", Mặc Chi nhìn thấy Bạch Vũ như vậy liền trêu ghẹo không thương tiếc.
"Không biết liêm sĩ", Bạch Vũ nghe vậy liền chửi thầm một câu.
Bạch Vũ nghĩ Mặc Chi như thế này mà lại dám ăn mặt thoáng mặt thoáng mát trước mặt nam nhân. Có thật đây là con gái hay không?
"Ngươi đúng là lắm lời. Mặc đồ ướt cảm lạnh rồi đứng có trách. À mà ngươi không dùng nón che nữa thì có sao không?", Mặc Chi tự dưng hỏi tới vấn đề này làm cho Bạch Vũ đỏ mặt lần hai.
"Người thấy được mặt thì chỉ có người trong sư môn. Cha mẹ hoặc vợ con.", "Vậy?"
"Không không! Là do ta! Ta sẽ lấy ngươi làm thê.", Bạch Vũ tự dưng lúng túng nói. Mặc Chi lúc này ôm bụng cười lăn cười bò.
"Ha ha! Ngươi nghĩ sao vậy! Ta nào cần ngươi lấy ta! Nhưng mà... hic... cái gì mà thấy mặt lấy làm vợ thì cũng hơi quá. Ha ha ha!", Mặc Chi nhìn vẻ mặt lúng túng của hắn mà cười không ngồi dậy nổi.
"Nhưng...", "Coi như huề. Người thấy mặt ta thì chỉ có người quen. Còn ngươi thì cứ... ha ha ha... xem như là không có chuyện gì xảy ra là được."
Mặc Chi cười chảy cả nước mắt. Lấy vợ sinh con gì chứ! Nàng bây giờ chỉ mới tám tuổi mà thôi. Trâu già gặm cỏ non hả.
Nhớ bỏ phiếu và like nhá!