Học Đường Vui Vẻ

Chương 42: Chương 42 Tập Dần Sự Chấp Nhận (Part 4)

Bước chân nhanh dần, Tiểu Bảo bước ngày 1 nhanh dần, bước chân nhanh của cậu đã hóa thành chạy từ lúc nào rồi ko hay. Tại sao chứ, tại sao khi chứng kiến cạnh tượng cô nhóc Thu Thảo đang trong vòng tay của Anh Tuấn, cậu lại ghét như thế này, tại sao cậu lại rơi nước mắt vì điều đó, tại sao cậu lại bỏ chạy chứ!? Trong lòng cậu dâng trào 1 cảm xúc khó chịu vô cùng, cảm xúc ấy là gì mà cậu chẳng thể định nghĩa tên của nó, cậu muốn biết đó là gì, và cậu cần xác định lí do để khiến mk bị chi phối cảm xúc kia là gì?

Ngày nào cũng vậy, ngày nào Tiểu Bảo cũng lên thư viện, nhưng ko phải là lên để đọc sách, mà cậu lên thư viện để được gặp cô nhóc Thu Thảo. Nhưng cậu cứ chờ mãi, ngày cũng nào cậu cũng đợi cô nhóc vào 20 phút ra chơi trên thư viện, mà chẳng còn gặp được cô nhóc như dạo trước nữa! Cậu cảm thấy thiếu thốn, mất mát 1 thứ gì đó. Từ lúc nào mà Tiểu Bảo trở nên để ý hơn chuyện của Thảo, cứ bận tâm xem hôm nay cô đi với ai, có lên thứ viện vào mỗi giờ ra chơi ko? Từ khi bên Thảo xuất hiện thêm Anh Tuấn, Tiểu Bảo cảm giác ko vui từ ngày đó. Trong cậu dần đoán ra là 2 người đó đang hẹn hò, mặc dù cậu muốn phủ nhận điều đó, nhưng sự việc hôm ấy đã chứng minh tất cả, lời nói của Thảo đã khiến Tiểu Bảo biết đó ko còn là giả thuyết, mà đó là kết luận của 1 câu chuyện tình

- MỌI THỨ TÔI ĐỀU THÍCH. Tôi ko biết là nếu một ngày bạn ko còn chở tôi đi học, ko còn mua kẹo, và ko còn quan tâm tôi, thì tôi ko biết làm sao nữa. Nhưng hôm nay, tôi ko quen, tôi thấy trống trãi, tôi thấy thiếu thốn….là vì….vì…tôi…TÔI CẦN BẠN!!!

Hôm nay cũng vậy, hôm nay Tiểu Bảo cũng lên thư viện để chờ Thu Thảo, nhưng 20 phút trôi qua mà vẫn chẳng thấy cô đâu. Tiểu Bảo lại lẫn thẫn đi một mình trở về lớp.

Bước vào chỗ ngồi, dường như Tiểu Bảo là người vô hình vậy, chẳng ai để ý đến cậu, lặng lẽ một mk thế thôi

Một chủ nhật nữa lại đến, một lần nữa Tiểu Bảo sẽ gặp được Thảo, chắc chắn là như vậy!

___________

- Ê!

- Lấy cái tay ra!

- Nè!

- ….

- THẢO - HỤT RỒI!!! NÓ W RỒI, CHẾT LUÔN RỒI!!! HU HU HU! CÁI TÊN NÀY, TẠI-

Vừa quay mặt lại thì Thảo chới với khi Anh Tuấn đứng thù lù 1 đống trước mặt cô. Tự nhiên lúc này mặt cô đỏ 1 cách đột ngột, da gà da vịt của cô bắt đầu nỗi rần rần lên. Có cái lỗ nào để Thảo chui xuống không, mất mặt quá

“Trời ơi! Sao lại xuất hiện ngay lúc này! Phấn khích + tức quá = lỡ miệng phát ngôn bừa bãi => Xấu hổ muốn độn thổ luôn”

Thảo nhanh chống quay mặt lại, cô ôm mặt mà khóc ròng vì quá xấu hổ!

Để hiểu rõ hơn thì mời các bạn cùng ngược lại thời gian 1 chút nhé!

