Học Viện Phản Diện

Chương 33: “cùng Kỳ Theo Đuổi Bé Con Ma Cà Rồng”

Edit: Pi sà Nguyệt

Anh nhìn Thi Ân trước mắt chằm chằm, nghe cô nói, “Không phải anh thích phụ nữ có bề ngoài như vậy

à? Thỏa mãn anh!”

Cả đầu anh oanh một tiếng bối rối, anh nhìn cô chằm chằm không dám tin, “Em, em là Thi Ân? Vì sao

em lại… ở đây?” Anh đưa tay muốn mở miệng cô ra để xem răng nanh của cô, xác nhận xem cô có phải ma

cà rồng bé nhỏ nhà mình hay không nhưng lại bị cô cầm tay kéo tay đặt lên thành ghế, ‘tách’ một

tiếng, tay anh bị thứ gì lạnh lẽo trói lại vào tay vịn.

Là còng tay, loại còng tay dùng để bắt trói tù binh quan trọng có năng lực đặc thù trên chiến

trường, càng giãy dụa thì càng trói chặt.

Một giây sau, cô trói luôn tay còn lại của anh trên tay vịn khác.

Ivan đứng thở dài sau lưng cô, xoay người đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.

Hệ thống trực tiếp còn chưa bị đóng, Dịch Nhiên vẫn chưa phục hồi tinh thần, anh bối rối hỏi, “Em

là Thi Ân thật à? Em… Sao em lại thành nữ đế cặn bã rồi?”

Đắc Kỷ trong hệ thống kích động nói, “Nói cho cậu ta biết đi cô chủ! Cô đến thế giới này để giúp đỡ

cậu ta! Còn vì phối hợp cho cậu ta thuận lợi qua cửa nữa! Nói cho cậu ta hối hận! Cho cậu ta biết

cô giận cỡ nào!”

Lâm Huân: “Thật ra… cậu ta đâu biết cô là Thi Ân đâu, cậu ta chỉ hành nữ đế theo nhiệm vụ thôi, tôi

hiểu được….”

Đắc Kỷ, “Đàn ông các anh biết quái gì chứ? Con gái chúng tôi tức giận không phải vì không hiểu,

chúng tôi hiểu nhưng nó không đồng nghĩa chúng

tôi không giận! Làm nhiệm vụ thì cứ làm thôi, sao cứ phải tìm thế thân tới cơ chứ? Thế là không

được! Cậu ta còn hôn thế thân kia, sao nhịn được cơ chứ? Cô chủ cũng làm nhiệm vụ đấy thôi, nhưng

cô chủ có làm bậy với thằng nào không? Đây là vấn đề nguyên tắc! Huống chi cậu ta còn làm cô chủ

khóc nữa!”

Thi Ân: “Không cho nói chuyện tôi khóc!”

Đắc Kỷ: “Được, được, chúng tôi không nói, chúng tôi làm như chưa có gì xảy ra!”

Tengu: “Hiệu trưởng khóc vì phát hiện mình thật lòng yêu lông đỏ à? Bình thường cặp đôi mới yêu

nhau cãi nhau, đến trước mặt cha lại làm như chịu tủi thân lắm ấy, tất cả chỉ vì muốn người nhà mẹ

đẻ ra mặt làm chỗ dựa thôi.

Hiệu trưởng đã kiếm được tình thương của cha trên người Ivan mà cô ấy

không được bao lâu nay đấy.”

Thi Ân: “Câm mồm!” Ivan: “… Câm miệng!”

Thi Ân thẹn quá hóa giận nói một câu câm mồm trong hệ thống rồi nâng cằm Dịch Nhiên lên, đổi một

chai thuốc vào trong miệng anh cực kỳ thuận tay như đã làm nhiều lần rồi vậy.

Dịch Nhiên chưa kịp phản ứng lại thì bị cảm giác đắng làm cau mày, “Cái gì đấy?”

Thi Ân đứng trước mặ tanh, cười cợt, “Thuốc phụ giúp sinh dục, giúp mang thai, anh quên Bạch An

xuất hiện kiểu gì rồi à Bạch Vũ?” Cô nhìn anh từ trên cao xuống, cô lấy tay cởi đai lưng da của nữ

đế để lên bàn, nó đụng vào ly rượu đỏ làm rượu đổ ra bàn, cô nói, “Nếu không giữ được trái tim anh

thì tôi không ngại giữ lấy thân thể của anh.” Nói xong cô nhìn gương mặt đỏ ửng của anh, anh nhìn

cô chằm chằm, cô nhỏ giọng nói, “Đêm tân hôn của anh là của tôi.”

