Học viện phép thuật vui nhộn ( 12 chòm sao )

Chương 11: Bất lực

Thím Bảo Bình : thanh niên đã sớm già hơn tuổi, 10 tuổi đã bếtt ngồi vào bàn trang điểm, cái tính ham trang điểm là từ ba, cái tính mê sắc đẹp từ mẹ =v=

- - - Nhóm Song ngư - Nhân Mã- - -

-Cậu giữ túi đi- Gắp bức thư lại gọn gàng rồi bỏ thẳng vào túi,Song Ngư móc tay khiều khiều Nhân Mã bên cạnh

-Ha hả??- Nhân Mã ăn quả chuối cho đỡ bụng. Nghe Song Ngư nói thì ngu ngơ không hiểu chuyện

-Tớ bảo cậu giữ túi đi- Song Ngư nghĩ Nhân Mã không nghe rõ nên lặp lại

-Tại sao??- Bé Mã vẫn ngây ngô như cũ

-Vậy mà cũng hỏi nữa.... CẬU CÓ PHẢI CON TRAI KHÔNG???- Song Ngư hét toáng vào cậu

Nhân Mã nhanh chóng bịt tai lại, sức công phá của Song Ngư quá lớn suýt nữ làm thủng màng nhĩ của cậu, nhờ đó cậu cũng hiểu ra Song Ngư muốn nói gì

-Xin lỗi nha.... haha để tớ xách- Nhân Mã nuốt nước bọt

-Vậy mà cũng cười cho bằng được, hừ- Song Ngư trừng mắt nói tiếp

-Về sau phản ứng nhanh nhanh dùng tớ 1 cái-

Nhân Mã xấu hổ gãi đầu, cứ dạ dạ vâng vâng tỏ ý nghe lời Ngư, ngoan ngoãn nhận lấy chiếc túi

-Đi thôi- Song Ngư khoát tay quay lưng đi trước cậu, Nhân Mã thoải mái xách chiếc túi mà đi bởi vì đối với cậu nó cũng không quá nặng so với tưởng tượng, mặc dù bên trong chất đống cả đồ ăn cho 5 ngày, và 2 bộ quần áo dự phòng

- - -

Trên đường đi cũng khá thuận lợi khiến cho 2 người rất thoải mái. Đến khi 2 người nhìn thấy 1 con sông chảy xiếc,Nhân Mã và Song Ngư nhìn nhau rồi vui mừng chạy thẳng theo hướng nước chảy

Hiện tại đang là giờ trưa nên 2 người dừng lại chỗ có nhiều vách đá nghỉ ngơi. Thực ra, đi suốt chặng đường dài nãy giờ 2 người mới mở miệng nói chuyện

-Ước gì có Tiểu Thiên ở đây- Song Ngư ngồi trên đá tay chống lên mặt đá ngã người ra sau, đôi mắt tùy tiện ngước lên nhìn trời xanh mây trắng

Mã thì nằm trên đá, tay gác ra sau gáy làm gối chỉ chừa đôi chân không mang giày đang ngâm dưới nước lạnh, mắt liếc sang nhìn Song Ngư rồi nhìn trời theo cô:

-Tiểu thiên là ai vậy?

Ngư ngẩn ngơ đáp - Là 1 người luôn chăm sóc tớ, mỗi ngày điều gọi tớ thức bằng mọi hình thức tàn bạo, hay lải nhải đủ điều đến khi mỏi miệng mới thôi, mặc dù hơi xấu xa nhưng rất đáng tin cậy-

-Cũng tốt cho 1 con sâu lười như cậu đấy, đi ngủ thôi mà cũng chả thục nữ gì sất!- Mã ì mặt ra, nhớ lại cảnh cậu lay cô dạy mà vẫn nằng nặc đòi ngủ thêm

-Cậu thử nói lại xem, đồ biến thái! Không phải tớ tỉnh dậy trước thì cậu giở trò Đ-Ê T-I-Ệ-N với tớ rồi!!- Song Ngư hờ hửng nói, rồi nhấn mạnh 2 chữ đê tiện. Làm cho Nhân Mã nhận phải 1 nhát đao sượt qua tim..

Hình như vụ việc này chưa đc giải quyết ổn thõa thì phải??

-Do cậu đột nhiên bị bệnh sao! ( em Mã vẫn còn chưa hiểu lý do Ngư ngất xỉu, cứ nghĩ nó là do bị bệnh ) -

-Tớ có bệnh hồi nào chứ!

-Thế nên mới nói cậu chẳng hiểu gì hết đấy, đồ ngực lép!!!-

-Cậu.....-

Song Ngư vốn muốn nổi lửa với Nhân Mã vì cậu nói cô ngực ta lép, chưa nói hết câu thì lại nghe tiếng chim đập cánh từ phía xa cộng thêm tiếng chấn động vì cây đột nhiên bị đổ xuống liên tiếp đang tiến về chỗ 2 người đã ngồi, sắc mặt của Song Ngư đại biến rồi miệng cứ lẩm bẩm

-Có gì đó đang đến...

Nhân Mã cũng nhận ra điều này, sắc tái lại giống như Song Ngư, ngẩn ngơ nữa giây mới phục hồi liền quay người mang giày trong tích tắc, kéo Song Ngư xuống nói:

-Trốn mau!