09:00 AM, giờ này là giờ Tiểu Bảo bắt đầu đi học thêm, Thảo cũng vậy, giờ này cô cũng đi “học thêm”. Nếu Tiểu Bảo học ở trường thì Thảo lại học ở quán net. Mang tiếng đi học chứ nói trắng (trợn) ra là Thảo đi net chơi game. Thiệt thì ở nhà chơi game cũg được, nhưng ngặc nổi máy tính ở nhà đã bị ba chiếm, nhưng Thảo nhà mk ghiền game quá thì biết sao giờ!? Thì đi ra net choi game chứ sao giờ!

09:30 AM, giờ này đáng lẽ Anh Tuấn đang ở nhà chơi game, nhưng ngặc nổi bị mẹ chiếm dụng máy tính rồi, nhưng Anh Tuấn ghiền game quá thì hắn làm sao đây!? Thì đi net chơi game chứ sao!

Quán net cách nhà Anh Tuấn cũng ko xa lắm, nên hắn cũng ko mất nhiều thời gian để đi đến đó. Mới bước vào trong, hắn thấy khách đông nghẹt, hình như là chả còn máy trống. Đoạn vậy, hắn hỏi chủ quán:

- Còn máy ko vậy anh?

- Còn! Máy 21 ở dưới kia – Người chủ quán đáp rồi chỉ tay về phía máy 21

Anh Tuấn nghe lời người chủ, hắn đi dọc xuống và nhìn 2 dãy máy xem máy 21 nằm ở đâu

- Đây rồi! Máy 21

Nhấn nút nguồn CPU lên, hắn có liếc nhìn sang máy 22 cạnh bên, đó là 1 đứa con gái tai đeo headphone, tướng ngồi chễm chệ đang chơi Gunny. Và điều làm Anh Tuấn bất ngờ hơn khi người ngồi máy 22, người đang chơi Gunny đó lại là cô nhóc Thu Thảo. Trông cô nhóc lúc này “khí thế” lắm nhá. 2 mắt thì chăm chăm nhìn màn hình, tay phải thì lia chia kéo con chuột, tay trái thì ôi thôi là bấm bàn phím. Ngồi thì 2 chân gát kiểu hình vuông góc….trông….cô mới “tự nhiên” giữa chốn đông người làm sao. Thấy vậy, Anh Tuấn khều vài Thảo

- Ê!

- Lấy cái tay ra! – Cô ko quay lại mà vẫn tập trung vào màn hình

- Nè!

- …. – Thảo ko đáp

Bắt đầu thấy bực, Anh Tuấn hét:

- THẢO

Hình như tiếng hét của hắn làm Thảo giật mk nên lỡ buôn tay ra => bắn hụt. - HỤT RỒI!!! NÓ W RỒI, CHẾT LUÔN RỒI!!! HU HU HU! CÁI TÊN NÀY, TẠI-

Cái ném hụt ấy làm đối phương mừng lắm, vì máu của đối phương chỉ còn 500, và máu của cô nhóc cũng tầm 500 trở lại. Nên chỉ cần 1 cú ném trúng của nhau, thì 1 trong 2 sẽ “quy tiên” sớm. Thảo cứ tưởng lần này ăn chắc rồi, nhưng nào ngờ cô lỡ tay bắn hụt cũng vì tiếng hét kia, nên từ “chuyển thắng thành bại”. Sẵn sàng cho lần bắn cuối cùng, đối phương dùng pow, 50% + 50% +50% (sát thương), và khởi động châu báo Bạo Kích. Hazz! Lần này thì cô nhóc “xuống mồ” rồi! Thảm thương thay!!!

Tức đành đạch vì cái tên đã làm hỏng trận đấu, dẫn đến cô nhóc bị thua trận. Mặt cô nhóc bừng bừng sát khí quay lại quát tên chết bầm kia, nhưng câu nói đầy lửa kia bị 1 ráo nước tát vào làm nó xèo xuống và tắt ngủm. Vì “ráo nước” ấy ko ai ngoài Anh Tuấn đang đứng trước mặt cô

Mọi chuyện còn lại chắc mọi người cũng hiểu rồi chứ ^^. Trông cái mặt Thảo xấu hổ đây này, hài chết đi được. Anh Tuấn ngồi cạnh bên mà cũng ko nhịn được cười. Hắn ngồi đấy mà cười ngất ngay con gà tay luôn

- Tức ko hả? Ha ha, mắc cười quá!

Thảo chẳng lời nào thốt ra, nhưng rồi cô cũng nhanh chống gạt nó sang 1 bên. Thua lần này thì thắng lần khác, vì “Thất bại là mẹ thành công”. Với lại, ai chơi Gunny mà chẳng từng thua đâu chứ!

