Edit: Pi sà Nguyệt
Chuyện Khổng Lệnh bị đập trúng dọa Đổng Vãn Vãn sợ hãi, chảy máu rồi còn bị đưa vào phòng cấp cứu,
cô ta đợi ngoài phòng cấp cứu rồi khóc lóc hủy bỏ nhiệm vụ báo ứng trong hệ thống phản diện, cô ta
chỉ định tìm một người gây xui xẻo cho nữ phụ bitchy thôi, không ngờ lại báo ứng lên người cô ta.
Cô ta không hi vọng cái gì, chỉ cầu nhân vật phản diện này nhanh chóng ngừng nhiệm vụ này của mình,
nếu không cô ta sẽ bị Thi Ân hại đến mức không sống qua đêm nay mất.
Bên nhân vật phản diện hủy bỏ rất nhanh, không nói gì nhưng chuyện này bị hệ thống chính phái tra
được, người giám sát của cô ta là chủ nhiệm lớp liên hệ với cô ta bảo, cô ta chưa được cho phép đã
lén lút tìm nhân vật phản diện đến làm nhiệm vụ gây ra sự tan vỡ trong nội dung kịch bản, đây tính
là làm trái với quy định, Dịch Nhiên ở thế giới này để bảo vệ cô ta nhưng do cô ta làm bậy mà không
báo trước nên Dịch Nhiên và tổ chức sẽ không bảo vệ cô ta nữa, hệ thống chính phái cũng ngừng phục
vụ cô ta bởi vì cô ta đã làm trái với quy định trước, tiền cũng không trả cho cô ta luôn.
Cô ta khóc không ra nước mắt nhưng chẳng làm được gì, bây giờ cô ta chỉ mong Khổng Lệnh tỉnh lại
thật nhanh, thế giới này có Khổng Lệnh là đủ rồi, cô ta không cần nam phụ giám đốc gì cả, cô ta chỉ
muốn ở cùng Khổng Lệnh thôi, nam chính của cô chỉ cần có Khổng Lệnh là đủ rồi.
Không ngờ bọn họ đợi hai tiếng, bác sĩ lại nói cho cô ta biết có thể Khổng Lệnh không tỉnh nữa.
Sau đó người phụ trách bên hệ thống chính phái liên hệ với cô ta, bởi vì thế giới này đã tan vỡ
nghiêm trọng, nam chính nam phụ không thể phục vụ cho cô ta và có thể sẽ gặp nguy hiểm mọi lúc nên
nhiệm vụ này sẽ ngưng lại hoàn toàn, mười giây sau sẽ đưa cô ta rời khỏi thế giới này để về thế
giới nguyên bản của cô ta.
Hệ thống đưa cô ta về thế giới nguyên bản mà không cho cô ta chút thời gian hay cơ hội từ chối nào
cả, ngay cả việc gặp Khổng Lệnh lần cuối cũng không được.
Khổng Lệnh từ từ đi ra lúc cô ta bị đưa đi.
Ivan cũng thu lại ảo cảnh.
Cậu nghe thấy tiếng hệ thống vang lên, hệ thống thông báo cậu vì nguyên nhân từ cố chủ nên nhiệm vụ
thế giới này kết thúc sớm, tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Cậu choáng váng, trước giờ không ngờ kiểu nhiệm vụ này lại kết thúc sớm bằng cách này… Đây là nhiệm
vụ yêu đương nhưng lại hoàn thành theo kiểu nhiệm vụ sợ hãi.
Cậu nhìn Thi Ân, cậu có chút… kính nể rồi.
Thi Ân nhìn hệ thống không hài lòng, cô hừ một tiếng, “Điểm danh vọng phản diện tăng ít quá.”
Trong cột nhiệm vụ, tiền thưởng vẫn đạt được 60 vạn nhưng giá trị danh vọng phản diện của Khổng
Lệnh chỉ tăng có 800 nhưng chỉ số quyến rũ lại tăng hai nghìn.
Mà chỉ số sợ hãi của người giám sát là cô tăng hai nghìn, còn có thêm ba nghìn thuộc tính phá hủy
cộng thêm 5000 ở thế giới nữ đế nữa là đã tăng thành 8000 rồi.