Đắc Kỷ gào rú trong hệ thống, “Đúng! Cô chủ, làm thế đúng rồi! Yêu cái gì thì đẩy lên giường ngay!

Cô là nữ đế cặn bã mà!”

Vừa nói xong thì tính năng livestream bị tắt, không biết là Thi Ân tắt hay hệ thống tự tắt, Đắc Kỷ

gấp tới mức gào to đòi đi thay Ivan.

======================

Rượu đỏ nhỏ lên đất xen lẫn với dòng máu còn đọng lại, không biết là mùi nồng của rượu hay mùi tanh

của máu mà làm Dịch Nhiên hoa hết cả mắt, người anh nóng bừng, lưng anh nóng ướt vô cùng, đây là

tác dụng của thuốc à? Thuốc kia… là gì thế?

Anh nhìn Thi Ân trước mắt, anh không dám tin đây là Thi Ân nhưng nếu là cô, vậy… mấy lời hôm qua

anh nói với cô, còn bảo chủ nhiệm lớp giả dạng thành cô trước mặt cô nữa! Anh chửi thề trong bụng,

cho dù không có thuốc thì mặt anh cũng ửng đỏ, anh mang Thi Ân giả đến gặp Thi Ân, còn cầu hôn đồ

giả trước mặt cô… Đời này anh chưa làm chuyện gì xấu hổ như vậy luôn á!

Chủ nhiệm lớp trong hệ thống cũng giật mình, “Mịa nó??? Thi Ân? Cô ấy… là Thi Ân à? Hèn gì cô ấy

bắn chết tôi trong một phát… Dịch Nhiên, cậu… xong rồi… Không đúng! Cô ấy là phản diện đó Dịch

Nhiên!”

Thi Ân đứng trước mặt anh, mở mấy nút áo ra để lộ chiếc áo mỏng bên trong cùng với chiếc áo lót màu

đen.

Dịch Nhiên vội đóng livestream của hệ thống, “Thi Ân, anh… em…” Anh nên nói gì bây giờ?

Thi Ân ngồi lên đùi anh, đưa tay sờ ra sau gáy của anh rồi lướt vào trong mái tóc đen của anh, ép

anh ngẩng đầu lên rồi cô cúi đầu hôn lên môi anh, chặn hết lời anh lại.

Đầu Dịch Nhiên nóng lên, anh cảm thấy bàn tay đang giữ lấy tóc đen của cô đang dùng chút sức giống

như nụ hôn này vậy, vừa hận vừa làm hả giận khiến anh không thở được, trái tim anh đập mạnh như

muốn nổ tung, không biết có phải do tác dụng của thuốc hay vì nguyên nhân nào khác không nhưng hơi

thở của anh run rẩy, cánh tay muốn ôm lấy cô như bị còng tay giữ lại.

Anh bị hôn đến ngu người, hôn đến mức quên đi cách thở, Thi Ân buông anh ra, anh sững sờ nhìn cô

rồi hô hấp, “Thi Ân…” Anh gọi tên cô, “Em, em giận rồi à?”

“Anh cảm thấy sao?” Thi Ân nhìn anh, ngón tay vuốt ve phần tóc đỏ bên tai anh, cười cười vuốt lấy

mặt anh, nhỏ giọng nói, “Tôi thật sự hối hận rồi, lúc anh mang người tình nhỏ của mình đến trước

mặt tôi, tôi mới phát hiện… Anh chỉ có thể của tôi, tôi không nên cho anh tự do.” Cô nâng mặt anh

lên nhìn vào mắt anh, nói từng chữ một, “Cho dù anh chỉ xem chúng ta là bạn bè, là quân thần nhưng

anh là con mồi mà tôi đã đánh dấu, anh dám trốn thử xem thế nào? Anh yêu ai tôi giết người đấy.”

Dịch Nhiên không nói được gì, đầu anh hỗn loạn đến mức anh không biết phải giải thích kiểu gì, đành

nói, “Em hiểu lầm rồi, Thi Ân, cô ta, người phụ nữ kia không phải… Anh tìm cô ta đến làm nhiệm vụ,

anh không biết em là nữ đế cặn bã, nếu như biết thì anh sao có thể…” Làm như thế!

“Tôi biết.” Thi Ân dứt khoát nói, “Tôi đương nhiên biết thế giới này không thể có cô gái giống tôi

như đúc được, nhưng Dịch Nhiên này…” Cô nâng cằm của anh, nhìn vào đôi môi bị hôn sưng đỏ của anh

nói, “Anh hôn cô ta à? Anh còn vuốt cô ta?”

