Editor: Mai Tuyết Vân
"Anh Tử Trác, em còn sợ.""
Vân Gia Duyệt nắm chặt góc áo của Ngụy Tử Trác, hốc mắt đỏ lên đáng thương nhìn hắn.
Cũng là nữ sinh nhưng là Phồn Tinh nắm chặt góc áo Thích Hà, lau khóe miệng.
Đều là con trai, lúc này Ngụy Tử Trác có thể nhẹ nhàng ôm lấy Vân Gia Duyệt, vỗ nhẹ sau lưng khiến cô cảm thấy an toàn.
Còn Thích Hà chỉ có thể "Mẹ nó, muốn đánh chết con ngốc Vân Phồn Tinh này"" và "Chết tiệt! Ông đây vốn đánh không lại cô ấy."" Hai cảm xúc này vô cùng mâu thuẫn nhau.
Cho nên mới nói làm người không nên so sánh, khi so sánh rất dễ đau lòng.
"Anh đi cùng em được không?" Vân Gia Duyệt năn nỉ: "Sau khi đến đó nếu ba mẹ thích em gái hơn, anh Tử Trác liền mang em về, em không quan tâm đến họ nữa.""
Ngụy Tử Trác suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý.
"Được rồi.""
Hắn thật sự thích Vân Gia Duyệt, từ trước đến nay cô giống như công chúa nhỏ kiêu ngạo, rất hiếm khi để lộ ra vẻ sợ hãi bất an.
Ít khi yếu thế một lần, hắn đồng ý với cô.
*
Mấy ngày sau, vợ chồng Vân Tiếu Hòe mang theo Vân Gia Duyệt và Ngụy Tử Trác đặt chân đến huyện nhỏ.
Việc riêng tư trong nhà này vốn không nên để người ngoài biết.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì đứa trẻ Tử Trác này thật sự thích Gia Duyệt, mới có thể gắn bó như thế. Hơn thế gia cảnh nhà họ Ngụy không tệ, tương lai của Ngụy Tử Trác như gấm, bây giờ tình cảm giữa hai người còn phát triển, nếu làm đám cưới còn hạnh phúc hơn là hôn nhân dùng để liên doanh.
Vân Tiếu Hòe vừa muốn đắc thắng trên thương trường vừa hy vọng con gái lớn mình nuông chiều từ bé có thể được hạnh phúc.
Từ khi trở nên giàu có, ông chưa từng trở về huyện nhỏ, tiết thanh minh cũng không về tảo mộ.
Bây giờ quay về, sau khi hưởng thụ phồn hoa thành thị, đột nhiên lại đến nơi quê mùa này có chút chưa quen.
Theo lịch hẹn bà ngoại đã đưa Phồn Tinh chờ ngoài khách sạn đã lâu.
"Tinh Tinh, đợi lát nữa nhìn thấy ba mẹ con phải chào đấy có nhớ không?" Liên quan đến chuyện học tập của cháu gái, bà ngoại tận tình dặn dò.
Phồn Tinh ngồi trên cầu thang ngoài khách sạn, nghiêm túc gật đầu.
Bà ngoại nói rất nhiều.
Nếu không gật đầu, bà sẽ còn nói nữa.
Cho nên Phồn Tinh đã tạo thành thói quen, bất luận là bà lão nói gì đều gật đầu.
Trong thời khắc này, thậm chí Sưu Thần Hào còn vì Chiến Thần đại nhân mà hâm mộ ghen tỵ
Dựa vào cái gì chứ?
Vì sao ngoan ngoãn với người khác như vậy, còn đối với Chiến Thần đại nhân lại hung dữ như thế?
[Tiểu thư Phồn Tinh xinh đẹp đáng yêu tốt bụng.]
Nó rất khổ sở, mỗi lần mở miệng nói chuyện đều phải khen Ngân Phồn Tinh trước. Nhưng vì muốn cuộc sống sau này của Chiến Thần đại nhân tốt hơn, tạm thời làm một chú cún nịnh nọt vậy.
[Xin hỏi sau này cô có thể đối xử với Chiến Thần đại nhân giống như thái độ đối xử với bà lão này không?]
Phồn Tinh yên lặng không nói: "..."
Sưu Thần Hào đã hiểu.
Mỗi lần nói chuyện với Phồn Tinh, đều phải khen đám kẹp tóc bảy mày trên đầu cô. Sao lại thích thứ kẹp nhựa rác rưởi như vậy chứ?
Mắt có vấn đề sao?
[Tiểu thư Phồn Tinh, kẹp nhỏ trên đầu cô phát sáng rực rỡ như cầu vồng. Mỗi lần nhìn thấy cô, đều không kiềm được phải khen một câu.] Thật xin lỗi, bây giờ mắt của nó chỉ có thể ném cho chó thôi.
[Cho nên xin hỏi, về sau thái độ của cô có thể...]
Phồn Tinh trả lời dứt khoát: "Đương nhiên là không thể, Nhị Cầu à."
Sưu Thần Hào: [...] Nếu nó liều mạng giết chết ký chủ, có phải là có lỗi với Chiến thần đại nhân không?
Rõ ràng là đáng yêu như vậy, nhưng mà mẹ nó rất khó nói chuyện. Hơn nữa hoàn toàn không có ý định tiếp thu.
Kẻ này thật sự bị thiểu năng ư?
[Vì sao?] Sưu Thần Hào run rẩy, rất vất vả mới nén được cảm giác muốn đánh người.
Phồn Tinh suy nghĩ một lát chậm rãi nói: "Bà ngoại xem tôi như bông hoa nhỏ mà nâng niu, tôi nghe lời bà. Tôi che chở Thích Hà như hoa nhỏ, hắn phải nghe lời tôi."
Ai làm bông hoa nhỏ, ai nên nghe lời.
Qủa thật phân tích của Phồn Tinh rất thấu đáo!
Sưu Thần Hào: [...] Ha ha, đúng là một đứa trẻ lanh lợi. Bình thường sao cô không thông minh được như thế chứ?