Hồi Tưởng Cứu Rỗi

Chương 18

Snape đảo qua toàn bộ văn phòng, sau đó đem tầm mắt dừng lại trêи người Sirius đang ôm Harry.

" Chó đần!" Giáo sư độc dược híp mắt khiêu khích.

" Anh nói cái gì? Anh là con dơi già đầy mỡ! " Sirius thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, tên này tại sao lại không thể để người khác thích như thế! Chỗ nào vừa thấy mặt là liền khiêu khích!

"Hừ!" Severus quay đầu không để ý tới chú ấy, tự mình tìm ghế dựa ngồi xuống.

" Anh!" Sirius giận dữ. Có ai như hắn ta chứ, khiêu khích xong lại không thèm cãi tiếp.

Remus cùng Albus quang minh chính đại mà cười trộm, Harry cũng muốn cười, lại bị Snape trừng mắt dọa phải nhịn xuống.

Cho dù là Tử Xà cũng không có uy lực lớn như vậy a. Sư tử nhỏ Harry bị dọa nhảy dựng vẩy lông tìm ghế ngồi xuống.

"Như vậy, tôi nghĩ chúng ta nên tiến vào chính đề. Albus, tôi nghĩ Cụ sẽ không hề không có nguyên nhân kiên trì việc phải lấy được hộp trang sức mới hủy diệt mũ niệm, tôi giả thiết hiện tại đã đến lúc cụ nói ra lý do."

Thẳng đến khi Sirius nổi giận đùng đùng cũng ngồi xuống bên cạnh Harry, Snape mới mở miệng. Nhưng vào lúc ánh mắt anh nhìn đến hai vật phẩm hắc ám trêи bàn làm việc, sắc mặt của anh lập tức liền đen một nửa.

Hộp trang sức đại diện cho sự vinh quang của Slytherin, cùng mũ niệm tượng trưng cho trí tuệ của Ravenclaw. Cho dù bị Chúa Tể Hắc Ám chế tạo thành Trường Sinh Linh Giá, ánh sáng của chúng đã bị che đậy dưới pháp thuật hắc ám tà ác nhất, nhưng trong suy nghĩ của Snape thì chúng là đặc biệt quan trọng, xứng đáng được lưu giữ.

Nhưng mà hiện tại, trêи hộp trang sức Slytherin dính đầy chất lỏng đặc sệt màu trắng, phía trêи còn có một ít viên tròn nhỏ. Thậm chí trêи đỉnh của mũ niệm Ravenclaw còn dính một miếng nấm. Chỉ cần hơi đến gần chúng, cả hơi thở của hắc ma pháp còn chưa kịp cảm nhận được thì trước tiên đã ngửi được một mùi súp bơ nấm nồng đậm.

Sirius và Remus cũng không tốt bụng giúp đến mức giúp một trong bảy phần chỉ Voldemort dọn dẹp chỗ ở.

Snape cảm thấy chính mình vĩnh viễn cũng sẽ không có cách lý giải được biện pháp tự hỏi của đám Gryffindor, chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng vật truyền thừa này là chén dĩa để ăn cơm sao? Hay là bọn họ nghĩ có thể dùng súp bơ nấm để hù dọa cho linh hồn của Chúa Tể Hắc Ám sợ hãi bỏ đi?

" Rốt cuộc thì cái gì đã điều khiển bộ não đáng thương của các người, để cho các người có thể làm ra hành động ngu xuẩn là cho Trường Sinh Linh Giá ăn súp nấm hả?!" Snape nhìn hộp trang sức Slytherin loang lổ súp, trong tận đáy lòng muốn đem thanh gươm Gryffindor ném vào nước bí đỏ

"Là súp nấm hầm bơ" Harry theo phản xạ sửa đúng, sau đó vì Snape trừng mắt mà đem mình cuộn thành một đống.

"Khụ." Dumbledore giả vờ ho khan một tiếng, không biết có phải chỉ đơn giản là để thu hút sự chú ý hay là để che giấu ý cười.