Dịch Nhiên bối rối trong lòng, không nhớ đến chuyện bảo mật gì nữa, anh chỉ muốn nói cho cô biết

hết, “Cô ta là…”

“Cô ta là ai cũng không được làm thế thân của tôi!” Thi Ân tức giận, “Dịch Nhiên, anh không biết

tôi thích anh à? Vì sao tôi luôn để ý anh nhưng anh lại tìm một người để biến thành tôi hả? Mặc đồ

của tôi, dùng tên của tôi, cầm tay anh…” Cô càng nói càng tức, “Anh còn chưa nói mấy câu tình cảm

kia với tôi cơ!”

Dịch Nhiên muốn giải thích nhưng không thể nói được gì, anh đau lòng nhìn cô, nếu hôm nay Thi Ân

cũng mang một người giống anh làm nhiệm vụ thì anh sẽ đánh chết người kia, vì ma cà rồng bé nhỏ chỉ

có thể là của anh mà thôi, anh có thể chăm sóc cô, cho cô uống máu, gánh chịu mọi trách nhiệm

cho cô nhưng không thể cho cô tự do, cho dù anh không nói thích cô thì cô vẫn phải ngoan ngoãn nghe

theo lời anh, không đước để ý kẻ khác.

“Xin lỗi Thi Ân…”

“Đừng nói mấy lời này.” Cô sờ mặt anh, “Anh đang làm nhiệm vụ đúng không? Tôi phối hợp làm nhiệm vụ

với anh, anh muốn đi theo nội dung kịch bản đúng chứ? Thế chúng ta đi theo nó đi.” Cô đột nhiên cởi

còng tay phải của Dịch Nhiên rồi kéo anh đặt lên bàn, sau đó lại trói tay anh lên bàn, cô để anh

nằm lên cái bàn toàn rượu đỏ, “Tôi hối hận rồi, Bạch Vũ, từ đầu tới cuối tôi chỉ yêu mình anh thôi,

cho dù bây giờ anh không yêu tôi nữa thì tôi vẫn không buông tha anh đâu.”

Cô nghiêng cười đè Dịch Nhiên xuống, anh cảm thấy đầu anh chẳng còn chút oxy nào, anh nghe cô nói

bên tai, “Anh muốn tìm thêm người nhà cho An An thì giúp thằng bé có thêm một đứa em trai hoặc em

gái.”

Dịch Nhiên xấu hổ ù tai, anh vội gọi cô, “Thi Ân, em, em nghe anh nói!” “Bây giờ tôi không muốn

nghe gì hết!” Thi Ân đưa tay che miệng anh.

Dịch Nhiên vừa ngứa vừa lo, anh dùng sức phá hủy còng tay kim loại rồi xoay người giữ lấy tay Thi

Ân, “Thi Ân…”

Cô va vào lồng ngưc của anh, cầm cổ anh hôn anh, hàm hồ nói, “Hôm nay hoặc anh giết tôi, hoặc ngoan

ngoãn nằm đấy.”

Không biết cô cầm cây súng thuốc mê kia lên khi nào, bắn lên bắp đùi anh một phát, anh run lên, bàn

tay giữ lấy tay cô cũng run lên, cô nhào vào trong lòng anh, thuốc trong cơ thể anh cũng bắt đầu có

tác dụng khiến anh mất đi lý trí, run rẩy ôm ấy hông cô đè cô lên bàn, bộ dạng thở hổn hển của cô

làm đầu anh mơ hồ.

Thi Ân nhìn đôi mắt đỏ sầm của anh nhìn cô chằm chằm, cô ôm lấy cổ anh hôn lên môi anh…

======================

Ivan đứng ngoài cửa muốn dùng kỹ thuật cách âm….

Để khỏi nghe đống tiếng động trong đấy, tâm trạng

của ông cực phức tạp, một bên cho rằng tên nhóc Dịch Nhiên này làm Ân Ân đau lòng, một bên bất đắc

dĩ vì Ân Ân thích tên nhóc thối này!

Ông chỉ có thể thuyết phục bản thân, đây là thế giới nhiệm vụ mà thôi, bây giờ Ân Ân sử dụng thân

thể của nữ đế chứ không phải của bản thân cô, cô chỉ đang diễn kịch thôi, diễn vui là được rồi….

Tiếng đẩy bàn đẩy ghế kịch liệt trong phòng vang ra… ông thở dài rời xa chỗ đấy.

Đắc Kỷ cuống lên, “Ông đi làm gì vậy hả Ivan! Không cho thấy thì để nghe tí đi!”

