Hôn Nội Mưu Ái

Chương 119: Mở rộng trái tim

Tần Hiên nhìn thoáng qua người đàn ông đầy vết dao chém trên giường,ánh mắt trầm xuống. Sau đó anh đi đến bên cạnh sô pha, nhìn Dịch Dương thấp giọng hỏi: “Anh ta thế nào rồi?” 

“May mắn tôi đoán trước được việc người đàn ông kia sẽ không bỏ qua anh ta, cho nên đã sớm cho người đi theo sau đề phòng bất trắc.” Dịch Dương may mắn nói: “Sinh mệnh không có gì nguy hiểm, suy cho cùng những vết thương kia đều không ở nơi nguy hiểm, nhưng mất máu quá nhiều, cần thời gian tĩnh dưỡng.” 

“Thế thì tốt.” Tần Hiên nhẹ nhàng thở phào, nếu người đàn ông này có nguy hiểm về tính mạng thì tội lỗi mà anh phạm phải rất lớn, dù sao cũng là do anh mua chuộc người đàn ông này đi trộm tư liệu phạm tội của Tiêu Thần Phong. 

Nghĩ đến đây, anh rũ mắt nhìn Dịch Dương, thấp giọng hỏi: “Vậy anh ta thành công đúng không.” 

“Ừm.” Dịch Dương gật đầu, từ dưới bàn lấy ra một xấp tư liệu, bên trên còn dính một ít máu. Anh đặt tư liệu lên bàn, trầm giọng mở miệng: “Đây đều là chứng cứ người đàn ông kia thực hiện những giao dịch ngầm, nhưng đây chỉ là chứng cứ anh ta có giao dịch ngầm, mà không phải chứng cứ anh ta giết Hứa Giai Lị, bắt cóc Tiểu Bối.” 

“Mấy thứ này cũng đủ để anh ta ngồi tù mấy chục năm.” Tần Hiên nói, mở tư liệu ra nhìn, sau đó hơi kinh ngạc mở miệng: “Hóa ra tập đoàn quốc tế Thừa Phong đã có giao dịch với chợ đen từ rất sớm, khi ấy Tiêu Thừa Phong còn chưa thừa kế tập đoàn quốc tế Thừa Phong đúng không?” 

“Đúng vậy.” Dịch Dương khẽ gật đầu nói: “Có lẽ tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Thừa Phong cũng bởi vì có giao dịch với chợ đen nên mới quen biết Tiêu Thần Phong, theo như tôi biết thì ông chủ của chợ đen vừa chết, tổng giám đốc của tập đoàn Thừa Phong đã nhận nuôi Tiêu Thần Phong, có lẽ ông chủ trước kia của chợ đen là do hai người bọn họ cấu kết hại chết. Rốt cuộc cho Tiêu Thần Phong lên làm ông chủ thì việc buôn bán của tập đoàn Thừa Phong ở chợ đen sẽ càng suôn sẻ hơn.” 

“Cũng có khả năng này.” Tần Hiên gật đầu, nghiêm túc nhìn anh, hỏi: “Khi nào thì chúng ta giao đống chứng cứ này cho cảnh sát?” 

“Chờ mấy hôm nữa, khoảng ba ngày sau đi.” Dịch Dương dựa vào sô pha, khóe môi nở nụ cười thâm thúy. 

Tần Hiên nhăn mày, nghiêm túc hỏi: “Cậu muốn dùng chuyện kia khiến anh ta mắc câu? Để cảnh sát bắt quả tang anh ta?” 

“Ừ.” Dịch Dương gật đầu nói: “Người đàn ông kia có lẽ đã nghi ngờ tôi, nhưng anh ta vẫn nói rằng rất chờ mong kết quả của chuyện làm ăn kia vào ba ngày sau, cho nên tôi muốn biết, ở trong tình cảnh này anh ta còn có thể làm ra chuyện gì.” 

“Nhưng tôi cảm thấy làm thế thì cậu sẽ có nguy hiểm.” Tần Hiên nhíu mày, hơi bất an nói: “Dù sao thì con thỏ bị dồn đến cùng cũng sẽ cắn người, chuyện gì cũng có thể làm được, nếu chúng ta đã tìm ra những chứng cứ này, vì sao không thể đưa hết cho cảnh sát đi, như thế anh ta cũng sẽ không thoát được.” 

“Ừm….” 

Đúng lúc này, trên giường truyền đến một tiếng rên rỉ. 