- Bà chơi gà gì vậy? – Anh Tuấn đã thôi cười, hắn quay sang hỏi cô nhóc

- Gà Vườn Béo – Thảo đáp

Nghe được câu trả lời đó, mắt Anh Tuấn bỗng sáng rỡ lên:

- Tôi cũng Gà Vườn Béo nữa nè! Để đền bù, vào chơi chung với tôi, tôi kéo cho đi!

Nghe hắn nói như thể hắn là người chơi Gunny giỏi lắm vậy. Nhưng mà đúng là giỏi thật đấy, con của hắn mới cấp 32 mà nhìn vũ khí của hắn kìa, lu gạch cường + 12 cấp 2 luôn đấy! Pet Mầm Xanh được level 47, trang bị đầy đủ giáp luôn. Hắn có thêm con thiên sứ hồng +11, quần áo thì cũng cường lên +10 hết. Vòng tay thì cũng là loại Ma Pháp +5 Đó là chưa nói về mấy cái khoan châu báo, thẻ bài, lượt chiến, máu “trâu, bla bla,… Nhưng nói chung là thuộc hàng pro đấy. Chả bù cho Thu Thảo, mặc dù con của cô đã cấp 28 mà cái Phi Tiêu chỉ mới cường + 7, thiên sứ xanh cường +4, quần áo thì cường hàng +5. Con Pet Gà Con của cô cũng chỉ mới level 34. Nhìn “cùi” ra phếch thật đấy!

Và thế là 2 anh chị ấy bắt đầu con đường “hành tẩu giang hồ” trong thế giới Gunny. Để họ có thể chơi chung được với nhau, thì đầu tiên phải nhìn acc của nhau, kết bạn với nhau, chuyển kênh giống nhau, rồi mới vào chung phòng mà đi chiến được.

Nói chứ chẳng phải khoe, chẳng có ai mà chơi game Gunny bằng Thu Thảo đâu nhá, mà Thu Thảo thì chơi Gunny cũng chẳng bằng ai đâu nhá! :V. Đùa tí, Thảo thì chơi Gunny cũng gà lắm, chứ chẳng được pro như Anh Tuấn đâu, nên khi đi chiến đội, hay đi ải, cô vô cùng yên tâm khi có Anh Tuấn đi cùng. Công trạng con của Anh Tuấn tầm 2500, và tỉ lệ thắng là 82%, trong khi hắn đã cấp 32, tức 10 trận thì hắn chỉ thua khoảng 2 trận. Đi chiến chung với hắn, được hắn kéo, con của cô nhóc vừa được hoàn thành nhiệm vụ nhiều hơn, vừa được đồ nhiều hơn, lại nhanh lên cấp nữa chứ!

- Chết rồi, giết con rồng nhanh lên, tôi sắp hết máu rồi! – Thảo hốt hoảng vừa đập chuột vừa nói cho Anh Tuấn nghe

- Biết rồi! Mấy thằng kia nó cũng sắp hết máu rồi! Kêu tụi nó xài thiên sứ cho tôi đi, lực chiến của tôi mạnh nên để tôi xử con rồng cho! – Anh Tuấn cũng căng thẳng ko kém đáp

- Rồi! Cố lên, còn ải cuối mà thua là tức lắm đó!

Đấy đấy, thấy 2 người họ ko, người ta chơi Gunny là người ta đi săn Gà, còn 2 người ấy đi săn rồng luôn rồi, híc híc, tội cho con rồng

Vậy là suốt một buổi trưa, Anh Tuấn và Thu Thảo chỉ “tập trung chuyên môn” vào Gunny, mà quên giờ giấc. Đến khi Thảo nhìn lại đồng hồ dưới góc trái màn hình deskop thì đã 11h20. Cô giật mk vì giờ này đã trễ vậy rồi ư, cô mãi lo chơi game mà quên mất mk còn lịch học với Tiểu Bảo nữa. Thảo nhanh chống thoát game và tính tiền với người chủ quán

- Tôi đi trước nhe!

- Đi đâu vậy? – Anh Tuấn hỏi

- Lên trường! Thôi trễ rồi, ở lại chơi đi, tôi đi trước à!

Chưa cho Anh Tuấn nói thêm câu nào, Thảo đã vội vã bước đi và chạy nhanh chống ra ngoài, bỏ lại bao dấu chấm hỏi cho “con nai ngơ ngác”. Anh Tuấn cũng chẳng hiểu mô tê chi, chỉ biết ngồi đó mà nhìn theo bóng của Thảo

……

- Trễ rồi trễ rồi!

