Bạch Sứ thẹn lắm. Nàng vốn là người kín đáo và rụt rè. Nàng không dám làm gì khác ngoài bám lấy gối, oằn mình chịu đựng những kích thích. Nàng xoay mặt đi, không thể đối diện với chàng, mắt cũng nhắm tịt. Dù Bạch Sứ rất hạnh phúc vì được chàng yêu thương nhưng nàng không đủ can đảm phơi bày sự thăng hoa của bản thân. Nàng rất ngượng ngẫm, rất e ngại. Nàng sợ chàng sẽ đánh giá nàng không tốt nếu nàng thể hiện quá nhiều.
- Bạch Sứ, sao vậy? Đừng lảng tránh như vậy chứ? Nhìn ta và hôn ta nào.
Lãm kéo cằm nàng sang. Giọng đã trở nên nặng nề đến mức có chút khàn.
- Không, không nhìn chàng đâu.
Bạch Sứ đỏ mặt bừng bừng, dùng hai tay che kín mặt.
Lãm chùn mày, chàng chẳng hiểu tại sao nàng lại ngượng với chồng nhưng chàng không ép nàng. Chàng cũng biết Bạch Sứ có chút nhút nhát. Nàng hẳn là chưa dám cởi mở hoàn toàn. Lãm cười khổ. Kết thúc nhạc dạo và đi vào điệp khúc. Chàng cố gắng thật nhẹ nhàng, vừa cử động thân dưới vừa chú ý đến sắc mặt Bạch Sứ.
Nàng không nhăn mày cũng không rơi lệ. Nàng chỉ hơi cắn chặt răng và đôi má đỏ bừng như đang say. Bạch Sứ vẫn quay mặt sang một bên, mặc tình chàng hành sự. Thắt lưng nàng ướt mồ hôi khiến tay chàng cũng âm ẩm.
Âm nhạc càng lúc càng cuồng nhiệt. Những nốt bổng cao vút. Bạch Sứ không tự chủ được, hơi rướn cổ lên. Chiếc cổ trắng nõn thon thả, đẹp toàn bích như ngà. Lãm thoáng ngẩn ra, mê say cúi xuống ôm ấp nó.
- Lãm...
Bạch Sứ gọi tên chàng trong mơ màng, đôi đồng tử đen huyền dần lãng đãng. Lãm cảm nhận được sự thư thái của nàng bằng cả thị giác lẫn xúc giác. Nàng đang quấn chặt chàng. Những run rẩy tê dại cho chàng biết nàng đang rất hạnh phúc.
- Bạch Sứ, ta thật sự rất yêu nàng.
Chàng hôn lên đôi má mềm mại, khẽ nói.
- Em... Cũng thế.
Nàng tìm đến tay chàng, ôm bàn tay thanh tú vào lòng.
- Nàng yêu ta từ lúc nào thế?
Lãm thật rất thắc mắc về cảm xúc của Bạch Sứ. Chàng không biết từ thời điểm nào thì nàng bắt đầu chú ý đến mình nữa. Nhớ lại quá khứ, Lãm chỉ tìm thấy khuôn mặt khúc khích trêu chọc của nàng thôi. Chàng chẳng có ấn tượng gì ngoài câu "Ngươi thật lắm lời" cả.
Bạch Sứ phì cười. Đôi mắt hơi mông lung. Nàng siết tay chàng khe khẽ và kể.
- Bắt đầu từ cái hôm chàng giúp em hái xoài, em đã bị chàng chinh phục. Em cố tình đến tìm Mai Lang dò hỏi thằng nhóc về chàng.
Bạch Sứ kể đến đây thì mày hơi nhíu vào nhau. Ánh mắt nàng tràn ngập xót thương.
- Mai Lang kể cho em nghe về quá khứ của chàng. Đó quả là một câu chuyện đau buồn. Em không ngờ chàng phải trải qua những điều đó. Em thương chàng vô hạn.
- Bạch Sứ.
Lãm cất gọi mà lòng xao động dào dạt. Đôi mắt trầm lặng nhìn nàng mãi. Chàng chẳng ngờ nàng lại quan tâm chàng nhiều như thế. Đến tìm Vương để hỏi về chàng. Thậm chí còn đau xót về những gì đã diễn ra ở kiếp trước ấy.