" Vừa rồi đã xảy ra một chút ngoài ý muốn nhỏ, nhưng tôi nghĩ việc đó cũng sẽ không ảnh hưởng việc chúng ta tiêu diệt chúng nó." Ngài hiệu trưởng lấy dũng khí của Gryffindor hòa ái nói với giáo sư độc dược đang có vẻ muốn ăn thịt người kia.

Giáo sư độc dược tức giận hít một ngụm khí??

"Như vậy bây giờ chúng ta sẽ làm một thí nghiệm nhỏ trước." Dumbledore làm ra vẻ không thấy được Snape đang tức giận mà gật đầu với anh.

Snape không tình nguyện vẫy đũa phép, ma trượng, " Serpensortia"

Một con rắn nhỏ màu đen vui vẻ xuất hiện.

{ các người kêu ta tới làm gì? } Con rắn nhỏ tê tê nói.

"Phốc!" Harry đem toàn bộ hồng trà trong miệng phun hết vào Trường Sinh Linh Giá của Voldemort.

"Chuyện này không có khả năng!" Harry giống như nữ sinh mà hét lên.

Cậu vậy mà vẫn nghe hiểu con rắn này đang nói cái gì, sau khi cậu đã mất đi năng lực này nhiều năm như vậy! Rốt cuộc đây là chuyện như thế nào, không phải cậu đã không còn lúc nào cũng mang theo Chúa Tể Hắc Ám sao?! Không lẽ mảnh linh hồn của Voldemort vẫn mặt dày ở lại trong đầu cậu?! Nghĩ đến cái này Harry cũng không biết nên kinh ngạc hơn hay sợ hãi hơn.

{ Không có việc gì thì có thể đưa ta trở về không? Ta còn muốn chơi với Fawkes nha.} Con rắn nhỏ đợi một lát rồi không kiên nhẫn nói.

{ Faw... Fawkes? } liền tính chính đắm chìm ở chính mình phức tạp cảm xúc, Harry như cũ nhịn không được hỏi.

Sirius cùng Remus đồng thời mở to hai mắt nhìn.

{ Đúng vậy, đừng nhìn ta lớn lên đen đen, nhưng bạn của ta - Fawkes là một con chim xinh đẹp nha!} Con rắn nhỏ kiêu ngạo vung vẩy đầu.

Harry đã không biết nên biểu đạt tâm tình của mình như thế nào.

"Harry, nó nói gì với con vậy?!" Dumbledore buồn cười nhìn biểu tình sinh động của Harry.

"Nó nói Fawkes là bạn của nó... Hiệu trưởng! Con có thể hiểu được nó nói cái gì! Nó cũng hiểu được lời con nói! Trường Sinh Linh Giá!" Harry khẩn trương liền nói chuyện lộn xộn Potter kϊƈɦ động lớn tiếng nói.

"Tôi nghĩ việc này đã rõ ràng rồi, cậu lại một lần nữa có được loại ngôn ngữ phức tạp xà ngữ này, nhưng cậu cũng không cần phải vì thế mà hưng phấn đến hét to như vậy." Snape dùng giọng điệu trầm ổn như thường nói.

Điều này lại kỳ tích mà làm Harry khôi phục bình tĩnh.

"Albus..." Sirius cau mày nhìn về phía Dumbledore.

Lupin lại nhìn hai cái Trường Sinh Linh Giá như đang suy nghĩ điều gì.

" Tôi nghĩ bây giờ chúng ta có thể không cần vội lo lắng, có lẽ tình huống cũng không tệ như vậy." Dumbledore nhẹ nhàng nói.

Snape cau mày vẫy đũa phép, đem con rắn nhỏ đang tê tê đòi phượng hoàng ném về Rừng Cấm.

"Albus, tôi nghĩ Cụ còn một thí nghiệm khác phải không? Tại sao chúng không bắt đầu nó nhỉ?" Remus ôn hòa nói, đồng thời nhìn về hai cái Trường Sinh Linh Giá có vẻ cực kỳ bẩn kia.

