Chân Minh Châu nói thêm: “Ba đi đến địa phương nào thì gửi về cho con một tấm bưu thiếp.Nếu có đặc sản gì cũng gửi về một ít cho con nhé.”Ba Chân đắc ý cười nói: “Đương nhiên.Con gái à nếu có thời gian con cũng nên ra ngoài du lịch, ngắm nhìn thế giới muôn màu muôn vẻ.”Ban đầu, ba Chân suy nghĩ không biết có nên để con gái trang trí lại homestay không, mà thay vào đó là muốn hai cha con cùng dẫn Đại Bạch và Đại Hoàng đi du lịch.Tuy nhiên, lúc đó Chân Minh Châu đã cự tuyệt.Lúc này khi ba Chân nhắc lại chuyện này, Chân Minh Châu cũng không đồng ý: “Con có thể ngắm nhìn thế giới bên ngoài trên máy tính, nhưng việc trông coi homestay thì người khác không thể thay thế được nha.”Ba Chân: “???” Ông cảm thấy cạn lời.Sau đó Chân Minh Châu liền xua tay nói: “Ba nhanh đi tham quan đi ạ, con cúp máy đây.” Cô nhanh chóng tắt cuộc gọi video vì sợ ba Chân dọa đánh gãy chân mình.Du lịch sao? Điều này là không có khả năng, Chân Minh Châu thà ở nhà trông coi homestay còn hơn.Chân Minh Châu học đại học ở một thành phố lớn nổi tiếng ở Trung Quốc, nên có rất nhiều người từ khắp nơi đến đây du lịch.Thời đi học cô làm nhiều công việc bán thời gian và một trong số đó là trợ lý hướng dẫn viên du lịch nên đã gặp qua nhiều du khách khác nhau.Quan trọng là thời điểm cô làm trợ lý hướng dẫn viên du lịch là vào những ngày nghỉ, kỳ ngủ dài như lễ tết.Đồng nghĩa là có rất nhiều người, đặc biệt là có không ít những kẻ trộm hay móc túi.Vì thế Chân Mình Châu không nghĩ đến việc ra ngoài du lịch.Hiện tại cô yêu thích chăn êm nệm ấm hơn.Sau khi cúp điện thoại, Chân Minh Châu hít sâu một hơi rồi tiếp tục khử trùng phòng ốc.Tiếp đến cô lại nghĩ không biết có nên tiêm ngừa vắc-xin phòng bệnh không? Dù sao cũng là người xuyên đến từ cổ đại nên có thể mang một số mầm bệnh nào đó.Chân Minh Châu suy đi nghĩ lại, thấy không có khách đến trời liền lấy chìa khoá xe đi ra ngoài..