Nhiệm vụ này không hay, nhân vật phản diện Khổng Lệnh ít cảnh quá, trong nhiệm vụ thôn xưa của
Tengu, giá trị danh vọng của ông đã tăng lên tận 50 nghìn, đạt đến điểm số của Ivan và Đắc Kỷ.
“Nhiệm vụ này không được.” Thi Ân nói, “Giá trị danh vọng phản diện phải được 10 ngàn mới thành
giáo viên để nhận học sinh được, bây giờ Khổng Lệnh còn thiếu nhiều lắm…”
Khổng Lệnh hổ thẹn nói, “Xin lỗi…”
“Không không, không phải lỗi của cậu.” Thi Ân vội hỏi, “Là nhiệm vụ này không ổn, nhiệm vụ yêu
đương sẽ kiếm ít điểm lắm, để cậu làm giai cặn bã lại không ổn.”
“Đúng thế.” Đắc Kỷ cười tủm tỉm đưa tay xoa lưng Khổng Lệnh, “Em trai Khổng Lệnh đừng tự trách, mới
làm phản diện đều thế cả, lại bảo em trai ngoan thế không nên yêu đương với dạng cố chủ thích làm
trái quy định như này, rất lãng phí.”
Khổng Lệnh đỏ mặt khi bị xoa, cậu vội tránh né một chút, “Cảm ơn, cảm ơn tiền bối Đắc Kỷ và tiền
bối Ivan đã giúp em, đều do em không chuyên nghiệp…”
Ivan cười vỗ vai cậu, “Nào, giúp nhau là truyền thống của học viện chúng ta, nhiệm vụ này cậu làm
không tệ, hiệu trưởng chỉ đánh giá khách quan thôi, cậu đừng khiêm tốn và tự trách.”
“Nhiệm vụ yêu đương nên giao cho Đắc Kỷ và Lâm Huân làm.” Thi Ân tổng kết, “Bọn họ là nhân tài
trong mảng nhiệm vụ cặn bã đấy.”
Lâm Huân trong hệ thống: “…”
“Không sao, nhiệm vụ sau chọn nhiệm vụ lớn mà làm, tôi mang cậu đi kiếm 10 ngàn điểm.” Thi Ân cười
với Khổng Lệnh, “Đi, mang cậu về học viện
xem trước.”
Cô móc thẻ xanh ra rồi mang mấy người cùng Khổng Lệnh ngạc nhiên trở về Học viện Phản diện.
==============================
Khổng Lệnh bối rối trong cả đường đi, đây là thế giới ngầm gì thế, thẻ xanh đường nối là gì… Chuyện
này vượt quá tưởng tượng của cậu rồi.
Đợi đến khi cậu đến Học viện Phản diện với đám Thi Ân thì bị học viện trước mắt dọa sợ, cậu cảm
thấy như đang nằm mơ vậy, học viện trang nghiêm và mới tinh, vách tường trắng cửa lớn màu đen, đúng
là… giống với trường học trong thế giới hiện thực, trước cửa là một tượng đá lớn khắc bốn chữ [Học
viện Phản diện], nó sáng chói rực rỡ dưới ánh nắng.
Trong học viện có rất nhiều cây ngô đồng lớn và mặt cỏ màu xanh lục, tất cả thiết bị đều mới tinh
tươm.
Cậu cho rằng… Học viện Phản diện trong miệng Thi Ân thiếu giáo viên thiếu học sinh thì phải là
kiểu… trường nhỏ cũ kỷ, không ngờ lại là một học viện chính quy như này.
Lần thứ hai trở lại học viện, Thi Ân phải cảm thán trong lòng, nhớ cảm xúc lần đầu cô thấy học viện
rách nát kia… Bây giờ có chút tiền đập vào nhìn ổn đấy chứ, mặc dù xài hết tiền của họ nhưng Tengu
chọn người sửa lại không tệ.
“Giống như lúc cha con còn ở đây.” Ivan nhìn học viện thở dài, Tengu không nói gì, thật ra trong
lòng họ rất để ý học viện và cha Thi Ân, dù sao đây cũng là chỗ tránh nạn của họ.
