Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp

Chương 105: Ma quỷ

Trong phòng họp, tất cả các học giả vinh dự thành Yapool bao gồm cả hai vị phó hội trưởng người thì vò đầu bứt tai kẻ thì cắn bút suy nghĩ.

Hơn nửa ngày trôi qua, bọn họ rốt cục phát hiện một việc.

Ba bài toán dựng hình bằng thước kẻ và compa trông có vẻ đơn giản này, thật làm giống như cũng không dễ dàng như vậy.

Trần Lạc lẳng lặng nhìn những học giả vinh dự này vò đầu bứt tai, cũng không tính ngăn cản.

Không để cho bọn họ tự mình trải nghiệm một lần bị ’Ba bài toán lớn’ cổ điển này chi phối sợ hãi, bọn họ chỉ sợ sẽ không tín nhiệm chính mình.

Đương nhiên, cô Britney không giống với bọn họ, hắn cũng không thể để cô Britney chịu phần tội này.

Trần Lạc đứng ở bên người Britney, nhỏ giọng nói: "Cô Britney, đã rất muộn, chúng ta về nhà đi."

Britney vuốt vuốt mi tâm, khẽ gật đầu.

Ngay lúc vừa rồi, nàng đã phát hiện ba bài toán này rất quỷ dị, e là cho dù nàng khô tọa đến ngày mai cũng không có cách nào giải ra một bài.

Chờ ở chỗ này không có ý nghĩa, còn không bằng về sớm một chút trao đổi với Blair.

"Hội trưởng Calvin, hội trưởng Odry, các ngài từ từ thử, chúng ta đi về trước..." Trần Lạc lên tiếng chào hỏi với hai người, lập tức cùng cô Britney rời đi trước.

Calvin ngẩng đầu gật gù ra hiệu với Trần Lạc, lại vùi đầu rơi vào trầm tư, hắn lại có một ý nghĩ, hắn cảm thấy khoảng cách của mình với đáp án đã rất gần...

"Ngài Blair, chờ một chút." Thời điểm Trần Lạc đi tới cửa, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi.

Abell Howard bước nhanh đuổi theo, nhìn Trần Lạc, hỏi: "Ngài Blair, ba bài toán này nhìn như đơn giản, có phải vốn là không có cách giải hay không?"

Trần Lạc mỉm cười, nói: "Ngài đoán ra..."

Rời khỏi hiệp hội Toán Học, một trận gió lạnh thổi vào mặt khiến Britney thanh tỉnh rất nhiều, nàng quay đầu nhìn Trần Lạc, hỏi: "Blair, ba bài toán kia..."

"Không có đáp án." Trần Lạc cười nói: "Ba bài toán này trông có vẻ đơn giản, nhưng thật ra không có cách giải. Mặc kệ là hội trưởng Calvin hay là học giả của Gaya muốn giải đáp bọn chúng, còn sớm 20.000 năm..."

Có quan hệ toán học, tín nhiệm của Britney đối với Trần Lạc không hề trộn lẫn một tia hoài nghi, hắn nói ba bài toán này không có cách giải, đó chính là thật sự không có cách giải.

Trên toán học, hắn là thần, càng là quyền uy.

Trên đường về trường học, Trần Lạc hơi giải thích cho Britney một chút về ba bài toán cổ điển này. Hôm nay tiêu hao quá nhiều tinh thần trên những vấn đề này, sau khi về nhà, Britney đơn giản rửa mặt rồi lập tức đi ngủ.

Hiện tại đã là đêm khuya, Trần Lạc cũng không có ý định lại minh tưởng, hắn sờ soạng trở về gian phòng của mình, cởi giày và quần áo ra liền lên giường đi ngủ.

Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy ổ chăn hôm nay đặc biệt ấm áp.

Trần Lạc theo bản năng di động về phía nhiệt độ cao hơn, mãi cho đến hắn đụng phải một thân thể ấm áp.