Tần Hiên sửng sốt, vội quay đầu nhìn lại, phát hiện người đàn ông kia đã tỉnh, đang nhìn bọn họ, trên mặt có vẻ hoảng sợ. 

“Tiêu Thần Phong, người đàn ông kia… Thật đáng sợ thật đáng sợ…” Lý Minh nhìn hai người, trong lòng còn sợ hãi: “Tôi không nghĩ anh ta sẽ phái người đến giết tôi nhanh như vậy.” 

Dịch Dương đi đến bên mép giường, nhìn anh ta thấp giọng hỏi: “Trừ những chứng cứ giao dịch phi pháp kia ra, anh còn biết anh ta làm những chuyện gì nữa không.” 

Lúc này Dịch Dương không mang mặt nạ, Lý Minh nhìn anh, rũ mắt nói: “Anh Dịch, 6 năm trước, phanh xe của anh không nhạy là do người đàn ông kia sai người làm.” 

Dịch Dương cả người run lên, hai tai nắm chặt. Tần Hiên không rõ về sự kiện kia, cho nên chỉ nghi hoặc nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Dịch Dương. 

“Anh nói vụ tai nạn xe cộ kia là do Tiêu Thần Phong làm?” Dịch Dương dùng giọng điệu ầm trầm nói. Vụ tai nạn xe cộ kia anh và Mạc Tâm Nhan không có gì nguy hiểm về tính mạng, nhưng đứa con đầu tiên của anh và Mạc Tâm Nhan lại không còn nữa, đó là đứa con đầu tiên của anh và cô. 

“Đúng vậy, mục tiêu của anh ta là anh, không nghĩ tới cô Mạc còn ở trong xe.” Lý Minh mệt mỏi nói, dừng một chút lại nói tiếp: “Còn có ba của anh nữa…” 

“Chuyện ba của tôi bị thương cũng là do anh ta?”  Dịch Dương trầm giọng hỏi, nắm tay siết chặt kêu răng rắc. 

Tần Hiên vỗ vai anh, thấp giọng nói: “Những chuyện đó đều qua đi, bình tĩnh một chút.” 

“Đúng vậy, lúc đầu anh ta sai người gửi một bức thư cho mẹ của cô Mặc, chờ mẹ của cô Mặc đi đến khách sạn thì ba của anh đã bị người do anh ta sai đến đánh trọng thương… Cho nên cũng dẫn đến mâu thuẫn giữa hai nhà Dịch Mạc…” 

Dịch Dương yên lặng nghe, trong lòng bốc lên nỗi hận hủy thiên diệt địa. Tuy rằng chuyện đã qua đi 6 năm, nhà họ Dịch và nhà họ Mạc cũng từ từ bỏ xuống cừu hận, nhưng ba của anh - Dịch Hướng Đông vẫn còn phải trong tình cảnh làm người thực vật nằm ở bệnh viện, thế thì ai thay ông đòi lại công lý? 

Còn có đứa con đầu tiên của anh, anh tưởng rằng vụ tai nạn xe cộ kia chỉ là chuyện ngoài ý muốn, lại không ngờ đều là kế hoạch của người đàn ông kia. May mắn Nhan Nhan không xảy ra chuyện gì trong vụ tai nạn kia, nếu Nhan Nhan thực sự xảy ra chuyện, người đàn ông kia có phải sẽ hối hận cả đời hay không. Sao lại có một kẻ tàn độc như người đàn ông kia chứ. 

“Còn có rất nhiều…” Nhớ đến những chuyện xấu người kia làm ra, Lý Minh rét lạnh nói: “Anh ta còn nuôi một đám người ở chợ đen, bình thường những chuyện không thể công khai anh ta sẽ để cho đám người ở chợ đen xử lý, như là ám sát bắt cóc…” 

Nghe Lý Minh nói xong, nỗi hận trong lòng Dịch Dương đối với người đàn ông kia càng ngày càng nhiều. Anh cũng từng đoán việc Hứa Giai Lị bị giết và Tiểu Bối bị bắt cóc đều do người đàn ông kia làm, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến việc ba anh bị đánh và vụ tai nạn kia đều là kế hoạch của người đàn ông kia. Đã thế thì anh càng không thể buông tha cho anh ta. Ba ngày, anh càng muốn thử xem ba ngày sau  người đàn ông kia có thể làm cái gì. 

