- Học trưởng mình xin lỗi, mình tới trễ
- Cậu tới trễ thật đó *mặt nghiêm túc*
- Minh thật sự xin lỗi tại mình quên mất
- Quên cậu dám quên buổi học với tôi ư
- Mình thật sự xin lỗi mà, mình phải làm gì để cậu không giận mình đây
- Tôi muốn cái gì cũng được chứ
- Cái...cái gì cũng được
Học trưởng cậu ấy cười nhếch mép một cách vô cùng nham hiểm. Tôi thật là một tội đồ của thế giới bắt cậu chờ tận 1 tiếng đồng hồ. Vừa thoáng nhìn đống quà ở bênh cạnh cũng đủ biết cậu ấy hot đến như thế nào. Có lẽ hộp socola mà mình làm cậu ẫy cũng sẽ để sang một bên như của những người khác thôi.
- Tôi muốn hộp socola của cậu
- Hả????
- Không được sao, bộ cậu định tặng cho ai à
- À không có không có
Lúc ấy tôi rất thắc mắc:" Sao cậu ấy biết mình có làm socola ta".
Nếu chị không biết thì để em nói cho nhé. Số là 3 tiếng trước....
Ở chỗ tủ đồ....
Suy nghĩ của Huy Minh:"May ghê hôm qua đứng xếp hàng cả tiếng đồng hồ mới mua được, mau để vào tủ đồ cậu ấy nhanh không có người phát hiện". Anh học trưởng đang đi tung tăng ý lộn đang đi đến chỗ tủ đồ thì phát hiện chị Nguyệt Linh đang ở đó có lẽ lúc đó đang tự kỉ chăng:
- Lại một mùa valentine đến. Thật không hiểu nổi mình không có lấy một người để tặng mà năm nào cũng làm socola rồi lại ngồi ăn một mình. Không biết tặng cho học trưởng, cậu ấy có nhận không hay quăng vào thùng rác
Tiếp tục là suy nghĩ của Huy Minh nha mọi người:" Cậu ấy định tặng cho mình ư" * đỏ mặt, cười nhẹ*. Sau khi chị Nguyệt Linh của chúng ta rời đi thì anh ấy rón rén nhẹ nhàng đặt hộp quà của mình vào tủ đồ của chị kèm thêm vào chữ... Vậy chúng ta có thể suy ra rằng hộp quà chị Nguyệt Linh nhận được chương trước là của ai rồi hen