Isabella trở mình trong lúc ngủ mơ, hai tay của nàng ôm chặt lấy nguồn nhiệt duy nhất trong chăn, mày liễu nhăn tít rốt cục giãn ra, nàng nói mê: "Blair, cái tên xấu xa này, chỉ biết khi dễ người ta, ta mới là học tỷ của ngươi, không cho phép chọn Alice..."

Trần Lạc hít sâu một hơi, lập tức tỉnh cả ngủ.

Trong đầu hắn tức thì toát ra mấy dấu chấm hỏi to đùng.

Isabella không phải về nhà rồi hả, làm sao lại xuất hiện trên giường của hắn?

Chẳng qua lúc này, nguyên nhân đã không quan trọng, Trần Lạc nhẹ nhàng lấy tay của Isabella ra, chuẩn bị xuống giường.

Song, sau một khắc, trong bóng tối có một đôi mắt bỗng nhiên mở ra.

Ngay sau đó, bên tai của Trần Lạc đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Isabella.

Trần Lạc ngây người trên giường còn chưa kịp phản ứng thì phía ngoài cửa phòng đã bị người phá vỡ, Britney mặc đồ ngủ, xuất hiện trong phòng của hắn.

Một hoả cầu tản ra quang mang chướng mắt, lơ lửng giữa không trung, chiếu sáng cả căn phòng giống như ban ngày.

Britney mau chóng thấy rõ tình hình trong phòng.

Isabella mặc đồ ngủ, núp ở góc giường, hai tay che ngực.

Trần Lạc cởi trần, chỉ mặc một quần lót, mờ mịt ngồi ở trên giường.

Britney nhìn đăm đăm bọn họ, khó có thể tin nói: "Blair, Isabella, em, các em..."

Tình cảnh này Trần Lạc không biết nên giải thích thế nào.

Thế là hắn đành yên lặng mặc xong quần áo, rồi đi ra căn phòng của mình.

...

"Sáng sớm hôm nay em đến trường học, nhưng cả Blair và cô Britney đều không có mặt, em đành ngồi trong phòng chờ một lúc, thế nhưng đợi rất lâu, các người vẫn chưa trở về, em không cẩn thận thì ngủ mất..."

Isabella mặc đồ ngủ, ngồi ở trên ghế sa lon, cúi đầu giống như một đứa bé phạm sai lầm.

Britney nhìn bộ dáng của nàng, có chút dở khóc dở cười, bèn giải thích: "Hôm nay cô và Blair đi tham gia hội nghị ở hiệp hội Toán Học, gặp phải một ít chuyện nên về trễ..."

Isabella thấp giọng nói: "Đều là lỗi của em, không có quan hệ gì với Blair..."

Nói xong, bụng của nàng liền reo lên tiếng ùng ục.

Sự tình đã giải thích rõ ràng, lúc đầu dự định trở về phòng ngủ, Trần Lạc đành dừng bước, lại quay người đi vào phòng bếp. Chỉ chốc lát sau, hắn bưng một bát mì nóng hôi hổi và một bát trứng chần nước sôi đặt lên bàn, nói: "Cô Britney, em đi ngủ trước, các người cũng sớm nghỉ ngơi một chút..."

Sau khi về đến phòng, Trần Lạc nhìn ổ khoá đã bị phá hư, khẽ thở dài.

Tuy nói hắn và Isabella thường xuyên ngủ chung một giường, nhưng là có thứ tự trước sau, bình thường Isabella giúp hắn ủ ấm giường tốt sẽ trở về sát vách để ngủ, rồi Trần Lạc mới lên giường.

Ai có thể nghĩ tới, thời điểm không có Trần Lạc, nàng sẽ vụng trộm chui vào chăn của hắn, lúc này mới có một màn bị cô Britney bắt gian tại giường.

Trong phòng khách, ròng rã một ngày chưa ăn gì, Isabella nhanh chóng ăn hết sạch bát mì Trần Lạc nấu cho nàng, ngay cả một ngụm canh cũng không còn sót lại.

Nàng đã đói bụng rất lâu, cũng lo lắng rất lâu.

Nghỉ đông lại không có chuyện gì để làm, Blair và cô Britney đều không ở nhà ròng rã một ngày, nàng còn tưởng rằng hai người bọn họ bỏ trốn...