Tần Hiên nhìn khuôn mặt tràn đầy hận ý của anh, đột nhiên nhớ đến lời Mạc Tâm Nhan nói, trong lòng xuất hiện chút phức tạp. Sau đó, Tần Hiên mím môi, thấp giọng nói: “Dịch Dương… Cậu đi gặp Nhan Nhan đi, tôi đã nói cho cô ấy cậu trở về.” 

Đáy lòng Dịch Dương run lên: “Anh nói cho cô ấy?” 

“Ừ.” Tần Hiên gật đầu, nhỏ giọng nói: “Dù sao bây giờ Tiêu Thần Phong cũng đã nghi ngờ cậu, cậu cứ đi gặp cô ấy đi, cô ấy rất nhớ cậu.” 

Dịch Dương không nói gì, chỉ mím môi, trong mắt hiện lên vô số nhớ nhung. 

Hôm sau, Mạc Tâm Nhan ở trong sân chơi đùa với con trai út, một chiếc xe bỗng dừng lại trước sân. Cô ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trịnh Viên Viên nắm tay Thiên Kỳ bước xuống, theo sau là Mạc Thiếu Khanh. 

Mạc Tâm Nhan trong lòng vui vẻ, nhìn về phía Tiểu Bảo và Tiểu Bối đang ngồi trên thảm cỏ chơi đùa nói: “Mấy đứa xem, cậu và mợ đến kìa.” 

Nói xong, cô ôm con út đi đến. 

“Sao hôm nay lại đến thăm em vậy?” 

“Anh không đến thăm em, anh đến để nhìn cháu gái của mình.” Mạc Thiếu Khanh cười hì hì, sau đó ôm Tiểu Bối lên, nâng lên đỉnh đầu, cười hỏi: “Nhóc con, có nhớ cậu hay không?” 

“Tất nhiên là nhớ, cậu, Tiểu Bối rất thích cậu.” Tiểu Bối mỉm cười ngọt ngào với Mạc Thiếu Khanh, câu nói kia khiến đáy lòng Mạc Thiếu Khanh nở hoa, nhịn không được hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô nhóc. 

Mạc Tâm Nhan nghiêng đầu nhìn anh một cái, oán trách nói: “Thích con gái như thế thì tự mình sinh một đứa đi.” 

“Khụ khụ…” Mạc Tâm Nhan vừa dứt lời, Trịnh Viên Viên lập tức không được tự nhiên ho hai tiếng. 

Mạc Thiếu Khanh cong môi, buông Tiểu Bối xuống, sau đó đi đến bên cạnh Trịnh Viên Viên, duỗi tay ôm cô vào lòng, nhìn Mạc Tâm Nhan cười hì hì: “Anh cũng muốn sinh một đứa con gái, nhưng bạn tốt của em không đồng ý.” 

“Tránh ra…” Trịnh Viên Viên không kiên nhẫn hất cánh tay anh để trên vai mình, rầu rĩ nói: “Muốn sinh thì anh sinh đi, sinh con đau muốn chết.” 

“Em sinh một đứa đã ngại đau, em gái anh còn sinh ba đứa nè.” Mạc Thiếu Khanh căm giận nói, giành lấy nhóc con trong ngực Mạc Tâm Nhan, đưa đến trước mặt Trịnh Viên Viên, hừ nói: “Em xem có đáng yêu hay không, bây giờ Thiên Kỳ lớn rồi, chả đáng yêu chút nào, bảo em sinh thêm một đứa em còn không chịu.” 

“Đứa trẻ nào cũng sẽ lớn lên, anh cũng không thể cứ bắt em phải sinh thêm một đứa khi đứa trước trưởng thành, nếu thế thì em thành gì chứ, công cụ sinh con à.” Trịnh Viên Viên buồn bực mở miệng. 

“Oa… Oa oa…” 

Đột nhiên một tiếng trẻ con khóc vang lên, Mạc Tâm Nhan sững sờ, vội vàng ôm lấy con mình từ trong ngực của Mạc Thiếu Khanh, nhìn về phía hai người bất đắc dĩ cười: “Mấy người đừng cãi nữa, dọa đến con em rồi.” 

Em bé vừa vào ngực của Mạc Tâm Nhan thì không khóc nữa, chỉ mở một đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Trịnh Viên Viên và Mạc Thiếu Khanh. 

