Nhờ có câu nói của bà cô kia, Vương Kiên lúc này mới thật sự nhìn kỹ Nguyệt Tố Song và Vương Nghiêm. Quả thật là họ rất giống nhau, điều này làm anh vô cùng bất ngờ.
"Sao lúc đầu mình không để ý đến, Tiểu Nghiêm làm sao mà giống cô ấy đến như thế?" Anh khó hiểu nói khẽ.
Nhưng Nguyệt Tố Song lại không nghĩ như vậy, cô chỉ cảm thấy là Tiểu Nghiêm giống với ba cậu bé mà thôi. Họ là cha con, giống nhau cũng là điều rất bình thường, giống cô mới là chuyện lạ đi.
"Cô Nguyệt, hay là tôi mời cô một bữa cơm đi, xem như là để chúc mừng cô tìm được công việc mới, đây cũng là ý của Tiểu Nghiêm. Bây giờ cũng hơi trễ rồi, mua về còn phải chế biến thì lỡ giờ ăn tối mất!" Vương Kiên bây giờ lại đột nhiên muốn mời cô đi ăn, anh còn lấy bảo bối nhỏ ra để viện cớ.
Nguyệt Tố Song nghe anh nói vội vàng lấy điện thoại kiểm tra giờ giấc, thật sự là có hơi trễ rồi. Nếu một mình cô thì không sao, nhưng bảo bối nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, cô không muốn cậu bé vì như vậy mà hại đến sức khoẻ.
"Anh nói cũng có phần đúng, thôi thì chúng ta ăn tạm bên ngoài vậy!" Cất điện thoại vào túi, cô gật đầu đáp.
Lần này anh cũng đưa cô đến một nhà hàng sang trọng khác, và đương nhiên thì giá cả chỉ khiến Nguyệt Tố Song mắt chữ A miệng chữ O. Nhìn menu trên tay, gương mặt cô bỗng nhiên cứng đờ, một món ăn ở đây đủ để cô đóng viện phí cho mẹ đến vài tháng. Gia của món ăn đơn giản nhất cũng rất đắt, cô lại cảm thấy tiếc tiền.
"Một bào ngư trứng cá muối, một bít tết bò Wagyu,..." Vương Kiên nhanh chóng cầm lấy menu và chọn món, hơn hết đều là những món ăn đắt nhất, mà anh lại chẳng cần nhìn giá.
"Khụ...khụ..." Thấy giá những món anh đã gọi, Nguyệt Tố Song đang uống nước liền ho sặc sụa. "Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một chút!" Cô ngượng ngùng đứng lên gượng cười nói, rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh để bình ổn lại tâm trạng.
Sau khi rửa tay xong, cô nhìn vào gương thầm cảm thán."Người giàu tốt thật, gọi món cũng chẳng bận tâm nhìn giá cả!" Cô bây giờ cảm thấy ngưỡng mộ Vương Kiên rất nhiều, chỉ cần giàu một phần như anh, là cô cũng mãn nguyện rồi.
Tâm trạng bây giờ đã ổn định lại rồi, cô mới rời khỏi nhà vệ sinh để quay về phòng. Thật không may khi vừa đi đến cửa, cô lại tình cờ chạm mặt người cha vô lương tâm của mình, theo sau ông ấy chính là mẹ con Nguyệt Nhã Hoa và Tăng Thái Thụy. Bọn họ hôm nay là đến đây cùng gia đình của Húc Tinh, mục đích chính là để bàn chuyện tổ chức hôn lễ cho con họ.
Năm năm trước cả hai người đó cũng chỉ là mới đính hôn mà thôi, hai gia đình muốn chờ cho con của mình trưởng thành, rồi mới tính chuyện tổ chức hôn lễ.
Vừa nhìn thấy Nguyệt Tố Song, Tăng Thái Thụy đã mỉa mai lên tiếng, bề ngoài tưởng đâu là thương nhớ cô lắm, nhưng thật chất là đang muốn sỉ nhục cô. Bởi vì cô đã làm chuyện xấu, bại hoại gia phong, nên mới bị Nguyệt Hùng đuổi ra khỏi nhà.
"Tố Song, gặp được con ở đây dì vui lắm, dạo này con và mẹ có khoẻ không? Nếu như ngày đó con không làm ra cái chuyện xấu hổ kia, thì giờ gia đình chúng ta có thể hạnh phúc rồi! Dì cảm thấy rất tiếc cho con!"