Ivan tức giận, “Không phải thật, là thế giới nhiệm vụ thôi, là ảo cảnh là hư cấu, nghe cái gì mà

nghe, có gì hay mà nghe.”

Tengu vui vẻ: “Ivan, hiệu trưởng là con rơi của ông đấy à? Sao ông luôn có lòng căm thù với Cùng Kỳ

như kiểu con gái bị heo cạp lấy thế?”

Đắc Kỷ: “Đúng thế, đúng thế.”

Lâm Huân: “Cái đó….

Ma cà rồng có năng lực tạo ra đời sau à?” Ivan: “… Mấy người rảnh quá rồi đấy!”

====================

Trời tối dần nhưng nữ đế không rời khỏi biệt thự của thống soái, trong phòng không có đen mà người

ngoài không ai dám nói gì, bên trong yên tĩnh vô cùng.

Thi thể vẫn nằm trong sảnh nhưng không thấy hai người kia đâu.

Phòng ngủ bừa bộn vô cùng, Dịch Nhiên bị ảnh hưởng bởi thuốc nên nhiệt độ vừa mới mát một chút đã

cảm thấy tay bị khóa ở đầu giường hơi đau, cổ và lưng anh toàn dấu răng của cô nên hơi đau một

chút, bên người anh là một người nóng ấm đang nằm sấp, tóc đen che đi cơ thể của cô làm anh không

biết cô đang ngủ hay đang nằm im.

Dịch Nhiên nóng đầu chóng mắt, muốn đưa tay ôm lấy cô nhưng cô đột nhiên ngồi dậy, xuống giường

khoác đồ lên người, cô cầm lấy áo và quần mặc vào, xoay người vừa cài nút tay áo vừa cười với anh,

hỏi, “Nhiệm vụ của anh hoàn thành chưa?”

Cô khom lưng nhặt khẩu súng dưới đất rồi ngồi xuống trước mặt anh, để súng vào tay anh rồi đưa nòng

nhắm lên ngực mình, cô lên đạn giúp anh rồi nói, “Nổ súng, giết nữ đế cặn bã này, nhiệm vụ hành cặn

bã của Bạch Vũ sẽ hoàn thành.” Ngón tay cô đặt lên ngón tay anh để kéo cò thay anh.

Dịch Nhiên tỉnh lại ngay, cuống quít chếch nòng súng sang một bên, ‘bùm’ một tiếng, anh hồn bay

phách lạc, trái tim đau đớn, anh vội vồ tới kéo Thi Ân vào lòng, “Có bị thương ở đâu không?”

Không bị thương đâu hết, anh chếch nòng súng quá nhanh nên chỉ mỗi tai Thi Ân hơi ù vì tiếng súng

thôi, cô hỏi anh, “Không nỡ giết tôi à? Vậy anh đồng ý ở cạnh tôi chứ?”

Dịch Nhiên sợ hãi không thôi, trái tim anh cứ như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, anh đồng ý

ngay lập tức, “Anh đồng ý… Em làm anh sợ muốn chết! Ân Ân, anh sai rồi, em đừng giận được không?”

Thi Ân đưa tay nâng mặt anh lên, dịu dàng nói, “Từ nay về sau, đế quốc của tôi thuộc về anh và An

An, chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua đi, ba người chúng ta làm lại từ đầu được không?”

“Được.” Dịch Nhiên ôm lấy bờ eo bé nhỏ của cô, “Anh sai rồi, Ân Ân.”

Thi Ân nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống, cột nhiệm vụ bắn ra ngoài

— Đã hoàn thành nhiệm vụ [Nữ đế cặn bạ bệnh yêu cấp đế quốc].

(Mục tiêu nhiệm vụ: Xuyên vào thế

giới xuyên nhanh, đóng vai nữ đế cặn bã của thế giới gốc, hoàn thành yêu cầu ‘bệnh yêu’ làm nam

chính yêu nữ đế, sau bị nữ đế phản bội rồi kết hợp với nam chính xuyên nhanh ngược tra hợp lý, hoàn

thành nhiệm vụ ngược tra của nam chính xuyên nhanh.

Yêu cầu thêm — Kết thúc HE.)

Hệ thống nhắc nhở cô: “Chúc mừng Hiệu trưởng Thi Ân của [Học viện Phản diện], ngài đã hoàn thành

toàn bộ nhiệm vụ trong thế giới này, xin mời nhận

khen thưởng và có thể quay lại thế giới nguyên bản bất cứ lúc nào.”

