Ba cô thường không vứt quần áo cũ mà có thói quen tích trữ.Trước kia cô cảm thấy việc làm này của ba Chân là không cần thiết, nhưng bây giờ lại thấy đúng là gừng càng già càng cay, vậy mà thật sự cần dùng đến.Chân Minh Châu đặt cậu nhóc lên giường rồi nói: “Đêm nay nhóc ngủ ở đây, mai chị sẽ đến gọi nhóc.”Tiểu Thạch Đầu được mặc quần áo mềm mại còn có chăn bông ấm áp.Dù đột nhiên đầu không còn tóc nhưng cậu vẫn cảm thấy mình đã đi đến tiên cảnh.Đối với cậu nhà của Chân Minh Châu chính là thế giới thần tiên.Lúc Chân Minh Châu đi đến cửa thì giọng nói mềm mại của Tiểu Thạch Đầu vang lên: “Chị thật sự là người tốt.”Chân Minh Châu nhoẻn miệng cười nói: “Chị cho em trú lại thì là người tốt sao?”Tiểu Thạch Đầu liền dùng sức gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy.Không có người xấu nào lại san sẻ thức ăn cho con nhà người khác, hơn nữa chị còn giúp em tắm rửa.”Lời này khiến lòng Chân Minh Châu cảm thấy chua xót, mấp máy môi nói: “Ngủ đi, ngủ ngon.”Cậu nhóc không hiểu lời cô nói nhưng vẫn học theo rất nghiêm túc: “Ngủ ngon.”Chân Minh Châu ra ngoài mở cửa sổ liền cảm nhận được sự mát mẻ.Mặc dù trời mưa gió nhưng cô không cảm thấy lạnh lắm, chỉ thấy bản thân càng thêm thanh tĩnh.Hơn nữa ngay sau đó cô đã lập tức ra quyết định, nếu Tiểu Thạch Đầu không có nơi để đi thì cô sẽ lưu cậu ở lại đây một thời gian.Một là cô có thể đưa cậu đến đồn cảnh sát, cậu còn nhỏ lại gầy gò trông như trẻ con bị đi lạc trong núi.Như vậy cô có thể thuận lợi lấy được thân phận cho cậu.Dù cậu nói một số câu kỳ lạ thì cô cũng không quá lo lắng.Vì cậu quá nhỏ nên nói chuyện chưa chắc mọi người đã tin.Hơn nữa nếu cậu thật sự nói những chuyện kỳ quái không biết chừng sẽ bị xem như người có vấn đề về thần kinh nên bị người nhà vứt bỏ.Tuy Chân Minh Châu không muốn cậu mang tiếng là người bệnh tâm thần nhưng vẫn hy vọng cậu có thể lưu lại đây.Bởi vì tình huống của cậu nhóc này không giống với Lý Quế Hoa.Mặt khác chính là tìm bộ phận liên quan để thú nhận về việc “xuyên qua.”.