Chân Minh Châu lúng túng nói chuyện: "Thật là trùng hợp, quê của giáo sư Vu cũng ở Lệ Thành sao?”Giáo sư Vu cũng không trả lời mà lại nói: “Đừng căng thẳng, tôi cũng không ăn thịt người.”Giáo sư Vu cũng thật đáng sợ.Người này có hai điểm khiến Chân Mình Châu sợ hãi.Đầu tiên giáo sư Vu chuyên về “Y học lâm sàng”, trọng tâm chính là y học lâm sàng có liên quan đến bác sĩ.Thứ hai người này nổi tiếng là giáo sư ác ma.Thế nhưng Chân Minh Châu vẫn quyết tâm ngồi ăn cùng bàn với vị giáo sư này.Món ăn ngon ngay trước mắt thì ai có thể chịu đựng được.Cô thầm nghĩ vì ăn ngon mà cô phải trả giá quá đắt nha.“Thịt bò, tôm, chân vịt, măng, mì đậu tằm, nấm kim châm...” Chân Minh Châu liệt kê những món cô muốn ăn đồng thời cũng nhiệt tình tán thưởng các món ăn ở đây: “Em đã đi ăn nhiều quán lẩu rồi, phần lớn các nhà hàng khác đều xử lý chân vịt không được tốt lắm.Nhưng chân vịt ở Lệ Thành có vị rất độc đáo.Thầy thấy có đúng không?”Giáo sư Vu mỉm cười, gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.” Anh vừa kéo tay áo vừa nhìn thực đơn lại gọi thêm một số món khác: “Thịt giòn, não hoa...”Mặc dù đang ăn lẩu nhưng người này vẫn rất tỉ mỉ, vừa cuối đầu lau tay lại vừa chủ động bắt chuyện với Chân Minh Châu: “Năm nay em tốt nghiệp đúng không?”Chân Minh Châu trợn tròn mắt nói: “Việc này mà thầy cũng biết sao?”Giáo sư Vu mỉm cười nhìn cô rồi hỏi lại: “Em nghi ngờ trí nhớ của tôi sao?”“Không dám, không dám, em cũng đã thử qua rồi ạ” Những việc nhỏ nhặt mà người này cũng có thể nhớ kỹ, thật là mệt mỏi đầu óc.Cô lại nghĩ dung lượng não của người này thật lớn có thể lưu trữ nhiều thông tin đến vậy.Chân Minh Châu cảm khái nói: “Em vừa tốt nghiệp năm nay.”“Vậy bây giờ em về quê làm việc?” Giáo sư Vu lại hỏi.Chân Minh Châu gật đầu: “Vâng ạ.Gia đình em mở một homestay ở Ly Sơn hiện giờ do em quản lý.Nếu thầy có dịp đến Ly Sơn tham quan thì hãy chiếu cố đến việc kinh doanh của học trò mình nhé.”Giáo sư Vu cười cười nói: “Em cũng đâu phải sinh viên của tôi.”Chân Minh Châu: "..."“Tôi chỉ nói đùa thôi.” Giáo sư Vu lại nói..