Xem ra nhiệm vụ [Hành cặn bã] của Dịch Nhiên cũng hoàn thành nếu không thì sẽ không đạt được yêu

cầu mục tiêu của nhiệm vụ, phối hợp nam chính xuyên nhanh hành nhau hợp lý, đồng thời đạt được kết

thúc HE.

“Em còn giận anh à, Ân Ân?” Dịch Nhiên muốn ôm cô nhưng bị cô ngăn lại.

“Anh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Cô cười nói với anh, kéo bàn tay của anh xuống rồi đứng dậy, “Bảo

bối, nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành rồi.”

Dịch Nhiên sửng sốt một lát, cô hôn lên trán anh rồi nói, “Hợp tác vui vẻ, tạm biệt.”

Sau đó xoay người bỏ đi, lạnh lùng như một tên cặn bã.

“Thi Ân!” Anh muốn đứng dậy đuổi theo thì hệ thống bị anh đóng lại nhảy ra ngoài, nhắc nhở anh đã

hoàn thành nhiệm vụ, mời anh rời khỏi thế giới này.

Đến khi nhìn lại thì Thi Ân đã biến mất rồi.

Trong hệ thống nhiệm vụ của anh, ‘Chỉ số ngược tâm’ đạt 100%, ‘Chỉ số sung sướng’ cũng đạt 100%,

tất cả đều hoàn thành.

Chủ nhiệm lớp còn nhắn anh mấy tin hỏi chuyện gì xảy ra, lại sợ hãi nói, “Dịch Nhiên, cái gì đang

xảy ra thế? Nhiệm vụ hoàn thành rồi à! Ma cà rồng nhà cậu tha thứ cho cậu rồi phối hợp hoàn thành

nhiệm vụ hả?”

Dịch Nhiên đứng đấy không nói được cảm giác trong lòng, cô… vẫn còn giận anh, những lời lúc nãy…

chỉ để hoàn thành nhiệm vụ thôi, cô nói hợp tác vui vẻ rồi kết thúc thế giới này.

Chủ nhiệm lớp: “Dịch Nhiên, sao thế? Ma cà rồng của cậu đâu rồi? Có thể cùng nhau rời khỏi thế giới

này, có hiểu nhầm gì thì cùng nhau giải thích, nhưng hình như cô ấy là phản diện đấy, cậu không thể

mang cô ấy về đâu, sẽ bị tổ chức phát hiện đó.”

Ma cà rồng của anh chạy rồi, ngủ với anh xong thì chạy.

================

Thi Ân không ở thêm giây nào mà mang Ivan và Lâm Huân rời khỏi thế giới nhiệm vụ về thẳng học viện,

giá trị danh vọng hiệu trưởng của cô tăng lên ba vạn, biến thành 60.100, thuộc tính sợ hãi chỉ tăng

thêm 1000 thành 19000.

Thuộc tính cặn bã tăng lên 20.000 thành 3 vạn.

Ivan và Lâm Huân không tăng thêm bao nhiêu, nhưng thuộc tính trung khuyển lại tăng 1000 cho mỗi

người.

Thi Ân nhìn lời nhắc của hệ thống, thuộc tính sợ hãi đủ 10.000 thì có thể đổi thành kỹ năng sợ hãi,

mà giá trị danh vọng của hiệu trưởng lên tới 10 vạn là có thể bỏ phong ấn thức tỉnh Cùng Kỳ đang

ngủ say.

Thức tỉnh Hung thú Cùng Ký là làm con mèo nhỏ đang ngủ say kia biến về nguyên hình hả? Khiến cho

Dịch Nhiên tháo bỏ phong ấn đó hả?

Cô hừ lạnh đóng hệ thống lại, cô không giúp anh giải trừ phong ấn đâu.

Đắc Kỷ và Ivan không dám hỏi chuyện của Dịch Nhiên, Đắc Kỷ ngứa trong lòng, chị rất muốn biết cô

chủ đã… ngủ rồi đá lên lông đỏ đó à? Có được xem chưa tỏ tình đã chia tay hong?

Nhưng Ivan lại luôn nhìn Đắc Kỷ làm chị ta không hỏi được, chỉ có thể nhìn bộ dạng như chẳng có gì

xảy ra của cô chủ, Thi Ân cầm tiền mang Ivan đến Trung tâm huấn luyện.

Cô đưa một nửa tiền cho người quản lý như đã giao hẹn, người quản lý nhìn cô líu lưỡi, muốn tán

thưởng nhưng cảm thấy khen đối thủ thì không tốt, đành nhịn xuống, cuối cùng nhịn không được mà hỏi

cô có muốn đến trung tâm của ông làm việc không, đãi ngộ tốt hơn học viện.