Tengu ở cạnh nói, “Hiệu trưởng, trong tài khoản của chúng ta chỉ còn 60 vạn để thuê Khổng Lệnh, còn
dư 50 vạn đã để dành trả bên công nhân.”
Khổng Lệnh ngạc nhiên, học viện, học viện nghèo vậy à?
Thi Ân không đổi sắc hỏi, “Trước dùng tiền lương của Khổng Lệnh trả.” Quay đầu hỏi Khổng Lệnh, “Còn
dư 10 vạn là tiền lương của cậu, có được không?”
Khổng Lệnh không kịp phản ứng, ngơ ngác gật đầu rồi vội nói, “Không cần, không cần, em tham gia học
viện để làm tăng giá trị bản thân thôi, huống chi đều do mọi người dẫn em làm nhiệm vụ, không cần
tiền lương đâu.”
Đắc Kỷ cười, nhỏ giọng nói, “Hiệu trưởng đang đợi câu này của cậu đó.”
Thi Ân lập tức gửi hết tiền cho Tengu rồi nói với Ivan, “Còn mười vạn thì đi liên hệ với Họa Thủy,
nói cho cô ấy biết lương tạm thời khi gia nhập Học viện Phản diện là 10 vạn.”
Ivan cúi đầu cười, đúng là am hiểu há mồm chờ sung rụng mà.
Thi Ân mang theo Khổng Lệnh vào gặp mặt với các thành viên chính thức trong học viện rồi dẫn Khổng
Lệnh và Ivan đến Trung tâm Huấn luyện phản diện Hoàng Gia tìm người quản lý.
======================
Người quản lý hồi hộp suýt nghẹn ly trà khi thấy Thi Ân híp mắt ló đầu từ ngoài vào.
Sao con nhỏ này tới nữa rồi!!!
Thi Ân híp mắt đi vào, bên cạnh là Ivan và Khổng Lệnh, cô đứng trước bàn nói, “Không giấu gì, lần
này tôi tới để tính sổ trung tâm ngài.”
Quản lý nghe đến Họa Thủy thì nhận ra người làm nhiệm vụ nữ phụ kia là Học viện Phản diện, nhưng
ông không ngờ đó là Hiệu trưởng Thi Ân! Phải biết dù ông không nhận thì cô nàng Thi Ân này cũng
không bỏ qua dễ dàng!
Thi Ân đáng thương nói hết những thương tổn cô gặp phải, cuối cùng còn bảo, “Tôi cũng hiểu, làm
nhiệm vụ thì khó mà tránh việc va chạm như này, không trách ngài và Họa Thủy, chỉ trách tôi xui xẻo
thôi.” Cô vươn người
cầm lấy bút của quản lý thở dài, “Nhưng tôi hiểu trung tâm thì hiểu, có điều có người bên chính
phái không hiểu được đâu đấy.” Cô không cẩn thận làm rơi bút xuống đất, ra hiệu Khổng Lệnh lượm
lên.
Khổng Lệnh khom lưng nhặt bút không nói gì, cũng không để bút xuống.
“Có lẽ ngài không biết.” Thi Ân nói với người quản lý, “Nam phụ Dịch Nhiên làm nhiệm vụ với tôi
cũng chính là tổng giám đốc bị Họa Thủy bên trung tâm ngài làm bị thương là người đang đi làm nhiệm
vụ kiếm kinh nghiệm bên chính phái của học viện tôi… Hung thú Thượng Cổ Cùng Kỳ.” Mặt người quản lý
thay đổi, “Cô nói ai? Ai là Cùng Kỳ? Cô đừng dọa tôi, tôi không tin.”
“Ngài không tin thì cứ đợi đi, vị Dịch Nhiên kia bị nổ thương nên phải quay lại tổ chức trị liệu.”
Thi Ân nghịch tóc, “Tôi nghe bảo Cùng Kỳ mưu mô lại rất thù dai, đợi anh ấy hết bệnh sẽ tìm ngài và
cấp dưới Họa Thủy của ngài, còn anh ấy có báo thù không, làm cái gì… thì tôi không rõ đâu, tôi chỉ
tốt bụng nhắc nhở ngài thôi, dù sao chúng ta cũng chung thuyền, tôi không muốn xem trung tâm của
ngài bị đóng cửa á.”