"Nga, đương nhiên." Dumbledore hiền hoà nói.

Harry cũng nhìn về phía hai cái Trường Sinh Linh Giá thê thảm kia, cậu đột nhiên cảm thấy mình hiểu Cụ Dumbledore muốn làm gì.

" Nhưng mà như vậy rất nguy hiểm! Nếu như chúng ta không thể tiêu diệt nó!" Harry quả thật không thể phân rõ là cậu kinh nhiều hay sợ nhiều hơn.

Ý đồ của cụ Dumbledore cực kỳ dễ đoán. Mảnh linh hồn trong đầu Harry là do Voldemort vô ý phân liệt ra, vì vậy liên kết giữa nó và chủ hồn cũng không bị cắt đứt. Mà pháp thuật có thể cắt đứt liên kết giữa chủ hồn và mảnh hồn có phản chú.

Hiện tại bọn Harry có tổng cộng hai Trường Sinh Linh Giá, lực lượng của một mảnh hồn không đủ lớn, nhưng khi nếu ếm phản chú lên hai cái Trường Sinh Linh Giá, tuy lực lượng của chúng không đủ để tên chủ hồn Voldemort đang cực kỳ suy yếu được con chuột kia nuôi đang trốn ở xó xỉn nào đó sẽ phát hiện, nhưng đủ để cho mảnh hồn trong đầu Harry cảm nhận được sự tồn tại của thân nhân -- nếu nó thật sự còn bình yên ở tại nơi nó vẫn đang ở nhờ lâu nay.

Thí nghiệm này là biện pháp tốt nhất để xem cậu bé Hoàng Kim Gryffindor có còn kim chức Trường Sinh Linh Giá hay không, nhưng tính nguy hiểm của nó vẫn không nên khinh thường.

Cho dù bọn họ có Snape tinh thông pháp thuật hắc ám, Remus am hiểu phòng chống nghệ thuật hắc ám cùng Phù Thủy Trắng vì đại Dumbledore, hắc ma pháp bám trêи Trường Sinh Linh Giá sẽ không tạo thành thương tổn cho bất kì ai, nhưng bản thân mảnh hồn cũng không phải là thỏ trắng mặc người khác xâu xé a. Harry còn nhớ rất rõ trước đây mảnh hồn Riddle trong hộp trang sức kia đã có ý bóp chết mình cùng mê hoặc Ron như thế nào. Hơn nữa, cho dù là mảnh hồn trong mũ niệm yên lặng bị lửa quỷ thiêu chết kia khẳng định cũng sẽ không giống món kẹo pha lê lá phong của Tiệm Công Tước Mật chạm nhẹ liền vỡ.

Nếu bọn họ thật sự không thể giải quyết hai mảnh hồn này trong phòng hiệu trưởng, mà để chúng chạy ra ngoài. Ôi, Merlin a, Harry thật sự không dám tưởng tượng hai cái mảnh hồn nguy hiểm này sẽ làm gì với đám học sinh trắng nõn không hề ý thức được nguy hiểm.

"Yên tâm đi, Harry, chúng ta có nhiều người ở đây như vậy, chẳng lẽ còn sợ hai phần bảy Voldemort sao?" Sirius hoàn mỹ che giấu nỗi lo việc trêи trán con đỡ đầu của mình có khả năng sinh ra một tên Voldemort, giống ngày thường tùy tiện nói.

Nhưng Harry nhạy bén nhận thấy được đũa phép chú ấy giấu dưới áo chùng đang chĩa về hướng Trường Sinh Linh Giá.

Có lẽ Sirius nói rất đúng, bọn họ có nhiều người như vậy, ai chẳng phải làm người khác phải lo sợ, nếu thật sự không được thì khóa cửa đóng cửa sổ để hiệu trưởng Dumbledore quyết chiến với mảnh hồn của Voldemort! Sư tử nhỏ Harry hoàn toàn không có trách nhiệm nghĩ.