“Được rồi, không sinh thì không ai, không có ai xem em là công cụ sinh con đâu.” Mạc Thiếu Khanh thấy sắc mặt của Trịnh Viên Viên không vui, vội vàng ôm eo cô lấy lòng: “Anh chỉ là thích em, cho nên mới muốn sinh thêm vài cục cưng của chúng ta.” 

“Hừ, còn được.” Trịnh Viên Viên lẩm bẩm một câu, theo bản năng nhìn về phía Tiểu Bối đang chơi với Tiểu Bảo và Thiên Kỳ, trong mắt xẹt qua tia giãy giụa. Thực ra cô cũng rất thích con gái, cũng muốn có một đứa, nhưng sinh con thực sự rất đau, bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy sợ, cũng không hiểu sao Nhan Nhan lại có thể sinh ba đứa. 

Thấy Trịnh Viên Viên nhìn chằm chằm Tiểu Bối nhà mình, Mạc Tâm Nhan khóe môi giật giật, bạn tốt của cô đúng là sợ đau. 

“Được rồi, vào nhà ngồi đi.” Mạc Tâm Nhan ôm con trai út nhìn về phía hai người mỉm cười, sau đó quay người đi vào nhà. 

Mạc Thiếu Khanh vội vàng ôm Trịnh Viên Viên đi theo sau. 

“Anh, ba mẹ gần đây có khỏe không?” Mạc Tâm Nhan dựa vào sô pha, một bên chơi với con trai một bên mở miệng hỏi. 

“Ừ, hai người vẫn còn rất khỏe.” Mạc Thiếu Khanh nói, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm em bé trong lòng Mạc Tâm Nhan, sau đó anh bỗng nhiên nói: “Nhan Nhan, có thể đưa con trai em cho anh chơi được không?” 

Mạc Tâm Nhan nghe thấy câu này, khóe môi giật giật. Con trai của cô sinh ra là để cho anh chơi sao, sao anh trai cô cứ nói như đám con nít là đồ chơi của anh ấy vậy. 

“Anh đủ rồi, con trai của Nhan Nhan cũng không thích anh, lúc nãy anh vừa ôm một chút nó liền khóc.” Trịnh Viên Viên không khách khí oán trách. 

Mạc Thiếu Khanh nghe xong, khóe miệng xịu xuống, trề môi nói: “Đó là vì nhóc con chưa thân với anh, sao lại không thích anh được, nói cho cùng anh cũng là cậu của nó, sao nó lại không thích anh được.” 

Thấy khuôn mặt anh đầy vẻ không cam lòng, Mạc Tâm Nhan lập tức mỉm cười, đứng dậy để em bé vào ngực anh, nói: “Được rồi được rồi, cho anh chơi.” 

Mạc Thiếu Khanh lập tức vui vẻ, duỗi tay cẩn thận ôm em bé vào ngực, nói: “Anh cảm thấy con nít đáng yêu nhất vào lúc này, đâu như Thiên Kỳ, cả ngày chạy đông chạy tây, thấy ghét.” 

“Hừ…” Trịnh Viên Viên nghe xong, tức khắc khinh thường nói: “Lúc mới sinh Thiên Kỳ ra cũng không biết là ai cứ thích ôm không buông tay, bây giờ liền ghét bỏ.” 

“Khi đấy Thiên Kỳ đáng yêu, còn bây giờ không đáng yêu.” Mạc Thiếu Khanh nói một cách đương nhiên, vui vẻ chơi đùa với nhóc con trong lòng ngực. 

Mạc Tâm Nhan mỉm cười lắc đầu, nhìn Mạc Thiếu Khanh nói: “Anh chú ý một chút, đừng chọc khóc con của em.” 

“Sao lại thế được, em xem nhóc con đang cười với anh nè.” Mạc Thiếu Khanh chỉ vào khóe miệng cong lên của em bé nói. 

Trịnh Viên Viên lại ném một ánh mắt khinh thường qua. 

Sau đó Mạc Tâm Nhan rót hai ly trà đặt trước mặt bọn họ cười nói: “Gần đây hai người có vẻ bận nhỉ, cũng lâu rồi không thấy đến đây.” 

“Ừm, gần đây chuyện của tập đoàn khá nhiều, bây giờ ba mặc kệ công ty, chuyên tâm ở nhà với mẹ, đem toàn bộ gánh nặng ném cho ta, thật đáng thương.” 

Mạc Thiếu Khanh vừa giả mặt quỷ với em bé vừa khổ sở nói. 

