Lúc này Vu Thanh Hàn đã lấy kim tiêm ra, Tiểu Thạch Đầu ngây thơ nhìn chú mặc áo trắng trước mặt, bé còn chưa biết “lòng người hiểm ác”.Vu Thanh Hàn cúi cầu nhìn cậu nhóc, xoa xoa đầu trọc nhỏ nói: “Nếu đau có thể khóc.”Tiểu Thạch Đầu không hiểu, cậu không dễ khóc vì những đứa nhỏ thích khóc sẽ không được người khác yêu thích.Lúc cậu còn ở nhà chưa bao giờ khóc.Cậu lắc đầu nói: “Sẽ không khóc đâu ạ.”Vu Thanh Hàn nhẹ giọng “Ồ” một tiếng, nhìn cậu nhóc nói: “Chú không tin.”Khi vừa ghim kim tiêm xuống thì một tiếng khóc như tiếng giết lợn vang lên: “Oa oa oa.”Chân Minh Châu lập tức che kín đôi mắt, vẫn còn cảm thấy bất an liền bịt cả hai tai lại.Quả nhiên bác sĩ là đáng sợ nhất, thật sự rất đáng sợ.Chân Minh Châu phảng phất nhớ đến lúc còn nhỏ, đứng ngồi không yên liền nhanh chân chạy trốn ra bên ngoài.“Oa oa oa!!!” Tiếng khóc của Tiểu Thạch Đầu vang vọng.Chân Minh Châu chôn chân ở trong sân không dám đi vào, cô sợ bác sĩ quả nhiên là không sai mà.Thật sự quá hung dữ.Cuối cùng Tiểu Thạch Đầu cũng ngừng khóc.Đến khi không còn nghe thấy tiếng khóc Chân Minh Châu mới bỏ hai tay bịt lỗ tai ra, cẩn thận thăm dò liền bắt gặp ánh mắt của Vu Thanh Hàn.Ôi mẹ ơi, Chân Minh Châu liền lập tức nhắm mắt lại.Vu Thanh Hàn nhẹ giọng bật cười, Chân Minh Châu đứng ngoài cửa không nghe thấy, nhưng Triệu Xuân Mai lại lên tiếng khiển trách: “Cậu vậy mà còn cười được? Thật không biết cảm thông với người khác.”Bà ôm Tiểu Thạch Đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ người cậu, nói: “Đừng khóc, không cần sợ, kiểm tra sức khỏe và tiêm vắc-xin phòng bệnh con mới không dễ dàng mắc bệnh, dì sẽ không hại con.”Tiểu Thạch Đầu nghẹn ngào, đầu chôn trong bả vai của Triệu Xuân Mai, nói: “Con không khóc.”Vu Thanh Hàn: “Tôi không ở đây cậu nhóc liền nín khóc.Tôi đi nghĩ ngơi trước, khi nào lão Thẩm đến?”“Khoảng năm giờ sau.”Vu Thanh Hàn gật đầu: “Vậy tôi sẽ nghỉ ngơi khoảng năm giờ, năm giờ sau họp mặt.”Anh đóng chiếc hộp y tế rồi đi ra cửa.Anh gọi: “Chân Minh Châu.”Chân Minh Châu ngẩng đầu: “…… Sao vậy?”Đại ma vương, anh muốn gì?Vu Thanh Hàn: “Tôi muốn đến homestay nghỉ ngơi.”Chân Minh Châu: “Hả? Vậy chúng ta đi thôi.”Trước khi đi cô nói: “Chờ tôi một chút.” Sau đó chạy nhanh vào phòng, cô xoa cánh tay của Tiểu Thạch Đầu: “Không đau, thổi thổi một chút liền không đau nữa.”Tiểu Thạch Đầu rơm rớm nước mắt, rưng rưng gật đầu, vẻ mặt đau khổ nhìn Chân Minh Châu, nói: “Chị phải cẩn thận nha.” Chú ấy thật sự là người xấu.Chân Minh Châu nghiêm túc đáp: “…… Chị biết rồi.”Triệu Xuân Mai nhìn hai người đều xem Vu Thanh Hàn như đại ma vương nhịn không được bật cười: “Giáo sư Vu là người tốt, chỉ là ít nói.”Chân Minh Châu: “…… Cháu đã biết.” Người này luôn có những trò đùa không hề hài hước.Lúc cô đến đây không có lái xe nhưng cô cũng không ngại mượn xe trong thôn đi về.Lên xe Vu Thanh Hàn liền hỏi: “Cậu nhóc là do cô nhặt được.”Chân Minh Châu: “Đúng vậy.”Cô giẫm chân ga, quay sang liếc nhìn Vu Thanh Hàn rồi nghiêm nghị nói: “Giáo sư thắt dây an toàn vào.”Rất nhanh xe đã lên núi, Vu Thanh Hàn cảm thán: “Không nghĩ hôm qua vừa nhắc đến hôm nay lại có cơ hội đến đây.”Chân Minh Châu: “Không nghĩ đến giáo sư là bạn của dì Triệu.” Dù có ngốc cô cũng phải phản ứng lại.Sau đó cô cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.Phản ứng của dì Triệu và giáo sư Vu đối với sự xuất hiện của Tiểu Thạch Đầu quá bình thường.Nói như thế nào nhỉ? Bọn họ đều không thấy có gì ngoài ý muốn khi có người xuyên qua.Chuyện này là như thế nào vậy?Cùng lúc này Vu Thanh Hàn đột nhiên mở miệng: “Cô biết cậu bé là người cổ đại?”Chân Minh Châu hốt hoảng đạp thắng xe!!!.