Sau trận này thì hầu như bên Hà Hoàng đã bị thua một cách thảm hại làm cho nước Ngải Toa hết sức mất mặt. Hoàng thất không ai coi ra gì. Ngải Toa là nước đứng nhất của đại lục này lại thua hai lần ngay tại sân nhà luôn là chủ đề bàn tán của nhiều người. Đội của thái tử tuy rằng bị thương khá nghiêm trọng nhưng vẫn mang chiến thắng trở về khiến đại trưởng lão và ngũ trưởng lão vô cùng hài lòng. Bớt đi một đối thủ, trận chiến với Ngưng Tinh diễn ra sẽ nhanh hơn so với dự tính. Phần thắng chỉ khoảng năm mươi phần trăm vì bên họ sắp đối đầu là những tinh anh lớn mạnh hơn họ rất nhiều. Tuy vậy ai nấy cũng đều coi như đây là một cơ hội giao lưu. Một đám người tụ tập lại một chỗ cười nói, Mặc Chi từ đằng xa đi tới, trên tay là một vài quả táo chín đỏ một mình ăn vô cùng ngon lành. "Mặc Chi, sớm giờ muội đã đi đâu? Lại đi ăn vặt?", Cao Hoành Thí bắt quả tang Mặc Chi vẻ mặt cho hơi giận. "Đói quá mà muội cũng chịu thôi.", Mặc Chi vẻ mặt có chút lãng tránh. "À mà, lúc nãy thi đấu ta cảm thấy như là muội nói cho ta biết được điểm yếu của bọn người Liên Mĩ kia. Hay là ta đã nhầm nhỉ?", Ngôn Hy Thành nhìn về phía Mặc Chi rồi nghĩ lại lúc nãy mà phân vân. "Ngươi nghe nhầm thì có! Một con heo chỉ bít ăn thì làm sao biết được mấy người thi đấu như thế nào.", Thuyên Tình Họa vẻ mặt ghét bỏ nhìn đống táo trên tay Mặc Chi cảm thấy ghê tởm. Thứ thực phẩm hạ đẳng như thế cũng cho vào miệng được đúng là có vấn đề. "Ngươi là quý tộc thì làm sao hiểu được cuộc sống của người bình thường như chúng ta. Mà cũng phải thứ ẻo lả còn hơn cả công tử bột thì làm sao biết được chuyện này." Mặc Chi giống như đọc được ý nghĩ của Thuyên Tình Họa khiến mặt mày của hắn có chút đỏ vì giận dữ. "Hai người các ngươi bớt nói một câu được không? Ngày mai là khiêu chiến với Ngưng Tinh rồi mà vẫn còn đứng trơ ra đó." Ngũ trưởng lão cùng đại trưởng lão từ đằng xa đi lại. Tất cả khom người thỉnh an một cách tôn kính, cả hai vô cùng hài lòng. Ngũ trưởng lão đi tới kéo Mặc Chi đi trước. "Sư phụ người buông con ra!" Mặc Chi bị kéo lê như một cái bao tải. "Lão già! Buông con ra!", Mặc Chi nhìn quần áo bẩn mà thương xót đều là những bảo bối hiếm có mà lại bị xem như là đống rác đúng là không có mắt. "Ta biết con sắp sửa làm chuyện gì nhưng ta chỉ khuyên con, nên suy nghĩ trước khi hành động. Kẻ này không phải dạng vừa." Ngũ trưởng lão trong trạng thái bất động tay thả áo Mặc Chi lạnh giọng mà nói. "Con biết mình sẽ gây ra hậu quả lớn nhưng lại dám sỉ nhục nghề nghiệp này đúng là không thể tha thứ!", Mặc Chi đứng dậy phủi quần áo bị dính đất trên người đáp lại. "Nếu con đã nói thế thì cầm lấy cái này.", ngũ trưởng lão đưa cho Mặc Chi một tấm da bên trong là một hình đầu lâu. "Sư phụ, đây là?" "Là thứ có thể giúp con tìm được thứ cần tìm. Đi đến Túy Hồng Lâu con sẽ có đáp án.", Mặc Chi nghe ngũ trưởng lão nói vậy thì lấy làm vui mừng, nàng còn định tìm cách lần tra ra tung tích kẻ này nhưng cơ may ngũ trưởng lão lại có manh mối tìm ra kẻ này bớt đi thời gian cho vài ngày tới. "Đồ nhi đa tạ sư phụ đã chỉ bảo.", Mặc Chi chắp tay cung kính cúi người mà đa tạ. Lấy trong nhẫn không gian một bộ quần áo mới. Mặt nạ quỷ lại hóa thành một gương mặt khác, hình dạng lần này là một thương lái trẻ tuổi vô cùng giàu có. "Đố ai biết được đây là ngụy trang." Mặc Chi cầm quạt, đúng là một lớp giả trang công phu. Dáng dấp cao ráo của người trưởng thành khiến cho lớp giả trang này khó có thể bị phát hiện. "Yêu Nguyệt Cơ." Mặc Chi triệu hồi Yêu Nguyệt Cơ nhảy lên ngự kiếm rời đi. Ngũ trưởng lão khi nghe Mặc Chi Triệu hồi Yêu Nguyệt Cơ giống như sét đánh bên tai. Quay lại nhìn thì Mặc Chi đã rời đi không thấy bóng dáng.