Trịnh Viên Viên lại lần nữa khinh thường nhìn anh, sau đó cầm lấy trà uống một ngụm, nhìn về phía Mạc Tâm Nhan nghiêm túc nói: “Anh ấy mấy hôm nay đúng là rất bận, đi sớm về trễ, ngày nghĩ cũng không có thời gian cho mình, hôm nay đến thăm cậu cũng là vì nghe Tần Hiên nói Tiểu Bối đã bình an trở về, cho nên chúng mình đến xem.” Dừng một chút, cô nhìn thẳng Mạc Tâm Nhan, trầm giọng hỏi: “Nhan Nhan, chuyện của Tiểu Bối là sao vậy, cô nhóc trở về bằng cách nào?” 

Mạc Tâm Nhan rũ mắt, trong lòng cảm thấy phức tạp. Tần Hiên hẳn là chưa nói cho bọn họ chuyện cô mất tích, mà cô cũng không biết có nên nói cho Mạc Thiếu Khanh biết Tiêu Thần Phong chính là Tiêu Nhược Minh hay không. Rốt cuộc khi ấy tình cảm của Mạc Thiếu Khanh và Tiêu Nhược Minh rất tốt, giống như một cặp anh em ruột. 

Thấy Mạc Tâm Nhan vẫn không nói chuyện, Trịnh Viên Viên không khỏi nghi hoặc nhìn cô: “Nhan Nhan, cậu sao thế? Tiểu Bối trở về như thế nào không thể nói cho chúng ta biết sao?” 

“Đương nhiên không phải…” Mạc Tâm Nhan lắc đầu, sau đó rũ mắt nhỏ giọng nói: “Là Tiêu Thần Phong.” 

Nghe cô nói Tiêu Thần Phong, Trịnh Viên Viên lập tức hiểu nhầm ý trong đó, cười nói: “Hóa ra là Tiêu Thần Phong cứu Tiểu Bối, mang Tiểu Bối quay về.” 

“Không phải…” Mạc Tâm Nhan lại lần nữa lắc đầu, vẻ mặt đau khổ nói: “Là Tiêu Thần Phong bắt cóc Tiểu Bối.” 

“Cái gì?” 

“Cái gì?” 

Trịnh Viên Viên và Mạc Thiếu Khanh không hẹn mà cùng sợ hãi kêu lên. Mạc Tâm Nhan khổ sở mím môi, đúng vậy, nếu không phải chính mắt cô nhìn thấy, chính mình trải qua, thì cô cũng sẽ không tin rằng cục cưng của mình sẽ bị anh ta bắt cóc, rốt cuộc cô vẫn luôn xem anh ta là người bạn tốt nhất, còn từng rất tin tưởng anh ta. 

Mạc Thiếu Khanh không rảnh chơi đùa với em bé, thấp giọng hỏi Mạc Tâm Nhan: “Sao anh ta lại bắt cóc Tiểu Bối, có phải có hiểu lầm gì không, không phải anh ta vẫn luôn đối xử tốt với em sao?” 

“Em cũng không muốn tin là anh ta bắt cóc Tiểu Bối, nhưng sự thật chính là vậy.” Mạc Tâm Nhan rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Mấy em trước, em nhận được một phong thư nặc danh, bên trên viết một dòng địa chỉ, em thử đi tìm mới biết đó là địa chỉ của một căn biệt thự, mà Tiểu Bối cũng ở trong đó, càng làm em khiếp sợ hơn, căn biệt thự đó là của Tiêu Thần Phong, cũng ở lúc em chuẩn bị ôm Tiểu Bối đi ra, bị Tiêu Thần Phong cản lại, sau đó anh ta nhốt em rất nhiều ngày, cuối cùng may có Tần Hiên mang người đi cứu em và Tiểu Bối ra, thực ra Tần Hiên đã sớm hoài nghi anh ta, nhưng chỉ có em vẫn không chịu tin tưởng.” 

Đúng vậy, cô vẫn luôn không tin Tiêu Thần Phong lại là một người như vậy, nhưng sự thật chính là tàn khóc. 

Trịnh Viên Viên và Mạc Thiếu Khanh há hốc mồm nhìn cô. Sau một hồi lâu, Mạc Thiếu Khanh mới thấp giọng mở miệng: “Nhan Nhan, vì sao anh ta lại làm như vậy, anh cũng nhìn ra anh ta thực sự thích em, vì sao còn muốn bắt cóc Tiểu Bối, anh ta biết rõ là bắt cóc Tiểu Bối sẽ khiến em đau khổ muốn chết.” 