Thi Ân híp mắt hỏi, “Ngài không ra ngoài à? Không thấy học viện chúng tôi đã sửa lại rồi à? Chúng

tôi chuẩn bị tuyển sinh trong năm nay, tới khi đó mời

ngài đến cắt băng khánh thành, ngài phải đến đấy, nhớ mang học viên đến luôn.”

Người quản lý há mồn trợn mắt, sửa nhanh vậy á? Sắp tuyển sinh luôn à?

“Hiếu kỳ hỏi một câu, các cô có giáo viên chưa?” Người quản lý nhìn Ivan với ánh mắt nghi ngờ, chỉ

có mỗi Ma cà rồng và Đắc Kỷ là ổn, nhiều nhất tính thêm Tengu nhưng loại giáo viên này sao tuyển

sinh được chứ?

Thi Ân không yếu thế đáp, “Đương nhiên, chúng tôi còn may mắn mời được Hung thú Thượng cổ đến làm

giáo viên ở trường cơ, còn có hợp đồng rồi.” Người quản lý không tin, “Lúc này kiếm đâu ra hung thú

thượng cổ nào?

Không phải là Cùng Kỳ đã nghỉ việc đó chứ?”

Thi Ân híp mắt, Ivan giữ cô lại, nói với quản lý, “Trên đời này không chỉ có mỗi hung thú Cùng Kỳ

đâu.” Lại nhỏ giọng nói, “Ông ngu thì ít nói lại.”

Sau đó kéo Thi Ân ra khỏi phòng, nhỏ giọng dạy cô, “Có phải con định ăn người quản lý đó không? Ân

Ân à, con không thể như thế, hở chút thì ăn, giận cũng ăn người ta, vậy là không được.”

Thi Ân tức giận đi trước, “Ai bảo con giận chứ? Tại sao con phải giận?”

Ivan nhìn bóng lưng thở phì phò của cô, nở nụ cười bất đắc dĩ, đi tới sờ đầu cô, “Còn giận chuyện

thằng nhóc Dịch Nhiên à? Thích cậu ta thật hả?”

Thi Ân quay đầu trừng ông, ông cười nhún vai nhìn cô, “Xem ra thích cậu ta thật rồi, bây giờ con

giống cậu ta vậy, cứ như con mèo xù lông…”

Thi Ân tức giận quay người đi trước, đi hai bước lại lầm bẩm, “Con mà không thích anh ấy thì đã

chẳng giận như vậy rồi.”

Ivan thở dài đi sau cô nói, “Thích thì sao còn vứt cậu ta lại?”

Thi Ân đá lên cửa chính của Trung tâm làm tường suýt sập, “Con đuổi theo anh ta mệt rồi.”

Ivan tưởng câu sau của cô là “Không đuổi nữa” hoặc “Để anh ấy tới đuổi theo con”, ai dè Thi Ân lại

nói, “Để anh ấy nghĩ đến con đối xử tốt với anh ấy thế nào, hối hận một lát rồi con lại theo đuổi

anh ấy lần nữa.”

Ivan thở dài sau đó bật cười, “Con có thể đổi lựa chọn khác.”

“Thế thì hời cho anh ta quá, anh ta là di sản 10 tỷ ba con để lại cho con đó, anh ta phải làm công

cho con, phải nghe lời con.” Thi Ân nói, “Chuyển thế mấy lần cũng không chạy được.”

“Ha, đây là ý của ‘bắt về’ đấy à?” Ivan biết rõ còn hỏi, “Không có ý khác nữa à?”

Thi Ân đi trước như chẳng có gì, “Dù sao con cũng chưa ngủ được.” Ivan suýt nữa ngã nhào, dạy cô,

“Đừng học theo Đắc Kỷ.”

============

Học viện sửa chữa xong, Tengu cầm tiền làm việc rất tốt, sửa trông nghiêm trang nghiêm túc hẳn ra,

có khí thế vô cùng.

Thi Ân dự định làm thêm nhiệm vụ phản diện — Nhiệm vụ thứ ba: Kinh doanh Học viện lần nữa, tuyển

sinh (Thời hạn 3 tháng).

Bây giờ học viện thiếu giáo viên, cô phải tăng giá trị danh vọng của Tengu lên để ông làm giáo

viên, sau đó cô nhận nhiệm vụ cho Tengu.

Nhiệm vụ này Thi Ân cố ý chọn bởi vì nó xảy ra trong thế giới của cô, cô muốn trở lại buông thả một

chút, đi sàn nhảy đi uống rượu, cô phải làm cô chiêu nhà giàu bình thường một chút.