Người quản lý sợ không biết nói gì, nghĩ thầm cô nói hay lắm, cô đến cảnh cáo, còn ước gì trung tâm
tôi bị Cùng Kỳ phá chứ gì!
Thi Ân liếc nhìn Khổng Lệnh, cậu đưa bút cho Thi Ân.
Thi Ân cầm bút cười cười rồi để xuống bàn, nói với quản lý, “Đương nhiên nếu nhưng ngài sợ Cùng Kỳ
đến gây chuyện thì có thể giao Họa Thủy cho tôi, tôi có chút quan hệ với Cùng Kỳ, có thể nói chuyện
giúp người đấy, tôi thật sự thích Họa Thủy vô cùng, tôi sẽ giải quyết toàn bộ phiền phức của cô ấy,
mong ngài chuyển lời này giúp tôi.”
Mặt người quản lý trắng bệch, ông bây giờ hiểu rồi, cô nàng đến để cướp người của ông!
Thi Ân híp mắt mang Ivan và Khổng Lệnh ra khỏi trung tâm, lúc ở ngoài cửa thì hỏi Khổng Lệnh, “Sao?
Trong bút có thông tin của phản diện kia không?”
Khổng Lệnh cau mày tìm tòi trong ký ức, “Có… Đối chiếu thời gian thì là cô ấy, nhưng cổ không hay ở
trong trung tâm, cũng là một người làm nhiệm vụ cao cấp…”
“Còn gì nữa không?” Thi Ân hỏi, “Cách liên hệ gì đấy, đưa cho Đắc Kỷ đi hẹn cổ đi, cậu còn nhìn
thấy cái gì?”
Khổng Lệnh nhỏ giọng xin lỗi, “Còn thấy được một số chuyện… riêng tư của quản lý.” Một số hình ảnh
khó nói, ở trên bàn…
“Cái gì? Cái gì?” Mắt Thi Ân sứng rực, hưng phấn hỏi, “Chuyện riêng gì thế? Nói chị nghe đi.”
Mặt Khổng Lệnh đỏ ửng.
Ivan ho nhẹ, “Nếu là chuyện riêng thì đừng nói, đây là chuyện của người ta.” Chuyện như vậy thì bé
gái không nên nghe.
Thi Ân thất vọng, lén hỏi Khổng Lệnh, “Tục tĩu à?” Khổng Lệnh đỏ mặt bối rối.
================================
Đợi đến khi về học viện, Tengu vội vàng ra đón, sắc mặt ông không tốt, “Lúc nãy tôi vừa kiểm tra
bản thể của Cùng Kỳ, bản thể của cậu ta…”
“Sao thế?” Trái tim Thi Ân chậm nhịp, không phải Dịch Nhiên xảy ra chuyện rồi chứ… Cô bước nhanh
theo Tengu vào chỗ giam giữ bản thể của Cùng Kỳ.
Lúc đẩy cửa vào thì thấy con mèo nhỏ kia….
‘trưởng thành’ rồi.
Nhưng nó vẫn trong trạng thái ngủ say như chết, có điều con mèo nhỏ đã trưởng thành giống con cọp,
đôi cánh đỏ ánh vàng bao lấy thân thể của nó, nó vẫn ngủ say như cũ.
“Chuyện gì thế?” Thi Ân thở phào nhẹ nhõm, chắc không phải chuyện gì xấu đâu ha.
Co sphari Dịch
Nhiên thức tỉnh nên mới biến dạng không?
Ivan nhìn Cùng Kỳ đang ngủ say cau mày, “Sợ là… bản thể của Cùng Kỳ sắp tỉnh.”
Lần này Dịch Nhiên đột nhiên thức tỉnh sức mạnh bản thể, bản thể đang bị phong ấn ngủ say này hẳn
cũng sắp tỉnh rồi, sức mạnh của nó đang khôi phục nên mới có biến đổi như này.
“Thức tỉnh thì sao?” Thi Ân hỏi, “Dịch Nhiên sẽ xảy ra chuyện gì à?”