Mạc Tâm Nhan rũ mắt, che khuất đau thương và phức tạp, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh… anh ta chính là  Tiêu Nhược Minh.” 

Mạc Thiếu Khanh cả người run lên, thiếu chút nữa quăng ngã em bé trong lòng. 

Anh vội vàng nhét em bé vào ngực Trịnh Viên Viên, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt Mạc Tâm Nhan, bắt lấy vai cô cuống quít hỏi: “Anh ta đúng là anh Nhược Minh? Có phải em nhầm rồi không? Đã từng đối xử rất tốt với chúng ta, đã từng yêu thương chúng ta như vậy, anh Nhược Minh sao lại biến thành cái dạng này?” 

Trịnh Viên Viên nghi hoặc nhìn Mạc Thiếu Khanh kích động không thôi, sao đó hỏi: “Tiêu Nhược Minh là ai?” 

“Tiêu Nhược Minh là một người bạn rất thân hồi còn nhỏ của bọn mình, trong lòng bọn mình, anh ấy giống như một người anh trai vậy.” Mạc Tâm Nhan nhìn Trịnh Viên Viên khổ sở nói, sau đó tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt kích động của Mạc Thiếu Khanh, nhỏ giọng mở miệng: “Tiêu Thần Phong chính là Tiêu Nhược Minh, chính miệng anh ta thừa nhận với em, anh, bây giờ Tiêu Nhược Minh đã thay đổi rồi, trở thành người chúng ta không quen biết nữa.” 

“Anh không tin…” Mạc Thiếu Khanh trầm giọng gầm nhẹ: “Anh Nhược Minh sao lại bắt cóc Tiểu Bối được, anh ấy lúc nhỏ thương chúng ta như vậy, bây giờ trưởng thành, anh ấy sao lại có thể làm chuyện tổn thương em.” 

“Anh ấy vì muốn em và Dịch Dương đoạn tuyệt với nhau, bởi vì lúc ấy chính là anh ấy bắt cóc Tiểu Bối khỏi Dịch Dương.” Mạc Tâm Nhan nhỏ giọng nói, trong giọng tràn đầy đau khổ. Cho dù cô không muốn tin tưởng Tiêu Thần Phong đã biến thành thế này, thì bây giờ cô cũng phải tin tưởng. 

“Anh ta muốn phá hoại tình cảm của em và Dịch Dương?” Mạc Thiếu Khanh trầm giọng hỏi, bỗng nhiên hiểu rõ: “Anh ta muốn chia rẽ em và Dịch Dương? Anh ta muốn ở bên em?” 

Mạc Tâm Nhan mím môi không nói gì, xem như cam chịu. 

Mạc Thiếu Khanh suy sụp rũ vai, nếu thật là vì nguyên nhân này thì cũng có thể hiểu được, rốt cuộc lúc còn nhỏ Tiêu Nhược Minh cũng rất thích Nhan Nhan. Chỉ là nếu Tiêu Nhược Minh biến thành cái dạng này thì anh nên làm gì bây giờ, anh phải làm gì thì người đàn ông kia mới chịu hối cải làm người. Anh không thể để mặc người đàn ông kia tiếp tục sai lầm, rốt cuộc, đó cũng là.. người nhà của anh. 

Buổi tối, sau khi Mạc Tâm Nhan dỗ mấy đứa nhỏ đi ngủ, nằm trên giường trằn trọc không thôi, một hồi nghĩ đến Tiêu Thần Phong, một hồi lại nghĩ đến Dịch Dương, trong lòng rối loạn phiền muộn. 

Sau khi biết Dịch Dương đã trở lại, trong lòng cô rất vui mừng, lúc nào cũng muốn gặp lại anh, nhưng với tình cảnh bây giờ, cũng không biết khi nào anh ấy mới chịu gặp lại cô, anh không nhớ cô, không nhớ con của bọn họ sao?” 

“Cốc cốc cốc…” 

Lúc trong lòng đang phiền muộn bất an, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa nhịp nhàng, cô giật mình, tưởng Tần Hiên tìm mình có việc, lập tức đứng dậy đi xuống mở cửa. 