Nhiệm vụ lần này cũng là nhiệm vụ kinh sợ, Tengu liếc mắt thấy không phải là nhiệm vụ máu chó hành

cặn bã hay yêu đương gì mới chịu nhận, ông không muốn làm mấy cái liên quan đến quan hệ nam nữ loài

người.

Nhiệm vụ lần này có độ khó bảy sao thật sự, tên gọi là ‘Cuộc chiến đuổi giết trong giới showbiz’.

Phần thưởng cho nhiệm vụ này rất nhiều, tiền thuê tích lên cũng rất cao, ban đầu là bảy triệu nhưng

nếu có thể dọa chết một người thì sẽ thưởng thêm một triệu, chỉ số sợ hãi ở thế giới này vẫn 100%.

Giá trị danh vọng phản diện theo dạng tích lũy, ban đầu là 10.000, dọa chết một người thưởng

10.000.

Mà độ khó của thế giới này cao như vậy là do toàn bộ mục tiêu của nhiệm vụ là người của chính phái

chọn ra.

Cuộc chiến đuổi giết này là buổi khảo sát người mới của chính phái, thông qua việc đuổi giết để gia

nhập Liên minh Chính phái, trở thành nhân viên làm nhiệm vụ của chính phải.

Mà đám phản diện Thi Ân phải vây giết bọn họ trong thế giới đấy, không cho phép họ sống sót bỏ

chạy.

Nhiệm vụ này cũng cho phép hai người đến làm.

“Cái này hơi khó đó, Tengu làm được không? Ông ấy không có chỉ số sợ hãi, sợ là khó làm nhiệm vụ

này đấy.” Đắc Kỷ lo lắng.

“Tôi có.” Thi Ân nói, “Tôi sẽ dùng 10.000 điểm sợ hãi mua một kỹ năng sợ hãi cho ông ấy, mang theo

cả chú Ivan đi nữa, chú Ivan có kỹ năng ảo giác, như này là đủ rồi.

Lần này tôi làm người giám sát

tham gia chung với mọi người, giúp Tengu hoàn thành để tăng giá trị danh vọng lên, tranh thủ diệt

hết chính phải.”

Ivan gật đầu.

Đắc Kỷ không muốn đi theo bởi chị phải ở nhà với Lâm Huân, cơ hội tốt mà!

Tengu: “Cô tính đổi kỹ năng gì thế?”

Thi Ân nhìn tới nhìn lui trong hệ thống, cô sáng mắt khi thấy một loại kỹ năng, “Cái này rất hợp!

Lấy cái này!”

“Kỹ năng gì thế?” Tengu hỏi.

Thi Ân cười hì hì không đáp, “Đến khi tôi đưa cho ông thì ông sẽ biết.”

Cô cầm thẻ xanh rồi chọn mình làm người giám sát nhiệm vụ lần này, thân phận của cô là một sao nữ

hắc hồng [1] bị chửi rất nhiều, còn là loại sao nữ lắm scandal nữa, là kiểu sao nữ tui hút thuốc,

tui làm người chân thật, tui có scandal với mấy anh giai, toàn bộ giang cư mận [2] chửi tui nhưng

tui có bề ngoài xinh đẹp, đằng sau còn có kim chủ ba ba [3] nâng tui, tui nổi đó, tui là một tiểu

hoa đán [4] mới có tài nguyên nhiều tới mức xài chả hết.

[1] Hắc hồng nghĩa là việc nghệ sĩ thông qua sự tranh cãi, chê bai hay chính người nghệ sĩ đó cố

tình tạo nên những chủ đề này để thu hút sự chú ý, tranh luận của dân cư mạng hay fan các bên, giúp

tên tuổi của mình được nhắc đến nhiều hơn, từ đó danh tiếng cũng tăng nhưng chủ yếu là tai tiếng.

[2] Giang cư mận đọc lái là dân cư mạng = netizen.

[3] Kim chủ là người đứng sau làm bảo vệ, bệ đỡ, chống lưng cho nghệ sĩ bằng tiền hoặc quyền lực

trong giới giải trí.

[4] Tiểu hoa đán là hoa đán phiên bản thấp hơn.

Hoa đán là sử dụng chỉ những diễn viên nữ nổi

tiếng, thiên về làm ngôi sao đại chúng và nổi bật hơn trong mảng phim điên ảnh, có thể thuộc phái

thực lực và phái thần tượng.