Thảo bước vội vã trên con đường dài. Cũng gần tháng 12 rồi, trời đã bắt đầu chuyển lạnh, nhưng vì ở miền Nam gió đông đã suy yếu hẳn, nên không khí chỉ hơi lạnh một chút, chứ ko như cái lạnh thấu xương ở miền Bắc. Trời hôm nay có rất nhiều mây, hơi âm u, nắng cũng yếu hơn bình thường dù giờ này đã 11h30 kém. Thời tiết ít nắng, nên cũng đỡ cho cô nhóc lắm, vì nếu giờ này nắng gắt, thì khi lên tới trường thế nào cô cũng đuối sức trước khi bắt đầu vào tiết. Cũng may thật đấy!

- Lên đi! Tôi chở cho lên trường!

Thảo giật mk trước lời nói của ai đó từ đằng sau. Quay lại thì ra là Anh Tuấn, hắn đã rời quán net và đuổi theo cô từ lúc nào vậy? Trước sự ngạc nhiên, Thảo đứng khựng người đó nhìn Anh Tuấn mà chẳng nói được gì

- Còn đứng đó! Ko mau lên đi! – Anh Tuấn hất mặt ra hiệu

- Ờ

Thảo gật gù mấy cái rồi lúi húi lên xe. Thảo lấy làm hơi thắc mắc vì sao Anh Tuấn ko ở lại chơi game tiếp, mà lại đuổi theo cô thế này, hay hắn có việc nên cũng lên trường luôn? Thảo định hỏi, nhưng vừa mở miệng nói thì Anh Tuấn đã lên tiếng trước:

- Bà lên trường làm gì vậy?

- À…! Đi công chuyện í mà!

- Công chuyện gì?

Tự nhiên Anh Tuấn hỏi chi kĩ vậy, người ta công chuyện gì thì kệ người ta đi, hỏi nhiều quá. Chắc giờ Thảo hơi khó nói nhỉ?

- Thì…đi…dạy thêm….cho người ta…! – Giọng Thảo ngập ngừng và có phần gượng gệu

- Cho ai?

Lại nữa, hắn có cần kĩ càng thái quá vậy ko chứ?

- Cho ai kệ tôi, hỏi chi nhiều quá vậy!

Thay vì là người bị động, Thu Thảo nhanh chống lật người tình thế sang chủ động. Đúng rồi! phải thế chứ, chứ nếu cô nhóc mà cứ a a a, ừ ừ thì Anh Tuấn thế nào cũng tra hỏi tới cùng cho xem

Nghe vậy, Anh Tuấn cũng im ru luôn, Thảo ngồi sau có cảm giác hình như Anh Tuấn ko vui trước câu trả lời của mk. Cô cũng im lặng mấy phút, hắn cũng chẳng nói gì trong mấy phút đó, chắc hắn giận thật rồi

- À..ừ…thì đó là-

Anh Tuấn ngắt lời trước câu giải thích của Thảo, hắn lấp vào:

- Lâu ko? Mấy giờ bà về? Biết để tôi còn đợi!

- Ko… ko cần…. đợi đâu! Tôi về trễ lắm! – Thảo cười hề mấy cái

Xong rồi Anh Tuấn cũng ko nói thêm, mà chỉ dốc sức đạp cái xe cho nhanh lên thôi! Thảo ngồi sau bỗng bật ngược ra sau trước sự tăng tốc đột ngột của Anh Tuấn. Trong bất giác, cô ôm lấy eo của người con trai trước mặt mà nhấm nghiềm mắt lại. 1 thoáng…Thảo bỗng nhận thức được hành động của mk vừa rồi, cô nhanh chống buông Anh Tuấn ra mà 2 má không ngừng căng phòng vì đỏ

- Tôi…xin lỗi! – Cô thẹn thùng nói

- Ôm cho chắc vào, tôi tăng tốc đây!

Nói là làm, vừa dứt câu Anh Tuấn lại tăng tốc xe hơn nữa, Thảo vì muốn ko để mk “rớt” xuống đường, nên bắt buộc cô phải…ôm Anh Tuấn… thật chặc vào. Vận tốc chiếc xe đạp lúc này nhanh đến mức Thảo phải nhấm nghiềm mắt lại, và tai cô có thể nghe tiếng vù vù của gió