Khi cô mở cửa ra, một khuôn mặt mà cô luôn nhớ mong chợt xuất hiện trước mắt mình, khiến hốc mắt cô ửng đỏ. 

“Dịch Dương…” Cô dùng âm thanh nghẹn ngào nói, vội nhào vào lòng anh, ôm eo anh, khóc nức nở nói: “Cuối cùng anh cũng chịu gặp em.” 

Dịch Dương giơ tay ôm chặt cô vào lòng, thấp giọng nỉ non: “Thực xin lỗi, bây giờ anh mới đến gặp em.” 

Ở cuối hành lang, một bóng hình thon dài nhìn chằm chằm hình ảnh hai người ôm nhau, khóe môi nở nụ cười vui mừng, nhưng trong cặp mắt kia lại hiện lên vẻ ảm đạm. 

Không biết qua bao lâu, Dịch Dương đẩy cô ra, giơ tay vuốt ve khuôn mặt thon gầy của cô, nhỏ giọng mở miệng: “Nhan Nhan, gần đây em có khỏe không?” 

“Không khỏe.” Mạc Tâm Nhan nắm lấy tay anh, kéo anh ngồi xuống sô pha trong phòng,  nhìn anh tức giận nói: “Anh trở lại cũng không đến gặp em, em có thể khỏe sao? Anh có biết khi anh không rõ tin tức, không rõ sống chết em đã sợ hãi rất nhiêu không, mỗi ngày đều lo lắng anh có chuyện gì…” 

Lần đầu tiên nghe cô dùng giọng điệu ai oán bảo lo lắng anh, Dịch Dương trong lòng ngây ra, sau đó là hạnh phúc và ấm áp. 

Thật lâu sau, anh nhẹ xoa tóc dài của cô, nhỏ giọng cười nói: “Nhan Nhan, em không hận anh sao?” 

Mạc Tâm Nhan ngẩn ra, sau đó nghiêm túc nhìn anh nói: “Em đã biết rõ toàn bộ hiểu lầm giữa hai ta. Dịch Dương, mặc kệ giữa chúng ta có bao nhiêu hiểu lầm thì bây giờ em cũng không muốn hận tiếp nữa, bây giờ em chỉ muốn cùng anh và đám nhỏ bình an bên nhau, cùng sống nốt quãng đời còn lại.” 

Nghe lời nói nghiêm túc của cô, Dịch Dương trong lòng run lên, sau đó hồi lâu anh mới mở miệng, trong âm thanh có hơi mất mát. 

“Vậy Tần Hiên thì sao?” Anh rũ mắt, vừa khổ sở lại ưu thương nói: “Tần Hiên làm sao bây giờ, em và anh ấy có một gia đình, quan trọng hơn, hai người còn có Tiểu Bảo và Tiểu Bối.” 

Mạc Tâm Nhan yên lặng hồi lâu, sau đó dùng giọng điệu chân thành nói: “Tần Hiên là ân nhân của em, là người em cảm kích cả đời, cũng là người quan trọng nhất trong lòng em…” 

Nghe đến đó, ánh mắt Dịch Dương lập tức ảm đạm. Mạc Tâm Nhan thấy thế, vội vàng nắm tay anh, nắm thật chặt. 

“Tình cảm của em với Tần Hiên chỉ là tình thân, bây giờ anh ấy là người thân mà Tiểu Bảo và Tiểu Bối không thể mất đi, mặc dù anh ấy chiếm trọng lượng rất lớn trong lòng em, nhưng đây không phải tình yêu, chỉ là tình thân. Mà anh, Dịch Dương, anh mới là người em yêu nhất.” 

Nghe Mạc Tâm Nhan nói thế, trong lòng Dịch Dương chấn động, lập tức ôm cô vào lòng, run rẩy mở miệng: “Em nói thật sao?” 

Đây là lần đầu tiên Mạc Tâm Nhan nói những lời thổ lộ này với anh, sao anh không kích động được. Bọn họ đã trải qua mưa gió nhiều như thế, bây giờ cũng có thể mở rộng trái tim tiếp nhận lẫn nhau, chưa bao giờ anh cảm thấy hạnh phúc và kích động như vậy. 

Ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt kích động và hạnh phúc của anh, Mac Tâm Nhan mỉm cười tinh nghịch, nằm ở trong ngực anh nhẹ nhàng nói: “Em còn có một tin tốt nói cho anh, có khi anh nghe xong sẽ vui sướng tới mức nhảy lên.”