"Mẹ nói đúng đó, giá như ngày đó chị không sống buông thả thì bây giờ mọi chuyện đã khác!" Nguyệt Nhã Hoa cũng hoạ theo mà nói vào, hai mẹ con là muốn triệt để làm nhục cô ở chốn đông người.
Nguyệt Tố Song giờ phút này cảm thấy những lời họ nói rất buồn nôn, cô ngang ngạnh mà đáp trả.
"Hai người hình như nói sai cái gì rồi đó! Chính xác là nếu như năm năm trước tôi không phải bị các người hãm hại, thì bây giờ đã có thể sống hạnh phúc rồi, mẹ tôi cũng không vì vậy mà phát bệnh!"
"Còn một chuyện mà tôi muốn nhắc cho các người nhớ, gia đình của tôi chỉ có mẹ mà thôi, còn các người không xứng! Bây giờ nhìn dáng vẻ bạch liên hoa của hai người thôi, cũng làm tôi thấy bẩn mắt, cho nên lần sau cứ thế lướt qua tôi là được, không cần mở miệng nói thêm cái gì đâu!"
Nguyệt Hùng tức giận trừng mắt nhìn cô, ông ta thấy cô càng ngày lại càng bất trị, cho nên không tiếc lời mà mắng cô."Hỗn láo, tao đã dạy mày nói chuyện với người lớn như vậy sao? Biết điều thì mau xin lỗi ngay cho tao! Nghịch tử, riết rồi chẳng xem ai ra gì!"
Nguyệt Tố Song lại thấy rất buồn cười, cô phá lên cười lớn, rồi lại nhướng mày hỏi ông ta. "Nguyệt Hùng, ông lấy tư cách gì dạy tôi đây? Ba của tôi sao? Thật ngại quá, năm năm trước ba của tôi đã chết rồi, mà trước khi chết ông ta cũng không dạy được cho tôi cái gì ngoài sự tàn nhẫn và lạnh lùng cả!"
"Tôi không quen biết các người, làm ơn tránh ra cho tôi đi, đừng bao giờ xen vào cuộc sống của tôi nữa!" Cô lạnh nhạt nói.
Mà lúc này mẹ của Húc Tinh là Lam Sương Mai cũng không chịu ngồi yên nữa, bà ta hùng hổ tiến lên trách móc cô."Đúng là cái đồ vô sỉ mà, đã lên giường lang chạ với đàn ông khác, bây giờ vẫn còn mặt dày ở đây thách thức người lớn sao? Thật may là Húc Tinh nhà tôi không lấy cô, nếu không chắc tôi chết sớm mất, đồ vô học!"
Nguyệt Tố Song bây giờ cũng không phải dễ bắt nạt, cô quay sang đáp trả bà ấy."Bọn họ không có quyền nói đến tôi, vậy thì người như bà lại càng không! Bà Lam, tôi mới là người nên cảm tạ thần linh vì đã để cho tôi nhìn ra bản chất tra nam của con bà, sợ là khi tôi vớ phải một tên vô lại như anh ta, thì tôi mới là người chết sớm đó!"
"Tiện nhân...cô dám..." Lam Sương Mai tức giận không nói nên lời, bà ấy khó nhọc thở mạnh, hai mắt long lên sòng sọc.
"Con đàn bà điên này, không dạy dỗ cô sẽ không biết điều có đúng không?" Không thể cãi lại được Nguyệt Tố Song, Húc Tinh như phát điên lao vào tát cô một cái."Bốp!"
Gương mặt cô trong chốc lát đã đỏ lên, cô không nói gì, nhanh chóng xoay người trả lại cho hắn hai cái tát."Bốp! Bốp!"
"Húc Tinh, loại đàn ông như anh không đủ tư cách đánh tôi đâu!"
Lam Sương Mai thấy con trai bị đánh thì xót, bà ấy liền chạy đến xoa mặt cho hắn. "Con trai, con không sao chứ? Để mẹ xử lý cô ta!".
Nói rồi bà ta bỗng nhiên lao vào muốn đánh cô để thay con trai trả thù. "Tiện nhân, tôi đánh chết cô! Loại đàn bà đẻ thuê giống cô, có tư cách gì mà chê con trai của tôi!"
"Cạch!" Cửa phòng của lúc này mở ra, Vương Kiên một bộ khí thế uy nghiêm Vương giả xuất hiện. Đôi mắt anh lạnh băng, mang theo sát khí và nguy hiểm nhìn bọn họ.