Thi Ân rất hài lòng với thân phận này, có cái gì thoải mái bằng Mary Sue trong showbiz chớ? Chỉ là

không biết ai là kim chủ của cô nữa, không biết thân phận kim chủ này có ai đóng chưa, nếu không

thì cô sẽ giao nó cho chú Ivan.

Nhưng hệ thống bảo đó có người rồi, không xin được, còn thông tin khác thì đợi vào thế giới nhiệm

vụ mới biết.

Thi Ân hưng phấn xoa tay, anh giai nhỏ đang đợi tiểu hoa đán Mary Sue là cô đến chọn kìa!

Cô mang theo Ivan và Tengu đi vào thế giới của mình bằng thẻ xanh, nơi xuất hiện là khách sạn cô ở.

Ivan cau mày hỏi cô, “Con ở khách sạn không về à?”

“Đúng thế.” Thi Ân về tới phòng, mọi thứ vẫn như thường, TV của cô vẫn mở, cô cả năm ở trong phòng

tổng thống của khách sạn này bởi vì mẹ cô chết rồi mà cô lại chẳng thích ở nhà một mình, hơn nữa

khách sạn luôn có người dọn dẹp, với cả cô cũng có tiền mà.

Tengu: “Đúng là cô chiêu nhà giàu tiêu tiền như nước mà.”

Cô kích động, “Nội dung thế giới này là gì thế? Vừa bắt đầu đã chạy trốn và đuổi giết à? Có nhật ký

sao nữ hong? Là kiểu sao nữ đi đóng kịch gì đấy, trong di động có phải có nhiều wechat của mấy anh

giai thế giới này hong?”

Cô vội nhào lên giường tìm điện thoại của mình, vui vẻ mở điện thoại ra thì tìm thấy một đống anh

giai đang nổi trong wechat của mình, kích động tới mức nhảy cẫng lên, “Trời ạ, đây là phúc lợi của

nhiệm vụ nè! Lúc trước con đang nghĩ cách để đầu tư một bộ phim cho giai xinh mình thích, tìm cơ

hội ‘quy tắc ngầm’ với cậu ta, nếu không phải tiền bị đông lại thì đã ngủ với cậu ta mấy giấc ròi.”

Tengu nhìn sang hỏi, “Cô thích người nào?”

Cô mở bức ảnh chân dung trong wechat cho ông, “Người này này, Bạch Phàm, có phải đẹp giai lắm

hong?”

Tengu híp mắt nhìn, “Cũng bình thường, có nhân vật phản diện nào ít đẹp giai hơn cậu ta đâu? Lâm

Huân đẹp hơn cậu ta nhiều!”

Thi Ân mở thoại ra, để tay kéo miệng rồi gửi tin nhắn thoại qua, “Đã ngủ chưa?”

Tengu nghe giọng điệu ỏn ẻn kia thì run cầm cập, Ivan cau mày thở dài, “Ân Ân, showbiz là cái

phường nhuộm đấy, mấy cậu nhóc minh tinh không đáng tin lắm đâu.”

Ông vừa nói xong thì điện thoại Thi Ân reo lên.

Thi Ân ngạc nhiên nhìn cuộc gọi video được mời, cô kích động vẫy tay với Ivan và Tengu, “Trốn đi,

trốn đi! Đừng làm phiền con bung hường!” Bạch Phàm muốn video call với cô, xem ra thân phận của cô

ở thế giới này là em gái người gặp người thích roài!

Tengu và Ivan bất đắc dĩ đứng sang một bên, hai người thấy cô cởi áo khoác ra, mặc váy ngủ sexy

chui vào chăn, cô làm tóc rối ngốn ngang rồi mở đèn ngủ lên, nằm lỳ giả vờ như đang ngái ngủ rồi

chấp nhận cuộc gọi video —–

Cô nhếch môi tạo góc độ hoàn mỹ, bên kia tối om, cô nhìn mình qua màn ảnh nhỏ, cô lớn lên cũng đẹp

đấy chớ, nằm úp sấp vẫn còn thấy ngực, cô tùy ý hất tóc vào màn hình rồi ỏn ẻn nói, “Anh hong ngủ

à? Anh đang làm gì mà bên kia tối thế kia?”

Tiếng bật đèn bên kia vang lên, màn hình sáng lên, một gương mặt xuất hiện trong màn hình, người

kia mang bông tai màu đỏ, mái tóc đỏ, nhếch môi cười với cô, “Đang chờ em nên không ngủ.”

A đù!

Cô đóng video lại, quay đầu nhìn Ivan với Tengu, thấy hai người kia bối rối thì cô khiếp đảm hỏi,

“Tại sao lại là Dịch Nhiên???”

Ivan: “….”

Tengu: “?”.