Hồi Tưởng Cứu Rỗi

Chương 46: Chương 45

Vài ngày sau,, Bộ Pháp Thuật đã đưa ra một quyết định khiến mọi người không hề vui vẻ, đám Giám Ngục làm người ta chán ghét đó lại một lần nữa giống những hồn ma mà bay tới bay lui quanh Hogwarts.

Vì thế, nội dung học tập của nhóm Harry từ ứng dụng thực tế của thần chú Impedimenta và Protego khẩn cấp mà đổi thành Expecto Patronum, vì để đảm bảo các bạn tốt của mình có thể nhanh chóng nắm giữ thần chú này, Harry không thể không xin giáo sư người sói Remus giúp đỡ.

Dù sao thì một học sinh năm ba cũng không thể nào nuôi được một con Boggart, cho dù là Kẻ Được Chọn cũng không được, càng không cần nói đến việc bắt cóc một Giám Ngục để làm công cụ dạy học cho cả nhóm.

Lần đầu tiên khi giáo sư Lupin mang theo Boggart của mình đến chỗ tụ họp bí mật của bọn họ, Draco cực kỳ bất mãn.

Quý tộc nhỏ được nuông chiều từ bé luôn không có ấn tượng tốt với vị giáo sư nghèo túng xuất thân từ Gryffindor, cho dù cậu ta không thể không thừa nhận những gì mà người đàn ông luôn không có tinh thần này trải qua, thì người đàn ông này là giáo sư duy nhất đạt tiêu chuẩn, nhưng Draco đối với việc Harry tiết lộ bí mật của họ cho một người mà cậu ta không thích vẫn cực kỳ không vui.

Đương nhiên, sự bất mãn này sau khi buổi học chính thức bắt đầu đã bị Draco hoàn toàn bỏ qua.

Đây là một giáo sư thật sự hiểu được công việc của mình, trình độ giảng giải tri thức về pháp thuật vượt xa kiến thức năm ba thông thường đã làm Draco nhận rõ điểm này.

Slytherin tôn trọng lực lượng cuối cùng vẫn buông bỏ những thành kiến không có ý nghĩa đó, thật lòng tính toán học hỏi kiến thức từ vị giáo sư xuất thân Gryffindor này.

Bời vì, từ trước đến giờ gia tộc Malfoy đều xem trọng việc bồi dưỡng người thừa kế của bọn họ, nhưng việc giáo dục pháp thuật tại nhà lại thiên về phương diện của pháp thuật hắc ám, mà không giảng dạy nhiều về việc phòng ngự.

Mà kiến thức trong buổi phụ đạo của giáo sư Lupin lại bổ sung phần bị thiếu này.

“Thầy nghĩ các em đã học được các đặc điểm và phương pháp đối phó với Boggart.” Giáo sư Lupin mở đầu buổi học như thế này.

“Nhưng hiện tại thứ chúng ta cần học là cách lừa Boggart, làm cho nó biến thành hình dạng mà các trò muốn.

Với tình hình hiện tại thì Riddikulus cũng không quá thích hợp, dù sao thì để nó biến thành hình dáng của Giám Ngục cũng không phải một lựa chọn buồn cười.” Lupin nói tiếp.

“Nhưng trong sách mà em đọc được cũng không thấy có thần chú khác để đối phó với Boggart.” Hermione nói.

“Đúng vậy, theo thầy biết, thần chú mà mọi người dùng để đối phó với Boggart thì cũng chỉ có thần chú mà chúng ta được học để đuổi Boggart đi mà thôi.” Lupin khen ngợi nói, “Bất quá thầy muốn dạy cho các trò một tiểu xảo nhỏ khác, nó có thể làm các em lừa gạt Boggart tốt hơn, để nó cho rằng thứ mà các trò sợ hãi là Giám Ngục.”

Mọi người, bao gồm cả Harry và Draco, đều có sự mong chờ khác nhau đối với việc này.

“Như vậy điều đầu tiên cần phải làm là sắp xếp lại suy nghĩ và cảm xúc của các xúc của các trò, cố gắng làm trống đầu óc.

Lupin nói.

Harry ngạc nhiên nhướng mày, cái này cậu rất quen thuộc nha.

“Là dùng Bế Quan Bí Thuật sao?” Harry nhân lúc những người khác đang cố gắng làm rỗng đầu óc của mình, nhỏ giọng hỏi Remus.

“Không hẳn, cái này cũng không thể giúp các trò chống lại Giám Ngục hoặc Imperio.