"Các người muốn làm gì?" Anh cất giọng trầm thấp hỏi.
Nhưng bây giờ không ai dám lên tiếng, bọn họ sững sờ không dám trả lời, bởi trên người anh toát ra một cỗ hàn khí người sống chớ gần. Chỉ có Nguyệt Nhã Hoa là cảm thấy si mê, so với Húc Tinh của cô ta, thì người này thần thái và khí chất đều đè bẹp hắn.
"Cô Nguyệt, cô có bị sao không?" Vương Kiên đến gần hỏi Nguyệt Tố Song, có điều giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Điều này làm Nguyệt Nhã Hoa không thích chút nào, trong mắt cô ta tràn đầy ghen tị, cô ta không hiểu tại sao người như anh có thể quen biết với Nguyệt Tố Song?
"Không có gì, chỉ là tôi bị chó cắn mà thôi!" Cô thở dài lắc đầu trả lời.
"Con khốn kia, cô nói ai là chó hả? Đồ thứ con gái hư hỏng, tưởng mình còn trong sạch thanh cao lắm sao? Bất quá cũng chẳng khác gì chiếc giày rách, cho không ông đây còn khinh!" Húc Tinh bị mắng liền điên tiết chửi mắng cô.
"Anh câm miệng cho tôi! Nguyệt Gia và tôi bây giờ không còn quan hệ gì nữa, năm năm qua không có họ tôi vẫn tự trang trải sống tốt mà không cần dựa vào ai. Tốt nhất các người nên tránh xa tôi ra, cứ xem như là người xa lạ! Còn có lần sau, tôi sẽ không nhân nhượng mà trực tiếp động thủ!" Nguyệt Tố Song trong mắt đầy căm phẫn gầm lên.
Cô kéo tay Vương Kiên quay người muốn đi khỏi đó.
"Nguyệt Tố Song, mày mau quay lại xin lỗi ngay cho tao! Nếu hôm nay mày đi, thì từ nay về sau đừng mong có thể trở về Nguyệt Gia!" Nguyệt Hùng thấy cô như vậy, ông ấy lớn tiếng ra lệnh cho cô quay lại.
Nhưng Nguyệt Tố Song từ lâu đã không còn lưu luyến gì ngôi nhà đó, cô trực tiếp kéo Vương Kiên vào phòng, rồi đưa tay đóng sầm cửa lại. Bên ngoài tưởng chừng như mạnh mẽ, nhưng bên trong cô lại vì lời nói của họ mà tổn thương sâu sắc. Cô không hiểu mình đã làm gì, mà bọn họ cứ một hai muốn bức chết cô.
Hơn ai hết, Nguyệt Tố Song tự biết bản thân mình dơ bẩn vì tiền bán con tội lỗi đầy đầu của mình. Bất kỳ ai cũng có quyền lên án cô, nhưng bọn họ thì không.
"Chị xinh đẹp, chị bị làm sao vậy?" Bảo bối nhỏ nhìn thấy mắt cô đỏ hoe, liền lo ton chạy đến muốn ôm cô hỏi han.
Đáng tiếc là giờ cô cảm thấy bản thân rất bẩn, cô không thể ở gần Tiểu Nghiêm hay Vương Kiên được, cô không muốn vấy bẩn cha con hai người. Thời gian qua là cô sai rồi, cô không nên vì yêu quý bảo bối nhỏ mà cứ dây dưa không dứt với họ.
"Bảo bối nhỏ, chị xin lỗi! Thật sự xin lỗi!" Cô tự động lui về phía sau, vì không muốn Vương Nghiêm ôm lấy cơ thể tội lỗi của cô.
"Chị xinh đẹp!" Thấy cô muốn tránh xa mình, Vương Nghiêm tủi thân gọi cô.
Nguyệt Tố Song sợ mình sẽ mềm lòng, cô vội vàng quay lưng rời đi, để lại hai cha con đứng đó. Nếu tiếp tục thế này, cô sợ mình sẽ lại càng lún sâu mà không tìm ra lối thoát mất.
"Daddy, có phải con đã làm cái gì sai không? Chị xinh đẹp hình như ghét bỏ con rồi, chị ấy không cần Tiểu Nghiêm nữa!" Cậu bé quá sốc trước thái độ của Nguyệt Tố Song, liền chạy đến nhào vào lòng Vương Kiên khóc nức nở.