Ivan lắc đầu, “Chú không rõ sẽ thế nào, thật ra lúc cha con mang cậu ta về thì chúng ta cũng không
biết họ có khế ước gì, chúng ta chỉ biết không ai quản được cậu ta, cha con còn nghĩ cách giam cầm
một phần sức mạnh bản thể ở đây, cậu ta mới có thể làm nhiệm vụ bình thường được.
Chú chỉ biết nếu
cậu ta hoàn toàn thức tỉnh thì cả học viện này, hoặc là trong thế giới này không ai có thể khống
chế được cậu ta, lúc cậu ta mất khống chế… cực đáng sợ.”
Tengu im lặng không nói, Ivan nói đúng.
Ông nhìn Thi Ân lo lắng, “Ân Ân, chú là chú của con, hoặc dùng thân phận của một thành viên của học
viên đề nghị con, trước khi Cùng Kỳ thức tỉnh hoàn toàn… con nên tránh xa cậu ta.”
Thi Ân nhìn Cùng Kỳ đang ngủ say trong lồng tre, cô biết Ivan sợ anh thức tỉnh rồi mất khống chế
làm tổn thương cô.
Anh đã từng… xảy ra chuyện gì? Thật sự không ai khống chế được anh à?
Thi Ân ở lại học viện trong đêm đấy, cô có chút lo lắng nên không ngủ được, bên chủ nhiệm lớp đã về
tổ chức nên không liên lạc được, không gọi điện thoại được, chẳng biết Dịch Nhiên thế nào rồi.
Cô lại đi nhìn bản thể của Cùng Kỳ, nó phát sáng trong đêm, vẫn bộ dạng ấy.
Cô nghe thấy tiếng thở
dài sau lưng, cô biết là Ivan.
Ivan cùng cô trở về, Thi Ân nhịn không được mà hỏi ông, “Có thể nói cho con biết học viện lúc cha ở
đây thế nào không? Ông ấy mang mọi người về kiểu gì? Ví dụ như Tengu bị trời phạt.”
Ivan nghĩ một lát rồi nói, “Lúc cha con mang Tengu về thì ông ta sắp chết rồi, người dân trong thôn
bị giết nên trời phạt làm người của ông ta gần như mục nát, là cha con làm nhiều nhiệm vụ để đổi
mạng lại cho ông ta, sau đấy
ông ta ở lại học viện nhưng ông ta không có hứng thú gì, cha con cũng không ép ông ấy tỉnh lại nên
để ông ấy trông cửa học viện, thật ra với năng lực vốn có của ông ấy thì việc làm giáo viên chỉ là
chuyện đơn giản thôi.
Còn Đắc Kỷ…” Ông cười cười, “Cô ta đến là để có thể ngủ với đàn ông ở thế giới khác dễ hơn… Không,
là tham gia học viện để theo đuổi đủ loại đàn ông cô ta thích.”
Thi Ân gât đầu, đúng là tác phong của Đắc Kỷ, “Còn chú?”
Ivan nở nụ cười dưới ánh trăng, ngẩng đầu nhìn trăng nói, “Chú có thể làm ma cà rồng cuối cùng trên
thế giới này, trước khi gặp cha con, chú vẫn luôn cô độc tìm bạn của mình, chú sống quá lâu, quá cô
đơn, cha con bảo ông ấy có thể mang chú đi nhiều thế giới khác nhau để tìm bạn của chú nên chú
đến.”
“Đơn giản vậy ạ?” Thi Ân ngạc nhiên, dễ bị gạt vây…
Sau đó Ivan cười nói, “Cha con là người bạn đầu tiên của chú, có phải rất buồn cười không? Chú sống
lâu thế này nhưng không có bạn.”
Thi Ân nhìn gò má hoàn mỹ của ông, có chút hiểu lý do tại sao ông lại rơi vào tự bế sau khi cha cô
chết, một ma cà rồng quái gỡ không biết kết bạn.
Cô đang định hỏi gì thì hệ thống vang lên, có
nhiệm vụ mới.
Muộn vậy mà cũng có người giao nhiệm vụ à?
Không đợi cô mở xem thì thấy điên thoại rung lên, cô mở ra thì thấy tin nhắn chủ nhiệm lớp gửi cô,
một tin nhắn cực ngắn gọn —- Nhận nhiệm vụ mới đi cô Thi..