Britney nhìn nàng, có chút buồn cười hỏi: "Ăn no chưa?"

Isabella sờ lên bụng của mình, hơi ngượng ngùng khẽ gật đầu.

"Vậy thì sớm nghỉ ngơi một chút đi." Britney giúp nàng dọn dẹp bát đũa, thời điểm trở lại phòng ngủ, Isabella đã trải xong mùng mền.

Sau khi lên giường, nàng nhìn về phía Isabella, hỏi: "Hôm nay làm sao em lại ngủ ở phòng của Blair?"

Bản thân của Isabella cũng không biết vì sao nàng sẽ ngủ ở phòng của Blair, đành viện cớ: "Em, em lúc đầu có mấy bài toán muốn hỏi hắn...

Britney nói: "Em cũng có thể hỏi cô nha."

Isabella ngơ ngác một chút: "Em, em..."

Britney hỏi: "SaSa, em có phải thích Blair hay không?"

Isabella bỗng nhiên từ trên giường ngồi phắc dậy, lắc đầu nguầy nguậy: "Em không có, điều này sao có thể, em là học tỷ của Blair, làm sao lại thích hắn..."

"Không có thì tốt." Britney mỉm cười, nói: "Cô biết Alice hẳn là thích Blair, dạng này em cũng không cần tranh giành với nàng, trong học viện có rất nhiều nam sinh thích Alice, cũng không biết Blair có thể cùng Alice một chỗ hay không..."

Isabella nằm xuống lại, nhỏ giọng thầm thì: "Sẽ không, hắn, hắn chọn em..."

...

Hôm qua Isabella ngủ không được ngon giấc, sáng sớm lúc rời giường, hai mắt còn thâm quầng như gấu trúc. Trần Lạc bèn luộc hai quả trứng gà, lột sạch vỏ để nàng cầm lấy lăn trên vành mắt, giúp lưu thông mạch máu bị tắc lại.

Hắn vừa đưa trứng gà luộc đã lột hết vỏ cho Isabella, bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa.

Trần Lạc mở cửa ra thì thấy bọn người Calvin, Odry đứng ở bên ngoài, đầu tóc rối bời, sắc mặt tiều tụy, trong mắt vằn vện tia máu, tinh thần kém đến cực điểm.

Calvin đã không ngủ suốt một đêm, lúc thấy hắn liền không kịp chờ đợi hỏi: "Ngài Blair, ngài nói thật cho ta biết, ba bài toán kia..."

Trần Lạc tiếp lời: "Không có cách giải."

Thu tiền tài của người phải tiêu tai cho người, tuy nói 5000 đồng vàng còn chưa tới tay, nhưng lấy chữ tín của quốc vương bệ hạ, nghĩ đến cũng sẽ không nuốt lời.

"Cám ơn ngài Blair, chuyện lần này đi qua, ta sẽ đích thân đi Vương Đô vì ngài thỉnh công."

Sau khi nhận được đáp án, Calvin khom người thật sâu bái Trần Lạc, ngay cả một chút ý tứ vô ngồi cũng không có đã vội vàng rời đi.

Đi ra khỏi học viện Thánh Donas, một tên chấp sự của hiệp hội Toán Học mới nhịn không được nhìn về phía Calvin, hỏi: "Hội trưởng, chúng ta thật sự sẽ dùng ba bài toán này sao, vạn nhất bị những học giả Gaya giải ra thì làm thế nào?"

"Không có vạn nhất." Sắc mặt của Calvin đã trở nên hồng nhuận phơn phớt, hắn nhìn người học giả kia một chút, hỏi: "Ngươi cho rằng, cái tên "Blair ma quỷ" là như thế nào ra đời?"

Hắn nhẹ nhàng thở phào một cái, ánh mắt nhìn về phương hướng của hiệp hội Toán Học. Dưới đầy trời gió tuyết, hắn thấp giọng nói: "Đám gia hỏa cuồng vọng, hãy cảm nhận thật tốt cảm giác khủng bố của ma quỷ đi..."