Song Ngư vô thức gật đầu. Vớt cái túi bên cạnh cô rồi lập tức cùng Nhân Mã núp vào 1 chỗ kín đáo, 2 người vốn không định bỏ chạy vì tò mò cái vật thể lạ đang đến có phải thứ mà cả 2 cần thu thập hay không, mặc dù không chắc chắn nhưng cũng đáng để mạo hiểm

Chấn động càng mạnh mẽ, sinh vật đó càng đến, cả 2 im lặng đến mức chỉ nghe tiếng tim đập liên tục vì hồi hộp... Đồng thời cũng nghe thấy 1 tiếng kêu thất thanh rất quen thuộc, đến khi bóng dáng của vật thể kia chạy thục mạng ra khỏi khu rừng

-Bảo Bình/ Song Tử!- Song Ngư với Nhân Mã cùng nhau ngạc nhiên, tự hỏi 2 người kia tại sao lại ở đây

-Là minotaur- Nhân Mã đột nhiên bật dậy, khuôn mặt hoảng hốt muốn nhảy ra cứu 2 người

-Còn tới tận 2 con nữa! Là minotuar hệ kim với hệ thủy- Song Ngư bắt lấy tay Nhân Mã, nếu không kéo cậu lại thì chắc cậu đã liều mạng với chúng để cứu 2 người rồi.

Ngay đó, trong đầu của Ngư liền nhớ đến hệ tự nhiên trong sách miêu tả: minotaur cũng có chủng loài thuộc hệ tự nhiên này, phân biệt chúng dựa vào màu da: minotaur da vàng, da xanh, da biển, da đỏ, da đen tương ứng với hệ tự nhiên, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.. Tất cả các loài quỷ khác hoặc minotaur thuộc hệ tự nhiên này luôn có chế độ bình đẳng ví như Kim khắc Mộc nhưng Mộc sinh Hỏa, Hỏa khắc Kim... Hỏa với Mộc lại có quan hệ rất tốt, nếu như Kim chối bỏ bình đẳng áp đảo Mộc, thì Hỏa và Mộc là kẻ đối đầu vs Kim

-Cậu đừng gấp!- Song Ngư mặt cương quyết nhìn Nhân Mã

-Vậy 2 ta phải làm sao, cứ để họ bị minotaur đuổi giết đến như vậy sao?-Nhân Mã lúc này mặc kệ nhiệm vụ mà cậu được giao, vì nhiệm vụ mà bỏ mặt 2 người bạn thật không đáng!

-Hiện tại tớ đã nghĩ ra cách cứu 2 người, trước tiên phải làm gì cho nhóm Bảo Bảo chú ý đến chúng ta trước đi???-

Song Ngư đăm điêu suy nghĩ, Nhân Mã đột nhiên nảy ra ý tưởng

- Nhớ rồi

2 đầu to đầu nhỏ xúm lại thì thầm với nhau, khi 2 bên đột nhiên tán thành ý kiến đôi bên thì nhanh nhẹn tách ra chuẩn bị hành động

- - Bên nhóm Song Tử - Bảo Bình - -

-Rốt cục là chúng nó tính đuổi theo 2 ta chừng nào mới thôi lại vậy!!-

Bảo khóc không ra nước mắt vừa thở không ra hơi vừa kéo tay Song đang mệt lừ cả người khiến cho tốc độ chạy càng giảm dần, nên đành cô thúi giục phong thuật kéo cô với cậu chạy đi mặc kệ tóc đã dựng và rối, mồ hôi ướt cả tấm lưng, mặc dù cô đang ở trạng thái mặt mộc toàn vẹn... thì nếu không thì đã trở thành bà già đáng sợ rồi..

.... Năng lượng càng vắt đi cạn kiệt 1 cách nhanh chóng, nếu chạy thêm 2 phút nữa, e là sẽ bị bắt. Trên đường đi toàn oán trách Song Tử chạy chậm

-Do... cậu bắt.. tớ.. chạy đấy.......- Mặt của Song Tử càng tái đi, hô hấp không điều khiến cậu hấp hối như muốn ngất đi bất cứ lúc nào, nhưng vì mạng sống nên phải cố gắng, tuy tốc độ đã chậm dần. Trong đầu đã bao lần tự hỏi tại sao lại bỏ chạy? Cô bạn cùng nhóm kia sao lại giúp mình? mình sẽ chết sao?

Nhiều lần chú tâm vào suy nghĩ, cậu trở nên đờ đẫn.. cuối cùng bản thân cẩn thuận vấp phải cục đá trên đường...

-..a.......

Khoảng khắc ấy như chậm lại.. Đằng sau là 2 minotaur to lớn đuổi theo. Bảo Bình cả kinh nhìn Song Tử.. nhìn thấy bàn tay cậu dần buông lỏng... thoáng thấy khuôn mặt nhễ nhãi ngạc nhiên nhưng lại bình tĩnh như đã đoán trước được... nghe thấy giọng nói thầm thì nói câu: -..Xin lỗi...

Bảo khàn giọng hét thất thanh

-S...ONG.. TỬ..!!!

-GẮNG LÊN ĐI ĐỒ NGỐC!!!!- Nhân Mã như đấng cứu tinh đúng lúc xuất hiện giữa nơi 2 con người 2 minotaur đang rượt đuổi nhau...