Hóa ra, nàng đã luôn yêu thương chàng.
- Em cố tình ươm tơ dệt lụa để may áo cho chàng nhưng không dám tặng, chỉ nhờ chị Ưu Liên chuyển thay. Em cũng cố tìm hiểu khẩu vị của chàng rồi nấu những món mà chàng thích khi chàng nán lại dùng cơm. Em rất vui vì chàng ăn nhiều. Chàng thật sự gầy quá. Mỗi lần chàng tăng ca với Mai Lang xong chàng lại sút cân thảm hại. Em chẳng biết làm gì để giúp chàng ngoài âm thầm xót xa.
- Thế... Sao cứ bảo ta lắm lời hả?
Lãm càng nghe nàng nói càng thấy lòng đượm vị mật. Chàng vòng tay qua chiếc eo thon, ôm trọn nàng vào lòng. Bạch Sứ vẫn nằm nghiêng và không dám đối diện với chàng. Tấm lưng tuyệt mĩ dán chặt vào ngực chàng.
- Bởi vì... Em không biết nói gì cả.
Bạch Sứ thẹn thùng đáp.
- Thật ư?
Lãm không tin. Chàng nhớ rằng nàng trông rất thích thú khi trêu chọc chàng. Nếu lời trêu chọc ấy chỉ là một cách chống chế khi không biết nói gì thì nàng sẽ không vui thích như vậy.
Bạch Sứ khúc khích khi thấy chàng so đo. Đôi vai nhỏ vì tiếng cười mà khe khẽ run lên. Lần đầu Lãm nghe thấy tiếng cười trong veo ấy ở khoảng cách gần như vậy. Cảm giác như được nghe tiếng nhạc. Chàng tựa lên vai nàng êm ái tận hưởng.
- Thật ra em cũng thích trêu chàng. Mỗi lần em bảo chàng như thế... Trông chàng tiu nghỉu, buồn cười lắm. Mai Lang bảo với em rằng chàng cũng bị mọi người gọi là "lẻo mép" đến quen rồi nên lời trêu chọc của em không nghiêm trọng lắm đâu. Vì vậy em mới tiếp diễn nó... Chàng không vui ư?
- Vui. Thật đấy.
Lãm cười tươi trả lời nàng mà lòng nghĩ thầm: Không vui. Đau lòng chết đi được nhưng vợ bảo thích thì anh sẽ biến không vui thành vui để chiều lòng vợ.
Cơ mà... Lãm sầm mặt khi nghiệm lại lời Mai Lang Vương. Ông Mai Vương đó bảo như thế là sao? Nghe như thể ổng cố tình nói vậy để Bạch Sứ trêu chọc chàng ấy. Đúng là lão chủ đáng ghét mà! Chàng sẽ tìm ổng và đòi tăng lương ngay ngày mai.
Hai người tâm sự đến đây thì Lãm bất ngờ khơi lại điệu nhạc. Bạch Sứ kinh ngạc. Cảm xúc bùng nổ quá bất ngờ khiến nàng trở tay không kịp. Nàng như một cánh hoa lả lướt rơi từ khoảng không mênh mông xuống mặt đất, bị gió dìu dập, bay tán loạn khắp sân vườn.
- Ta đợi nàng lắng dịu chút thôi. Ta vẫn chưa xong mà.
Lãm lướt môi qua khuôn mặt e ấp, cười gian.
Bạch Sứ không trả lời, nàng đang bị dìm vào đáy biển. Những khối nước khổng lồ đổ ập lên người nàng, mơn man làn da. Bạch Sứ tiếp tục vùi mặt vào gối, cắn môi hưởng thụ.
Các nốt nhạc xô vào nhau và vỡ tan, nhạc lên cao chót vót, cảm xúc bùng nổ đến đỉnh điểm. Những giọt sương trong suốt trượt dài trên hai cơ thể nóng rực. Lãm ôm chặt Bạch Sứ, hôn nàng dịu dàng. Tay Bạch Sứ vẫn siết lấy góc gối, nhắm chặt mắt, cảm nhận hạt giống của người nàng yêu đang chảy vào người.
Khoảnh khắc đó lòng hai người đều dâng tràn hạnh phúc. Bao quanh họ không còn là bóng tối, không còn là ánh trăng mà là bầu trời với những đám mây xốp mềm.