Nhưng cái này lại tốt cho việc sau này các trò học Bế Quan Bí Thuật, nếu trong các em có ai có ý định này.” Remus cũng nhỏ giọng trả lời.

Nếu có thể, đời này của cậu cũng sẽ không có ý muốn học! Harry phồng mặt nghĩ.

Remus ôn hoà cười.

Giáo sư Lupin nói một chút cũng không sai, cái này đúng là một tiểu xảo nhỏ, so với gian khổ khi Harry học Bế Quan Bí Thuật, thì việc lừa một con Boggart đúng là đơn giản như ăn bánh bí đỏ.

Không bao lâu, mọi người đều nắm được tiểu xảo này.

Đương nhiên, quá trình học tập cũng không phải hoàn toàn thuận buồm xuôi gió, ví dụ như Ron đã làm Boggart biến thành phần trên là Giám Ngục nhưng phần dưới lại chân của quái vật nhện.

Lúc đó Hermione đã hét to đến mức suýt chút nữa là phá huỷ Phòng Yêu Cầu đã có lịch sử lâu đời của Hogwarts, Lupin cực kỳ nhanh chóng đi đến biến con quái vật đó thành mặt trăng rồi nhét vào trong rương, mà ba cậu bé không thể không tìm mọi cách mà an ủi cô nàng phù thuỷ nhỏ bị sợ hãi.

Cái này cũng không phải là dễ dàng, đặc biệt là khi bọn họ cũng bị cảnh tượng đó dọa sợ.

Về việc học thần chú Expecto Patronum thì dưới sự giúp đỡ của Lupin thì mọi việc cũng đã ổn định, vào một ngày tuần cuối của học kỳ, khi Harry cùng bọn họ đi đến làng Hogsmeade, khi Ron đi ngang qua một Giám Ngục còn nóng lòng muốn rút đũa phép thử gọi thần bảo hộ có dáng chó săn vẫn chưa hoàn toàn thành hình của cậu ta, kết quả bị quý tộc bạch kim nhỏ nhanh tay lẹ mắt túm lại.

Hình dạng thần bảo hộ của Draco vậy mà lại là một con chó chăn cừu Scotland ưu nhã, cái này có chút ngoài ý muốn so với suy nghĩ lúc đầu của Harry, lúc đầu cậu còn tưởng thần bảo hộ của Draco sẽ là một con Bạch kỳ mã hay một con chồn tuyết hoặc một loài vật cao nhã tinh tế hơn.

So với lần trước, cảnh tượng mọi người đến làng Hogsmeade có chút vội vàng.

Ngày mai là kỳ nghỉ, lễ Giáng Sinh sắp đến rồi, tất cả mọi người đều muốn nhân cơ hội này chọn mua quà giáng sinh cho bạn bè và người thân.

Xét thấy bốn người họ chắc chắn sẽ tặng quà cho nhau, mà việc mua quà trước mặt đối phương chắc chắn không phải là lựa chọn tốt, vì thế đám Harry quyết định tách nhau ra, sau đó sẽ tập hợp tại quán Ba Cây Chổi.

Thật ra Harry đã chuẩn bị xong quà cho Ron, Hermione và Draco từ sớm rồi, cậu chuẩn bị cho mỗi người một chiếc vòng tay tinh xảo phù hợp với phong cách của mỗi người, bên trên còn có pháp thuật bảo hộ do Harry phát minh.

Harry thêm vào một ít thần phú nhỏ, đảm bảo thần chú bảo vệ có thể được kích hoạt vào thời điểm cần thiết.

Harry mất một tháng trong Hầm mới có thể làm xong mấy chiếc vòng tay này, ở phương diện này Snape cũng đã cung cấp không ít kiến thức cho cậu.

Chuyến đi Hogsmeade hôm nay, chủ yếu để Harry đặt mua những món cậu đã xem qua làm quà giáng sinh cho Sirius, Remus và Dumbledore.

Harry quyết định tặng cho Sirius một cái gương hai mặt, cậu còn cẩn thận ếm lên đó đủ loại thần chú để chắc chắn nó sẽ không bị vỡ.

Còn quà cho Dumbledore thì cậu đã cố gắng kìm nén xúc động mà tặng cho Cụ một đôi tất lông dê, mà tặng cho ngài Hiệu trưởng dạo gần đây không mấy thoải mái đủ các loại kẹo, sau đó còn bỏ chúng vào một cái rương không gian dùng để đựng sách, làm như vậy thì Phu nhân Pomfrey sẽ không chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra.

