Hồn Ma Của Gió Lạnh Thuộc Về Tôi!

Chương 4 Giải Mã Điểm Lạ

Chương 4: Giải Mã Điểm Lạ

- Ông không sao chứ? – Đình Vũ lo lắng nhìn quản gia Kim.

Câu hỏi của cậu khiến ông thoát ra mớ ký ức vừa rồi. Ông lấy lại bình tĩnh, mĩm cười trả lời cậu:

- Tôi không sao! Cảm ơn cậu đã lo lắng!

Cậu lắc đầu ngán ngẫm rời mắt khỏi ông già chuyển sang Đình Nhi đang ngắm nghiền đôi mắt kia.

Không gian trong phòng trở nên im lặng chỉ còn những tiếng gió thổi. Những tiếng lá xào xạc ngoài kia, trong này với ba con người, mỗi con người họ đang trong một mớ hổn độn suy tư riêng.

Quản gia Kim lên tiếng phá tan không gian nặng trĩu.

- Cô ấy phải chăng gặp lại cơn ác mộng về năm xưa do đến quá bất ngờ mà cô ấy trở nên như vậy? - Ông thẩn thờ nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Ông nhói lòng đau đớn nhìn cô chủ.

- Không đâu! Ác mộng này không như những cơn mơ trước đây! – Cậu mơ hồ nhớ lại những gì sáng nay chứng kiến và nghe thấy. Cậu nói thêm: - Chị tôi đã gặp hồn mà! Có lẽ rất đáng sợ!

- Vậy lý do là gì cô ấy thành ra như vậy? – Ông vuốt râu mép ra câu nghi vấn.

- Chính tôi cũng chưa nghĩ ra!

Quản gia Kim im lặng, không ai ở trong này biết đến những gì đã và đang hiện diện. Ông quay sang nhìn Đình Nhi, điều gì khiến cô như vậy? Đó là điều chưa từng xuất hiện với cô. Ông lặng nhớ đến quảng thời gian sau khi không còn gia đình cô và cậu chủ chưa từng có lấy một nụ cười , luôn nằm trong một vỏ bọc vô định. Y như Hạ Đình Trương vậy. Rất biết làm chủ bản thân trong mọi tình huống. Chợt, trong đầu ông lóe lên một sự ngờ vực, ông quay sang Đình Vũ:

- Có khi nào là họ?

- Sao cơ? – Đình Vũ mất tự nhiên nhìn ông với vẻ bực dọc không đầu đuôi của quản gia Kim.

- Cậu có biết những bài đăng về câu chuyện gia tộc pháp thuật đang được thế giới chú ý trong mấy chục năm nay không? – Ông nhấn mạnh từng chữ để gợi nhắc cho cậu về một vấn đề gì đó.

- Chậc là gia tộc Hàn Thiết, một gia tộc của thế giới pháp thuật của những thời cổ đại xưa tồn tại đến bây giờ. Tôi cũng chỉ nghe qua tin tức, trưởng tộc đó bị ám hại, nhưng hồn anh ta...- Cậu khựng dừng lại lời kể về những gì mình biết và căng mắt nhìn thẳng vào quản gia Kim – Chả nhẻ, ông nghi ngờ anh ta...?

- Tôi nghĩ như những gì cậu đoán! Anh ta bị ám hại và trở thành hồn ma, hồn ma tìm đến cô ấy, chỉ có thể là anh ta!

- Không bao giờ có chuyện như vậy! Anh ta không có lý nào lại tìm đến chị tôi! – Đình Vũ thở dài, cậu cũng không ít lo rằng trong giấc mơ của Đình Nhi, anh ta đã tìm đến cô. Cậu nói tiếp: - Chúng ta chưa đủ căn cứ để buộc tội cho anh ta. Anh ta là người tối thượng đầy quền lực, quyết đoán sẽ không làm những chuyệ không có lý như vậy?

- Nếu có lý thì sao? Đó là một điều rất tồi tệ và lành ít dữ nhiều! Tôi có căn cứ cho lập trường của tôi! – Ánh mắt ông nhìn xa xăm.

- Có sao?

- Cậu còn nhớ những gì sáng này bác sỹ Trần kể khi ra khỏi phòng chứ?

-Bác sỹ Trần...- cậu lờ mờ nhớ lại lời vừa sáng nay của bác sỹ Trần

“-Cơn ác mộng lần này không như lần trước. Lần này mà nói thì cơn ác mộng này rất có chấn động lớn đến với cô ấy! Cô chủ có vẻ sợ hải, mất phương hướng dẫn đến tâm lý hổn loạn! Nhưng có một điều tôi thấy lạ...

-Lạ? Như thế nào? – Cậu và quản gia cùng đồng thanh trong sự ngạc nhiên.

-Là vừa lúc tôi vào cô ấy rất hổn loạn, tôi chưa kịp tiêm thuốc an thần hay làm gì. Thì ngay lúc đó một cơn gió lạnh chạy vụt qua, trong nháy mắt cô ấy đã nhanh chống bình tĩnh trở lại và yên vị trong giấc ngủ. Điều này rất lạ đúng không? - Bác sĩ Trần đẩy gọng kính. Thoáng toát mồ hôi với những gì vừa chứng kiến. Thật sự ngọn gió đó rất lạnh ông ta tưởng chừng như mình đang ở bắc cực hay nam cực.”

- Điểm kỳ lạ này đủ làm cơ sở chứ! – Quản gia Kim nuốt khan chậm rãi nói.

Cậu uống ngụm nước, ánh mắt cụp xuống như muốn giấu đi sợ hãi, cậu trấn tĩnh mình lại, ho khan:

- haha. Ông đang nghỉ gì vậy? Tốt nhất bây giờ chúng ta nên chờ chị tôi tĩnh lại!

Ông cười khàn cũng lùa theo cậu:

- Đúng vậy! Cô chủ tĩnh dậy sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa. Mọi thứ đâu vào đấy thôi cậu. – Ông nói bóng gió an ủi cậu và cũng như an ủi chính ông.

Cậu nhếch mép nhìn quản gia Kim nhưng tận trong lòng cậu là một điềm báo không hề lành.

Ngay sau đó là tiến rên rỉ của Đình Nhi làm cho hai người giật mình. Vài ngày sau khi cô ổn định hai người cứ khăng khăng muốn biết những gì cô gặp trong ác mộng. Khi nghe chính cô kể, quản gia Kim cùng với Đình Vũ bần thần chết cứng trong nhưng chi tiết cô kể. Không hề sai, bài báo có viết về một ít chi tiết hình dạng về anh ta. Đôi mắt màu xanh, màu biển cả... Cuối cùng cái gì đến rồi cũng sẽ đến, điểm nghi vấn lạ kỳ đã được hai người giải mã. Nhưng ngay sau đó là những nổi lo, ám ảnh đến với hai người.