Harry rất muốn tặng cho Remus một bộ áo chùng cùng kiểu, nhưng lại sợ người sói nhạy cảm sẽ suy nghĩ nhiều, vì thế cuối cùng Harry quyết định đặt một quyển sách về phương diện phòng chống pháp thuật hắc ám, cậu chắc chắn Remus sẽ thích, có một lần ngài người sói dành cả buổi để xem phần giới thiệu của cuốn sách này mà.

Nhưng phần quà làm Harry thật sự đau đầu chính là để tặng cho giáo sư Snape, quà cho người yêu của cậu.

Harry cực kì hiểu rõ sở thích của Severus, chỉ đơn giản là độc dược, pháp thuật hắc ám và Harry Potter.

Nhưng đối với hai cái phía trước, cho dù là nguyên liệu độc dược hay các loại sách, thư phòng và phòng độc dược của Severus cũng đã có rất nhiều, Harry muốn tìm một loại quý hiếm mà đối phương không có cũng rất khó.

Không lẽ vào ngày giáng sinh cậu thật sự phải cột nơ bản thân tặng cho Severus.

Kẻ Được Chọn mặt ủ mày ê vừa đi vừa nghĩ, suýt nữ đụng vào người đang đi đến

“A, xin lỗi…” Harry nói, sau đó vì nhìn thấy người trước mặt mà ngẩn người.

Là Cho Chang

“Không sao, Harry.

Ừm...Mình muốn nói, mình có thể gọi cậu là Harry không? Mình là Cho Chang, tầm thủ của Ravenclaw” Cô nàng tóc đen có chút vụng về nói.

Harry nhìn người đã từng là mối tình đầu của mình, hiện tại gương mặt Cho còn vẻ non nớt, khoogn khác mấy lúc tình cảm của họ kết thúc.

“Đương nhiên, rất vui khi được biết cậu.” Harry nói.

Ở đời này bọn họ hoàn toàn không có khả năng.

Nhưng Harry nghĩ cho dù như thế nào đi nữa cũng sẽ không để Cedric bỏ mạng trước mộ của Riddle, hy vọng tất cả mọi người đều có kết quả tốt đẹp.

“Mình nghĩ mình phải đi rồi, các bạn của mình vẫn đang chờ.”

Harry bình tĩnh mà tạm biệt Cho Chang nhìn có vẻ tiếc nuối, lại nhìn thấy ba người bạn tốt đang đứng cách đó không xa, trên mặt Draco còn mang theo nụ cười xấu xa, Ron nhìn có vẻ hoang mang, mà Hermione lại là vẻ mặt không đồng tình.

“Làm sao vậy?” Harry đi đến, đề phòng hỏi.

“Nếu để cha đỡ đầu biết, Harry…” Cái vẻ mặt tươi cười gian xảo trên mặt Draco đã phá huỷ hoàn toàn khí chất quý tộc của cậu ta.

“Biết cái gì?” Harry cau mày hỏi.

“Được rồi, Harry, cô gái kia thích cậu, cậu không có khả năng không nhận ra.” Hermione không kiên nhẫn nói.

“Cái..Cái gì? Cho thích mình? Nhưng đây là lần đầu tiên bọn mình gặp mặt a!” Harry kinh ngạc nói.

Tuy rằng hiện tại Cho vẫn chưa trở thành người yêu của Cedric, nhưng cô ấy cũng không có khả năng thích cậu a.

Dù sao đi nữa, hiện tại hai người bọn họ còn chưa gặp nhau trên sân đấu quidditch mà! Sư tử Kẻ Được Chọn rối rắm.

“A! Tại sao tôi lại không biết cậu chỉ cần một khoảng thời gian ngắn đã có thể gọi tên thánh của một cô gái chưa từng gặp mặt vậy? Cậu giỏi giao tiếp từ khi nào vậy? Tôi cho rằng cách đây không lâu cậu còn vì không am hiểu việc này mà có hành vi ngu xuẩn là bắt cóc một Slytherin mà.” Quý tộc bạch kim nhỏ châm chọc nói, Harry quẫn bách nghĩ Draco ở phương diện này đúng là chân truyền từ cha đỡ đầu của cậu ta.

“Được rồi, mình nghĩ trước tiên chúng ta nên đến quán Ba Cây Chổi ngồi xuống, hiện tại trời đang rất lạnh” Nhắc đến lần bắt cóc hoang đường đó làm Hermione xấu hổ mà nhanh chóng dời đề tài.

Mà Ron và Harry không biết chuyện gì cũng cực kỳ đồng ý với ý kiến này..